Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

Chương 42: Chương 42




Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, cảm thấy nơi eo có gì đó nặng nặng, nhìn xuống thì thấy cánh tay anh đang ôm eo cô, đưa đôi mắt nhìn anh , lúc này cô mới phát hiện ra anh lúc ngủ rất đẹp trai nha. Bộ dạng lúc ngủ của anh thật sự rất mê người, cô thức dậy cũng làm anh tỉnh theo, xiết chặt vòng tay hơn, cất giọng nói:

- Tiểu nhi, sao không ngủ nữa?

- Anh muốn em thành heo sao ?- Cô chu môi bất mãn lên nói

- Hửm?? Heo sao? Anh nuôi em kĩ lắm mà, sao nhìn em ốm nheo vậy?- Anh chăm chú nhìn người cô, xem đi, tay chân có chút xíu à

!

- Em mà ốm cái gì, nửa tạ lận đó !- Cô hãnh diện nói với anh

- Nữa tạ là quá nhẹ !

- Lỡ em mập ra, xấu rồi anh lại không yêu em nữa sao ?- Cô nhìn anh .

- Sẽ không đâu bảo bối, hãy nhớ, anh chỉ yêu mình em thôi

Anh nghe cô nói thì ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn .

- Em tin mà, anh không tính đi làm sao ?

- Bây giờ anh sẽ đi!- Anh nói rồi ngồi dậy.

- Hôm nay anh có về ăn cơm không?

- Không, anh sẽ ăn trong công ty !- Anh nói rồi đi vào nhà vệ sinh để mình cô ngồi đó

Cô không nói gì chỉ ngồi dậy, xếp chăn gối gọn gàng rồi ngồi đó đợi anh ra rồi vào, khoảng 10 phút sau anh đi ra với bộ vest trên người, quay sang nói với cô:

- Bảo bối, ở nhà chờ anh về!

- Ừm

Cô mỉm cười, thấy tay anh chỉ chỉ lên má mình, cô hiểu ý liền lập tức đi tới, hôn lên má anh một cái !

..........

***Công ty:

''Cốc...cốc...cốc''- Anh đang làm việc bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cất giọng lạnh lùng nói:

- Vào đi!

Minh Huy sau khi nghe lời anh nói thì mở cửa bước vào, trên tay là một sấp tài liệu, cậu đi tới chiếc ghế đối diện với anh, ngồi xuống nói :

- Đây là tất cả những gì đã điều tra về lão già Từ Gia Long- Minh Huy vừa nói vừa đưa sấp tài liệu cho anh

- Tốt lắm, à mà cậu nhớ tập hợp các anh em trong hội, tối nay tôi sẽ cho lão già đó chết!

- Được, bây giờ tôi có chút việc, hẹn gặp lại cậu vào tối nay!- Nói rồi Minh Huy quay người bước đi.

_________________---

Tối

- Các ngươi đến cũng đúng giờ đó !- Từ Gia Long nhếch môi lên khi thấy anh và một số người khác tới

- Đương nhiên là sẽ không để Từ lão gia đợi rồi- Minh Huy lên tiếng khinh bỉ

Ông ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:

- Chưa nhận ra tôi sao Lão Thành!-

- Cái gì? Tên này, sao ngươi biết? Chẳng lẽ...- Ông ta hốt hoảng khi có người nhận ra biệt danh của mình

- Sao tôi lại không biết được, 10 năm trước ông đã ra tay với một gia đình, ông đã bắt đứa con của gia đình đó, người phụ nữ xinh đẹp đã van xin ông nhưng ông đã một súng bắn chết bà ấy và ném đứa bé đi, đứa bé đã được người đàn ông chụp lại và đứa bé đó chính là tôi, người phụ nữ đó là mẹ tôi, sao? Ông không ngờ à, ông là người đã gây cho tôi cảm giác thiếu thốn tình mẹ, hôm nay tôi nhất định sẽ trả thù cho mẹ tôi, ông chuẩn bị tinh thần đi

Lục Phong tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ anh chỉ muốn bắn chết ông ta giống như ông ta đã giết mẹ anh.

- Chẳng lẽ.....

Ông ta nói không nên lời, tại sao lại có thể được chứ, rõ ràng ông đã giết hết rồi mà, nhưng cũng làm được gì chứ.

-Đúng, chún tôi là người nhà họ Triệu- Lục Phong đưa ánh mắt hận thù về phía ông ta .

- Haha....dù sao thì cũng mặc kệ, người nhà họ Triệu thì làm gì được tao nào, 10 năm trước tao giết chưa sạch thì hôm nay tao sẽ diệt cỏ tận gốc .- Lão ta khinh thường nhìn anh nói

- Nhà họ Triệu không làm gì được nhưng liệu Lục Thiên có thể chứ- Minh Huy nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng .

- Sao? Minh Huy à,cậu không hiểu sao? Chúng ta không thù hận gì nhau tại sao lại....- Lão ta hoảng hốt nhìn Minh Huy nói.

- Chẳng lẽ ông không biết à, Lục Phong chính là thủ lĩnh bang Lục Thiên , ông quá chủ quan rồi đó.

Ông ta trợn tròn mắt, cậu ta là thủ lĩnh bang mạnh nhất trong giới gian hồ sao? Lần này ông tiêu rồi

- Lên

Anh ra lệnh cho đàn em ,khi nghe được lệnh cả đán cùng chạy lên, bên ông ta cũng không vừa, hai bên đánh nhau kịch liệt, Lục Phong chỉ nhằm vào ông ta mà đánh, hừ...hạng người có chút võ công mèo cào mà đòi so tài với anh sao ? Ông ta quá tự cao rồi đó, trong lúc đang đánh, ông ta rút dao ra, may là anh né kịp , tức giận một cước vào tay ông ta, rút súng ra....

PẰNG.....

Phát súng thứ nhất nhằm vào chân ông ta :

- Phát này bởi vì ông dám gây đau khổ cho gia đình tôi.

PẰNG...

Phát súng thứ hai vào vai

- Phát này bởi vì ông đã cướp đi mẹ tôi, người tôi thuơng nhất.

PẰNG....

Phát này nhắm thẳng vào đầu ông ta, máu chảy ra như suối, anh nở nụ cười ác quỷ đi lại gần ông ta, ngước khuôn mặt đẫm máu kia kên, cất giọng nói:

- Mày quá xem thường Triệu Lục Phong này rồi, cuối cùng tao cũng đã khiến mày chết...haha.

Nói rồi anh quay sang đàn em hô to:

- Rút.

....:...............

Về đến nhà, anh tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu của ông ta ra thay một chiếc áo khác rồi trèo lên giường ôm cô ngủ, cố quên đi những chuyện đã xảy ra hôm nay,anh rất sợ, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh mãi mãi như mẹ anh, không biết lúc đó cuộc sống của anh sẽ ra sao???

______

Sao t.g thấy chap hôm nay nhảm nhảm sao ý !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.