Tiểu Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng Ác Ma

Chương 37: Chương 37




Chương 39

Hôm nay, là ngày vui của Hàn gia.Họ chuẩn bị tiệc để chào mừng Hàn Phong thoát nạn sau vụ tai nạn giao thông.

Những gia tộc lớn đều được mời.Kể cả Hoàng gia và Cao gia.(Nếu mọi người không nhớ thì đọc lại chương 14 sẽ biết Cao gia có ai).Bữa tiệc chỉ dành cho những kẻ thượng lưu của thượng lưu.Chẳng ai biết tại sao Hoàng gia lại xuất hiện ở đây.

Hoàng Hồng Chí rất bất ngờ khi nhận được thiệp mời của Hàn gia.Tập đoàn của hắn chỉ là tập đoàn nhỏ, không có đủ tư cách để tham gia những bữa tiệc như thế này.

-Gì vậy bố ?

Hoàng Triều Nghi sau một đêm khóc hết nước mắt, khuôn mặt rất kém sức sống.Nhờ tài trang điểm cô mới lấy lại được chút sinh lực.

Bước xuống cầu thang, thấy bố mình kinh ngạc nhìn một tấm thiệp, cô tò mò nhìn thử.Trời, của Hàn gia cơ đấy.Một tia vui vẻ xẹt qua đáy mắt cô.

--------------------------------

Tối đến, thấy Trần Băng Di cũng mặc váy dạ hội, cô ta cau mày.

Nó mặc một bộ váy màu trắng, đơn giản mà sang trọng.Giày cũng trắng.Trên đầu còn cài một chiếc bờm trắng có hình nơ to.Trông nó chả khác gì một cô búp bê sứ dễ vỡ.

Nó ngắm nhìn bộ váy mình đang mặc.Mặt vô cảm, nó leo lên chiếc Cadiilac được chuẩn bị sẵn.Chiếc xe tiến thẳng về Hàn gia.

Trên đường đi, nó cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không phát hiện ra là gì.Đè lại cảm giác trong lòng, tiếp tục nghe những câu hát từ chiếc headphones phát ra.Miệng vô thức cất lên những câu hát:

'Cause I'm hopeful

Yes I am hopeful for today

Take this music and use it

Let it take you away

And be hopeful, hopeful

And he'll make away

I know it ain't easy but that's okay

Just be hopeful

...

(Trích Hopeful-Bars And Melody)

Chẳng mấy chốc đã đến cổng biệt thự Hàn gia.Nó bước xuống, thu hút mọi ánh nhìn.Vẻ ngoài lạnh lùng, nó mở cửa cho mẹ và chị gái.Còn bố thì tự mở.

Các thuên kim tiểu thư khác nhìn thấy nó không khỏi ghen tị nhưng vẫn giữ vẻ thục nữ của mình, không bàn tán gì cả.

Đến đúng giờ, mọi người ngồi hết vào chỗ, tận hưởng sự phục vụ chu đáo của những người hầu.

Đầu tiên, người đứng đầu Hàn gia là Hàn Mặc lên nói vài lời rồi bắt đầu buổi tiệc.Hàn Phong lên nói vài câu rồi bước xuống.Ánh mắt không khỏi nhìn về phía người nào đấy mang theo ánh mắt thưởng thức.

Nó cảm thấy mình bị theo dõi, không tự chủ quay đầu lại tìm kiếm ánh mắt đó.Khi không còn thấy gì nữa, nó thấy mình hơi đa nghi nên buông lỏng cảnh giác.

Cầm ly rượu vang người hầu mời, nó uống một mạch hết liền mà không để ý đến ánh mắt người nào đó lóe lên tia thâm hiểm.

--------------------------------

Chương 40

Cuối cùng, Hàn Phong kết thúc bài diễn văn của mình bằng một li rượu vang kính tất cả mọi người.

Nó uống xong, cảm thấy người mình nóng hẳn lên, nó ra vườn để cho thoáng gió, mục đích làm dịu đi cơn sóng nóng như lửa trong người mình.

Biết ly rượu kia bị bỏ thuốc, giờ nó mới hối hận đã buông lỏng cảnh giác.Lẽ nào là 'xuân dược' trong tiểu thuyết ?

Giờ là chết thật rồi, nó phải tìm người nào đó để ***** ư ?Ai làm chuyện này cơ chứ ?Nó cố đè xuống dục vọng của mình.

--------------------------------

Hàn Phong từ khi thấy nó ra khỏi chỗ ngồi đã cản thấy không ổn rồi.Bước ra theo, hắn cảm thấy cả người nóng rực bất thường.Sh*t, hắn bị bỏ thuốc !

Cố gắng giữ lại một chút ý thức hắn hét lên:

-Trần Băng Di, tôi....

Hắn bất tỉnh rồi.Nó nghe có người gọi tên nghe giống tên mình thì ngoảnh lại, sao lại thế nó họ Hoàng mà.

Trong vườn chỉ có mỗi nó và người kia thôi.Chắc là nhầm người.Hả, tên kia bất tỉnh rồi, làm sao đây, hắn hắn...

Hàn Phong từ từ đứng dậy, ánh mắt như bị ai đó điều khiển, đỏ ngầu một cách dị thường.Hắn lao đến bên Trần Băng Di.

Ý thức của hắn thì kêu gào nói không được nhưng hành động lại như bị ai đó điều khiển.

Trần Băng Di bị hắn đánh bất tỉnh, không biết trăng sao gì nữa.Hắn điên cuồng xé rách quần áo nó.

Một cơ thể ngọc sứ hiện ra trước mắt hắn.Trừ bộ ngực cỡ A ra.Tất cả đều hoàn hào.

(Hàn Như:Một chuyện gì đấy xảy ra ai cũng biết rồi, cho phép mình lược bỏ 500 từ)

Nó tỉnh dậy, thấy toàn thân mình đau nhức.Thấy cơ thể trống trải, nó bất giác liếc sang bên cạnh.Một người đàn ông nằm đó, chăn trắng đắp đến eo, để lộ khuôn ngực trắng trẻo vạm vỡ cùng cơ bụng săn chắc.

Sau khi nhận xét xong, nó nghĩ ngay tới chuyện xảy ra tối qua.Chẳng lẽ nó đã 419 với tên kia?

Bước xuống giường, nó rất tự nhiên mở tủ quần áo ra, lấy một bộ sơmi trắng, quần bò đen.Mặc quần áo xong, nó bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì.Chỉ là, nhảy cửa sổ ra thôi.

Rảo bước trên con đường về nhà, nó nghĩ, chắc chắn, người hầu kia đã bỏ thuốc vào cốc rượu.Nhưng hắn làm theo lời của ai nhỉ ?

Chợt, đầu nó đau như búa bổ. Thấy một chiếc taxi đậu gần đó, nó nhanh chóng leo lên rồi yêu cầu lái đến bệnh viện.

Cố gắng chịu đau, một lúc sau, xe tới bệnh viện.Thấy trong ngườu mình không có một xu, nó bối rối không biết làm thế nào.

Bác tài thấy thế thương nó, bảo nó không cần trả tiền.Nó cảm ơn rồi khó nhọc bước tới cửa bệnh viện.

Ầm.Người nó đổ xuống.Mọi người xung quanh tốt bụng đưa nó vào bệnh viện.

(Hàn Như*thú nhận*:Mình cảm thấy mình cho TBD mất trí nhớ hơi nhiều mà thời gian mất trí nhớ lại rất ngắn, nên mình cam đoan, từ giờ không mất trí nhớ nữa)

Nó tỉnh dậy x2.Thấy xung quanh là những thiết bị lằng nhằng, nó rút dây truyền nước biển, những mảnh kí ức ùa về như thủy triều.

Bỗng, một đám sát thủ xuất hiện trước cửa phòng.Nó nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.Dùng thân thủ của nó đấu với những đám người dùng súng đạn kia, chỉ có 40% thoát thôi.

Pằng!.Một viên đạn bắn tới chỗ nó.

Ầm.Thanh âm vật nặng rơi xuống, nó vẫn chưa hết bàng hoàng nhìn người trước mặt mình từ từ ngã xuống.

Nó tức giận, trong đầu triệu hồi Chu San, mặc kệ thân thể yếu ớt lao vào một chớp chém chết đám kia.

Nó bước tới bên người kia, nhẹ nhàng ghé sát tai người đó nói:

-Cảm ơn,....Hàn Đông.

-Không...có gì...

-Không cần nói gì đâu, bác sĩ sắp đến rồi, cố chịu một chút nhé.

Nói rồi, nó bước qua Hàn Đông.Lặng lẽ biến mất khỏi căn phòng.

-Aaaaaaa.

Cheng.Cô y tá giật mình hét lên khi nhìn thấy những xá chết đầy trong phòng bệnh nhân.Cô ta nhanh chóng gọi bác sĩ đến.

Một vị bác sĩ cao thâm y học tình cờ bước đến gần đó.Nhanh chóng xác định số người chết.Cấp cứu kịp thời cho Hàn Đông.

Hàn Đông nặng nhọc mở mí mắt, khung cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo trong chốc lát.Anh vô tình nhìn thấy một người con gái đứng đó, nước mắt tuôn từng dòng.Anh bỗng nhẹ mở miệng:

-Đừng khóc, Nhược Giai à...xấu lắm...

***********Hết phần I***********

Phần hai hứa hẹn sẽ đem lại cho các bạn một câu chuyện tình đầy cảm xúc.Hãy đón chờ nó nhé.

Thanks for read part 1 of this story.I love all of you.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.