Hai tháng trôi qua, Hà Diễm đã có vẻ bình phục nhưng nàng vẫn phải nằm trên giường vì Vô Thục Ánh lo lắng
NHưng như thế không phải là nàng chỉ ăn không ngồi rồi.
Hai tháng nay Hà Diễm đã tập hợp lại tất cả những tư liệu liên quan đến Vương Tân quốc trên toàn thế giới. Có một điều nàng nhận ra trong khi độc lại tất cả các tư liệu đó là...
Đã có sự thay đổi lịch sử.
Nếu như trước khi nàng xuyên thì Triệu Tử Dương sẽ chết ở tuổi hai mươi mốt, tức là do bị trúng độc lần đó.
Hiện tại, tất cả những tư liệu liên quan đều đã bị chuyển dịch thành hắn đã gặp phải một căn bệnh hiểm nghèo khó qua khỏi nhưng đã được thái y cứu chữa kịp thời.
Nói như vậy, chỉ cần một chút thay đổi trong quá khứ thì hiện tại cũng sẽ thay đổi theo.
Đây là điều nàng không muốn, lịch sử là môn học yêu thích của nàng, là thứ gắn kết nàng nhất với thế giới này, có điều... không thể.
Nàng nhất định phải quay lại, phải trả thù cho cả nàng và Hà Tuyệt Hy, trả thù cho cả những bách tính đang khốn đốn óan than vì hắn. Trả thù cho cả Kỳ Lãnh bởi cứu nàng mà đã bị thương nữa.
Hà Diễm mặc chiếc áo ngủ rộng bằng vải sa mỏng, ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ.
Ánh mắt như nước, mái tóc như lụa thả xuống,ngoài cửa sổ lá cây lay động trên những tán xanh. Ánh nắng chiếu soi lên vùng cỏ mượt mà, tạo nên một khung cảnh thật yên bình.
Khác quá. Khác với chirderu quá nhiều.
Bất chợt, nàng lại muốn ở lại đây. Ở lại chốn yên bình này hơn là quay lại cái thế giới hỗn độn đầy huyết máu và oán hận kia.
Thôi được rồi, là nàng sợ chết. Ở đây đang yên yên ổn ổn sao muốn quay lại đó làm gì?
Chỉ là nơi nào đó trong nàng cứ kêu gào, cứ thôi thúc nàng hãy quay lại. Và đâu đó trong thâm tâm, nàng lại rất hận hắn, cái cảm giác căm hận mà trước nay chưa từng có.
Có phải vì hắn đã giết nàng? Không.
Có phải vì hắn đã giết kiếp trước nàng? Cũng không.
Chỉ là nơi lồng ngực trái cứ khó chịu không thôi.
Là vì sao? Hà Diễm tự hỏi.
'Cạch'
Tiếng mở cửa phá đi không gian khó chịu mà Hà Diễm đang đắm mình, nhưng là cái kẻ xuất hiện lại càng khiến nàng bực mình hơn.
Kẻ đó không ai khác chính là Lý Nặc - bạn thanh mai trúc mã của nàng.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Hà Diễm chán ghét nhìn hắn, từ khi nàng trở về đây ngày nào hắn cũng đến mang theo cái bộ mặt như đưa tang. Dù bị nàng xua đuổi hắt hủi thì Lý Nặc vẫn là lấy lý do cho hắn một cơ hội để chuộc lỗi.
Chuộc lỗi? Hắn nghĩ đúng ngày sinh nhật nàng cưỡng bức nàng mà có thể chuộc lỗi?
Dù bị xuyên qua không phải lỗi do hắn nhưng Hà Diễm nàng tuyệt nhiên đổ hết tội lên đầu hắn.
"Tiểu Diễm. Ta..."
Lý Nặc khuôn mặt góc cạnh trắng mượt, thân hình vừa vặn, nhìn có vẻ là một công tử bột được nuông chiều quá mức nhưng thực ra, hắn từ nhỏ đã được huấn luyện trong quân đội, cũng là ám sát viên của tổ chức FAL.
Hắn từ nhỏ đã rất quan tâm, bảo vệ nàng như cô công chúa, xem nàng chính như bầu trời của mình.
Bây giờ đứng trước mặt nàng, một nữ nhân chân yếu tay mềm, thân thủ ở mức độ trung bình khá, chỉ đủ để bảo vệ bản thân thì ám sát viên máu lạnh như Lý Nặc cũng ngập ngừng không biết nên nói gì?
"Ngươi làm sao? Nói nhanh đi, ta còn phải nghỉ ngơi."
Hà Diễm vẫn là khó chịu, cất lên giọng nói xuân phong của mình mà đuổi khách.
Lý Nặc bày ra bộ mặt của đứa trẻ có lỗi cúi đầu xuống, quay người đi ra cửa.
"Khoan đã. Lý Nặc."
vừa nghe Hà Diễm gọi, chân Lý Nặc dường như được gắn lò xo ngay lập tức đã quay lại bên giường cô, ánh mắt chờ mong.
Giờ phút này đối vơi hắn mà nói, dù nàng có kêu hắn đi chết hắn cũng sẽ không do dự mà đi.
Hà Diễm nhìn hắn, đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ kiên quyết cấm từ chối, đôi môi phấn nộn có chút bạc nhợt mở ra.
"Ngươi dạy ta võ đi. Ta muốn học võ."
Dù không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại muốn học võ, thứ mà ngày xưa nàng cực ghét nhưng Lý Nặc vẫn là gật đầu.
"Diễm nhi muốn học gì?"
"Tất cả."
Phải. Nàng phải học, phải biết mọi thứ.
Muốn trả thù, nàng phải tinh thông cả võ thuật, y thuật, sử học và cả công nghệ hiện đại.
Trước khi quay trở lại cổ giới, Hà Diễm nàng phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thật hoàn hảo.