Túy Mộ sau khi nói chuyện với Mạc Thiên Lục Dã liền có thể cảm nhận được tình cảm của hắn đối với Tiểu Du. Cứ mỗi lần nhắc tới tên nàng ta hắn lại dịu dàng nhìn về nàng ta một cái trìu mến.
“Tiểu Du nàng đã ăn no chưa?”
“Rồi hì hì” Bạch Tiểu Du cười ngốc nghếch dùng tay áo lau đi vệt mỡ nhưng cảm giác thèm ăn vẫn chưa hết dù bụng đã căng to.
Mạc Thiên Lục Dã chán nản lắc đầu lấy trong túi áo một chiếc khăn tay cẩn thận lau cho nàng.
“Có lẽ ta nên trở về dù sao ta cũng ra ngoài lâu rồi, cha mẹ sẽ rất lo cho ta” Túy Mộ biết chắc chắn Bạch Tiểu Du sẽ không chịu cùng nàng về,nhưng nếu nàng càng ở đây lâu thì cha mẹ sẽ rất lo cho nàng.
“Nàng sẽ không bị trách phạt?” Mạc Thiên Lục Dã biết lần này Túy Mộ sẽ bị người trong tộc làm khó vì đã để Bạch Tiểu Du đi.
“Vậy người nói ta nên làm gì? Người để cho nàng ấy về cùng ta sao?”
“Vậy thì hãy ở lại cùng chúng ta” hắn không biết vì sao đối với nữ nhân này lại có một cảm giác rất đặc biệt rất quen thuộc nữa. Có lẽ nàng ta rất giống muội muội hắn mà cũng có thể là vì vết bớt trên lưng của nàng ta.
“Đúng rồi, Túy Mộ tỷ tỷ ở lại đây chơi cùng ta đi” Bạch Tiểu Du hiện tại rất kính trọng nàng ta, còn nhớ buổi sáng cũng là do nàng ta bất chấp bản thân mà bảo vệ nàng. Nàng rất thích người này nha, cũng không muốn nàng ta bị phạt đâu.
“Ta có lẽ nên về thì hơn, cha mẹ đang đợi ta...lần này có lẽ sẽ bị họ trách mắng một chút thôi” nàng cũng không muốn làm kì đà đâu nha.
“Vậy để bọn ta mang nàng về”
“Không cần ta có thể tự về...Tiểu Du nếu ngày nào đó người bị hắn bắt nạt thì hãy trở về chúng tôi sẽ đợi người” Túy Mộ mỉm cười rồi chạm tay vào viên ngọc trên cổ rồi biến mất chỉ còn lại hai người họ.
“Tiểu Du nàng thấy trăng hôm nay rất sáng không?” người nào đó đánh trống lảng thò tay vào tiết khố của Bạch Tiểu Du. Chuyện tốt lúc nãy không ngờ lại bị Túy Mộ phá đám làm hắn phải chịu thiệt thòi rồi.
“Hôm nay có trăng sao...á bỏ tay của chàng ra” người nào đó nhìn lên bầu trời mặt đen xì la lớn.
“Tiểu Du sinh hài tử cho ta đi” Mạc Thiên Lục Dã đẩy nàng ngã trên đất tay thăm dò từng bộ phận trên người nàng.
“Không muốn...buông ra” mặt Tiểu Du đỏ bừng hét lớn nhưng môi nhanh chóng bị hắn bịt lại dây dưa liếm mút khuấy động bên trong. Từng sợi chỉ trong suốt từ miệng nàng chảy xuống rơi xuống cổ của nàng càng làm hắn kích thích.
Mạc Thiên Lục Dã dùng vật nam tính cọ sát vào đùi nàng để giảm đi sự khó chịu nhưng tác dụng lại càng ngược lại làm hắn nóng bức cơ thể, nơi sâu thẳm nhất muốn được cô bao bọc.
“Ưm...chàng bỏ cái đó ra...nhẹ chút ta ngứa...aaa nơi đó không thể...đừng bóp nó đau lắm” Mạc Thiên Lục Dã cư nhiên bóp lấy bầu ngực nàng rất đau khiến Tiểu Du khóc lớn.
Mạc Thiên Lục Dã tháo bỏ tiết khố của nàng rồi dùng tay ma sát tiểu huyệt chật hẹp.
“Ngoan ta sắp bị bức chết rồi dạng chân ra...đúng rồi rộng them chút, ngoan lắm” hắn ra sức dụ dỗ nàng rồi nhẹ nhàng tiến vào trong u cốc.
“Ưm...Tiểu Du đau quá, cầu chàng nhẹ chút” nàng khoác hai chân mình nên eo hắn từ từ thich nghi từng cú va chạm.
Từ cơ thể nàng chảy ra rất nhiều mồ hôi nhưng đặc biệt nhất vẫn là nơi nữ tính tiết ra dịch thể trong suốt nhớt nhát bôi trơn giúp hắn dễ dàng khởi động.
“Nàng đúng là dâm dãng” Hắn ôm lấy cổ nàng để nàng cố định dưới thân mình rồi thúc vài cú lực đạo cũng tăng dần. Cây gậy to lớn ngày càng căng trướng phình to trong hoa huyệt từng đường gân chà sát với hai vách tường. Thân thể dính chặt như con thiêu thân không chút kẽ hở.
“Không có ta không có dâm đãng” Tiểu Du lắc đầu choáng váng vì lời hắn vừa nói, nàng khi còn trong tộc đã đọc vài quấn sách cũng hiểu dâm đãng là thế nào... Nàng không phải mà, chỉ tại thân thể không nghe lời mà thôi.