Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 8: Chương 8: Trốn ra ngoài bị phát hiện




Anh một hơi uống hết nửa chai rượu, anh đã quá quen với việc này, không có gì đáng để anh tức giận nữa.

Đến tối, Hắc Bạch Lam rời khỏi công ty, anh nói với thư kí Lê.

- “Đến trường học của Lâm Mạn Ninh đi“. Anh bỗng chốc rất nhớ đến gương mặt của cô, một cô gái hoạt bát xen chút bướng bỉnh và đặc biệt là xem nhẹ mọi chuyện.

Thư kí Lê nói:“Hắc tổng, giờ này kí túc xá đóng cửa rồi, ngài đến đó làm gì?“.

- “Đến gặp cô ấy“. Anh dựa đầu vào ghế nói.

Thư kí Lê khó hiểu nhưng vẫn lái xe đến đó, bên cạnh anh bao nhiêu năm cô nghĩ với tính cách của anh, mỗi lần gặp chuyện không vui đều gọi phụ nữ đến cùng vui đùa với mấy người đàn bà một trận, sao lần này lại kiên nhẫn đi tìm một cô bé cơ chứ!

Xe dừng trước cổng trường học, bảo vệ cầm một chiếc đèn pin đi ra gõ vào cửa xe.

- “Ai thế? Khuya rồi còn đến đây sao?“.

Thư kí Lê hạ kính xe xuống, đưa bảo vệ một tấm danh thiếp. Bảo vệ đọc xong liền nói.

- “Thì ra là Hắc tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì mà đến vào lúc khuya vậy ạ?“.

Thư kí Lê nói:“Hắc tổng của chúng tôi muốn gặp một nữ sinh tên Lâm Mạn Ninh, phiền ông giúp một chút“.

- “Được, vậy ngài đợi tôi một lát nhé!“.

Bảo vệ liền đi vào khu kí túc xã, lên tầng năm, phòng chín gõ cửa.

- “Bạn họ Lâm Mạn Ninh, có người gặp“.

Im lặng...

- “Lâm Mạn Ninh, có người gặp“.

Im lặng...

Bảo vệ cau mày, ngủ say vậy sao? Ông ta tiếp tục gõ cửa.

- “Bạn học Lâm Mạn Ninh“.

Gọi thêm vài lần nữa nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, bảo vệ liền lấy chùm chìa khóa ra.

“Cạch“. Cánh cửa mở ra, bên trong tối om, ông ta bật đèn lên.

- “Sao không có ai?“. Ông ta hỏi rồi mở mắt to ra, chết rồi, chết rồi, hai người trong phòng đều trốn ra ngoài rồi.

Ông ta đóng cửa rồi đi xuống:“Hắc tiên sinh, ngài thông cảm, Lâm Mạn Ninh có lẽ đã trốn ra ngoài rồi ạ“.

- “Trốn ra ngoài? Ông làm bảo vệ kiểu này sao?“. Hắc Bạch Lam ngồi phía sau, lúc này mới lên tiếng.

Bảo vệ cúi đầu:“Tôi sẽ báo cáo lên trường, ngày mai bạn học này sẽ bị phạt“.

Hắc Bạch Lam nói:“Gọi ngay cho chủ nhiệm đi“.

- “Cái này...” Bảo vệ ái ngại nói, trông chừng không cẩn thận ông cũng sẽ bị liên lụy.

Hắc Bạch Lam nhắc lại:“Gọi cho chủ nhiệm, tìm lại cô ấy về trường“.

Bảo vệ chậm rãi lấy điện thoại ra:“Chủ nhiệm, bạn học Lâm Mạn Ninh đã trốn ra ngoài cùng Tần Á Á rồi, ở đây đang có Hắc tiên sinh, ngài ấy muốn trường chúng ta giải quyết ngay bây giờ“.

Mười lăm phút sau, chủ nhiệm vội vàng chạy đến.

- “Hắc tiên sinh, mời ngài lên phòng ngồi, chuyện này chúng ta cùng nhau giải quyết“.

Hắc Bạch Lam bước xuống xe, anh cùng chủ nhiệm đi lên phòng.

- “Trường các người quản học sinh như thế sao? Nếu những học sinh đó gặp phải nguy hiểm sẽ thế nào?“.

Chủ nhiệm rót trà cho anh:“Hắc tiên sinh, từ trước đến nay chưa có học sinh nào dám bỏ trốn ra ngoài vào ban đêm cả“.

Hắc Bạch Lam cười lạnh:“Chính vì không có nên các người nới lỏng chuyện này“.

- “Không có, không có, chúng tôi nhất định sẽ xử lí ổn thoả chuyện này“.

Sáng hôm sau....

Tại phòng họp, mẹ Lâm và Lâm Mạn Ninh ngồi đối diện chủ nhiệm.

- “Lâm phu nhân, tôi biết gia thế nhà bà, cũng thuộc là có tiếng, nhưng trường học chính là trường học“.

- “Bạn học Lâm Mạn Ninh tối qua đã bỏ trốn ra ngoài, cũng may chúng tôi phát hiện kịp thời“.

Mẹ Lâm mỉm cười:“Chủ nhiệm, để tôi về dạy lại con bé, thầy cũng biết nó trước giờ là đứa ngoan ngoãn...”

- “Vâng, chuyện này tôi biết rõ, thôi, hôm nay cho bạn ấy nghỉ một bữa, bà đưa bạn học về rồi nói chuyện tiếp“.

Mẹ Lâm gật đầu:“Được, xin phép thầy“.

Mẹ Lâm nhìn Lâm Mạn Ninh rồi dắt tay cô ra khỏi phòng, Tần Á Á đang đứng ở ngoài đợi cô.

- “Lâm Mạn Ninh, từ ngày hôm nay con về nhà ở cho mẹ, Lâm gia ta rộng rãi thoải mái, sao lại cứ phải ở kí túc xá chứ“.

Lâm Mạn Ninh gỡ tay mẹ ra:“Mẹ, để con nói chuyện với Tiểu Á một lát“.

- “Tối qua đi chơi nói chưa đã hay sao hả?“.

Lâm Mạn Ninh kéo theo Tiểu Á ra bên kia:“Sao rồi, cậu nghe được gì không?“.

- “Tớ đã hỏi bảo vệ, tối qua có một người đàn ông là Hắc tiên sinh đến tìm cậu, nên chúng ta mới bị phát hiện“.

Lâm Mạn Ninh cau mày:“Hắc tiên sinh là ai?“.

Tiểu Á lắc đầu, Lâm Mạn Ninh đập tay.

- “Biết rồi, chắc chắn là tên dê già biến thái kia, con mẹ nó, tôi nợ hắn ta gì sao?“.

Mẹ Lâm đi đến:“Chưa xong?“.

- “Xong rồi, xong rồi“. Cô nói.

Mẹ Lâm mỉm cười:“Tiểu Á, lần sau muốn gặp Tiểu Ninh thì đến nhà ta chơi nhé! Từ giờ con bé sẽ ở nhà“.

Tiểu Á bĩu môi, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương:“Bác, bác không cho bạn ấy ở đây nữa sao?“.

Mẹ Lâm thở dài:“Con bé phải về nhà, ở lại để hai đứa trốn đi chơi tiếp sao?” Nói xong mặt mẹ Lâm nghiêm lại làm cho hai cô gái đứng bên cạnh không dám hó hé gì.

Về đến Lâm gia, mẹ Lâm nói.

- “Lên phòng đi bà cô của tôi ơi, hên cho con là cha con không ở nhà nhé, không thôi là...”

Lâm Mạn Ninh nhìn mẹ Lâm:“Mẹ, con về đây rồi sẽ rất nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè“.

- “Về nhà ở, không phải nghỉ học“. Mẹ Lâm nói tiếp:“Thấy con gái bác Mễ chưa? Con bé bằng tuổi con đã tìm được một người đàn ông đẹp trai, là chủ của một cửa hàng lớn. Con đó, lo mà tìm chồng đi, học thì làm gì chứ“.

Lâm Mạn Ninh bỏ đi lên lầu:“Mẹ làm như con là bà cô ba mươi tuổi không bằng“.

- “Lo mà ở nhà suy nghĩ đi, mẹ đi chơi cùng mấy người bạn đây“.

Lâm Mạn Ninh nghe xong liền vui mừng đứng lại:“Được, Tiểu Ninh sẽ ngoan ngoãn ở nhà, mẹ cứ đi đi“.

Mẹ Lâm bước ra đến cửa quay lại nhìn cô:“Con đó, nhanh chóng tìm một người....”

- “Một người đàn ông đẹp trai, nhà giàu để kết hôn, rồi sinh con. Con nhớ rồi, mẹ cứ đi đi“. Lâm Mạn Ninh ngắt lời bà.

Mẹ Lâm lườm cô rồi đi ra ngoài, Lâm Mạn Ninh thấy bà vừa đi liền đi ra cửa.

Cô phải đi tìm tên kia tính sổ, vì hắn mà cô phải về nhà nghe mẹ càm ràm.

- “Tiểu thư, cô đi đâu vậy?“.

Lâm Mạn Ninh sụt sùi nói:“Quản gia, bạn của con bệnh nặng lắm, con chỉ mới đi thăm được một lát mẹ đã bắt con về đây, con phải đến đó tiếp, nếu không sau này e là....”

Quản gia gật đầu:“Vậy con mau đi đi, đi nhanh về nhanh, kẻo phu nhân biết“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.