Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 7: Q.6 - Chương 7: Ám sát




Lúc Đường Long chạy đến phòng chỉ huy, tất cả các thiếu úy, kể cả Ưu Na cũng đều đứng chờ ở đó.

Hơn nữa mọi người còn vây xung quanh Sa Lệ, ánh mắt của mọi người đều nhìn cái người ở trên màn hình kia, ngay đến cả Đường Long, người mà cô ấy kính sợ nhất đi vào, cũng không ai chú ý.

Động tác đầu tiên khi đi vào của Đường Long là nhìn Sa Lệ, trên khuôn mặt của Sa Lệ mặc dù vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng trong ánh mắt của cô ấy thì lại dao động hoang mang kích động.

Đường Long cười một lát, hắn biết Sa Lệ mặc dù bị những lời nói của Kiệt Đặc làm cho tổn thương, nhưng trong lòng Sa Lệ vẫn yêu người đàn ông có thể nói là không tồi này.

Đường Long nhìn sang màn hình, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Xem ra thằng cha này không phải hoàn toàn không cứu được, lại dám xuất hiện làm nhân chứng, ừ, có lẽ xứng với Sa Lệ của nhà ta. Ha ha, xem mắt của cô ấy đỏ kìa, sau khu chuyện này qua đi, ta sẽ tìm cơ hội để cho họ tái hợp lại.”

Đường Long nghĩ thầm, chăm chú nhìn vị thiếu tá đẹp trai trên màn hình kia, nhìn xem anh ta nói những gì.

Kiệt Đặc trên màn hình, trên người mặc một bộ quân phục tươi sáng của quân đội Liên Bang, quân hàm thiếu tá càng sáng lấp lánh. Trên mặt anh ta không bộc lộ gì cả, rất cương nghị, nhưng đôi mắt của anh ấy thì lại có những tia đỏ chỉ có những người từng đau khổ, hoặc là mấy ngày không ngủ mới có.

Lúc này giọng điệu của anh ta điềm đạm nói: “Chào mọi người, tôi là thiếu tá Kiệt Đặc phòng xử lý tình báo quân đội hành tinh Mộc Đồ, đoạn phim phát vừa rồi, tin rằng mọi người đều biết không phải là diễn phim, mà là một đoạn băng hình thật, là đoạn phim quay lại quân nhân Liên Bang phạm tội.”

Kiệt Đặc nói đến đây ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Những cô gái bị lăng nhục trong đoạn phim này, chính là quân nhân đại đội SK23 của hành tinh Mộc Đồ. Những người của đai đội này, từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng đều không được rời khỏi khu K một bước, hoàn toàn không thể phản khánh, chỉ có ngày lại ngày bị những sỹ quan trên hành tinh Mộc Đồ tùy ý lăng nhục.”

Lúc này một ký giả đứng lên hỏi: “Xin hỏi ngài thiếu tá, đâị đội này tại sao không thể rời khỏi phạm vi khu K kia?”

“Bởi vì trong người bọn họ bị cấy một thiết bị định vị loại nhỏ, một khi xuất hiện ngoài phạm vi khu K, bọn họ sẽ bị xử quyết giống như những người lính đào ngũ.” Kiệt Đặc nói một cách lạnh lùng.

Một phóng viên khác đứng dậy hỏi: “Ngài thiếu tá, xin hỏi làm sao ngàu có được tư liệu này và đoạn phim này?”

Kiệt Đặc bình thản đáp: “Lúc đó tôi có mặt ở đại đội chơi nên đã ghi hình lại được.”

Sau khi phóng viên này ngồi xuống, một phóng viên khác đứng lên hỏi: “Xin hỏi ngài thiếu tá, xin hỏi chơi mà ngài vừa nói là chỉ …”

“Chơi gái! Hơn nữa còn miễn phí.” Khuôn mặt Kiệt Đặc không thay đổi nói những lời khiến Đường Long tức giận.

Sa Lệ nghe thấy lời này, toàn thân run lên, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhưng đôi mắt vốn linh hoạt của cô ấy bây giờ đã biến buồn bã.

Đường Long chú ý đến điểm này, ép mình không lên tiếng mắng lớn, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nhìn màn hình.

Sau khi các phóng viên yên tĩnh lại, mới tiếp tục hỏi: “Xin hỏi, trong quân đội xuất hiện đại đội quân kỹ như vậy, lẽ nào ngài không tức giận hay sao, không từng nghĩ qua sẽ báo lên đội hiến pháp hay sao?”

Kiệt Đặc nghe thấy lời này, lần đầu tiên bộc lộ nụ cười, hắn miệng cười nói: “Lúc mới đầu tôi cũng rất giận, cũng từng nghĩ sẽ báo lên quân hiến pháp, nhưng sau khi tôi biết một số chuyện, tôi liền cùng những sỹ quan khác đến đại đội chơi.”

Kiệt Đặc nói rồi móc một chiếc thẻ từ ra, tiếp tục nói: “Những năm gần đây, có 31 sỹ quan hành tinh Mộc Đồ, mất tích một cách vô duyên vô cớ, hơn nữa đều là những người vào đại đội SK23 chưa đầy một tiếng đã rời khỏi, hơn nữa vừa mới trở về đã liên lạc với quân bộ, sau đó những người này liền biến mất vĩnh viễn.”

Một phóng viên linh hoạt hỏi: “Ngài nói như thế là chỉ đại đội quân kỹ như thế này, là do quân bộ làm sao?”

Kiệt Đặc không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ là chuyển chủ đề nói: “Tôi không muốn mình đột nhiên cũng mất tích, đành không lên tiếng, cùng với những đồng liêu kia một ruột, hơn nữa tôi cũng cảm thấy đây cũng không phải là một chuyện lớn, không cần vì nó mà gặp phiền phúc.”

“Không phải là chuyện lớn?” Một phóng viên giành hỏi.

“Đúng vậy, bởi vì bọn họ đã là kỹ nữ, vậy chúng tôi những người khách đến chơi, đương nhiên không phải là chuyện lớn.” Kiệt Đặc vẫn vừa cười vừa nói.

Nghe thấy lời này, các thiếu úy của SK23 đều tỏ vẻ tức giận, nhưng lúc mọi người nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sa Lệ, đều than thở trong lòng, bất giác tự ý dựa vào bên canh Sa Lệ chuẩn bị cho cô ấy sức mạnh.

Còn Đường Long lúc này không biết tại sao, lại hồi phục vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ nhìn Kiệt Đặc trên màn hình.

Một phóng viên láy làm lạ hỏi: “Vậy tại sao đến hôm nay ngài mới công bố đoạn băng quân nhân Liên Bang vui chơi với kỹ nỹ này?”

Kiệt Đặc nghe thấy lời này, khuôn mặt biến sắc, anh ta thở dài nói: “Bởi vì tôi biết đại đội SK23 hoàn toàn không phải là những người tự nguyện muốn làm kỹ nữ.”

Tất cả những phóng viên đều lên tiếng: “Cái gì! Bọn họ không phải là những người tự nguyện trở thành quân kỹ?”

Lúc này trên khuôn mặt của Kiệt Đặc lại xuất hiện ánh mắt đau khổ, anh ta dường như rất ra sức, rất đau khổi nói: “Đúng vậy, bọn họ không phải là tự nguyện, bởi vì bọn họ đều là những cô nhi tứ cô vô thân, từ nhỏ đã bị quân đội Liên Bang tuyển lựa ra từ những trại cô nhi tiến hành bồi dưỡng, sau đó khi bọn họ trưởng thành, liền bị đưa đến tặng cho các sỹ quan cao cấp vui chơi.

“Sau khi các vị này chơi chán , bọn họ sẽ bị đưa trở về các nơi, trở thành những quân kỹ miễn phí cho những sỹ quan trung cấp vui chơi! Tôi cũng sau khi biết được chuyện này, mới đứng ra tiết lộ cho báo giới những câu chuyện bi thảm đằng sau mà chưa ai biết đến!” Lúc này Kiệt Đặc đã nắm chặt nắm đấm nói lớn.

Quần chúng Liên Bang vẫn ngồi trước màn hình, nghe thấy lời này toàn bộ đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Người làm ra chuyện này, thật là quân đội Liên Bang sao?

Còn bọn người Đường Long thì ngây người nhìn Kiệt Đặc, thật không ngờ Kiệt Đặc lại có khả năng biểu diễn hay như vậy. Mới nãy mặt còn bình tĩnh, bây giờ thì lại tỏ vẻ đau khổ kỳ lạ như vậy.

Lúc này ở trong Bộ Thống Soái Liên Bang ở hành tinh Đặc Luân, thủ đô Vạn La Liên Bang, đại tướng 4 sao Khảm Mục Kỳ đang xem tin tức không thèm để ý đến phong độ của đại tướng, đứng phắt dậy thất sắc hét lớn: “Hoang đường! Phỉ báng! Nhanh! Khống chế tin tức!”

Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) liếc nhìn ông ta, không hiểu hỏi: “Tại sao?”

“Thưa Nguyên Soái, nếu như không khống chế tin tức, danh dự của quân đội Liên Bang chúng ta sẽ bị giảm sút mạnh!” Khảm Mục Kỳ vội nói.

“Ơ, nói như vậy, những lời thiếu tá kia nói đều là sự thật sao?” Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) dùng ngón tay gõ gõ nói, nhưng mắt ông ta lại không nhìn Khảm Mục Kỳ, mà nhìn những tướng quân khác.

Ngoài hình ảnh ảo của Trương Quân Long không lộ vẻ mặt gì, những sỹ quan quân đội đang ngồi trong phòng hội nghị, đều len lén lau mồ hôi.

Khảm Mục Kỳ bị Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) hỏi như vậy, những giọt mồ hôi hột trên trán không ngừng đổ ra, ông ta lắp băp không biết nói gì mới tốt.

Nhưng, có tiếng hỏi phát ra trên màn hình, khiến ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng sang nhìn màn hình.

Chỉ nhìn thấy những phóng viên tỉnh lại kia, hỗn loạn hỏi: “Xin hỏi ngài có chứng cứ gì không, chứng minh đây là hành vi do quân đội làm?”

Kiệt Đặc đau khổ giơ cao tấm thẻ hồi nãy lên, giọng nói đau khổ nói: “Có! Mọi chứng cứ đều ở trong này …”

Kiệt Đặc còn chưa nói hết, đột nhiên xảy ra chuyện lạ, một tiếng nổ lớn vang len, cả người Kiệt Đặc bị nổ từ bên trong, chỉ trong chốc lát đã biến thành bụi, còn tấm thẻ từ trong tay của anh ta cũng bị vụ nổ làm cho hư hỏng.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, một người đã bị nổ thành trăm mảnh đến xương cốt cũng không còn ngay trước mắt của hàng trăm tỷ quần chúng Liên Bang.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều ngây ra không nói lời này, có một người nhìn thấy cảnh này, thậm chí còn vui mừng hét lớn: “Nổ được lắm!”

Cái người mất trí này, là một người đàn ông trung niên đầu trọc mập ở trong một căn nhà ở một nơi nào đó trên hành tinh Hào Tư, tinh hệ Mộc Lê.

Ông ta chính là người bị Liên Bang truy nã, nhưng vẫn sống một cuộc sống giống như một ông vua, một trong những đại tướng 4 sao của Liên Bang, Mục Ân Lôi Tư.

Đường Đặc Lôi Tư nhìn thấy cha của mình đột nhiên vui mừng cầm lấy bình rượu ở đó cười nói nổ rất tốt, bất giác lo lắng hỏi: “Cha, sao lại nói nổ rất tốt?”

Mục Ân Lôi Tư uống mấy ngụm rượu, sau đó mới sờ cái đầu hói của mình, chỉ vào hình ảnh nhốn nháo trên màn hình nói: “Hắn ta sớm không nổ, muộn không nổ, lại nổ đúng lúc vị thiếu tá kia đưa ra chứng cứ có thể chứng minh chuyện quân kỹ là do quân đội làm, cái này không phải là nổ rất tốt sao?’

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của con trai, Mục Ân Lôi Tư liền cốc một cái thật đau lên đầu con trai mình, chuyện đơn giản như vậy mà không hiểu, thật nghi ngờ hắn có phải là con của mình hay không.

Nhưng mình chỉ có hắn là người kế thừa duy nhất này, Mục Ân Lôi Tư chỉ đành thở dài, nói tường tận: “Thiếu tá kia cùng với tư liệu bị nổ thành bụi, bất luận vị thiếu tá kia nói thật hay nói dối, cái tội danh này quân đội gánh chắc, bởi vì bọ họ giải thích làm sao, cũng không thể khiến tất cả mọi người tin được.

“Những người nhìn thấy cảnh này, cho dù không chiếm 100%, thì cũng là chiếm 90% của cả Liên Bang.

Đường Đặc Lôi Tư mặc dù có hiểu một chút, nhưng vẫn không rõ ràng lắm, hắn hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì đến cha? Sao cha lại vui mừng như vậy?” Nói đến đây Đường Đặc Lôi Tư đột nhiên nghĩ đến gì nói: “Ồ, cuối cùng con đã hiểu rồi.”

Vốn định đánh cho cái thằng con ngốc này một trận, nhưng nghe thấy lời này trong lòng Mục Ân Lôi Tư vui mừng, vội nói: “Con hiểu rồi ư? Nhanh nói cho cha nghe thử.”

Đường Đặc Lôi Tư khuôn mặt đắc ý nói: “Cha là vì có thể nhìn thấy quân đội gánh cái tội này, mà vui mừng đúng không?”

Nhịn không được, cuối cùng Mục Ân Lôi Tư cũng đánh mạnh một cái vào đầu của đứa con ngu ngốc này, sau đó tức giận mắng: “Ngươi là cái thằng ngu ngốc! người của quân đội gánh tội, ta có gì phải vui mừng? Ngươi là cái thằng ngu! Lẽ nào ngươi không nghĩ rằng chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này đánh vào danh vọng của Liên Bang, thừa cơ thoát ra độc lập?”

Vốn đang vô cùng bất mãn vì bị đánh, Đường Đặc Lôi Tư nghe thấy những lời cha nói, ngay lập tức mắt sang lên nói: “Độc lập? Kiến quốc! Hoàng đế!! Thái tử!!!”

Hắn vui mừng hét lớn: “Cha! Con biết rồi. chúng ta phải làm lớn chuyện quân kỹ này lên, không những khiến cho danh dự của quân đội Liên Bang bị mất đi, còn phải khiến cho danh dự của chính phủ Liên Bang bị hủy! Cha, xin cha cứ yên tâm, con biết phải làm sao rồi!” Nói xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

Mục Ân Lôi Tư cầm bình rượu, ngây người nhìn thằng con đột nhiên biến thành người thông minh, một lát sau, ông ta mới sờ đầu, nói một mình: “Lẽ nào hồi nãy mình đánh mạnh quá khiến nó thay đổi tính tình?”

Các tướng quân Bộ Thống Soái Vạn La Liên Bang, khi nghe thấy Kiệt Đặc có chứng cứ, sắc mặt của mọi người đều biến thành màu xanh.

Khi nhìn thấy Kiệt Đặc bị nổ tung, ngay cả thẻ từ cũng bị biến thành tro bụi, sắc mặt đã trở lại bình thường, thậm chí còn xuất hiện nụ cười bình an.

Nhưng nụ cười này không giữ được lâu, sắc mặt của bọn họ liền trắng bệch, bởi vì bọn họ biết được tiếp theo sẽ có hậu quả gì.

Trong tất cả mọi người, chỉ có mỗi mình Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhình thấy những chuyện trước mắt.

Ông ta nhìn thấy hình ảnh của Trương Quân Long lúc thiếu tá Kiệt Đặc bị nổ tung đã biến mất, bất giác miệng run run nghĩ: “Tốc độ của Trương Quân Long nhanh thật, thằng cha này chắc sẽ ra lệnh bí mật tiêu diệt đại đội quân kỹ kia ở tinh hệ phương bắc kia. Nhưng cho rằng như vậy thì có thể xóa sạch quan hệ với quân bộ Liên Bang sao, ông suy nghĩ thật quá đơn giản?”

Lúc Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) trầm tư, đương nhiên cũng không quên quan sát sắc mặt của các tướng lĩnh khác, kể cả Khảm Mục Kỳ.

Nhìn thấy Khảm Mục Kỳ ra sức nháy mắt ra hiệu cho một tướng quân, sau đó tướng quân đó mượn cơ đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài: trong lòng bất giác cười: “Cái thằng Khảm Mục Kỳ này, té ra cho rằng chuyện đại đội quân kỹ, Nguyên Soái như mình không biết.

“Nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của bọn họ, chắc là chuẩn bị bí mật xử lý những đại đội quân kỹ khác, sau đó nói với bên ngoài là chỉ có đại đội quân kỹ ở hành tinh Mộc Đồ mà thôi, các sỹ quan của Bộ Thống Soái hoàn toàn không biết.

“Thật đáng tiếc, bây giờ ngoài đại đội SK23 kia, bọn người các ngươi còn mong chờ có thể tìm thấy những đại đội quân kỹ khác sao?”

Khảm Mục Kỳ có chút hoang mang nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đang ngồi ở ghế chính, khuôn mặt nở nụ cười, nhắm mắt.

Mặc dù nói là do Nguyên Soái mình một tay đề bạt, nhưng hắn lại không nhắc nhở mình phải gia nhập vào bang phái của hắn, hơn nữa còn cho các sỹ quan quân đội có quân đội trong tay, khiến mình cũng to gan tự ý tổ chức một thế lực của riêng mình.

Mình bây giờ, tự nhận thế lực đã không thua bất kỳ một đại tướng cát cứ một phương nào, thậm chí thế lực ở khu vực thủ đô này, cao hơn quần chúng, nhưng lại luôn không thể hiểu nổi vị Nguyên Soái này đang nghĩ gì. Cũng không từng nghĩ qua là kéo ông ta xuống, nhưng, ngay cả một lỗi nhỏ cũng tìm không ra, hơn nữa vị Nguyên Soái này dường như ấn dấu một lực lượng vô cùng khủng bố.

Giống như chuyện có liên quan đến vận mệnh của cả quân đội Liên Bang bây giờ, vị Nguyên Soái này giống như là đang xem phim vậy, lẽ nào ông ta không sợ mình sẽ bị kéo xuống sao?

Cho dù có thể khống chế quân đội của toàn Liên Bang, hàng ngàn hàng vạn quần chúng muốn ông xuống, ông cũng đành phải lăn xuống.

Lúc Khảm Mục Kỳ muốn nói gì, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đột nhiên lên tiếng nói: “Những phóng viên kia chuẩn bị làm gì.”

Khảm Mục Kỳ và các sỹ quan đều ngớ người, vội quay đầu nhìn màn hình.

Hình ảnh đẫm máu đôt ngột xảy ra tại hiện trường không bị gián đoạn, mà vẫn được phát sóng.

Lúc mọi người chuẩn bị tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát, đột nhiên không biết ai hét lớn câu: “Hãy hỏi ngài Đường Long xem chứng cứ của thiếu tá Kiệt Đặc có phải là thật không?”

Nghe thấy lời này, bọn phóng viên liền hiểu ra vẫn còn có một nhân vật còn quan trọng hơn.

Đường Long kia dẫn đầu đại đội quân kỹ bắn chết những sỹ quan đến đây chơi, chuyện mà anh ta biết chắc chắc nhiều hơn thiếu tá Kiệt Đặc.

Những phòng viên đang chuẩn bị tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát ngay lập tức móc điện thoại thông báo đông sự của mình đi phỏng vấn Đường Long.

Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không để đến những tướng quân nghe thấy lời này vội nhảy lên, điều khiến ông ta chú ý là trên màn hình xuất hiện cái gì đó rất kỳ lạ.

Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn thấy, những phóng viên trên màn hình dường như đều giả bộ ấn nút, hơn nữa những cảnh sát đến điều tra vụ nổ, động tác cũng rất tùy ý, dường như là không chuyên tâm điều tra.

Nhìn thấy những cảnh này, trong lòng Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) cười nghĩ: “Cái người thần bí, thật không ngờ những vai phụ của tin tức đặc biệt này, cũng đều do một tay ông sắp đặt.”

Lúc này có người hét lớn đòi bắt Đường Long lại, có người hét lớn đòi phong tỏa khu K hành tinh Mộc Đồ không để phóng viên đến phỏng vấn, có người hét to ra lệnh cấm Đường Long nói, cấm không được tiết lộ bất cứ gì ra bên ngoài.

Lúc đang náo nhiệt, một nhân viên truyền tin gấp của Bộ Thống Soái.

Vị sỹ quan trung niên đeo trên vai quân hàm đại tá, sau khi kính chào mọi người hốt hoảng nói: “Hạ quan là sỹ quan chỉ huy hạm đội phòng thủ hành tinh Mộc Đồ, Tư lệnh hạm đội phòng thủ hành tinh Mộc Đồ, đã bị … bị đại đội SK23 bắn chết!”

Ông ta nói xong, không đợi các sỹ quan phản ứng lại, đã cho phát những hình ảnh của chiến trường, còn phát những tư liệu Đường Long lúc nào vào đại đội.

Nhìn thấy hàng ngàn bộ đội phòng thủ chỉ trong chốc lát đã bị đại đội quân kỹ đánh tan tác, còn bỏ lại hàng ngàn xác chết đầu hàng, sau đó bị đại đội quân kỹ kia đuổi ra khỏi khu K.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả sỹ quan đều ra vẻ giân dữ, bọn họ liền ra lênh tư lệnh hạm đội, bắt cái người dĩ hạ phạm thượng Đường Long này lại xử chết!

Nhưng tư lệnh hạm đội lại nói mình đã bảo vệ cả đại đội SK này, các sỹ quan liền giân dữ nhìn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng hỏi, đã bị giọng nói vừa giống như là nói một mình, lại vừa giống như nói với mội người chặn lại.

Chỉ nghe thấy Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) tự nói một mình: “Ừ, xem ra Đường Long là một nhân vật lợi hại, sự kiện anh hùng lần trước, chỉ dựa vào một mà tiêu diệt hàng ngàn chiến hạm Đế Quốc, còn khiến cho nguyên tổng thống Liên Bang phải ngồi tù, đồng thời khiến cho một đại tướng 4 sao của Liên Bang biến thành tội phạm bị truy nã, bây giờ lại xảy ra sự kiện quân kỹ, không những quét sạch đẫm máu những sỹ quan quân đội đến chơi, còn thống lĩnh đại đội quân kỹ đánh bại 3 binh đoàn thiết giáp bồ đội phòng thủ, còn khiến quân đội Liên Bang đối mặt với nguy cơ giải thể.”

“ Ha ha, không biết lần sau hắn lại làm ra chuyện gì nữa đây?”

Những lời nói của Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mặc dù nhỏ, nhưng các sỹ quan đều nghe thấy hết, mọi người đều nghe thấy lời này, trong lòng sợ hãi.

Bây giờ nghĩ lại, Đường Long quả thây là sao quả tạ, lần trước không những hại hàng ngàn quân nhân Liên Bang, còn hại cả tổng thống bị giam, một đại tướng bị truy nã.

Bây giờ càng không cần nói, không những giết chế sỹ quan cấp thấp hành tinh Mộc Đồ, còn giết luôn cả sỹ quan chỉ huy cao nhất bộ đội phòng thủ hành tinh Mộc Đồ, càng khủng bố hơn là, người duy nhất mà hắn ta tha không giết, đã mang đến nguy cơ hủy diệt cho cả quân đội Liên Bang.

Nói tóm lại một câu, Liên Bang đột nhiên trở nên hỗn loạn như vậy, tất cả đều là vì sự tồn tại của Đường Long!

Chỉ cần tiêu diệt Đường Long, Liên Bang sẽ trở lại bình thường.

Những sỹ quan này nghĩ lại, trước đây Liên Bang đều như vậy, mãi không có chuyện gì, bây giờ đột nhiên biến thành như vậy, ngoài nguyên nhân Đường Long ra, còn có ai có thể nữa?

Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn thấy lời nói của mình, đã khiến cho sát khí của các sỹ quan dâng lên, thầm lắc đầu: “Cả lũ ngu ngốc chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, nếu không nhắc nhở bọn họ, e rằng bọn họ sẽ khiến cho Liên Bang càng hỗn loạn đến độ không thể khống chế được.”

Nghĩ đến đây, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mở miệng nói: “Đường Long bây giờ đã là một nhân vật sóng gió, nếu như không muốn bị hạ, thì hãy khiến cho hắn nói lời tốt đẹp.”

Vừa nghe thấy chữ bị hạ, mọi người đều giật mình, não bắt đầu nhanh chóng hoạt động lại.

Bọn họ nhanh chóng tính toán ra lúc này không phải là lúc dạy Đường Long một bài họ, ngược lại phải lôi kéo hắn.

Bởi vì từ những hình ảnh không lâu trước đây, Đường Long đã thu phục được đại đội quân kỹ, chỉ cần Đường Long nói chuyện này không liên quan đến quân bộ, vậy quân bộ có thể thoát được, đồng thời còn có thể lấy thân phận sứ giả chính nghĩa để điều tra chuyện này.

Đã quyết định mình phải làm gì, bọn họ liền nhanh chóng tìm kiếm người thích hợp để thế mạng.

Tư lệnh phòng thủ hành tinh Mộc Đồ quân hàm quá thấp, hơn nữa đã chết, chỉ có thể là tay sai, vậy người có thể trở thành con dê thế mạng, chỉ có thể là sỹ quan chỉ huy cao nhất tinh hệ Cổ Long Vân.

Các tướng quân nghĩ đến những chiến hạm cao cấp còn đang ở trên hành tinh Hài Khả, liền nhỏ dãi, hai mắt phát sáng.

Nhưng đó là một nửa sức chiến đấu của Liên Bang à!

Đương nhiên, Bộ Thống Soái chỉ có một phiếu từ bỏ quyền bỏ phiếu của Nguyên Soái, đạt số phiếu cao đồng ý lựa chọn ra con dê thế mạng.

Tại một căn biệt thự nào đó trên hành tinh Đặc Luân, lúc này cũng đưa ra quyết định.

Trần Dực ngồi trên ghế so fa, bưng ly rượu nhìn chàng trai trẻ ngồi trước mắt nói: “Trương đại công tử, a qua vài ngày nữa phải gọi là Trương nghị trưởng rồi. Mặc dù tôi rất có hứng thú với đề nghị của anh, nhưng tôi không hiểu, anh xuất thân từ hệ thống quân đội, tại sao thế lực quân đội lại yêu đến thế?”

Toàn thân ăn vận sang trọng, Trương Hổ Hồn cười cười, uống một ngụm rượu nói: “Ha ha, tôi không tin tổng thống Liên Bang tương lai khống chế Bộ Tình báo Liên Bang, lại không biết tại sao tôi lại làm như vậy.”

Trần Dực cười một lát, lắc ly rượu nói: “Là vì em trai được gọi là thiếu soái của cậu sao?”

Trương Hổ Hồn vẫn bình tĩnh mỉm cười mặc dù không nói, nhưng tia lạnh trong ánh mắt, đã bộc lộ tâm trạng lúc này của anh ta.

Sau khi Trần Dực nhìn thấy tia lạnh trong mắt Trương Hổ Hồn, mới mỉm cười gật đầu uống rượu.

Ông ta rất rõ Trương Hổ Hồn tại sao lại có tia anh như vậy,Trương Hổ Hồn có 1 cậu em trai, gọi là Trương Long Hồn, không giống như người anh trai chưa từng lộ mặt, Trương Long Hồn năm nay vừa tròn 18 tuổi, thì đã tòng quân ở phương bắc nơi cướp biển hoành hành.

Không biết có phải vì thân phận của anh ta, hai là tài năng chỉ huy quân sự của anh ta quả thức kiệt xuất, tòng quân chỉ mới 1 năm đã vì lập công lớn, từ binh nhì trở thành thiếu úy, sau đó tốc độ thăng quan giống như đi thang máy vậy.

Bây giờ phương bắc đã không còn bóng dáng của hải tặc, còn Trương Hổ Hồn mới 28 tuổi này với thành tích trăm trận bất bại, đã được phong làm thiếu tướng, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Liên Bang.

Điều lợi hại nhất đó là anh ta hòa nhã với mọi người, hơn nữa còn đẹp trai nữa, thêm vào đó là chỗ dựa lớn, ở phía bắc rất được lòng người, được người người gọi là thiếu soái, có thế nói là người kế thừa Trương Quân Long.

Thử nghĩ mà xem thân là trưởng tử, Trương Hổ Hồn đã vì gia tộc lập công lớn nhưng không cho người khác biết, làm sao mà có tình cảm tốt với n người đệ đệ này cơ chứ.

Trần Dực nhìn thấy Trương Hổ Hồn không nói, liền mở miệng nói: “Người quan trọng lúc này chính là Đường Long kia, chỉ cần hắn nói đen là trắng, vậy thì đen cũng biến thành trắng. Chỉ là…”

Trương Hổ Hồn không lên tiếng, chỉ nhìn Trần Dực ra hiệu ông ta nói tiếp.

“Chỉ là tôi sợ rằng anh ta bị người ta mua chuộc, đổ tội cho quân đội và chính phủ chúng ta, chỉ cần anh ta lên truyền hình nói đó là những chuyện do quân đội và chính phủ làm, đến lúc đó cả Liên Bang đều sẽ bị giải thể. Tin rằng anh cũng biết sự kiện tổng thống ăn hối lộ lần trước ảnh hưởng lớn như thế nào đối với sự tin cậy của chính phủ, không cần công bố cho quần chúng cũng có thể khiến ông ta tự động từ chức.”

Trần Dực vì sự kiện lần trước khiến cho độ tin cậy của chính phủ bị giảm sút rất không hài lòng, bởi vì sau khi ông ta ngồi lên vị trí kia, chỉ một việc hồi phục độ tin cậy của chính phủ đơn giản cũng hao tốn một lực lượng lớn.

Trương Hổ Hồn cười nói: “Không còn cách nào khác, lúc đó tôi là đúng về phe của quân đội. mục đich của quân đội là làm giảm sự tin cậy của chính phủ, không để quần chúng biết thfi không đạt được mục đích.”

Nói đến đây, Trương Hổ Hồn đặt ly rượu xuống, đứng dậy nói: “Được rồi, tôi cũng cần phải nói chuyện với vị thiếu úy trẻ nhất Liên Bang kia.”

Trần Dực đứng dậy gật đầu chuẩn bị tiễn ông ta rời khỏi, trên màn hình ti vi vốn đang phát song tin tức kháng nghị của quần chúng các nơi và bình luận của các nhân sỹ trí thức, đột nhiên xuất hiện dòng chữ tin tức đặc biệt.

Trần Dực ngớ người, sau đó cười nói với Trương Hổ Hồn: “Sau khi tôi tuyên thệ nhậm chức, chuyện đầu tiên là sẽ chỉnh đốn lại những đài truyền hình tư nhân này, bọn họ muốn phát gì thì phát, không chỉnh đốn không được”

Trương Hổ Hồn gật đầu, nếu như những đài truyền hình tư nhân này tác quái sự kiện anh hùng lần trước và sự kiện quân kỹ lần này quân chúng hoàn toàn không biết được, cũng sẽ không dẫn đến dự hỗn loạn nòa, nhưng nêu như vậy, đây còn là Liên Bang dân chủ nữa sao?”

Trương Hổ Hồn không để ý đến chuyện này, hăn biết chỉ cần khống chế được hệ thống thông tin, động tĩnh của ngôn luận sẽ nằm chắc trong tay mình, xem ra mình phải nhanh chân hơn Trần Dực, không để cho phần hệ thống thông tin bị ông ta cướp mất.

Trên màn hình xuất hiện một người, khiến Trương Hổ Hồn và Trần Dực đều kinh ngạc, bởi vì người đó là đại tướng 4 sao bị truy nã của Liên Bang, Mục Ân Lôi Tư!

Nhưng rất nhanh, hai người này, không, phải nói là , tất cả những ai nhìn thấy tin tức này đều ngạc nhiên ngớ nhìn.

Cái đầu hói trọc lóc, khuôn mặt mập mạp, dường như không nhìn thấy cổ của Mục Ân Lôi Tư, dáng vẻ của ông ta đã rất buồn cười, lại còn giả bộ ra vẻ đau khổ bi thương, càng khủng bố hơn nữa là, trong mắt ông ta còn ngấn lệ.

Nhưng lúc này không ai cười ông ta, toàn thân mọi người đều lạnh, tư duy đại não đã ngưng chuyển động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.