“Không liên quan tới ngươi?”
“Nếu không phải tại Ma Quân nàng ấy cũng không chết! Tất cả đều tại hắn.” Hắn lạnh lùng nói.
“Chàng ấy tuy là yêu ma nhưng là người tốt, chàng ấy sẽ không hại ai... Ngươi nói dối!” Nàng giận dữ, Ma Quân đối nàng rất tốt. Hắn sẽ không phải là người xấu đâu.
“Vậy sao? Là ngươi ngu ngốc hay hắn che giấu quá tốt? Ngươi phải nhớ là yêu ma, nhất là vương của ma giới sẽ tốt ư? Nếu hắn là người tốt thì đã không bắt Tiểu Du cũng sẽ không... Sẽ không làm nhục nàng ấy, sẽ không giết con của ta và nàng ấy!” nhớ tới người mình yêu, đứa con chưa thành hình của mình chết đi khiến hắn khổ sở.
Tất cả đều tại hắn, nếu lúc đó hắn cương quyết cứu nàng bất chấp tính mạng thì nàng sẽ không...
“Ngươi nói xem làm sao để ta không hận hắn được đây?”
“Vậy chuyện này liên quan gì tới ta? Không phải ngươi cũng... Cũng đã làm nhục ta sao?” Nàng cắn môi dưới, thật sự nàng không hiểu vì sao tất cả chuyện này lại đổ lên người nàng chứ?
“Ta hỏi một lần nữa Ma Quân đang ở đâu? Nếu không nói ta sẽ có cách khiến cô phải chịu đau khổ hơn”
“Ngươi không phải thần tiên sao? Nhưng... Vì sao ngươi lại độc ác như vậy? Ngươi dày vò một nữ tử yếu đuối thì liệu có phải trang hảo hán nữa không?”
Mạc Thiên Lục Dã chả buồn nói chuyện với nàng liền dùng thuật khiến nàng không nói được nữa.
Hoài Lạc phẫn nộ trừng hắn, ngàn lần vạn lần chửi rủa hắn.
Lúc này tại một nơi khác Ma Quân sau khi tu luyện xong liền xuất quan, chỉ là trong thời gian hắn phong bế với thế giới bên ngoài tất cả mọi chuyện hắn đều không hề hay biết.
Trở về nơi ở của mình, tất cả mọi thứ đều bị phá hỏng tất cả tôn tử của hắn đều biến mất. Hắn la hét gọi tên Hoài Lạc nhưng chẳng thấy nàng đâu liền vội vã đi tìm.
Không biết từ đâu một tên tiểu quỷ đi tới, quỳ trước mặt hắn.
Ma Quân nhấc hắn lên giận giữ hỏi.
“Nàng ấy đâu?”
“Ma Quân là người...” Tên tiểu quỷ sợ hãi sau một lúc mới lên tiếng “ Tiểu thư Hoài Lạc bị một tên rất mạnh mang đi rồi... Hắn phá hủy mọi thứ muốn tìm ngài... Nhưng không tìm được.”
Ma Quân gầm lên tức giận ném tên tiểu yêu quái ra xa, sau đó đi tìm Hoài Lạc.
Mạc Thiên Lục Dã đang ngồi vận khí, bỗng một viên minh châu bay tới thẳng vế phía hắn như muốn tấn công. Mạc Thiên Lục Dã mở mắt nhanh chóng tránh đi, viên minh châu nhanh chóng bị hắn tung một chưởng vỡ tan tành.
Hắn mỉm cười.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện?” Hắn đi tới chỗ Hoài Lạc nhấc nàng bay lên đi cùng mình gặp Ma Quân.
Bên ngoài hang động, Ma Quân vận một bộ y phục màu đen, toàn thân toát lên yêu khí.
“Haha cuối cùng ngươi cũng tới đây nạp mạng?” Mạc Thiên Lục Dã tung một chưởng tới, đều bị Ma Quân tránh đi.
Ma Quân nhìn Mạc Thiên Lục Dã, sau đó quay sang nhìn Hoài Lạc thấy nàng thân thể suy nhược khuôn mặt trắng bệch liền giận giữ gầm lên.
“Ma Quân? Chàng tới rồi?” Hoài Lạc yếu ớt.
“Thả nàng ta ra!” Ma Quân gầm lên.