Hàn Dư sau khi nhận được thông báo từ Minh Huy liền tức tốc đến biệt thự Triệu gia, đưa tay nhấn chuông cửa, lâu sau có một người hầu đi ra:
- Cô là ai vậy ạ?
- Cho tôi gặp Bảo Nhi, nhanh lên!- Hàn Dư khẩn trương nói
- Nhưng ông chủ....- Cô người hầu nhăn mặt nói, cô không muốn nghỉ việc đâu
- Nhanh lên!- Hàn Dư hét lên làm cô ta giật mình vậy mở cửa.
Cô chạy thẳng lên phòng của Bảo Nhi :
- Hàn dư, sao cậu có thể tới đây ?
Nghe có tiếng chân bước vào, Bảo Nhi từ từ xoay người lại chỉ thấy Hàn Dư xuất hiện trước mặt cô, vì vậy nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.
- Bảo Nhi, cậu cứ nói đi, đến tột cùng cậu muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho Lục Phong, ở lại bên cạnh anh ấy? - Hàn Dư vừa thở vừa nói, thật tình thì những lời này đều do cái tên Minh Huy kia bắt cô !
- À? Tại sao hỏi như thế? - Nghe được lời nhỏ nói, Bảo Nho hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn người trước mặt, cau mày hỏi.
- Chỉ cần cậu nói cho tớ biết, tại sao cậu không tha thứ cho Lục Phong, tại sao không chịu ở lại bên cạnh anh ấy? Đến tột cùng thì mọi chuyện là như thế nào, làm sao cậu mới bằng lòng ở lại, cậu chỉ cần nói cho tớ biết nguyên nhân là được rồi.
- .....- Cô im lặng không nói gì !
- Nếu như cậu không muốn nhìn thấy anh ấy nữa, như vậy chúc mừng cậu, anh ấy đã yêu cậu đến độ có thể đánh đổi mạng sống của mình rồi. Bởi vì muốn giữ cậu ở lại đây, giờ anh ấy đang liều mạng với những người kia.
- Ai?- Bảo Nhi kinh hãi nói
- Không biết nhưng đám người kia tự nhận là anh của cậu!- Hàn Dư
- Anh sao? Mình làm gì có.
- Vậy mấy người kia muốn trả thù Lục Phong sao?- Hàn Dư đưa cô vào bẫy
- Không được!- Nói rồi đột nhiên cô xông ra ngoài
Hàn Dư nhìn cô đột nhiên xông ra ngoài, khóe miệng nhếch lên, cũng mau đuổi theo.
- Cậu chịu thua chưa ?- Tên kiađá vào cái người đã sớm nằm dưới đất không ngồi dậy nổi, vô lực thở hổn hển hỏi.
Người này thật đúng là cứng đầu, rõ ràng đã bị anh em bọn họ đánh cho nằm thoi thóp rồi, vậy mà vẫn không chịu mở cửa, cũng không chịu giao cô gái tên Bảo Nhi gì đó ra, chắc anh yêu cô gái kia lắm, đến lúc này rồi cậu thật là cũng bội phục Triệu Lục Phong.
- Các...ngư..người ..Đừng..h..hòng , đánh tiếp đi....tôi ..không thua đâu!- Lục Phong khó nhọc nói.
- Vậy tiếp tục thôi anh em- Tên đứng đầu hô lên, vừa kịp lúc có một giọng nói vang lên:
- Dừng tay.
Đang lúc anh vừa giơ chân lên, chuẩn bị đá, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, ngay sau đó chỉ thấy một người mang vẻ mặt hoảng hốt chạy ra ngoài
- Tại sao các người có thể làm như vậy? - Bước nhanh đi đến bên cạnh bọn họ, đẩy bọn họ ra. Khi thấy mặt mũi bầm dập của người nằm trên mặt đất, một người đàn ông như Lục Phong đã sớm bị đánh cho không còn ra hệ thống gì nữa thì vội vàng ngồi xổm xuống, khi thấy gương mặt vốn vô cùng anh tuấn đã bị thương, rốt cuộc Bảo Nhi cũng không nhịn được mà ngẩng đầu, thét lên đầy tức giận với người đàn ông kia.
- Bảo Nhi. . Bảo Nhi. . . . , đừng đi. - Trong lúc ý thức trở nên mông lung, Lục Phong giống như nghe được giọng nói của Bảo Nhi, phản xạ có điều kiện, vừa nhìn thấy Bảo Nhi đang ở bên cạnh, vội vàng giùng giằng muốn đứng lên, cứ muốn bắt lấy cánh tay của cô.
- Các người là ai?- Cô đưa đôi mắt tức giận lên nói với bọn người đó, định đứng dậy nhưng tay đã bị anh kéo lại!
- Bảo Nhi, đừng đi, xin em...Đừng đi. - Lúc này Lục Phong như đang trong sương mù, đưa mắt nhìn cô, run rẩy giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, thế nhưng đôi tay run rẩy, cùng với giọt ướt át trong đáy mắt của anh nói rõ rằng hiện tại anh đang rất sợ mất đi cô.
- Tại sao? Em không đáng để anh phải chịu đựng như vậy, tại sao chứ ?-Nhìn dáng vẻ run rẩy của anh,Bảo Nhi cắn răng, nhẹ nhàng hỏi. Nước mắt không biết ở đâu cứ tuôn ra, nhìn người đàn ông cô yêu thành ra thế này cô rất đau lòng!
- Tại sao à? Tại.... vì anh yêu em, anh không thể sống mà không có ...em, cho dù có hy sinh cả mạng sống này, anh...nhất quyết..cũng không để....em đi.- Anh cố gắng đứng lên nhưng vô lực, bây giờ người anh không còn một chút sức lực nào nữa.
- Lục Phong à, em xin lỗi......em xin lỗi.- Nghe anh nói xong cô bật khóc,Anh vì cô mà làm nhiều việc như vậy nhưng cô lại không hay biết gì mà cứ trách anh, cô thật sự xin lỗi!
Đưa bàn tay lên má cô, lau đi những giọt nước mắt, anh mỉm cười nói:
- Không cần xin lỗi, chỉ cần em sống bên anh thôi là đủ!
- Được...được...em sẽ không đi đâu nữa, đến khi anh không cần em nữa em mới đi!- Cô vừa khóc vừa nói,những giọt nước mắt trong suốt mãnh liệt rơi xuống.
- Không đi? Thật không đi?- Nghe được lời của cô...,Lục Phong chợt ngẩng đầu lên, đưa vẻ mặt không dám tin nhìn cô, nhỏ giọng xác nhận thêm lần nữa, chỉ sợ mình nghe lầm.
- Đúng !- Nhìn dáng vẻ thận trọng của anh,Bảo Nhi gật đầu lia lịa, đưa tay ôm lấy anh đã sớm không đứng vững, nhanh chóng đỡ lấy thân thể của anh.
- Bảo Nhi, anh yêu em,chỉ mình em.- Lục Phong vùi cái đầu dài của mình vào sâu trong cổ cô, ngửi hơi thở quen thuộc một lúc lâu, đưa tay ra ôm lấy thân thể của cô, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.Cô không thể từ bỏ anh, cô không thể rời khỏi anh, thì ra anh còn có thể hạnh phúc như thế.