Mấy ngày nay, Hạ tiểu Mãn cảm thấy có một số việc rất là lạ.
Đang ở tửu lâu Long Đằng nhà mình, nàng một mình ngồi cuộn tròn trên ghế bành, ngăn cách không gian bên ngoài bằng tấm mành trúc, nàng hứng khởi ngồi nhấm nháp điểm tâm vừa nghĩ ngợi vài chuyện kì lạ gần đây.
Cho vào miệng món điểm tâm bánh hoa quế thơm lừng, nàng một ngụm tiếp một ngụm cắn ăn say sưa.
Khéo miệng nhỏ xinh dính một chút vụn bánh hoa quế, đôi mắt to tròn mông lung nghĩ ngợi, mày túc cũng vì vậy khẽ khàng lay động, nét mặt cũng phảng phất vài phần phiền não, chán nản.
Thầm nghĩ vài ngày tới trong nhà chắc hẳn sẽ có việc vui, đại tỷ rốt cục cũng được gả vào Thương Minh sơn trang, trở thành thê tử chân chính của Bùi Diệc Hàn.
Tỷ thật sự là rất đáng thương mà…… Nàng nhẹ nhàng khẽ thở dài, Hạ tiểu Mãn đồng cảm thương tâm cho đại tỷ của mình. ( Hix hix tỷ tỷ lo thân tỷ đi tỷ của tỷ là hồ ly đó!)
Tỷ như thế nào phải gả cho tên Bùi Diệc Hàn xấu xa hay ức hiếp người khác, tuy rằng bộ dạng hắn phi phàm, anh tuấn nhưng cá tính thật sự là quá kém, không tốt một tí nào!
Nghĩ đến cái tên Bùi Diệc Hàn, cái miệng nhỏ xinh của nàng không ngừng đô khởi oán trách không thôi. Nàng từ nhỏ đã bị hắn bắt nạt cùng trêu chọc làm cho chính mình khóc hết nước mắt biết bao nhiêu lần, nàng càng khóc to hắn lại càng cao hứng, vui vẻ hơn nữa càng ác liệt đùa nghịch với nàng đến khi nàng chán ghét hắn mới thôi.
Cho nên, nàng là sợ hắn đến mất hồn, luôn muốn cách xa hắn càng xa càng tốt, chỉ sợ ở gần chính mình thân thể lại bị khi dễ đến thê thảm.
Mà nàng cũng không hiểu chính mình thần trí lại như thế nào quá mức ngốc nghếch khiến cho Bùi Diệc Hàn rất dễ dàng tìm ra nàng, sau đó hắn vì trừng phạt hành vi trốn tránh hắn mất dạng của nàng thế là một lần nữa hắn lại đem nàng áp bức thảm hại hơn trước. Nàng nhát gan, yếu đuối căn bản không dám phản kháng, đành phải đáng thương một bụng mặc hắn làm càn.
Có thể nói trong vài năm qua số lần nàng bị hắn ức hiếp chưa từng giảm còn có khả năng tăng vọt càng nhiều. Nhưng mà hắn cũng rất tốt luôn làm thức ăn ngon để bồi bổ thân thể nàng, chỉ có điều trước khi ăn ngon còn phải muốn cùng nàng vận động tay chân mới được. Thật là chuyện lạ nha!
Nghĩ đến nàng cùng Bùi Diệc Hàn làm một chút sự tình là lạ vào đêm khuya, Hạ tiểu Mãn cảm thấy xấu hổ, e thẹn hai má cũng dần đỏ bừng lên, trái tim cũng rạo rực loạn xạ.
Nàng còn nhớ rất rõ lần đầu tiên Bùi Diệc Hàn cũng như vậy lấy món cháo bát bảo thơm lừng dụ hoặc nàng, nói nàng nếu muốn ăn cháo bát bảo phải ngoan ngoãn nghe lời hắn mới được.
Ngay từ đầu nàng không nghĩ sẽ khước từ hắn, chính là nàng chưa từng thưởng thức qua trù nghệ của hắn.
Mà hắn là cái dạng nhỏ nhen tiểu nhân, ngay từ đầu dụ nàng ngon ngọt, liên tục trong một tháng làm ra toàn đồ ăn ngon dâng cho nàng thưởng lãm, làm cho chính nàng thật sâu mê lụy tài nghệ nấu ăn của hắn.
Cho đến khi nàng không thể kháng cự lại được, hơn nữa cháo bát bảo vừa ngửi thấy đã là một hương thơm quá mức quyến rũ, vô số những hạt sen, táo đỏ lấp lánh, dụ hoặc tầm mắt của nàng, làm cho nàng nuốt vào từng ngụm nước miếng, không chút nghĩ ngợi gì nhiều liền gật đầu đáp ứng hắn.
Lần đầu tiên, rất đau rất đau mà, đau đến nàng khóc lớn lên, mà lần đó Bùi Diệc Hàn cũng rất dịu dàng, hòa ái không những vồn vã dỗ dành nàng còn có hôn môi nàng quyến luyến không dứt.
Nhưng mà động tác tay chân hắn tuyệt không có tốt đẹp, cũng không thèm để ý nàng đang rất đau a, giống như là hắn sắp đánh trận vậy cứ thản nhiên làm càn trên thân thể nàng lui tới lui ra, cọ ngoạy liên hồi…Tuy là về sau, nàng cũng cảm giác khoan khoái thực thích thú..nhưng Hạ tiểu Mãn chỉ là một tiểu cô nương bình thường nên nàng cũng biết thế nào là xấu hổ, e lệ.
Kỳ thật, nàng cũng không chán ghét cùng Bùi Diệc Hàn thân mật chuyện lạ, chỉ là vận động xong khiến nàng mệt mỏi quá, quá mệt mỏi nhưng là…… Hình như nàng cũng có phần phấn khích.
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nóng bừng lên, trong đầu không tự chủ được nhớ tới việc hai người làm chuyện lạ trên giường.
“Á..á..Làm sao có thể nghĩ đến cảnh tưởng như vậy, đây không phải là trọng điểm a.” Hai tay ôm lấy má ửng đỏ, Hạ tiểu Mãn dùng sức giãy dụa đầu, xấu hổ thầm thì to nhỏ xỉ vạ chính mình.
Cái chính là— rõ ràng đại tỷ là vị hôn thê của hắn, sắp tới tỷ tỷ sẽ gả cho hắn nhưng mà tỷ tỷ lại suốt ngày trú ngụ tại Hồng nương quán, bộ dáng nhàn hạ, thảnh thơi không có vẻ gì giống với tân nương sắp sửa lấy chồng đâu.
Hơn nữa, trong nhà hạ nhân cũng rất là kỳ quái, thường thường tránh ở một góc khe khẽ nói thầm thì to nhỏ, giống như có sự tình gì đó ghê gớm muốn giấu diếm, nhưng mỗi khi nàng xuất hiện, bọn họ lại lập tức tách ra, im lặng giả vờ như không có việc gì cả, càng làm cho nàng cảm thấy có điềm quỷ dị.
Còn có, đại ca lại mời đến thợ may giỏi nhất kinh thành giúp nàng đo đặc xiêm y mới, nói là mùa đông rất nhanh sẽ đến, muốn trước giúp nàng may áo bông giữ ấm.
Làm ơn đi, hiện tại chỉ mới là đầu mùa hè, cách mùa đông còn rất xa nha!
Hạ tiểu Mãn cho dù là ngốc nghếch, yêu nhát gan, cũng hiểu được sự tình có vẻ kỳ quái, hình như còn có cảm giác chính mình đang bị tính kế, lừa gạt.( Xanh xanh: ai bảo chị ngốc đâu? Xx thấy chỉ là giả vờ ngốc thôi a!)
Nhưng là, vì sao muốn tính kế nàng? Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu. Vẫn là, nàng tưởng tượng quá nhiều sao?
Lại cầm đến một miếng bánh đậu xanh mềm mại, Hạ tiểu Mãn bỏ nguyên miếng bánh to cho vào miệng ăn, trầm trồ thưởng thức hương vị tươi mát của đậu xanh, mông lung suy ngẫm.
“Này ..này… ngươi có nghe thấy trong thành gần đây xôn xao truyền ra một cái tin tức động trời?” Bên ngoài tấm mành trúc vọng vào âm thanh nói chuyện của hai người đàn ông.
Chuyện gì? Tuy rằng đang phiền não, nhưng Hạ tiểu Mãn vẫn là chăm chú lắng nghe thế sự tin tức, vừa ăn đồ ngọt, lại nghe lén bên ngoài đối phương đối thoại.
“Ngươi là đang nói đến chuyện hôn sự của tiểu thư Hạ gia? Ta đương nhiên là đã nghe qua. Đề tài này đang bàn tán xôn xao trong thành !” Một thanh âm khác chen vào phụ họa.
Thì ra, nguyên lai là đang nói đến hôn sự của tỷ tỷ!
Hạ tiểu Mãn thần trí sáng tỏ gật gù vui vẻ, lại lấy thêm một chiếc bánh hạnh nhân bỏ vào trong miệng.
“ Tiểu thư Hoa Hỉ Nhi thật sự là dũng cảm nha, việc như thế cũng bỏ qua, đem chính muội muội của mình thay nàng gả cho Bùi trang chủ, không ngờ tới Bùi trang chủ lại tiếp nhận rồi. Chậc..không hiểu kẻ có tiền có thế là đang suy nghĩ cái gì …”
Hả—
“ Khụ..khụ..” Nàng bị nghẹn đến chết.
Hạ tiểu Mãn sắc mặt tái nhợt, kêu khổ, vỗ mạnh ngực liên hồi, tay cầm lấy tách trà trên bàn hớp vào một ngụm lớn, tránh cho chính mình chết vì nghẹn thức ăn.
“Bất quá trang chủ Thương Minh sơn trang rất có thế lực trong giới thương nhân, Nhị tiểu thư Hạ gia thật là tốt phước mới gả được cho y, có thể gả cho một vị hôn phu xuất chúng như thế.”
Xuất chúng ư! Nàng mới là không thèm hắn như vậy đâu?
Hạ tiểu Mãn vừa tức vừa thẹn lại đang vội, nếu không nàng đã xông ra ngoài đối với ngoại nhân hét lớn ầm ĩ giành lại công đạo cho chính mình.
Chuyện này, nàng cuối cùng hiểu được trong nhà vì sao mấy ngày nay bao trùm một bầu không khí quái dị.
Nàng bị tính kế! Nhưng tất cả đều do toàn bộ người nhà liên thủ tính kế hại nàng, nếu không phải nàng kịp thời nghe người ngoài đối thoại, nàng đã bị bán đứng đi rồi cũng ngu ngốc không có biện pháp biết đến đi?
Hơn nữa, người nhà là muốn nàng gả cho Bùi Diệc Hàn…… Hạ tiểu Mãn không khỏi rùng mình một cái.
Cái kia trứng thối, cái kia như vậy yêu khi dễ nàng, nếu phải gả cho hắn, nàng không phải là muốn bị khi dễ đến chết sao? Ngày dài mai sau cuộc sống nhất định sẽ quá khó khăn.
Không được! Nàng tuyệt đối không cần gả cho Bùi Diệc Hàn. Nàng chết cũng không cần!
“Không được, nàng muốn đi tìm đại tỷ nói chuyện rõ ràng.” Hạ tiểu Mãn không chút nghĩ ngợi, liền nhanh chóng lao ra khỏi Long Đằng tửu lâu, hướng Hồng nương quán gấp gáp chạy như bay tới.
“Đại tỷ……”
***
Hạ tiểu Mãn rất khí thế đá văng cánh cửa của Hồng nương quán, đi thẳng đến đại sảnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tỷ tỷ Hoa Hỉ Nhi ngồi khoan thai ở vị trí chủ tọa, một tay cầm cuốn sách.
“ Gì vậy?” Hoa Hỉ Nhi sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng.
Nhìn thấy nữ tử kia bộ dáng thanh cao, nhàn hạ trong lòng lửa giận sôi trào Hạ tiểu Mãn thanh âm rống giận có chút to lớn kêu gào.
“ Đại tỷ, muội có việc muốn hỏi ……” Ôi, từ nhỏ bị người khác ức hiếp thành thói quen, nàng trước mặt đại tỷ quả thật không có can đảm lớn tiếng phát hỏa.
“Chuyện gì?” Nhìn xem bộ dáng tiểu muội vừa mới bắt đầu rất là khí thế, Hoa Hỉ Nhi trong lòng mặc dù có để ý tới, nhưng vẫn giả bộ không hay biết gì.
“ Muội là..muội ở ngoài nghe được người ta nói một chuyện, đại tỷ không có gả cho Bùi Diệc Hàn mà ngược lại là muội phải gả qua đó, việc này có thật hay không là tin đồn?” Giương to đôi mắt cầu cứu, chờ đợi đáp án, Hạ tiểu Mãn chăm chăm ngắm nhìn sắc mặt của tỷ tỷ, trong lòng thầm mong nghe được đáp án không phải là thật.
Đáng tiếc, nàng lại thất vọng rồi.
“ Ừa, đúng vậy.” Bưng lên chén trà bằng gốm sứ, hương thơm tươi mát của trà xanh phảng phất xung quanh, Hoa Hỉ Nhi ưu nhàn thưởng thức trà ngon.
“Không đúng, rõ ràng Bùi Diệc Hàn chính là vị hôn phu mà trưởng bối hai nhà chỉ định cho đại tỷ nha!” Hạ tiểu Mãn bất mãn lên tiếng nói.
Nào có đạo lý nào như vậy? Nào có người như vậy vô lý muốn thay đổi tân nương đâu!
Buông xuống chén trà, Hoa Hỉ Nhi liếc mắt nhìn Hạ tiểu Mãn một cái, bất đắc dĩ thở dài thườn thượt “Tiểu Mãn, đại tỷ phải làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho muội.”
“ Muốn tốt cho muội? ” Hạ tiểu Mãn trừng lớn mắt, chính mình mới không tin lời nói của đại tỷ.
Đại tỷ rõ ràng biết nàng từ nhỏ đã chán ghét Bùi Diệc Hàn, thậm chí sợ hắn đến chết, như thế nào hiện tại lại muốn nàng lấy hắn, làm như vậy mà là tốt cho nàng? Nàng tin tưởng mới là lạ!
Đáng tiếc, những lời này nàng không có can đảm nói ra miệng, chỉ dám ỉ oi ở trong lòng thầm nói.
“ Tiểu Mãn, tất cả trong sạch của muội đều dâng hết cho Bùi Diệc Hàn, nếu không nhanh cấp gả cho hắn thì phải làm sao bây giờ?” Hoa Hỉ Nhi bất đắc dĩ thở dài nhìn Hạ tiểu Mãn
“ Hả? Cái gì là trong sạch? Đại tỷ là đang nói cái gì vậy?” Hạ tiểu Mãn nghe qua lời nói của đại tỷ mà ngây ngốc, một bụng đầy khó hiểu. Nàng rõ ràng là tiểu thư khuê các, thanh thuần nữ hài tử nha! ( XX: nhịn không nổi phải gào rú nhưng mà chị ấy ngốc quá đi mất!)
Hoa Hỉ Nhi nhịn không được đau lòng khẽ lắc đầu, muội muội của nàng thật là ngây thơ, nhẹ dạ, đã bị người ta ăn sạch sẽ còn ngốc nghếch không hay biết gì, tiểu muội có thể sống đến bây giờ cũng xem như là kỳ tích.
“Tiểu Mãn, quyển sách này nhờ muội xem qua một chút.” Hoa Hỉ Nhi đưa ra quyển sách chính mình đang cầm trên tay trao cho Hạ tiểu Mãn.
“Đây là sách gì?” Hạ tiểu Mãn hoang mang mở ra, vừa nhìn thấy ở bên trong là các hình vẽ, mặt lập tức đỏ au, bừng bừng xấu hổ.
Lật giở từng trang, sau đó lật lại bìa sách có khắc vài kí tự lờ mờ, chữ viết không lớn không nhỏ đề ba tự là— xuân cung đồ.
Lại như thế nào không hiểu biết, Hạ tiểu Mãn lướt qua cũng biết xuân cung đồ chính là loại thư sách gì, mặt càng ngày càng đỏ nàng khó hiểu nhìn về phía đại tỷ Hoa Hỉ Nhi.
“ Đại tỷ, tỷ như thế nào quăng xuân cung đồ cho muội?” Hơn nữa, bên trong còn có các tư thế rất ám muội, quen thuộc lắm……
Như là, giống như…… Hình như là Bùi Diệc Hàn thường hay giở trò kéo nàng vận động một hồi. “ Đây là chuyện quái quỷ gì?” , còn có biến hóa một vài tư thế đáng hổ thẹn a……
Trong nháy mắt, mặt nàng trắng bệch ngây dại. “ Đại tỷ……” Trừng mắt với Hoa Hỉ Nhi, nàng không dám thừa nhận tất cả đều là sự thật.
Hoa Hỉ Nhi thâm trầm nhìn nàng, mắt đẹp phát sáng tinh quang, không chút nào lưu tình một chiêu đâm trúng tâm tư non nớt của muội muội mình. “ Tiểu Mãn, muội cùng Bùi Diệc Hàn tương thân tương ái với nhau, chỉ có những đôi phu thê mới có thể làm.”
Hạ tiểu Mãn khiếp sợ không thôi, cả người lui về phía sau mấy bước, càng không ngừng lắc đầu, khóc không ra nước mắt đô khởi cái miệng nhỏ nhắn phản kháng. “Không thể nào……”
“Tiểu Mãn, ai dạy muội đem cả thân mình báo đáp cho hắn, nếu không gả cho Bùi Diệc Hàn muội có thể gả cho ai?” Không thèm để ý đến sắc mặt trắng bệch của tiểu muội, Hoa Hỉ Nhi lại vô tình đâm muội muội mình thêm một nhát.
Ôm ngực khổ sở, Hạ tiểu Mãn cảm giác ngực mình bị đâm đau quá.
Nàng chỉ biết…… Bùi Diệc Hàn căn bản chính là một nam nhân xấu xa, bỉ ổi, hắn thường như vậy khi dễ nàng……
Nàng đúng là một đứa ngu ngốc, đại ngốc nghếch vô tâm để bị khi dễ những hai năm liền, cũng chỉ vì mê đắm trù nghệ của hắn, đem chính mình cấp vào miệng sói hoang mà không hay, trong sạch của nàng như vậy..mất hết sạch.. đồ xấu xa, hạ lưu!
“Đại tỷ……” Mặt mày nhăn nhó bí xị, Hạ tiểu Mãn muốn gào khóc thật to.
“ Ngoan đi, sự tình cũng đã xảy ra rồi, muội như vậy liền gả đi cho xong!” Hoa Hỉ Nhi nhàn nhạt mở miệng, tay sờ sờ đầu Hạ Tiểu Mãn.
“ Không cần! Ta không cần……” Dậm chân, Hạ tiểu Mãn khí thế tức giận gào to, đây là lần đầu tiên nàng dám phản kháng lại lời nói của đại tỷ. “Đại tỷ, muội không cần gả cho Bùi Diệc Hàn, chết cũng không cần!”
Hoa Hỉ Nhi nhíu mày nâng mắt “ Vì sao không cần? Bùi Diệc Hàn bộ dáng phong lưu tiêu sái hoàn mỹ, đường đường lại là trang chủ của Thương Minh sơn trang lẫy lừng tiếng tăm, lại là phường buôn bán bá chủ một phương, có biết bao cô nương muốn gả cho hắn a!”
Bất quá, mặc cho ai cũng không hiểu được, với tác phong lãnh khốc vô tình nổi danh khắp thương trường Bùi Diệc Hàn, lại chỉ coi trọng tiểu muội muội ngu ngốc nhà nàng.
“ Đại tỷ, tỷ cũng biết Bùi Diệc Hàn có bao nhiêu gian xảo, từ nhỏ y đã chỉ biết ức hiếp ta, xem ta khóc đến đỏ mắt thì càng thích thú.” Hạ tiểu Mãn rít gào nói, nàng vĩnh viễn cũng không thể quên chính mình bị Bùi Diệc Hàn áp bức có bao nhiêu là khổ sở, bao nhiêu là thảm hại.
“Nhưng mà, ta cũng nhớ rõ một việc khi ngươi bị các tiểu hài tử khác trêu chọc, đều là y cứu ngươi thoát nạn nha!” Hoa Hỉ Nhi đưa ra bằng chứng nói đỡ cho Bùi Diệc Hàn đối với muội muội rất là tốt đẹp tính tình.
“Đó là vì người có thể ức hiếp ta chỉ có mỗi một mình hắn.” Hạ tiểu Mãn tức giận phản bác, y thối tha, hỗn đản mới không phải thật sự tốt đẹp tính tình như vậy đâu!
Trước kia hắn từng nói qua với nàng, chỉ cần nàng bị các tiểu nam hài khác ức hiếp, hắn không chỉ giáo huấn những tiểu nam hài này, đồng thời cũng sẽ dạy bảo nàng thật tốt, ai bảo nàng quá vô dụng để người khác bắt nạt, trên đời này có thể áp bức nàng chỉ có một mình hắn!
Tất cả điều là ngụy biện thôi? Hắn cùng đám tiểu nam hài là giống nhau phá hư, xấu xa chỉ biết bỡn cợt nàng thôi.
“Dù sao ta mặc kệ! Ta chính là không lấy Bùi Diệc Hàn, hắn rõ ràng là vị hôn phu được sắp đặt của đại tỷ, cho dù trong sạch của ta đã trao hết cho hắn thì như thế nào, ta chính là không cần cấp gả cho hắn đâu.” Bĩu môi chống đối, Hạ tiểu Mãn uất ức nổi dậy quật khởi.
Chứng kiến tiểu muội nhà mình vẻ mặt kiên trì, quyết liệt, Hoa Hỉ Nhi chậm rãi nheo lại mắt đẹp. “ Ta nói tiểu Mãn ơi tiểu Mãn, muội từ nhỏ đến lớn, chỉ biết ở nhà ăn sung mặc sướng lại không phải trả tiền nếu tính toán là không ít đi?”
“Hả?” Hạ tiểu Mãn sửng sốt, trừng mắt với đại tỷ, nhìn thấydung nhan diễm lệ, vẻ mặt lại vô cùng ngọt ngào tươi cười, trong lòng nhịn không được sợ hãi.
“ Muội có biết, Hoa – Hạ hai nhà không dưỡng phế vật.” Hoa Hỉ Nhi nhẹ nhàng, vuốt ve khuôn mặt tiểu Mãn. “ Muội đã làm phế vật mười sáu năm, khó khăn lắm mới có cơ hội mang đến ích lợi cho gia tộc, muội một chút cống hiến không được sao? Được không?”
Nuốt xuống từng ngụm nước miếng, Hạ tiểu Mãn một lời chống trả cũng không dám hé răng.
“Hiện tại, đã đến lúc muội cống hiến cho gia tộc, có hiểu không?” Hoa Hỉ Nhi tươi cười càng ngọt ngào, yêu thương nhìn muội muội của mình. “ Ngoan ngoãn làm tân nương tử của Bùi Diệc Hàn, có biết không?”
“ Dạ!” Hạ tiểu Mãn không cam lòng khẽ cúi đầu.
Ôi thôi……Ở bên cạnh nàng đều là người xấu! Chỉ biết áp bức, khi dễ nàng một kẻ đáng thương, ngốc nghếch.
Mặc kệ là đại ca, đại tỷ hay là Bùi Diệc Hàn, bọn họ đều giống nhau, tất cả đều có tham vọng riêng, chỉ biết hi sinh một mình nàng mà thôi.
Hạ tiểu Mãn rất là đau lòng, mặt nhăn mày nhó, thống khổ bi ai khuôn mặt lại như thế nào như vậy đáng yêu, xinh đẹp, nàng cảm thấy chính mình thật sự rất đáng thương, nhưng nếu muốn nàng ngoan ngoãn vâng lời, nàng thật sự rất không cam lòng.
Cho nên, nàng quyết định, nàng muốn rời nhà trốn đi!
***
Mặt trời vừa lặn, Hạ tiểu Mãn ôm một bọc đồ lớn lén lút từ trong phòng mình chuồn ra bên ngoài, vừa đi vừa lấm lét dòm ngó cửa sau.
Nhìn trái nhìn phải, không có người, nàng chạy thật nhanh đến cửa sau, rất nhanh đã chuồn êm ra bên ngoài.
Ôm bọc đồ to, nàng hít sâu lấy khí thế dũng cảm, hai tay nắm chặt lại chính mình thề nguyện “ Hừ, ta Hạ tiểu Mãn sẽ không ngoan ngoãn khuất phục trước thế lực xấu.”
Rời nhà trốn đi, chính là hành động tốt nhất thể hiện ý chí phản kháng của nàng.
Hạ tiểu Mãn thật mạnh hừ nhẹ, xoay người đang muốn rời nhà bước đi đầu tiên thì phía sau lại truyền đến thanh âm trầm thấp.
“Ta nói…… Tiểu Mãn nhi, đã trễ thế này, nàng mang theo gói đồ to thế muốn đi đâu?”
Quen thuộc thanh âm làm cho hạ tiểu Mãn cứng đờ thân mình, không thể nhúc nhích.
Cao to thân ảnh đi tới phía sau nàng, thân hình cao ngất kề sát vào lưng nàng, bàn tay thân thiết ôm lấy thắt lưng nàng, cách xiêm y mỏng manh là từng đợt run rẩy, bàn tay hắn ấm áp ôm chầm nàng vào lòng .
Trầm thấp tiếng nói ở tai nàng khiêu khích, thanh âm ôn tồn mang theo một tia nguy hiểm. “Như thế nào lại không nói lời nào? Là câm điếc ư?”
“ Đừng chạm vào ta!” Hạ tiểu Mãn bất mãn đẩy ra nam nhân ở phía sau, thở phì phì xoay người trừng mắt hắn. “Bùi Diệc Hàn, ngươi còn có can đảm xuất hiện ở trước mặt ta?”
Này hỗn đản, mối hận này nàng không quên đâu, hắn là xong đời rồi!
Bùi Diệc Hàn khẽ nhíu mày, kinh ngạc thấy nàng thở phì phò vì tức giận bộ dáng trông rất là đáng yêu, bạc môi gợi lên một chút tươi cười. “ Vị hôn thê của ta muốn đào hôn, ta phải làm gì bây giờ?”
“Câm miệng! Ai là vị hôn thê của người?” Hạ tiểu Mãn tức giận dậm chân tại chỗ. “Nói cho ngươi hay, ta mới là không thèm gả cho ngươi đó!”
Lời của nàng làm cho đôi mắt hắn vằn lên những tia sắc bén, sâu xa trong chốc lát lại dùng nụ cười nhàn nhạt che đậy. “ Mãn nhi, nàng từ sớm đã trở thành người của ta, nàng không lấy ta còn có thể gả cho ai?”
“ Câm miệng!” Lời của hắn nói làm cho Hạ tiểu Mãn càng phát hỏa, khuôn mặt nhỏ nhắn hùng hồn dùng lý lẽ chất vấn. “Nếu không phải ngươi sử kế, ta mới sẽ không……”
Nghĩ đến cùng hắn làm ra này nọ việc thân mật nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, nhịn không được đỏ mặt, quẫn khốn nói không ra lời.
Khẽ nhún nhún vai, không thèm nhìn đến biểu tình tức giận của nàng, Bùi Diệc Hàn vẻ mặt vô tội, lạnh lùng hỏi lại “ Mãn nhi, ta có bắt buộc nàng sao? Có phải không?”
“ Ngươi dùng đồ ăn dụ hoặc ta!” Nàng đô khởi lên án.
“ Nàng có thể cự tuyệt, không phải sao?” Bùi Diệc Hàn bình tĩnh, đôi mắt thâm trầm lợi hại chăm chú nhìn nàng, bạc môi khẽ khàng mỉm cười.
Nàng chân chính trời sinh tiểu bạch thỏ, càng đấu càng thảm hại gục ngã trước lý lẽ sói già là hắn? Đơn giản một câu, liền khiến nàng á khẩu không trả lời được.
“ Ta……” Nói không ra được, Hạ tiểu Mãn bất mãn đỏ mặt, trừng mắt ngó hắn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chính mình lại không có cách đáp trả hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn.
“ Như thế nào? Nàng còn có cái gì để nói?” Yêu mến nhìn nàng, Bùi Diệc Hàn dễ dàng đem nàng ôm thật chặt vào lòng, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi anh đào thơm ngọt của nàng.
“ Mặc kệ!” Nàng tiếp tục giãy dụa đẩy ra mặt hắn, không cho hắn chạm vào người nàng. “ Dù sao ta chính là không muốn gả cho ngươi, chết cũng không cần!”
Gả cho hắn chính xác là ác mộng, từ nhỏ nàng thầm nghĩ chính mình có biết bao may mắn, hoàn hảo hắn là vị hôn phu của đại tỷ, mà không phải của nàng, như thế nào hiện tại như vậy mà tương phản, biến thành nàng phải gả cho hắn?
Ôi, nàng không cần……
Thấy nàng vẻ mặt chán ghét ghê sợ, Bùi Diệc Hàn chậm rãi nheo lại đồng tử sâu hút đen láy, cảm giác khó chịu, lạnh nhạt mở miệng. “ Gả cho ta có cái gì không tốt?”
“Gả cho ngươi có cái gì tốt chứ?” Hạ tiểu Mãn không thèm liếc nhìn hắn hỏi lại “ Trên đời này ta ghét nhất chính là nhìn thấy ngươi, xuất chúng có gì hay mà muốn ta gả cho ngươi.”
Thở phì phò nàng không thèm để ý sắc mặt hắn đã thay đổi, tiếp tục nói “ Ta mặc kệ, ngươi tốt nhất từ hôn đi, không hủy hôn với ta, ta sẽ rời nhà trốn đi, còn có đào hôn, dù ít cơ hội trốn thoát ta vẫn sẽ cố gắng trốn, trốn rồi lại trốn.”
Nói tóm lại, nàng chính là không muốn gả cho hắn!
Bùi Diệc Hàn dung nhan xám ngắt, thanh âm biến lạnh, khóe mắt run rẩy vì lời của nàng mà đau lòng. “ Nàng như vậy là muốn uy hiếp ta sao?”
“Đúng vậy, như thế nào, sợ rồi sao?” Bất tri bất giác nàng phát hiện sắc mặt của hắn rất khó coi, hình như là muốn phát hỏa giết người, nuốt xuống nước miếng, lá gan vừa mới hùng hổ lý lẽ hoàn toàn biến mất, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. “ Bùi Diệc Hàn, ngươi.. sắc mặt của ngươi rất khó coi……”
Ôi…… Thật là đáng sợ, nàng phát run lắc đầu, muốn nhanh chạy trốn khỏi hắn, nhưng là cánh tay vô lực bị y siết chặt, gắt gao vòng trụ nàng, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
“ Mãn nhi của ta, nàng thật ngây thơ, ta là nên vỗ tay chúc mừng sự can đảm của nàng hay là… Trên đời này chưa có kẻ nào dám uy hiếp qua ta.” Bùi Diệc Hàn u ám nở nụ cười.
Hắn tươi cười, làm cho Hạ tiểu Mãn cả người co rúm, sợ hãi.
“Nàng không nghĩ gả cho ta có phải hay không?” Cúi đầu, trầm thấp giọng nói kề sát vào mặt nàng, phà ra hơi thở nóng cháy, rạo rực từng trận lướt qua da mặt nàng.
Hạ tiểu mãn không dám hé răng, cũng không dám gật đầu.
“ Muốn rời nhà trốn đi? Đào hôn ư?” Mím môi, hắn hỏi lại, tính cách vốn tĩnh tâm, bình tĩnh bởi vì nàng mà nổi phong ba lửa giận, lời cự tuyệt của nàng, khiến hắn không thể dễ dàng tha thứ.
“ Không, không có, là huynh nghe lầm.” Thanh âm khống chế yếu ớt, Hạ tiểu Mãn thực không muốn phủ nhận chính mình vừa mới nói ra những lời cự tuyệt.
Ôi thôi…… Thật đáng sợ, ai tới cứu nàng đi?
“ Mãn nhi, nàng cho rằng hiện tại phủ nhận là kịp rồi sao?” Con ngươi đen sâu thẳm giống nhìn đang chằm chằm vào con mồi, biểu tình không tha thứ, thở dốc tức giận nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn thật là khủng khiếp, giống như muốn đem nàng một ngụm nuốt hoàn toàn vào bụng ngay tức khắc, Hạ tiểu Mãn sợ hãi lấp bắp mở miệng. “ Huynh…… Huynh muốn làm gì?”
“ Muốn hành sự thôi?” Nhìn chằm chằm vào nàng, bàn tay to cứng rắn, Bùi Diệc Hàn thô bạo đem nàng vác lên trên vai mình.
“ Á..á..” Động tác làm càn của y khiến cho Hạ tiểu Mãn thét chói tai, trên tay bọc đồ rơi trên mặt đất. “ Bùi Diệc Hàn, ngươi muốn làm gì!” Nàng đá chân, còn tay dùng quyền đánh tới tấp vào lưng hắn.
“ Câm miệng.” Hắn trầm giọng quát to, nàng sợ tới mức dừng lại động tác .
Bùi Diệc Hàn nét mặt băng lạnh hừ nhẹ, khiêng bỗng lên Hạ tiểu Mãn, sau đó nhanh chóng phi thân rời đi. Dám chọc giận hắn, nàng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt để nhận lấy trừng phạt là vừa.