CHƯƠNG 4.
“Ợ ~~~” no nê thỏa mãn ợ một cái, thư phục nằm trên giường lớn êm ái của khách *** Thiên Nhất , không hổ là khách *** lớn nhất Lạc Dương, không uổng phí mười lăm lượng bạc trắng bóng của ta. Thức ăn được bày trí tinh xảo ngon miệng, tất cả có thể thấy được sự sáng tạo độc đáo của đầu bếp chính, nhất là món điểm tâm ngọt thật sự ăn rất ngon, nếu có thể nhất định phải mời người này về nhà, vỗ về cái bụng no đến căng tròn, ta cố gắng chống cự sự mời gọi của thần ngủ, mơ mơ màng màng suy nghĩ. Bất quá ta có còn mạng để về nhà hay không mới là vấn đề, ai.
Tuy rằng một mực vùi đầu tận lực ăn uống, nhưng ta vẫn chú ý thấy có rất nhiều người làm ăn đang ăn cơm nghỉ ngơi ở khách ***, lúc nói chuyện đều cẩn thận từng li từng tí, dường như sợ bị người khác nghe được chuyện làm ăn cơ mật vậy, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài chữ như Tề gia, nữ hài này nọ. Xem ra đều là vì chuyện làm ăn với Tề gia mà đến đây, ai, dường như ta đã xem nhẹ mức độ khó khăn của việc này. Với bộ dạng hiện tại của ta, có lẽ ngay cả đại môn của Tề gia cũng chưa vào được, còn chưa kịp nhìn thấy chủ nhân của Tề gia thì đã bị đuổi cổ ra ngoài rồi. Trên thế gian tại sao không bán thuốc hối hận nhỉ? Ta hiện tại đã hoàn toàn không còn đường lui rồi, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Ngày mai đến Tề gia xem thử tình hình thế nào vậy. Trở mình một cái, ôm gối mềm mại, ta nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Phải mất bao lâu mới tìm được một tòa nhà vô cùng dễ thấy ở thành Lạc Dương này? Đáp án của ta là ba canh giờ. Ta rõ ràng đã dựa theo chỉ dẫn của người đi đường đi thẳng về phía đông, nhưng vẫn có cảm giác chung quy đang đi lòng vòng một chỗ, mãi đến khi ta rốt cục tìm được đại viện Tề gia, ta đã mệt đến mức thở hồng hộc, mạng nhỏ chỉ còn lại phân nửa. Nhìn đại môn nguy nga của Tề gia, ta vội xua đi suy nghĩ về khả năng mù đường của mỉnh, điều này sao có thể chứ, tốt xấu gì ta cũng tự thân một mình đi tới Lạc Dương, tuy rằng là ngồi xe ngựa đến. (*mồ hôi* >_