Trên mỗi hành tinh của tinh hệ Hải tặc, những con người bị coi là nô lệ
để sử dụng kia, dưới đòn roi của người máy tụ tập thành mấy chục nhóm,
trên không của mấy chục nhóm này đều có mấy chục chiếc phi thuyền cực
lớn bay lơ lửng.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm không yên nhìn về mấy chục chiếc phi thuyền trên đỉnh đầu, bọn họ không biết những người
máy này tụ tập mọi người để làm gì, không phải là để tàn sát tập thể đấy chứ?
Sau khi mọi người tụ tập xong, phi tuyền trên có một chiếc
hạ cánh xuống, mấy ngàn người máy từ trên phi tuyền tháo dỡ một kiện
hàng xuống, mùi hương bay khắp không trung, tất cả mọi người đều hít lấy hít để, vì mùi hương kia là mùi đồ ăn ngon.
Mùi đồ ăn đối với
những người được phân phát lượng thức ăn nhân tạo cực ít, hơn nữa không
có một ngày được ăn no này mà nói, có sức hấp dẫn rất lớn.
Nếu như không phải sợ bị những người máy kia bắn chết tại chỗ, e rằng sớm đã nhào lên như ong vỡ tổ để cướp những thức ăn kia.
Sau đó lại có vài phi thuyền dỡ xuống hàng ngàn hàng vạn khoang máy tính,
nhìn thấy những thứ này, mọi người đều ngẩn ngơ, đều lấy làm lạ vì sao
lại mang những thứ này đến.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa trên không
trung vang lên một giọng nói: “Tất cả mọi người nghe đây, thống soái tối cao của chúng ta sẽ lựa chọn nhân tài trong số các người.
“Hễ
nhân tài được tuyển chọn, chỉ cần người đó đồng ý trở thành con dân của
thống soái tối cao, đồng thời tuyên thệ vĩnh viễn hiếu trung với thống
soái tối cao, vậy thì người đó và người nhà của anh ta sẽ được khôi phục tự do, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ mà nhân viên cao cấp mới có được, có nghĩa là sẽ có nhà, xe, gái đẹp, thức ăn ngon!
“Còn những người
không được tuyển chọn, cũng không cần lo lắng, chỉ cần các người có sở
trường, có thể làm việc vì thống soái tối cao, đồng thời đồng ý trở
thành con dân của thống soái tối cao, tuyên thệ vĩnh viễn hiếu trung với thống soái tối cao, vậy thì các ngươi cũng sẽ có thể được hưởng cuộc
sống như trước kia! Còn về những người không có năng lực, bọn họ chỉ có
thể tiếp tục làm nô lệ, hầu hạ con dân của thống soái tối cao!”
Những người bên dưới nghe được lời này toàn bộ ngây người, là thật hay giả?
Sao có chuyện tốt như thế cơ chứ? Đối với chuyện người không có năng lực sẽ tiếp tục làm nô lệ, bọn họ không để ý đến, dù gì bọn họ đều không
tin mình là người vô dụng, cho dù không thành tài, vậy thì mình sao cũng tính là có sở trường ở lĩnh vực nào đó chứ?
Cuộc sống nô lệ
khoảng thời gian này, khiến bọn họ đều khát vọng sống cuộc sống như
trước kia, chỉ cần vật tư phong phú, tự do hay không không nằm trong suy nghĩ.
Dưới tấm gương của những đồng đội phản kháng không có kết
quả gì, bị giết chết hết, bọn họ sớm đã mất đi lòng phản kháng, bây giờ
đều khát vọng những điều thống soái tối cao nói là thật, đối phương có
phải là người máy hay không trong lòng của những người bọn họ này hoàn
toàn không quan trọng, quan trọng chính là mình sẽ không cần phải sống
cuộc sống nô lệ như thế nữa.
Man Đặc là người đàn ông trung niên
rất có tâm kế, đã từng dùng những thủ đoạn trong sáng, đen tối để đoạt
lấy tất cả những thứ mà mình muốn, giống như chức vụ hội trưởng hội học
sinh lúc ở đại học, chức tổng giám đốc của công ty, còn có cô vợ xinh
đẹp của mình bây giờ, cuộc đời có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Vốn còn có chút cảm thán mình người tài nhưng không được trọng dụng, một
người chỉ có thể sống cả đời ở trong cái vòng nhỏ như hắn, không ngờ sẽ
bị người máy tập kích, càng không ngờ rằng những người máy này sẽ coi
những con người cả hành tinh này là nô lệ để sử dụng.
Đối mặt với vận mệnh này, Man Đặc không từ bỏ phấn đấu, đương nhiên, hắn cũng không ngu đến nỗi đi phản kháng, kẻ ngu ngốc mới dùng tay không đi phản kháng những người máy vũ khí trang bị hiện đại đầy đủ.
Ông ta sử dụng
tâm cơ và cơ thể có thể nói là tráng kiện của mình, ở cái nơi ngày nào
cũng có người chết, khiến người nhà của mình cũng sống sót giống như
mình, không giống những gia đình kia sớm đã ly tán.
Man Đặc nghe
thấy lời nói của người máy, mặc dù cũng có nghi ngờ, dù gì ai cũng không biết rõ mục đích thật sự của những người máy này là muốn làm gì, nhưng
hắn vẫn quyết định đánh cược một phen, cho nên lúc người máy còn đang
lập lại những lời nói kia, hắn đã dẫn người nhà của mình bước ra phía
trên cùng của nhóm người.
Lúc người máy bắt đầu thúc giục mọi
người đi vào khoang máy tính, những người khác thì né tránh, ông ta đã
dẫn người nhà của mình đi vào khoang máy tính.
Lúc Man Đặc đi ra
khỏi khoang máy tính, một người máy kim loại đến gần lịch sự nói: “Xin
chúc mừng ngài đã được chọn, ngài có thể dẫn người nhà của ngài lựa chọn trước tiên là tắm rửa hay là dùng cơm.” Nói rồi, vẫy tay, vài người máy bưng một bàn toàn những món ăn ngon lên, còn hai chiếc xe hàng cực lớn
cũng lái đến gần.
Cửa mở, trong một chiếc xe bày ra các loại quần áo, một chiếc xe khác thì là phòng tắm nước nóng.
Nhìn thấy những nười máy mặt mũi ác độc đột nhiên trở nên lịch sự như thế,
Man Đặc lòng luôn lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, xem ra thủ lĩnh
của những người máy này cuối cùng cũng chuẩn bị sử dụng những con người
này.
Kỳ thực cũng đúng, chỉ đơn giản dựa vào những người máy cứng nhắc làm sao có thể mở rộng thế lực, dù gì vũ trụ này con người chiếm
vị trí thống trị tuyệt đối.
Man Đặc nhìn người nhà mình, phát
hiện ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm với bàn thức ăn ngon kia,
biết được người nhà mình chọn gì, Man Đặc lập tức biểu thị muốn dùng cơm trước, dù gì ông ta cũng bị những món ngon này hấp dẫn, khoảng thời
gian này sớm đã quên đi mùi vị món ăn là như thế nào rồi.
Người
nhà của Man Đặc ra sức ăn những món ngon, đồng thời sau khi ăn xong tắm
rửa thay quần áo sạch đẹp, sau đó được sự dẫn dắt cung kính của người
máy ngồi lên một chiếc phi thuyền rời khỏi, mọi người nhìn thấy những
cảnh này, lập tức vứt bỏ tâm trạng lo lắng bất an, toàn bộ nhốn nháo cả
lên.
Tất cả mọi người đều tranh giành tham gia tuyền chọn nhân
tài, nếu như không phải người máy duy trì trật tự, e rằng những người
này vì thứ tự trước sau mà đánh nhau.
Man Đặc nhìn người đàn ông
đầu không một cọng tóc trước mắt này, trong lòng kinh ngạc không thôi,
những người máy bên cạnh người đàn ông này mặc dù có bề ngoài con người, nhưng vẫn có thể nhìn ra được những người này là người máy, vì bọn họ
quá cứng nhắc.
Man Đặc vốn dĩ cho rằng thống soái tối cao điều
khiển những người máy này, là người máy trí tuệ, hoặc là một người điên
thần kinh không bình thường, vì không có người bình thường nào hoan
tưởng dựa vào người máy để thống trị con người.
Nhưng không ngờ
thống soái tối cao này không những là người có thần kinh bình thường,
hơn nữa còn là một người đàn ông rất có khí chất, khiến người không dám
nhìn thẳng.
Thống soái tối cao này mặc dù không có tóc, nhưng
dáng vẻ của anh ta lại không khiến cho người ta cảm thấy quái dị, ngược
lại khiến cho người ta cảm tất rất lực ép, loại lực ép này rất mạnh, có
thể khiến người có học xa trông rộng như mình, hai chân run rẩy không
thôi.
Đường Hổ lắc lắc ly rượu, nhắm mắt thưởng thức, một lúc sau mới nói: “Không tồi, thật là rượu ngon, ta cũng đã rất nhiều năm rồi
không thưởng thức rượu ngon như thế này.”
Man Đặc nghe thấy lời
này không lên tiếng, vì ông ta biết, đây chỉ là những lời nói với mình
của vị thống soái tối cao này mà thôi.
Đường Hổ liếc nhìn Man
Đặc, sau đó nhìn tư liệu thuộc hạ đưa qua, gật đầu nói: “Ngươi rất giỏi, trong cả tinh hệ Hải tặc, thành tích của ngươi là tốt nhất trong số
nhiều những nhân tài được lựa chọn như thế.”
Man Đặc mặc dù cũng
kinh ngạc mình lại là người có thành tích tốt nhất được lựa chọn trong
số con người của tinh hệ Hải tặc, nhưng ông ta vẫn cúi đầu nói: “Nhờ
được đại nhân thương yêu.”
Đường Hổ lần nữa lắc lắc ly rượu nói:
“Ta rất xem trọng tài năng của ngươi, ta trước tiên nói rõ với ngươi,
mục đích của ta là thống nhất toàn vũ trụ, ta bây giờ có 500 ngàn chiến
hạm binh lính, trang thiết bị đầy đủ, hơn nữa công xưởng quân sự với tốc độ sẳn xuất chiến hạm mỗi ngày 400 chiếc, tốc độ sản xuất binh lính
người máy mỗi ngày 1 triệu người.
“Sức sản xuất như thế là vì nơi này của chúng ta còn nhỏ nên mới như thế, đợi mở rộng địa bàn, một ngày sản xuất hàng vạn chiến hạm cũng không thành vấn đề. Cho nên về mặt
quân sự mà nói, ta cho dù không có tướng giỏi, cũng có thể dùng binh lực ưu thế tuyệt đối đánh bại tất cả kẻ địch.
“Nhưng ta vẫn còn
thiếu nhân tài thống trị quản lý các hành tinh, tin rằng ngươi cũng
biết, giao quyền quản lý hành tinh cho những người máy cứng nhắc, tuyệt
đối không phải là ý hay, ngươi có đồng ý ra sức vì ta hay không?”
Man Đặc nghe thấy mục tiêu của Đường Hổ là thống nhất vũ trụ, bất giác ngạc nhiên trừng mắt nhìn Đường Hổ, trong lòng nghi ngờ Đường Hổ này có phải là quá tự cho mình là đúng hay không?
Anh ta tưởng rằng cả vũ trụ chỉ có mấy chục ngàn hành tinh thôi sao? Lại cuồng vọng đến độ muốn thống nhất toàn vũ trụ.
Đợi sau khi nghe thấy năng lực sản xuất quân sự của Đường Hổ, thì đã giật mình ngạc nhiên không thôi.
Một ngày sản xuất 400 chiếc chiến hạm, 1 triệu người máy?
Trời ơi, tinh hệ Hải tặc Lạc hậu này, lại có thể có năng lực sản xuất mạnh
như thế sao? Không phải là thổi phồng đấy chứ? Lực sản xuất như thế quả
thực có thế so sánh với lực sản xuất quân sự của nước lớn nhất vũ trụ,
nước Vũ Lai!
Sau khi nghe xong lời của Đường Hổ, Man Đặc trong
lòng tính toán, nếu như lời của thống soái tối cao này là sự thật, vậy
thì quân đội dựa vào người máy làm binh lính, cộng thêm năng lực sản
xuất quân sự mạnh mẽ, về phương diện quân sự quả thực không cần để ý,
cho dù địch có tướng lĩnh kiệt xuất, cũng có thể dự vào ưu thế binh lực
để đánh bại.
Ngươi có được hàng triệu binh lính, còn có thêm
tướng lính kiệt xuất, ta mặc dù không có tướng lĩnh kiệt xuất, nhưng ta
có binh lực bất tận, 1 triệu binh lính đánh không thắng, ta phái 100
triệu, hơn nữa toàn bộ đều là người máy không sợ chết!
Cho dù
ngươi sử dụng mưu lược gì đó thắng được nhất thời, cuối cùng cũng thất
bại mà thôi, bởi vì kẻ địch sẽ giống như châu chấu ùn ùn kéo đến, đối
diện với chênh lệch binh lực tuyệt đối, mưu lược gì cũng không có tác
dụng.
Hơn nữa cho dù ngươi có thể chấp nhận hi sinh chiến hạm,
nhưng cũng không thể hi sinh binh lính, trừ phi cũng sử dụng người máy
tác chiến.
Nhưng nói đến sử dụng người máy, e rằng toàn vũ trụ không có thế lực nào có được nhiều người máy như thống soái tối cao này.
Man Đặc tính toán ra được mất, lập tức quỳ xuống, giọng rất cung kính nói
với Đường Hổ: “Tôi Mạn Đặc thề hiếu trung với thống soái tối cao.
Đường Hổ hài lòng gật đầu nói: “Rất tốt, chỉ cần ngươi làm tốt, vinh hoa phú
quý cái gì cũng có. Những nhân tài được lựa chọn ra kia giao cho ngươi
quản lý, quân sự ngươi không cần bận tâm, ngươi toàn tâm toàn ý quản lý
tốt hành tinh là được, ta yêu cầu ngươi trong thời gian ngắn nhất, khôi
phục lại tinh hệ Hải tặc.
“Còn về những người máy trên những hành tinh tế, thì tùy ngươi sử dụng, bọn họ ngoài việc ra rắc và tuyệt đối
phục tùng mệnh lệnh ra thì không có tác dụng gì hết, hãy sử dụng tốt họn họ.”
“Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không khiến đại nhân thất vọng!” Man Đặc vui mừng nói.
Có câu nói này của Đường Hổ, mình chẳng khác nào là nhân vật có địa vị thứ hai trong thế lực này, hơn nữa những người máy kia tùy mình sử dụng, có nghĩa là tương đương với việc mình có rất nhiều thuộc hạ thực lực mạnh
mẽ không cần trả lương, hơn nữa tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Cứ như thế, còn sợ có người dám đứng ra nghi ngờ địa vị của mình sao?
Còn về mình làm sao khiến những kẻ đã từng làm nô lệ như mình hiếu trung một cách dễ dàng?
Làm ơn đi, thời buổi này có sữa chính là mẹ, không muốn chết lại muốn có
cuộc sống tốt đẹp, không ra sức mình người có sức mạnh, ra sức cho ai
nữa đây?
Với sự hiếu trung của Man Đặc và những người khác đối
với Đường Hổ, những hành tinh trên tinh hệ Hải tặc, bắt đầu khôi phục
trạng thái ổn định của văn minh cũ.
Cuối cùng đại đa số dân chúng thoát khỏi cuộc sống nô lệ, cũng bắt đầu an tâm sống dưới sự quản lý của chính phủ mới.
Đại đa số những người trong bọn họ đều không nghĩ đến phải tạo phản, vì bọn họ trải qua cuộc sống nô lệ, rất quý trọng cuộc sống tự do không dễ
dàng có được này.
Hơn nữa bây giờ mình có ăn có ở, chỉ là so với ngày xưa, nhiều hơn một vật hiếu trung mà thôi, điều này có gì lớn lao cơ chứ?
Ai sẽ vì nhiều hơn một vật hiếu trung mà đi tạo phản, đừng nói trên hành
tinh có sự tồn tại của vô số người máy vũ trang, chỉ đơn giản pháp lệnh
hễ là kẻ tạo phản sẽ bị giáng xuống làm nô lệ, đã khiến cho mọi người
chùn bước, vì đó không phải cuộc sống mà con người sống.
Phủ tổng thống hành tinh thủ đô Vạn La liên bang, Trần Dục hỏi một người đàn ông trung niên: “Tất cả tướng quân đều bày tỏ nguyện ý nghe theo mệnh lệnh
của phủ tổng thống?”
Người đàn ông trung niên đó gật đầu cung
kính nói: “Đúng vậy, thưa tổng thống, do các tướng quân đều mất lòng tin với Đường Long, bọn họ hiểu chỉ có tổng thống mới là thống soái tối cao của Vạn La liên bang, cho nên đều đã quyết định phục tùng mệnh lệnh của tổng thống.”
“Vậy sao? Ha ha, xem ra Đường Long lần này đau đầu
rồi, cũng không biết hắn làm như thế nào, thân là người ở trên cao lại
tiếp nhận ra tòa, lẽ nào hắn không biết làm như thế, sẽ khiến hắn mất đi quy quyền sao?” Trần Dục cười móc ra điếu xì gà.
Người đàn ông
trung niên kia sau khi nịnh hót đốt thuốc cho Trần Dục, mới nói: “Hắn
quá trẻ, không có kinh nghiệm đối với những chuyện này.”
Trần Dục sau khi hít một hơi nói: “Chỉ cần quân đội chịu ủng hộ ta, vậy thì cũng không cần nhìn sắc mặt của nguyên soái Đường Long này làm gì.”
Người đàn ông trung niên nói nhỏ: “Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta có cần…” Nói đến đây làm ra động tác cứa cổ.
Trần Dục lắc đầu nói: “Không cần, Đường Long mất đi quân đội, cũng chẳng qua là một thanh niên bình thường mà thôi, hơn nữa hắn còn có mấy ngàn
chiếc chiến hạm bạch kình, chúng ta không thể xử phạt hắn.
“Còn
nữa, bảo người của ngươi không cần xúi bẩy gây chuyện nữa, dù gì kinh
tế, công nghiệp quân sự của chúng ta phải dựa vào sự giúp đỡ của thương
nhân Đại Đường, để tránh khiến Đường Long không từ chức được, buồn phiền giận dữ rút hết viện trợ về.”
Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên cẩn thận nói: “Ơ, thưa tổng thống, chuyện xúi bẩy đó, là do Lâm Nam làm.”
“Lâm Nam?” Trần Dục trước tiên ngây người, nhưng nhanh chóng lạnh lùng nói:
“Hừ! Cả ngày đều suy nghĩ muốn ngồi vị trí này của ta, để người của
ngươi giải quyết, ta không hi vọng hắn quá đắc ý như thế.”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Tuân lênh.”
“Nhẫn nại một chustm nếu như bọn họ đã bằng mặt không bằng lòng, chúng ta
cũng không nên quá chú ý, đúng rồi, không cần xử phạt bọn họ, tình hình
bây giờ không tốt, không nên gây ra phiền phức gì.”
Lưu Tư Hạo cúp máy, thở dài, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng mình.
Lưu Tư Hạo cảm thấy bây giờ cuộc sống của mình rất khó khăn, vì Đường Long
bây giờ danh tiếng xấu đến nỗi không thể xấu hơn được nữa, người trong
quân đội cũng ngấm ngầm không phục tùng mệnh lệnh.
Lúc mới bắt
đầu, Lưu Tư Hạo còn thầm mừng cười trên nỗi đau của người khác, nhưng
nhìn thấy thuộc hạ của mình cũng bằng mặt mà không bằng lòng với mình,
mới hiểu được dấu ấn Đường Long khắc trên thân mình, hoàn toàn không thể tẩy sạch, trong mắt người ngoài, mình chính là đồng đảng của Đường
Long.
Bây giờ không chỉ riêng mình, những thân tín mình phái đi, bao gồm Trần Di và Lý Lực Quân đều gọi điện thoại tố khổ với mình.
“Mẹ nó! Các người tố khổ với ta, ta tố khổ với ai đây? Đường Long đáng
chết, sao lại làm ra những chuyện như thế? Ta mặc dù muốn tiêu diệt
ngươi, nhưng không nghĩ lúc vây cánh của ta chưa mạnh thì ngươi tiêu
tùng, ngươi không phải rất giỏi sao? Sao chuyện nhỏ như thế này không
giải quyết được?” Lưu Tư Hạo tâm tình buồn bã, bất giác lầm bầm.
Lúc Lưu Tư Hạo đi qua đi lại trong phòng, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lưu Tư Hạo tâm tình không tốt quay đầu hét: “Vào đi!”
Một sĩ quan cấp tá đi vào kính chào nói: “Thưa tướng quân, bên ngoài có 5
quân nhân mặc quân phục màu xanh lam, có thẻ thông hành của phủ nguyên
soái muốn gặp ngài, không biết ngài có gặp bọn họ không?”
“Quân
phục màu xanh?” Lưu Tư Hạo ngây người, nhưng nhanh chóng tỉnh lại, quân
phục của Đại Đường là màu xanh lam, vội nói: “Nhanh, nhanh mời bọn họ
vào.” Nói rồi, bắt đầu chỉnh đốn bên ngoài của mình.
Sĩ quan cấp
tá nghi ngờ nhìn Lưu Tư Hạ chỉnh đốn trang phục, đối phương chỉ là vài
binh lính, tướng quân mình sao giống như coi trọng vậy, lẽ nào là vì
quan hệ với phủ nguyên soái? Tướng quân còn chuẩn bị dựa vào ngọn núi
phủ nguyên soái này sao? Lẽ nào anh ta không biết ngọn núi này sắp sập
rồi sao?”
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn chấp hành mệnh lệnh của Lưu Tư Hạo.
Lưu Tư Hạo nhìn thấy 5 quân nhân mặc quân phục Đại Đường đi vào, đầu tiên
là nhìn vào quân hàm của bọn họ, phát hiện trong 5 người này quân hàm
cao nhất chỉ là thiếu úy, bất giác chau mày, đứng thắng nghiêm trang,
cũng bắt đầu thả lỏng.
Nhưng lúc nhìn thấy hình phù hiệu đeo trên cánh tay 5 người quân nhân này, bất giác lập tức ưỡn eo đứng thẳng.
Người bên ngoài có thể không biết hình phù hiệu đó đại biểu cho cái gì, nhưng tất cả quân nhân Đại Đường đều biết hình này đại biểu cho bộ nội chính.
Ở Đại Đường, bộ nội chính là bộ ngành kiêu ngạo hơn bộ hiến binh, vì bọn
họ quản lý chuyện ghi chép công lao và thăng quân hàm trong quân đội.
“Trung úy Lưu Tư Hạo phải không?” một thiếu úy phụ trách nhận dạng đứng giữa, sau khi kính chào Lưu Tư Hạo hỏi.
Lưu Tư Hạo chào lại một cách nghiêm túc, giọng bình tĩnh nói: “Tôi là Lưu Tư Hạo.”
“Xin hãy thay quân phục.” Thiếu úy đó nói xong liền không lên tiếng nữa.
Lưu Tư Hạo ngây người, nhưng nhanh chóng hiểu ra mình phải thay quân phục
Đại Đường, bất giác kiềm chế tâm trạng kích động của mình, mỉm cười gật
đầu nói: “Xin chờ đợi.” Rồi bước những bước ổn đinh, đi vào trong một
căn phòng khác.
Cửa vừa mở, Lưu Tư Hạo lập tức lúng ta lúng túng, quẳng quân phục liên bang cởi xuống này sang một bên, sau đó nhanh
chóng tìm quân phục Đại Đường mặc vào.
Sau khi nhìn gương chỉnh
đốn xong, Lưu Tư Hạo đập đập quân hàm trung úy trên vai, cười nhỏ nói:
“Hei hei, phải nói tạm biệt với ngươi rồi.”
Lưu Tư Hạo quả nhiên
không đoán sai, lúc hắn mặc quân phục Đại Đường bước ra, thiếu úy kia
lập tức truyền đạt mệnh lệnh thăng hắn làm thượng.
Lưu Tư Hạo vui mừng có chút ngạc nhiên, vì lúc nhận giấy chứng nhận thăng chức, hắn
thuận tiện nhìn tư liệu có liên quan đến mình trong máy tính bảng thiếu
úy kia mang đến.
Vừa nhìn, mồ hôi lạnh liền đổ ra, trên tư liệu
ghi rõ mình lập công gì, còn có mình phạm những lỗi gifm tường tận đến
những chuyện nhỏ nhặt không người chú ý, đều được ghi chép lại trong hồ
sơ.
“Xì, trên chiến trường nhiều người như thế, bộ nội chính sao
lại có thể ngay cả chuyện ta không cẩn thận làm hư một thiết bị cũng
được ghi chép lại? Bọn họ làm như thế nào vậy ta?”
Sau khi Lưu Tư Hạo tiễn 5 quân quan bộ nội chính đi, lau mồ hôi hốt, nhỏ giọng lầm bầm.
Lầm bầm đến đây, Lưu Tư Hạo vội kiểm tra tỉ mỉ phòng làm việc của mình, sợ hãi bị người ta lắp những thứ như máy nghe lén.
Vì không phát hiện ra có thứ chướng mắt mà thở phào, Lưu Tư Hạo đột nhiên
nhớ đến gì đó, vỗ đầu mình nói: “Ta thật là ngu ngốc, căn bản của Đường
Long là ở Đại Đường, hơn nữa Đại Đường mạnh hơn Vạn La liên bang không
biết bao nhiêu lần, ta còn lo lắng gì cơ chứ?
“Cái tên Đường Long này nếu như bị người ta lật đổ, chắc chắn sẽ xấu hổ giận dữ chạy về
điều quân tấn công liên bang! He he, nếu đã như thế, ta cẩn thận như thế để làm gì?”
Nói đến đây, Lưu Tư Hạo bắt đầu nhấc điện thoại,
thông báo cho những thân tín kia của mình tác quai tác quái một phen,
một là có thể thừa cơ báo thù những tên bằng mặt mà không bằng lòng kia, hai là cũng là nhân cơ hội càn rỡ một phen, vì theo tình hình hiện nay, không bao lâu nữa Đường Long sẽ trở về nước, bây giờ không uy phong,
sau này không có cơ hội uy phong.
Lâm Chấn Đông bây giờ rất đắc
ý, đương nhiên, trên khuôn mặt hắn vẫn là vẻ cung kính, vì người trong
chiếc phi thuyền này, đều là những nhân vật có máu mặt trong gia tộc của mình, mặc dù mình sắp có 100 ngàn chiếc chiến hạm, nhưng mình vẫn cần
dựa vào những người này mở rộng thế lực, không thể khiến bọn họ cảm thấy mình cao ngạo mới được.”
“Tiểu Đông tử, ngươi mang những lão già như chúng ta đến đây, có thứ gì để xem sao?” Một ông lão đầu tóc bạc
phơ, cậy già lên mặt nói.
Nghe thấy cái cách xưng hô tiểu Đông tử này, Lâm Chấn Đông khẽ nhíu mày, nhưng đối với những tộc lão vẫn luôn
ủng hộ mình, hắn vẫn không dám đắc tội, vội nở nụ cười nói: “Tam thúc
công, ngài đừng vội, đợi lát nữa ngài sẽ nhìn thấy thứ tốt.”
Lúc
này một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Ta nói lão lục à, ngươi kéo hết
những nhân vật cao cấp của gia tộc đến cái nơi tối tăm này, lại không
muốn nói ra, rốt cuộc là có ý gì? Không phải là đợi không được muốn làm
tộc trưởng mà chuẩn bị …”
Lâm Chấn Đông vừa nghe thấy lời này,
biết được là đối thủ cạnh tranh của mình, lão đại đời này của gia tộc
mình nói, mặc dù bây giờ mình hoàn toànkhoông cần để ý đến hắn, nhưng
không thể để lời nói của hắn dẫn đến sự hoài nghi của các tộc lão, không nhìn thấy các tộc lão nghe thấy lời này sắc mặt đều thay đổi sao? Bất
giác vội lên tiếng giải thích.
Do hai ứng cử viên tộc trưởng đời
sau đều lên tiếng, những kẻ bám gót bọn họ đều nhào vô, dù gì đều là ra
sức đè ép khí thế của đối phương, khiến cho phe mình chiếm thế thượng
phong.
Lúc đang gây gổ căng thẳng, người của gia tộc phụ trách điều khiển phi thuyền báo cáo: “Lục thiếu, đã đến nơi rồi.”
Nghe thấy lời này, mọi người đều yên lặng, Lâm Chấn Đông vẫy tay nói: “Chúng ta hãy đến tháp chỉ huy, để các người xem ta mang về thứ gì tốt cho gia tộc, xem xem ta mang mọi người đến đây có phải là bụng dạ xấu xa hay
không!” Nói rồi liền dẫn đầu, đi về phía tháp chỉ huy.
Người trong tộc đều nhìn những vị tộc lão quyền cao chức trọng trong gia tộc, những người này nhìn nhau, gật đầu đi theo.”
Bọn họ nghĩ, người của chiếc phi thuyền này đều là người của mình, cho dù
Lâm Chấn Đông có ý định gì, hắn cũng không có bản lãnh sai khiến những
người trong tộc này gây bất lợi cho mình.
Có sự dẫn đầu của các tộc lão trong gia tộc, những người khác cũng đi theo đến tháp chỉ huy.
Thông qua màn hình, mọi người chỉ nhìn thấy những ngôi sao nhỏ, ngoài thứ này ở bên cạnh vài phi thuyền mình, nơi này cái gì cũng không có, mọi người đều nhìn Lâm Chấn Đông với ánh mắt nghi ngờ.
Vẻ mặt của Lâm Chấn Đông là thần thái bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hồi hộp, cái tên chết tiệt kia nói thời gian này sẽ đưa chiến hạm đến? Nếu như không đến, vậy thì ta sẽ xiu xẻo rồi, chắc chắn sẽ bị những tên kia đổ cho cái tội có ý đồ mưu hại tộc lão.
Lúc Lâm Chấn Đông lo lắng bất an, nhân viên radar đột nhiên hét lên: “Không gian phía trước xuất hiện dị thường!”
Lập tức có người chạy đến hỏi: “Chuyện gì? Nhảy ra là chiến hạm sao?”
Ở thời đại này, hễ phát hiện không gian xuất hiện dị thường, đều nghĩ đến là do bước nhảy không gian gây ra.
“Không thể đoán được, radar ngoài việc hiển thị không gian dị thường ra, hoàn
toàn không phát hiện gì khác!” Nhân viên radar có chút hoảng sợ nói.
Cũng chẳng trách anh ta như thế, anh ta điều khiển radar lâu như thế đến
nay, đây là lần đầu tiên mặc dù phát hiện không gian dị thường, nhưng
không thể đoán được là thứ gì nhảy ra.
Nhận được tin tức này, mọi người đều có chút hoang mang, dù gì thứ không biết là dọa người nhất.
Lâm Chấn Đông trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng đã đến. Lâm Chấn Đông có
thể chắc chắn như thế, là vì hắn biết chiến hạm của tên đó đều có thể
tránh được sự thăm dò của radar.
“Không gian hồi phục bình
thường, nhưng vẫn không thể dò ra được phía trước có vật thể tồn tại,
chỉ là lượng độ không gian dị thường tính toán, có thể đoán được phía
trước có 1 lượng lớn vật chất nhảy ra.” Nhân viên radar tiếp tục báo cáo phát hiện của mình.
“Tiểu Đông tử, những vật chất radar không
thể phát hiện kia, chính là thứ tốt ngươi muốn cho chúng ta xem phải
không?” Tộc lão kia và mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chấn Đông, bất
giác lên tiếng hỏi.
“Đúng vật, tam thúc công, thứ đó chính là thứ tốt mà con vì gia tộc chúng ta chuẩn bị, bây giờ chúng ta hãy đến gần,
đến lúc đó mọi người có thể tận mắt nhìn thấy, thời khắc huy hoàng của
gia tộc chúng ta đã đến rồi.” Lâm Chấn Đông nói đến câu sau, giọng nói
có chút kích động.
Lâm Chấn Đông có thể xác định phía trước chính là thứ mình chờ đợi, vì máy liên lạc trong lòng hắn sớm đã cài đặt sẵn
đã rung lên, đây là sớm đã cùng với tên kia giao hẹn, hàng vừa đến sẽ
thông báo cho mình.
Những tộc lão trầm ngâm, gật đầu với người
điều khiển phi thuyền, phi thuyền bắt đầu khởi đọng, bat đến vị trí
không gian dị thường kia.
Vốn dĩ sau khi bay một khoảng thời gian vẫn không nhìn thấy gì, bấy giác bắt đầu chụm đầu thì thầm to nhỏ với
nhau, Lâm Chấn Đông không cần nghe cũng biết bọn họ đang nói gì, không
ngoài những lời hoài nghi mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác cười: “Bây giờ để các người nói, đợi thêm lát nữa, các người sẽ ngây
như phỗng cho mà xem, đến lúc đó các người sẽ biết được ai mới là gia
chủ đời sau chân chính là ai.”
Phi thuyền càng bay càng đến gần
địa điểm cần đến, trên màn hình dần dần bắt đầu xuất hiện hiện tượng lạ, mọi người đều nhìn thấy trên màn hình vô số ánh sao, một người trong
tộc nghi ngờ nói: “Chuyện gì vậy? Những ánh sao phí trước có quá nhiều
đi?”
Lâm Chấn Đông nghe thấy lời người này nói cười cười, nói với nhân viên điều khiển máy tính: “Phóng to cảnh sắc phía xa xa kia.”
“Vâng, lục thiếu.” Người này rất nghe lời điều chỉnh cảnh sắc phía trước.”
Điều chỉnh này khiến cho mọi người nhìn thấy đều hít một hơi lạnh.
Vì những ánh sao khi nãy cho rằng kia lại là đèn chiến hạm, không nói
những chiến hạm này số lượng rất nhiều, đơn giản số lượng chiến hạm che
kính màn hình, thì đã đủ khiến mọi người ngạc nhiên không ngậm miệng lại được.
“Tiểu Đông tử, cái này ….cái ngày chính là thứ tốt mà con
nói sao? Tộc lão kia chỉ vào chiến hạm hiển thị trên màn hình, lắp bắp
hỏi.
“Đúng vậy, 100 ngàn chiến hạm này chính là thứ tốt mà con nói.”
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, trong lòng Lâm Chấn Đông rất đắc
ý, giọng nói thần sắc cũng bất giác xuất hiện thay đổi, hoàn toàn không
còn dáng vẻ cung kính lễ phép như trước kia.
“Ngươi nói, những
chiến hạm này là của gia tộc chúng ta?” Lão đại, người cùng Lâm Chấn
Đông tranh giành ngôi vị kia, không dám tin hỏi.
“Là một người
bạn tặng cho ta.” Lâm Chấn Đông liếc lão đại, giọng bình tĩnh nói, nhưng mọi người đều có thể nghe ra Lâm Chấn Đông cố ý nhấn mạnh chữ “cho ta”.
“Tặng ngươi? Ai lại có bản lãnh lớn như thế, tặng 100 ngàn chiến hạm cho ngươi?” Lão đại cố gắng bình tình nói.
Hắn biết, bất luận lượng chiến hạm này có phải thuộc về Lâm Chấn Đông hay
không, chỉ cần những chiến hạm này ủng hộ Lâm Chấn Đong, vậy thì Lâm
Chấn Đông chắc chắn là gia chủ đời sau, ai cũng không thể lung lay địa
vị của Lâm Chấn Đông, cho nên mới ở nơi này vùng vẫy trước khi chết.
Bởi vì vũ lực lớn như thế, là ước mong của gia tộc, người có được vũ lực
mạnh mẽ như thế, hoàn toàn không cần lo lắng có thể điều khiển gia tộc
hay không?
“Còn về là ai tặng ta, điều này không thể tiết lộ, anh chỉ cần biết 100 ngàn chiến hạm này chỉ nghe lời của một mình ta thôi
là được.”
Lâm Chấn Đông lạnh lùng liếc lão đại và mọi người,
những người có mặt đều né tránh ánh mắt của Lâm Chấn Đông, bọn họ không
phải ngu ngốc, đều nghe ra ý của lời này là, Lâm Chấn Đông mới chính là
chủ nhân của những chiến hạm này.
Còn về có người nào đó rộng
lượng như thế, lấy 100 ngàn chiến hạm để tặng người hay không, điểm này
mọi người đều không tính toán, dù gì bất luận nói như thế nào, những
chiến hạm này là thật, hơn nữa sắp trở thành vũ lực của gia tộc mình.
Bây giờ điều quan trọng nhất là, có thể dựa vào vũ lực này mang lại bao
nhiêu lợi ích cho mình, chứ không phải đi tính toán những thứ có không
kia.
Mọi người vốn có chút nghi ngờ lời Lâm Chấn Đông nói có thật hay không, khi nhìn thấy vô số chiến hạm chia làm hai, với nghi thức
nghênh đón tư lệnh hạm đội của mình quay lại trong quân đội, lái về
hướng mình, lập tức vứt bỏ nghi ngờ, ánh mắt nhìn Lâm Chấn Đông cũng trở nên nóng hổi.
Lúc mọi người theo Lâm Chấn Đông đi lên chiếc
chiến hạm lớn nhất, nhìn thấy tất cả những người lính tráng kiện đều
kính chào Lâm Chấn Đông, đồng thời nghênh đón hắn đến ghế sĩ quan chỉ
huy ngồi, lúc này tia nghi ngờ cuối cùng cũng biết mất.
Tất cả
mọi người, bao gồm cả lão đại kia, đều bắt đầu hoan tưởng gia tộc mình
dưới sự dẫn dắt của Lâm Chấn Đông, chắc chắn đi vào thời đại huy hoàng
mà trước đi mình không dám nghĩ đến.
Vào lúc này, không có người nào tranh đoạt ngôi vị gia chủ với Lâm Chấn Đông.
Đối với sự kính chào lễ phép của những người máy này, Lâm Chấn Đông biểu
hiện rất không để ý đến, mà chỉ vẫy vẫy tay để họ lui xuống.
Hắn
không lo lắng những thuộc hạ này sẽ vì thái độ của mình mà thay đổi, vì
bắn biết những người này toàn bộ đều là người máy khoáng lớp da người,
chỉ cần chương trình của bọn họ không có vấn đề gì, vậy thì bọn họ tuyệt đối không dám phản bội lại mình.
Cho dù mình tùy tiện đánh mắng sỉ nhục bọn họ, bọn họ cũgn sẽ không phản bội mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Chấn Đông nhìn những người trong tộc vây xung quanh, vẻ
mặt cung kính nhìn mình, trong lòng bất giác than: “Hài, những người
trong tộc này so với người máy, mình vẫn yên tâm về người máy hơn, chỉ
cần chương trình của người máy không sao, thì sẽ không có vấn đề gì.
“Còn những người trong tộc, hễ không cẩn thận sẽ bị bọn họ đâm vài đao từ
sau lưng. Như thế, cũng chả trách sao cái tên kia lại thích sử dụng
người máy như thế.”
Tộc lão kia nhìn dáng vẻ chau mày của Lâm
Chấn Đông, đến gần nhỏ giọng nói: “Người bạn tặng ngươi chiến hạm kia có phải là có muốn giúp đỡ gì phải không? Nếu như không phiề nphức, hãy
nhanh chóng giúp đỡ giải quyết, nợ nhân tình là rất cực khổ.”
Lâm Chấn Đông sững sờ, hắn không ngờ, vị tam thúc công này mình nịnh bợ để
lợi dụng tranh đoạt chức vị gia chủ này, lại quan tâm mình như thế,
trong lòng bất giác ấm lên.
Nhưng hắn cũng rất nhanh bình tĩnh
lại, hắn cười, nhỏ giọng nói với gia lão: “Tam thúc công, việc này không khó khăn, người bạn của cháu kia muốn có máy chủ Tinh Linh để nghiên
cứu, 100 ngàn chiến hạm này là thù lao.”
“Ơ?”
Tộc lão
không tin sẽ có người ra giá 100 ngàn chiến hạm, để đổi lấy máy chủ Tinh Linh, theo lý mà nói, bạn của Lâm Chấn Đông, là có ý muốn dùng 100 ngàn chiến hạm này tấn công khu vực thủ đô, nhằm đoạt lấy máy chủ Tinh Linh.
Kỳ thực hà tất phải phiền phức như thế, trực tiếp cùng với thủ lãnh khu
vực thủ dô đổi là được, bọn họ chắc chắn rất vui vẻ dfung máy chru Tinh
Linh đổi 100 ngàn chiến hạm, nhưng nếu Lâm Chấn Đông đã nói như thế, tộc lão cũng tin như thế.
Lâm Chấn Đông biết chuyện này rất khó
khiến người khác tin tưởng, nhưng đây lại là sự thật. mình cũng lấy làm
lạ sao tên cổ quái kia lại dùng 100 ngàn chiến hạm để đổi máy chủ Tinh
Linh, máy chủ Tinh Linh có gì tốt cơ chứ, chỉ là dung lượng quả thật có
hơi to lớn mà thôi.
Thật sự phải nói tên kia tại sao lại làm như thế, chỉ có thể dùng chiến hạm của hắn nhiều đến nỗi phát sốt để hình dung mà thôi.
Tộc lão sờ râu, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị làm sao để giúp bạn ngươi.”
Tộc lão cũng nghĩ kỹ, bất luận chuyện của hắn như thế nào, dù gì vũ lực này đến tay thì sẽ không trả trở về.
Mặc dù nói là của riêng của Lâm Chấn Đông, nhưng Lâm Chấn Đông lên làm gia
chủ, vũ lực của gia chủ, cũng chính là vũ lực của gia tộc, chỉ cần Lâm
Chấn Đông đồng ý mở rộng thế lực gia tộc, lai lịch của những thứ này,
không cần để ý đến nữa
Lâm Chấn Đông nói vào tai tộc lão: “Con
chuẩn bị dùng 50 ngàn chiến hạm tấn công khu vực thủ đô, em lén nói cho
ông biết, những chiến hạm này có thể né tránh sự thăm dò của radar, hơn
nữa binh linh trên những chiến hạm này, toàn bộ đều là người máy không
biết sống chết là gì, 50 ngàn chiến hạm người máy điều khiển, đủ để tiêu diệt toàn bộ binh lính khu vực thủ đô.
Tộc lão ngạc nhiên vì
những người trên chiến hạm đều là người máy, nhưng ông ta không biểu
hiện ra ngoài quá nhiều, dù gì người trong tộc không cần hi sinh là
được, ông ta vuốt râu nói: “Nói như thế, thuộc hạ và tài sản của chúng
ta ở khu vực thủ đô phải nhanh chóng chuyển đi mới được?”
Lâm
Chấn Đông cười nói: “Không cần chuyển đi, cuộc chiến lần này chắc chắn
là cuộc chiến trên không, người của chúng ta không cần chuyển, sau cuộc
chiến còn có thể giúp chúng ta thống trị có hiệu quả khu vực thủ đô.”
Tộc lão nghe thấy lời này, hai mắt phát sáng gật đầu, thống trị khu vực thủ đô? Khà khà, không ngờ chỉ trong chốc lát, sức mạnh của gia tộc đã nhảy vọt đến trình độ này.