Lãng thúc thúc mấy ngày sau đó suốt ngày làm phiền Tiểu Bạch. Thực ra thì cũng không chỉ có Lãng thúc thúc. Còn có cái tên thấy chết không sờn Thiên Nam nữa. Lãng thúc thúc với mục đích giục bọn trẻ kết hôn, bám Tiểu Bạch 16 trên 24. Còn 8 tiếng kia, đương nhiên là để cho Vương Anh rồi.
Tranh giành 16 tiếng của Lãng thúc thúc còn có Thiên Nam. Hắn một lòng một dạ bám theo Tiểu Bạch với hi vọng ánh mắt Tiểu Bạch nhìn hắn có chút công nhận là được rồi.
Vương Anh nét mặt đen mất mấy phần, đưa ánh mắt giết người nhìn hai con người kia dính chặt lấy Tiểu Bạch. Hắn chỉ hận một nỗi không thể đem 2 con người vô tư như nghé kia đem chiên trên chảo mỡ. Cái gì mà kết hôn? Cái gì mà sinh hài tử? Hắn chính là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xem Tiểu Bạch là bạn gái. Còn nữa. Tiểu sủng vật của hắn đâu phải là máy xem xét đánh giá chứ? Cái tên Thiên Nam kia quả đáng hận. Giới giang hồ cũng chính vì lí do này mà mấy hôm nay lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Đáng thương thay cho Lãng thúc thúc cùng Thiên Nam đã trở thành kẻ thù chung của giang hồ. Hi vọng trong tương lai không xa, mọi người sẽ thương tình dành cho 2 người có ý chí thấy chết không sờn đầy kiên định này một phút mặc niệm.
Vương Anh mấy hôm nay chính là tâm trạng nhìn thứ gì cũng không hài lòng. Duy chỉ có một chuyện
-“Tiểu Bạch. Em nhìn xem anh mặc chiếc áo này đẹp không?”
Thiên Nam nỉ non với Tiểu Bạch, ánh mắt cầu khẩn, khuôn mặt nai hết cỡ. Hắn tay chống nạnh, có tạo dáng thật đẹp như khi hắn đi chụp ảnh quảng cáo cho mấy công ty người mẫu. Tiểu Bạch đưa mắt lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, sau đó quay lại chơi cờ cùng Tiểu Mễ, buông ra một câu.
-“Thiên Nam ca ca. Càng ngày càng làm người ta thất vọng quá. Anh xem. Vương Anh ca mặc chiếc này rất đẹp,”
Có biết thế nào là giết người không dao chưa?
Có biết thế nào là đẳng cấp sát thủ chưa?
Tiểu Bạch nhà ta lúc này đúng là một nữ quỷ mang gương mặt thiên sứ không hơn không kém. Trái tim Thiên Nam nứt ra, sau đó là xoảng một tiếng, bóng dáng đứng đó cũng vỡ tan tành.
-“Oa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thiên Nam mếu máo bưng mặt chạy trở về phòng, còn không buồn đóng cửa. Lãng thúc thúc đang hớn hở chạy tới tìm Tiểu Bạch, đột nhiên cảm nhận một làn gió mạnh vụt qua, còn cảm thấy có chút nước, đưa tay gãi đầu.
-“Quái. Trong nhà mà cũng có mưa.”
Vương Anh lúc này ngồi một chỗ, đắc chí khịt khịt mũi. Tiểu sủng vật của cậu thật không hổ danh. Tên Thiên Nam đáng chết kia xem ra không dễ dàng đạt được mục đích đâu.
Lãng thúc thúc nhanh chóng thu lại vẻ mặt ngơ ngác, thay vào đó là nụ cười sủng nịnh.
-“Tiểu Bạch!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiểu Bạch nhịn không được, rùng mình một cái. Cái giọng sủng nịnh kia kéo dài, âm vang trong đầu cô. Tuy vậy, cô với vị thúc thúc này vẫn là rất có cảm tình. Lãng thúc thúc chẳng qua cũng chỉ là hơi ồn ào một chút, thế nhưng vẫn là thúc thúc của Vương Anh.
-“Lãng thúc thúc.”
Tiểu Bạch cười toe với Lãng thúc thúc làm ông mừng rơn. Ông rưng rưng nước mắt.
-“Tiểu Bạch. Cháu thật đáng yêu quá. Thúc thúc ta đây chỉ nhìn cháu thôi cũng biết tại sao tiểu tử kia lại chọn cháu.”
-“HẮN TA LÀ CHỌN CẢ ĐỐNG NGƯỜI Ý!!!!!”
Thiên Nam từ trong phòng uất ức hét lên. Vương Anh có gì hay chứ? Hắn chẳng phải đẹp trai hơn sao? Ta trù, ta trù.
Vương Anh khoé môi giật giật. Được lắm, tên này đã không sợ chết. Đã vậy…
Vương Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bước vào phòng Thiên Nam.
-“Oa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiểu Bạch trưng ra một ánh mắt thương hại. Thiên Nam đã hi sinh vì tổ quốc. Xem như cũng anh dũng hi sinh.
Lãng thúc thúc không thèm để ý tới Thiên Nam, xun xoe bên cạnh Tiểu Bạch.
-“Tiểu Bạch. Lát nữa nhà ta sẽ có khách. Một người bạn của ta sẽ tới chơi.”
-“Vậy sao?” Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên. Cô cư nhiên nghĩ rằng Lãng thúc thúc ham chơi như thế, nếu có bạn cũng là ở nơi khác chứ không phải ở đây. “Vậy con có cần lên thay đồ không ạ?”
-“Tiểu Bạch ngoan.” Lãng thúc thúc đắc chí cười híp mắt. “Không cần thay đâu. Chút nữa chỉ cần giúp ta trông tiểu hài tử để chúng ta nói chuyện là được.”
-“Được. Cứ thế đi thúc thúc.”
Tiểu Bạch sảng khoái đáp ứng. Lãng thúc thúc thì mắt sáng rỡ, hỉ hả một lúc, nghe thấy chuông cửa liền bay ra ngoài.
Khách của Lãng thúc thúc là một thiếu phụ khá xinh đẹp, trên tay bế một tiểu hài tử khoảng hai tuổi. Lãng thúc thúc từ lúc thiếu phụ kia tới, mắt híp lại tới mức mở ra không nổi. Ông vui vẻ dắt thiếu phụ kia đi vào phòng khách, giao tiểu hài tử 1 tuổi rưỡi kia cho Tiểu Bạch, sau đó lập tức đuổi hết tất thảy mọi người ra ngoài.
Tiểu Bạch bế tiểu hài tử mà theo Lãng thúc thúc, tên là Ngọc nhi, vào phòng của mình, vui vẻ cùng Tiểu Mễ chơi cùng Ngọc Nhi.
-“Tiểu Mễ, nhìn xem, Tiểu hài tử này có phải rất dễ thương không?”
-“Đúng a. Chị Tiểu Bạch. Chị nhìn xem. Hai má của nó mới dễ thương làm sao.”
Tiểu Mễ cũng không hơn gì Tiểu Bạch, hưng phấn nhéo nhéo má Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi này không những không ham khóc giống như những tiểu hài tử khác mà còn phi thường thích cười. Con bé bị Tiểu Mễ nhéo má một cái, lập tức cười khanh khách.
-“Chị… chị…”
Nó bập bẹ kêu mấy tiếng, mắt cười tới híp lại, đưa tay về hướng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch xưa nay vốn dĩ rất thích trẻ con. Huống chi tiểu hài tử này phi thường dễ thương, làm cho cô không thể không nựng nó một cái.
…………………………….
Vương Anh trừng phạt Thiên Nam xong, thoả mãn bước vào phòng Tiểu Bạch. Vừa vào đến nơi đã nhìn thấy một cảnh tượng như này.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Mễ đang hớn hở nằm ở dưới đất. Bút màu của Tiểu Mễ cũng được lôi ra sử dụng tất. Một tiểu hài tử, cũng ngồi dưới đất, bật cười khanh khách nhìn hai tỉ tỉ mặt mày lấm lem kia.
-“Tiểu Bạch.”
Giọng Vương Anh lạnh lùng vang lên, thanh âm dường như có chút nguy hiểm. Thế nhưng thanh âm dù có nguy hiểm cách mấy, đối với Tiểu Bạch vẫn chỉ là giọng nói của Vương Anh mà thôi. Cô vừa nghe tiếng Vương Anh đã lập tức đứng dậy.
-“Vương Anh ca ca. Huynh tới rồi. Muội muốn có một tiểu hài tử.”
Câu nói của Tiểu Bạch ngay lập tức khiến cho Vương Anh khoé môi giật liên hồi, mất tới nửa ngày sau mới có thể hồi phục.
-“Tiểu Bạch, em nói cái gì?”
-“Em muốn có một tiểu hài tử.”
-“Nhưng một mình em không thể được. Phải có một nam nhân cùng em…”
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Bạch đã không ngần ngại, khuôn mặt hớn hở.
-“Vậy Vương Anh ca ca. Chúng ta sinh tiểu hài tử được không?”