Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 124: Q.13 - Chương 124: Chỉnh Trang Tái Xuất Phát




Các thành viên xã hội đen gần đường Cổ Lan khu D hành tinh Thiên đường kinh ngạc nhìn thấy hàng trăm xe cứu thương hú còi đi vào đường Cổ Lan, một tên ăn mày hỏi thủ lĩnh của hắn: “Đại ca, hồi nãy em không phải hoa mắt đấy chứ? Xe cứu thương đi vào đường Cổ Lan?”

Thủ lĩnh lầm bầm nói: “Ta cũng không rõ ta có phải là hoa mắt không, cái con đường Cổ Lan nghèo rớt mồng tơi kia lại có thể gọi xe cứu thương?”

“Đúng vậy, nên biết bọn họ ngày trước bị thương cũng dùng những phương pháp cũ để giải quyết.” tên ăn mày nói đến đây đột nhiên hiểu ra nói: “Tôi biết rồi, tiếng nổ hồi nãy nhất định là một bang phái khác thôn tính bọn họ làm ra, những xe cứu thương này là do bang phái kia gọi đến!”

Thủ lĩnh gật đầu: “Xem ra có lẽ là như thế, nếu không người của đường Cổ Lan sao có thể gọi được xe cứu thương, nên biết tiền dùng tia sáng điều trị mọt lần tốn 10 ngàn đồng Vạn La, đừng nói bọn họ dùng không nổi, ngay đến chúng ta cũng không dùng nổi.”

Tên ăn mày cười nói: “Đại ca, anh nói thử xem bang phái nào mà ngu ngốc hi sinh nhiều người để mà tấn công đường Cổ Lan? Nên biết con đường đó hoàn toàn không có điện nước.”

“Không thể là vì thôn tính, mà là vì trút giận, dù gì không có ai muốn con đường nghèo rớt mồng tơi Cổ Lan này.” Thủ lĩnh nói lời này xong, vô số xe tải vận chuyển các loại vật liệu giống như kiến đi vào đường Cổ Lan. Đồng thời còn có một chiếc xe chở tiền của ngân hàng đi theo sau.

Tên ăn mày nhìn thấy cảnh này ngạc nhiên nói: “Xe công trình! Đại ca, xem ra bang phái kia muốn cải tạo đường Cổ Lan!”

Thủ lĩnh ngây người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại nói: “Nhanh trở về báo cáo bang chủ!” những thủ lĩnh những bang phái gần đường Cổ Lan đồng thời nhận được báo cáo tình hình đường Cổ Lan có thay đổi lớn của thuộc hạ, mặc dù biết được có một bang phái mới thành lập là Phi Long hội tấn công đường Cổ Lan từ chỗ cảnh sát, nhưng do tin tình báo quá ít, cho nên vẫn phái người đi nghe ngóng. Nhưng những người đi nghe ngóng không dám bước vào đường Cổ Lan, đều núp ở bên ngoài do thám, như thế đương nhiên là không dò la được tin gì rồi.

Đường Long sau khi trả vài trăm triệu đồng, đội xây dựng bắt đầu công việc dỡ bỏ, còn những phần tử bang phái đường Cổ Lan được chữa trị xong kia thì vây kín xe chở tiền đứng ngây ra đó nhìn dỡ tiền xuống.

Đường Kim đứng trên đống tiền, nhìn xuống thấy những dáng vẻ ngây ngô này bất giác nhún vai nói: “Ta nói các người có quá quê không hả? Không phải là chỉ có vài chục triệu tiền mặt thôi sao? Có gì là kỳ lạ cơ chứ. Bang chủ của các bang cũ đi ra, giúp hội trưởng của các người phát tiền cho huynh đệ, mỗi người một xấp, nhớ kỹ các huynh đệ lãnh tiền đều phải báo tên!”

10 vị bang chủ cũ liền chạy ra nói: “Xếp hàng, xếp hàng, từng người từng người xếp theo thứ tự!” Những thành viên kia còn đang đứng ngây ra đó nghe thấy lời này liền lập tức xếp thành 10 hàng, sau đó theo thứ tự báo tên rồi lãnh 1 xấp tiền từ trong tay của bang chủ cũ. Còn Đường Kim thì lợi dụng cơ hội này, nhanh chóng dễ dàng nhớ hết tên và hình dáng của vài ngàn người này. Nếu là con người thì không có cách nào nhớ nhiều người như vậy, nhưng hắn là người máy, chỉ cần lưu lại âm thanh và hình ảnh, sau này có thể lấy ra bất cứ lúc nào.

Đường Kim nhìn thấy phát xong tiền trên mặt đất vẫn còn hàng triệu tiền mặt, bất giác nói với 10 bang chủ cũ đang hớn hở đếm tiền: “Duy Nạp 10 người các người đến đây, cầm tiền này đi mua rượu và thức ăn ngon, phải thật thịnh soạn!” Nghe đến mua thức ăn, những thủ lĩnh mới của Phi Long hội như Duy Nạp và mấy người kia lập tức kêu gọi mấy chục thuộc hạ chạy qua chấp hành mệnh lệnh của Đường Kim. Chuyện này vốn gọi điện thoại trực tiếp là được, nhưng Đường Kim vui vẻ ra lệnh, còn những thành viên kia thì vẻ mặt cười ha ha nhận lấy tiền, e rằng bọn họ rất vui vẻ cầm tiền đi mua đồ ăn.

Chớ trách tại sao lưu manh đường Cổ Lan tại sao thay đổi nhanh như thế, gia nhập xã hội đen chỉ vì mấy đồng tiền. Bây giờ ông chủ mới không những rộng lượng, hơn nữa thực lực lại mạnh, không theo bọn họ lẽ nào còn muốn tạo phản? Nên biết mất ngàn người đánh 7 người cũng đánh không thắng nổi còn dám nói gì đến chuyện tạo phản?

Đường Long lên tiếng nói: “Còn nữa, đi giúp các huynh đệ bọn họ đặt mua quần áo về đây, tiền không đủ thì dùng cái thẻ này, mật mã là 6 số 1, không cần tiết kiệm, cứ dùng thoải mái.” Nói rồi quẳng cái thẻ ngân hàng cho Duy Nạp.

Duy Nạp nhận lấy thẻ cung kính nói với Đường Long: “Đại ca đại, đồng phục của các huynh đệ muốn loại nào?” nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Đường Kim chen vào nói: “Loại nào? Câu chưa xem qua phim ảnh sao? Bộ đồ vest đen, cà vạt đen, áo sơ mi trắng, vớ trắng, giày đen, kính đen, đây là lễ phục tiêu chuẩn của xã hội đen, lẽ nào cậu không biết sao?”

“Dạ vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.” Lúc Duy Nạp đang định rời đi, Đường Long lần nữa gọi lại: “Chờ chút, các người ôm đống tiền mặt này đi trên đường không sợ bị cướp sao? Mang theo vũ khí, còn nữa đi tìm nhà buôn vũ khí lớn về đây.” Đường Long vừa nói vừa cởi khẩu sung xung phong, súng ngắn, lựu đạn trên người, còn 6 người bọn Đường Kim thấy thế cũng vội đưa vũ khí trên người bọn họ cho những thành viên chuẩn bị đi ra ngoài này.

Đường Long vốn còn muốn yêu cầu bọn họ thuận tiện gọi vài chiếc xe vệ sinh đến, nhưng nhìn thấy cả con đường đều là gạch vụn xi măng sắt thép, hơn nữa bụi đầy khắp nơi, đành bỏ đi cái ý nghĩ này. Bởi vì hắn chú ý được những thành viên bang phái kia sau khi nhìn thấy mình cởi bỏ vũ khí để lộ vẻ mặt kỳ lạ.

“Vâng, cám ơn đại ca đã thưởng súng.” Duy Nạp cả khuôn mặt kích động nhặt khẩu súng ngắn kia của Đường Long lên, còn những người đằng sau hắn thì tranh nhau đoạt lất khẩu súng xung phong kia của Đường Long, đến cuối cùng không cướp được súng, những thủ lĩnh khác đành nhặt vài quả lựu đạn. Những thủ lĩnh này cảm kích Đường Long tin nhiệm bọn họ, không phải sao? Trước mặt hàng ngàn người mới đầu hàng mình cởi bỏ vũ khí của mình, ngoài tín nhiệm mình ra những người ngoài này còn có gì nữa? Bọn họ không có ý niệm khác, bởi vì sau khi biết được sức mạnh tiền bạc hung hậu của bọn người Đường Long, bọn họ liền không muốn quay trở lại những ngày ăn bữa trước không có bữa sau như ngày xưa.

Những công nhân xây dựng bên đường hoàn toàn không để ý đến hành động của bọn người Đường Long, bọn họ đều đang chuyên tâm gỡ bỏ kiến trúc. Bọn họ những người này đều là nhân viên do chính phủ thuê, hiểu rất rõ ở hành tinh Thiên đường lòng hiếu kỳ cũng có thể khiến người mất mạng. Tại sao công nhân xây dựng hành tinh Thiên đường lại là người của chính phủ? Ha ha, bộ ngành kiếm nhiều tiền nhất trên hành tinh Thiên đường ngoài sở cảnh sát khu D ra chính là đội xây dựng. Bởi vì mỗi lần các bang phái đánh nhau, các bang phái đều tốn một khoản tiền lớn đẻ xây dựng trang trí lại những kiến trúc trên địa bàn của bọn họ, nếu như hư hỏng cũ nát thì làm gì có khách hàng tìm đến?

Duy Nạp eo giắt khẩu sung ngắn mới toanh, bước đi nghênh ngang, dẫn theo mấy chục huynh đệ hoặc là khoe súng xung phong hoặc là những khẩu súng khác, lưu đạn, vác một bao tải lớn đi ra ngoài. Những thành viên bang phái khác ở đầu đường dò la tin tức, vừa nhìn thấy rắn địa đầu (ác bá địa phương) đi ra, lập tức đến gần dò la.

Lúc Duy Nạp cười ha ha cùng bọn họ, một giong nói ẻo lả vang lên: “Ồ, anh Duy Nạp, trên người có tiền đúng không? Lại thay súng mới. Sao, xem thường anh em đúng không? Ngay đến câu chào hỏi cũng không có mà đã xông vào?”

Đám người bang phái bao vây Duy Nạp kia lập tức tản ra, bọn họ biết người lên tiếng là thủ lĩnh con đường này, là người khiến người ta chán ghét khó chịu, nếu không phải là vì đại ca mình tự mình chào hỏi hắn, mình hoàn toàn không thể vào đây dò la tin tức. Xem ra lần này Duy Nạp có nạn rồi, người gần đây đều biết, đường Cổ Lan nghèo nàn như vậy, nguyên nhân đa phần là do những bang phái gần đó liên thủ với nhau ngăn cản nguồn khách.

“Ây da, anh Xà, nhìn anh nói kìa, tôi đây không phải đang thỉnh an anh sao?” Duy Nạp khuôn mặt tươi cười cúi người chào người đàn ông vừa gầy vừa cao, đầu hói, không có chân mày, đang dùng dao găm gạo râu ngăn cản mình nói. Duy Nạp cúi người chào xong còn quay đầu nói với các anh em: “Nào, nhanh đến đây chào anh Xà!”

Vài vị thủ lĩnh và các thành viên mặc dù sắc mặt giận dữ, nhưng nghĩ đến mình không nên gây phiền phức cho ông chủ mới, vì thế đều cúi người nói: “Chào anh Xà!”

Nhìn thấy bọn người đường Cổ Lan ngày trước thà chết không phục này lại cúi người chào mình, anh Xà nhất thời ngây người, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại cười nói: “Được, được, các người chuẩn bị đi là gì đó?” anh Xà mặc dù khuôn mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì lại thầm mắng: “Con mẹ nó! Cái bọn này sao lại trở nên ngoan ngoãn thế? Khiến cho mình muốn ngăn cản bọn họ cũng không có lý do. Con mẹ nó! Nếu không phải vì xung quanh có nhiều thành viên của các bang phái khác như thế, ta còn có thể cười ha ha nói chuyện với bọn họ sao?!” Anh Xà hiểu rõ nếu như hôm nay mình ngăn cản lưu manh đường Cổ Lan, không bao lâu lời bình phẩm mình lòng da hẹp hỏi sẽ truyền khắp khu D, đến lúc đó e rằng không có khách hàng nào đến địa bàn của mình chơi.

“Ơ, anh Xà, chúng tôi là phụng lệnh đại ca đi mua thức ăn.” Duy Nạp cười nói.

“Ồ, phụng lệnh đại ca? Mấy người các người không phải là đại ca sao? Sao bây giờ lại trở thành thuộc hạ của người ta rồi?”Anh Xà và những thành viên bang phái khác kia đều ngạc nhiên nhìn Duy Nạp, bọn họ mặc dù biết đường Cổ Lan có đánh nhau, nhưng không ngờ những đại ca bang phái cũ này không những không bị thương đi ra ngoài, hơn nữa còn đầu hàng đại ca mới. Theo thói quen sau khi các bang phái dùng vũ lực thôn tính nhau trước đây, bên giành thắng lợi tuyệt đối không tha cho thủ lĩnh bên thua, đây gọi là diệt cỏ tận gốc.

“Đúng vậy, đại ca của chúng tôi vừa giàu có vừa rộng rãi, đại ca mới muốn có chúng tôi, chúng tôi những người không có bản lĩnh gì đương nhiên là đi theo đại ca mới, mọi người gia nhập xã hội đen cũng không phải vì kiếm những đồng tiên kia sao.” Duy Nạp cười nói.

Anh Xà sau khi suy nghĩ một lát nói: “Ờ, đúng rồi, các người nói đi mua thức ăn phải không? Sao không ghé đến tiệm của anh Xà? Có phải là xem thường anh Xà này không?” Hắn chuẩn bị mượn cớ này hỏi thăm một chút về Phi Long hội này.

Duy Nạp lập tức tỉnh ngộ nói: “Làm sao có thể, tôi không phải là đến tìm anh Xà giúp đỡ sao?” Nói rồi ngoắc tay với thủ hạ vác bao tiền nói: “Mang tiền đến đây.” Sau khi bao tiền mở ra để lộ hàng trăm xấp tiền mặt, những thành viên bang phái xung quanh bất giác nuốt nước miếng, đây đều là những thành viên cấp thấp nhất trong bang phái, làm gì có cơ hội thấy nhiều tiền như thế.

Anh Xà mặc dù đã đếm qua nhiều tiền, nhưng đó đều là những con số trên màn hình, hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy hàng trăm xấp tiền bày ra trước mặt mình, nhìn thấy đống vật phẩm bằng giấy này, anh Xà thầm nói: “Tiền nhìn tận mắt sờ tận tay mới đã, ừ, đợi chút nữa ta đi ngân hàng lãnh về hàng chục triệu bày ở trong phòng để ngắm mới được.”

“Anh Xà, đây là 132.000.000 đồng, xin anh hãy chuẩn bị đồ ăn cho 4 ngàn người, đưa đến đường Cổ Lan là tốt nhất, nếu không được, báo bọn tôi để bọn tôi qua lấy.” Duy Nạp nói. Hắn không sợ anh Xà nuốt trọn số tiền này, ở đây có nhiều thanh viên bang phái khác, hắn dám làm như vậy, vậy thì không cần ở cái đất này nữa.

“Ừ, được, đến lúc đó anh sẽ tự mình đưa đồ đến.” anh Xà gật đầu nói. Nghe thấy lời này những tên ăn mày kia đều lộ vẻ kinh ngạc, cảm thấy anh Xà này có cần phải vì hơn 1 triệu đồng mà tự mình đưa đồ đến không? Còn những người có kinh nghiệm thì gật gật đầu, bọn họ đều biết rõ anh Xà sẽ không thèm để ý đến 1 triệu kia, hắn tự mình đưa đồ đến, là vì muốn gặp mặt đại ca của Phi Long hội. Bởi vì anh Xà không tìm hiểu rõ về người hàng xóm mới này thì ngủ không ngon.

Duy Nap chính là một trong những người có kinh nghiệm, cho nên hắn không ngạc nhiên, chỉ đáp: “Cực khổ cho anh rồi.” Nói rồi chuyển đề tài: “Anh Xà, không biết anh có tiệm may đồ không? Đại ca nhà chúng tôi muốn đặt đồng phục cho các anh em.”

“Đặt đồng phục?” anh Xà nhìn bên cạnh mình thuộc hạ mặc các loại đồ khác nhau, không có bộ nào giống bộ nào, vội lắc đầu nói: “Không có, cậu đi những con đường các xem xem. Ha ha, đại ca của các cậu thật kỳ lạ, xã hội đen mà còn cần đồng phục làm gì.” Lời này khiến cho những thành viên bang phái khác cười phá lên.

Duy Nạp không tiếp lời, trước tiên khống chế ngăn cản các anh em đang giận dữ bên cạnh, sau đó cúi chào nói với anh Xà: “Vậy thì làm phiền anh rồi.” liền dẫn thuộc hạ đi con đường khác.

“Đại ca, em cảm thấy thật yếu đuối.” một người đàn ông bên cạnh Duy Nạp đột nhiên lên tiếng, những thành viên khác cũng đồng ý hùa theo.

Duy Nạp hét lên: “Đủ rồi, lẽ nào ta không yếu đuối sao? Các người nên biết, chúng ta bây giờ là thuộc hạ của hội trưởng, không thể tùy ý hành sự. Yên tâm, cơn giận này ta nhất định sẽ đòi lại.”

“Có thể đòi lại?” Mọi người nghi ngờ nhìn Duy Nạp.

Đương nhiên có thể, các người xem hội trưởng đại ca của chúng ta thế lực lớn nhiều tiền kia, các người xem đai ca sẽ để Phi Long hội chui rúc trong con đường Cổ Lan thôi sao?” Duy Nạp nói ra lời này, mọi người sau khi suy nghĩ đều lắc đầu, đó là, vừa mới đến đã vung một đống tiền, xây dựng nhà cửa, đại ca như thể làm sao cam chịu sống trong con đường Cổ Lan bé xíu kia. Nghĩ đến đây tinh thần mọi người đều hưng phấn.

“Anh Lưu, anh dẫn người đi tìm nhà buôn vũ khí, tôi dẫn người đi đặt mua đồ.” Duy Nap nói với thủ lĩnh bang phái cũ. Người tên anh Lưu kia cũng không nói nhiều, gật đầu dẫn một nửa người đi.

“Tiểu Tạ, ngươi không phải có người cậu may y phục sao? Dẫn chúng ta đến đó, chuyện tốt nên để dành cho người trong nhà.” Duy Nạp nói với một thuộc hạ.

Người tên tiểu Tạ bĩu môi nói: “Ông ta xem thường cái tên nghèo như em.”

“Anh nói nè tiểu Tạ, trong túi em hiện giờ có 10 ngàn đồng, làm gì còn nghèo nữa, hơn nữa lần này chúng ta là đi đặt may hàng ngàn bộ đồ, cuộc làm ăn lớn như thế tìm đến cửa, ông cậu của câu kia nịnh bợ còn không kịp nữa là, làm gì mà xem thường cậu.” An hem biết được chuyện của tiểu Tạ tranh nhau cổ vũ.

Nghĩ đến đây, tiểu Tạ liền ngẩng đầu ưỡng ngực nói: “Đi theo em!” liền dẫn đầu đưa mọi người đi. Nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của hắn, mọi người đều cười lên.

“Sao? Lại đến vòi vĩnh sao? Tôi nói các người sao không tiến bộ, tùy tiện gia nhập con đường nào cũng có cuộc sống tốt sao lại cứ ở con đường Cổ Lan đó cơ chứ.” Tiểu Tạ đi vào một cửa hàng, một người đàn ông trung niên dùng giọng nói gắt gỏng nói.

Tiểu Tạ bị chọc giận đến đỏ cả mặt không nói được lời nào, Duy Nạp vỗ vỗ vai tiểu Tạ, tiếp đó rút ra một xấp tiền công lạnh lùng quẳng trên bàn nói: “Đây đã đủ trả tiền tiểu Tạ thiếu ông chưa?” những người khác cũng móc ra một xấp tiền đập trên bàn nói: “Đây đã đủ chưa?”

Người đàn ông trung niên lập tức bị dọa ngây người, nhưng hai mắt ông ta nhanh chóng phát sáng nói: “Đủ, đủ rồi.” Vừa thò tay đến chỗ mấy chục xấp tiền kia, nhưng bị tiểu Tạ chặn lại, hắn lạnh lùng rút ra 20 tờ 100 đồng quẳng vào người đàn ông trung niên đó nói: “Trả gấp đôi cho ông!” Nói xong cảm kích cám ơn mọi người xung quanh nói: “Cám ơn các vị đại ca, nhưng em chỉ mượn ông ta 1000 đồng thôi, các vị lấy tiền về đi.”

Đám người Duy Nạp cũng không phải là người hào phóng, lập tức thu tiền của mình về. Tiếp đó Duy Nạp móc ra một tấm thẻ ngân hàng của Đường Long nói: “Ông chủ, làm 4000 bộ đồ xã hội đen tiêu chuẩn cần bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông trung niên kia đang ảo não nghe thấy lời này lập tức ngây người: “Đồ xã hội đen tiêu chuẩn?” Tiểu Tạ xen vào nói: “Chính là bộ đồ vest đen, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, kính đen, vớ trắng, giày đen mà các phần tử xã hội đen mặc trong phim ấy!”

Người đàn ông trung niên kia lập tức vừa xoa tay vừa cẳng thẳng nhìn tấm thẻ kia trong tay Duy Nạp nói: “Thì ra là loại đó, bộ đồ 5 món này … tôi sẽ lấy rẻ một chút, mỗi bộ bán cho các người 2000 đồng, 4000 bộ tổng cộng 8 triệu đồng chẵn, hãy đặt cọc trước 4 triệu.”

“Có lầm không vậy, một bộ đồ vest cần 2000 đồng? Ông cho rằng hàng của ông là hàng hiệu sao!” Tiểu Tạ lập tức hét lên.

Người đàn ông trừng mắt nhìn tiểu Tạ, sau đó làm ra vẻ khổ sở nói với Duy Nạp: “Vị đại ca này, đồ tôi may cho các vị đều lựa vải tốt nhất, 2000 đồng một bộ là lỗ vốn rồi đó.”

Duy Nạp vẫy vẫy tay nói: “2000 thì 2000, nếu như vải không phải là tốt nhất thì ông chờ đóng cửa là vừa!” Nói rồi quẳng cái thẻ ngân hàng qua cho người đàn ông trung niên rồi nói: “Thu tiền xong thì nhanh theo chúng tôi đi đo đồ, dẫn theo vài người phụ việc, tôi không muốn trời tối rồi vẫn chưa đo xong.”

“Vâng, vâng, ngài chờ chút.” Người đàn ông trung niên nói rồi liền nhanh chóng cầm thẻ ngân hàng đi thanh toán, nhưng ông ta vừa nhìn con số trong thẻ, bất giác ngây người ra đó. Tiểu tạ sợ ông cậu của mình giở trò nên cứ theo sát sau ông ta, cũng ngây người ra đó giống ông cậu hắn, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh lại, đồng thời hốt hoảng hét lên: “Các địa ca nhanh đến đây xem!”

Mấy người bọn Duy Nạp vội đi qua, bọn họ nhìn con số ghi trên máy chuyển tiền cũng bất giác sững người, phải một lúc sau mới đồng thanh thốt lên: “Trời ơi! Lại có hàng chục ngàn tỷ đồng!” Nhưng bọn họ nhanh chóng bịt miệng lại, cẩn thận nhìn xung quanh xem có người nào chướng mắt không. Sau khi phát hiện không có gì bất thường, bọn họ mới thở phào nhìn nhau.

“Đại ca của hội trưởng có nhiều tiền ghê, tùy tiện lấy ra một tấm thẻ ngân hàng có cả mấy chục ngàn tỷ, không hổ là thủ lĩnh của bang phái lớn.” một người cảm thán nói, mọi người sau khi nghe thấy liền gật đầu tán đồng.

Sắc mặt Duy Nạp nghiêm túc nói: “Mọi người nghe tôi nói, đại ca đại nói mật mã của cái thẻ này cho chúng ta biết, có nghĩa là tuyệt đối tin tưởng chúng ta. Từ chuyện đại ca đại chưa từng lộ mặt thật, cũng không tự mình nắm giữ Phi Long hội mà nói, chứng minh anh ấy không muốn mọi người biết quá nhiều về mình, cho nên chúng ta về sau đều không đưuọc nhắc đến đề tài bang phái lớn gì đó.” Mọi người nghe thấy lời này đều gật đầu, bọn họ những tên lưu manh cấp thấp nghe được quá nhiều chuyện một người nào đó biết quá nhiều bí mật của cấp trên bị diệt khẩu, bọn họ không muốn bị người khác tiêu diệt một cách không rõ như thế.

Duy Nạp nói xong liền nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên nói: “Ông chủ, nếu như ông có thể ở khu D sống đến bây giờ, có lẽ hiểu rõ chuyện gì nên nhớ, chuyện gì nên quên?”

Người đàn ông trung niên kia không hổ đã sống lâu năm ở khu D, ông ta cười nói: “Nào, mời ngài đến đây nhập mật mã, sau khi đặt cọc xong, bổn tiệm bảo đảm trong vòng 3 ngày sẽ hoàn thành vật phẩm mà ngài muốn có.”

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này biết điều như vậy, Duy Nạp hài lòng gật đầu nhập mật mã thanh toán, sau khi thành công liền lấy lại cái thẻ nhét vào người, sau đó dẫn người đàn ông trung niên và vài trợ thủ đi về phía đường Cổ Lan.

Lúc bọn họ trở về đường Cổ Lan, phát hiện anh Lưu đã sớm dẫn nhà buôn vũ khí đến, thức ăn của anh Xà cũng đã đưa đến, mọi người đang ngồi xổm bên đường vừa ăn vừa uống, còn hội trưởng cũng đang cùng nhà buôn vũ khí kia thương thảo gì đó. Duy Nạp cũng không dám làm phiền hội trưởng, trực tiếp giao phó người đàn ông trung niên kia lấy số đo của mọi người. Tiếp đó sau khi giao lại thẻ ngân hàng và báo cáo tình hình chi tiêu cho Đường Long, liền dẫn thuộc hạ xuống ăn uống.

Đường Kim sau khi tiễn nhà buôn vũ khí, liền hưng phấn chạy đến bên Đường Long nói: “Đại ca, em đã mua của nhà buôn kia trang thiết bị cá nhân có thể trang bị cho cả một sư đoàn, ông ta chỉ bán cho em với giá 10 tỷ đồng, còn là sau khi hàng đến mới thu tiền.”

Đường Long đang ăn, có chút kỳ lại nhìn Đường Kim nói: “Chuyện này rất bình thường, có gì mà vui thế?”

“Hi hi, nghĩ đến không lâu sau em sẽ có thể dẫn thuộc hạ đi giành địa bàn, em liền vô cùng vui vẻ!” Đường Kim cười nói.

Đường Long vừa nghe thấy lời này vội khuyên: “Anh nói cậu nghe không nên cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đánh nhau có được không? Nếu như cậu vô duyên vô cớ tấn công những bang phái khác, e rằng sẽ dân đến các bang phái khác liên thủ tấn công cậu? Không có lý do không thể tùy tiện tấn công. Còn nữa, đừng quên nhiệm vụ anh đã giao cho cậu.”

Đường Kim đắc ý nói: “Đại ca em không quên, vừa rồi lúc quan thu thế đến điều tra thuế vụ của Phi Long hội, em đã tặng cho hắn 1 triệu để lôi kéo quan hệ, hắn nhận tiền của em, thì đã xác định tiền thuế của Phi Long hội chúng ta mỗi năm chỉ thu một lần 10 ngàn đồng mà thôi.”

Đường Long vội phun cơm ra ngoài ngạc nhiên nói: “Câu trước mặt bao nhiêu người như thế này trực tiếp đưa 1 triệu đồng cho tên quan thu thuế kia sao?”

Đường Kim không hiểu sờ đầu nói: “Đúng vậy, có gì lạ đâu? Câu đầu tiên của cái tên đó lần đầu gặp em là: “Cho tôi chút lợi lộc, tôi sẽ giảm thu thuế của các anh. Cho nên tôi lập tức nhét tiền cho hắn.”

Đường Long sau khi nghe thấy lời này cả người ngây ra đó, quan viên nơi này thật lợi hại, lại trực tiếp mở miệng là đòi tiền, vốn còn cho rằng nên lén lút tặng tiền. Đường Long sau khi suy nghĩ liền nói với Đường Kim: “Cậu hãy theo tuyến của viên quan thu thuế đi móc nối với những viên quan khác, về phía cảnh sát, thì cậu hãy theo tuyến cảnh quan Tom gần cảng vũ trụ kia đi móc nối với những cảnh sát khác. Dù gì bất luận là quan lớn hay nhỏ, chỉ cần là nhân vật nắm thực quyền, hãy mua chuộc hết bọn họ.”

“Vâng, em sẽ.” Đường Kim gật đầu nói: “Đại ca, bây giờ chúng ta làm gì?” Cứ như thế nhìn đội xây dựng thi công à?”

Đường Long lắc đầu nói: “Không cần lãng phí sinh mạng, hãy huấn luyện tốt những phần tử bang phái này, huấn luyện bọn họ trở thành những lính chiến đấu có kỷ luật nghiêm khắc, tán loạn lười biếng như bọn họ thế kia, làm sao có thể tiến hành thôn tính bang phái khác.”

“Em hiểu rồi.” Đường Kim quả thật đã hiểu được ý của Đường Long, Đường Long muốn huấn luyện những phần tử bang phái này trở thành quân đội, như thế cũng đồng nghĩa với việc cắm một cây đinh chí mạng trong tim nước Vũ Lai.

Mọi người ăn no xong nằm dựa tường, hai ba người tụ lại làm một nói chuyện phiếm, đột nhiên phát hiện hội trưởng của mình một tay cầm mọt cây roi không biết lấy từ đâu, một tay cầm loa đứng giữa đường, bất giác hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn.

Đường Kim sau khi ho khan nói: “Các huynh đệ, tin rằng mọi người cũng biết điều quan trọng nhất khi sống cuộc sống xã hội đen là phải có thẻ lực hơn người và tài trí xuất chúng, chỉ cần có hai thứ này mới có thể ngóc đầu lên được!” Nghe thấy lời này, mọi người đều gật đầu, bọn họ nhìn Đường Kim một cách kỳ lạ, không biết Đường Kim nói những lời này để làm gì, bởi vì chuyện này ai mà không biết.

“Vì để cho Phi Long hội chúng ta có thể được coi trọng ở hanh tinh Thiên đường, tôi, hội trưởng của các người, quyết định tiến hành một số huân luyện nghiêm khắc với các người! Nói đơn giản một câu, ta muốn các người trong thời gian ngắn nhất nâng cao thể lực của các người, nâng cao tài trí của các người! Ta sẽ cùng 5 vị trưởng lão tiến hành huấn luyện nghiêm khác nhất với các người! Được rồi, bây giờ ta đọc đến tên người nào thì người ấy đi đến đội thứ nhất do trưởng lão Kim Nhất huấn luyện.”

Mọi người đối với việc huấn luyện không có ý kiến, dù gì đại ca ngày trước cũng thỉnh thoảng dẫn mình đi tiến hành huấn luyện thể lực đánh nhau. Sauk hi mọi người theo sự sắp xếp chia làm 6 đội, bọn họ mới ngạc nhiên hội trưởng lại có thể đọc đúng tên của mỗi người. Hơn nữa sau khi liên tục đọc tên của hơn 4 ngàn người, giọng của anh ta lại không bị khan gì hết, vẫn vang như xưa.

Người nào để ý thì nhanh chóng phát hiện trong mỗi đội này, không có người của bang phái cũ nào có thể chiếm ưu thế, thành viên của 10 bang phái cũ, được bố trí trong đội rất đồng đều, xem ra hội trưởng muốn mượn cơ hội huấn luyện, phân tán những bang phái cũ. Người để ý đương nhiên hiểu được đại ca mới bắt buộc phải làm vậy, cho nên cũng không có lên tiếng.

Lúc mới đàu đám người do Đường Kim dẫn dắt còn vui mừng hớn hở, bởi vì mình do hội trưởng huấn luyện. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, chuyện này không phải là chuyện đáng vui mừng.

Sau khi những người khác hoặc là bị đưa đến sân thượng của những tòa nhà chưa bị tháo dỡ, hoặc là bị dẫn đến bên trong tòa nhà nào đó huấn luyện, Đường Kim lập tức lấy roi vụt một cái thật mạnh nói: “Chạy 10 vòng từ đầu đường đến cuối đường, người nào không hoàn thành không được ăn cơm! Chạy nhanh!”

Mọi người nhìn con đường đầy đống kiến đổ nát đến ngu người, chạy ở nơi này ư? Đây chẳng khác này còn khó hơn là chạy đua vượt rào sao?

Đường Kim nhìn thấy không có ai động đậy, bất giác cười hi hi nói: “Không chạy đúng không? Xem lựu đan nè!” Nói rồi móc ra quả lựu đạn ném vào đám người đang đứng, mọi người nhìn thấy trái lựu đạn bay về phía mình, liền hết hồn bỏ chạy.

Sau khi tiếng nổ vang lên, mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì phát hiện Đường Kim đang cầm khẩu súng xung phong đuổi thao, đồng thời vừa chạy vừa hét lên: “Chạy nhanh!” lời của hắn vừa dứt, vô số tia laser bắn về phía dưới chân mọi người. Mọi người đương nhiên là lập tức bỏ chạy té sấp té ngửa.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Long bất giác nhớ lại tình hình của mình lúc ở doanh trại huấn luyện, xem ra những người máy này đều khuynh hướng ngược đãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.