Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 64: Q.8 - Chương 64: Đen ăn đen




“Những thủ hạ phát tán khắp nơi của hội Điệp Vũ, sau khi trải qua một đên không ngủ, cuối cùng sáng sớm ngày hôm sau đã tụ tập lại tại Vô Dạ Cung.

Trong phòng hội nghị lúc này, mấy đại ca chưa ăn sáng chạy đến đều có thần sắc tức giận. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì lão lục phụ trách tình báo đem đến tin tức xã hội đen những hành tinh khác bị xâm lược.

Lão tứ trên khuôn mặt có vết dao chém đập bàn lớn tiếng mắng: “Mẹ nói! Cái Long hội chết tiệt? Một tổ chức nhỏ chưa bao giờ nghe qua, lại dám đến tranh giành địa bàn? Tổng trưởng, hãy để tôi đem người tiêu diệt bọn họ!”

Điệp Vũ ngồi ở cái ghế đầu, không để ý đến lão tứ, trầm ngâm một lát, nói với lão lục: “Lão lục, thế lực của Long hội này thế nào? Tại sao chạy đến hành tinh này của chúng ta?”

Lão lục nhìn một văn kiện trong tay nói: “Tổng trưởng, theo điều tra, Long hội là một tổ chức nhỏ của tinh hệ Cổ Long Vân, do tinh hệ Cổ Long Vân bị quân đội quản lý, các hắc bang của tinh hệ đó làm ăn không tốt, đại bộ phận đều chạy đến các hành tinh khác.

“Tính chất của Long hội này không khác mấy so với hội Điệp Vũ của chúng ta, chủ lực đều ở hộp đêm. Lần này bọn họ đến hành tinh Mạn Lan, không những đem theo những mỹ nữ dưới trướng đến, còn mang theo số vốn lưu động mấy trăm tỷ, còn nhân viên chiến đấu có khoảng 1000 người.”

Lão tứ khuôn mặt không tin nói: “Chỉ có 1000 người mà cũng dám đến giành địa bàn?”

Lão lục lắc đầu tiếp tục nói: “1000 thành viên của Long hội đương nhiên không nguy hại gì đến chúng ta, nhưng đội lính tiên phong của Long hội, đã dùng tiền và mỹ nữ lôi kéo vài hắc bang bản địa, thành viên chiến đấu của bọn họ đã lên 5000 người.”

Lão tứ liền nhảy dựng lên chỉ vào mặt lão lục mắng: “ ngươi phụ trách tin tình báo làm ăn như thế nào? Chuyện hắc bang lôi kéo hắc bang bản địa, ngươi bây giờ mới biết?!”

Lão lục cúi đầu giải thích: “sự liên lạc của họ vô cùng bí mật, nếu như không phải lần này xuất động mọi thành viên đi thu thập tin tình báo, chúng ta sẽ không thu được tin gì.”

Nhìn thấy lão tứ muốn nói gì, Điệp Vũ ngăn lại nói: “Điều này cũng chứng minh rằng Bang của chúng ta lớn mạnh, quá tự tin vào mình, lại để cho người ta tập hợp binh lực ngay trước mắt. Lão lục, sau này bất kể là lúc nào, đều phải dốc toàn lực thu thập tình báo.”

Lão lục gật đầu vâng dạ, lúc nhìn thấy tổng trưởng muốn nói gì, hắn có vẻ chần chừ nói: “Tổng trưởng, lúc thu thập tình báo em còn phát hiện, do huynh đệ của chúng ta bị bức hại, nhưng lại không có phản ứng gì, hắc bang liên minh đã có dấu hiệu dao động.”

Lão tứ liền nhảy lên lần nữa hét lớn: “Tổng trưởng, lúc đầu em đã nói là phải tiêu diệt cái thằng ranh con đó rồi, nhưng anh lại nói phải duy trì phòng bị, bây giờ anh xem xem, liên minh đã bắt đầu xem thường chúng ta rồi!”

Điệp Vũ giận dữ mắng: “Ngu ngốc! ngươi chỉ nghĩ đến chém giết, Long hội núp trong khách sạn Hoa Đô, ngươi đi giết cái đầu ngươi! Đừng quên là tất cả các khách giàu có đều ở đó, lẽ nào ngươi muốn cả hành tinh này tiêu điều sao? Nếu như hành tinh tiêu điều, những người như chúng ta chỉ có có nước uống gió tây bắc!”

“Hài, lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngồi chờ bọn chúng đến?” Lão tứ không còn cách nào đành đập bàn nói, hắn cũng biết nếu như đánh nhau ngay trước mắt các vị khách giàu có này, ngành du lịch của hành tinh này ngay lập tức sẽ bị ảnh hưởng, nếu như không có khách du lịch đến, những người ở hộp đêm như mình quả thật là chỉ có thể uống gió tây bắc.

Trong mắt Điệp Vũ loé lên tia lạnh nói: “Đương nhiên là không! Hội Điệp Vũ chúng ta có lúc nào để cho kẻ gây chuyện yên ổn qua ngày? Không thể tấn công khách sạn Hoa Đô, nhưng chúng ta có thể tiêu diệt những hắc bang khác liên minh với Long hội!”

Lão tứ vừa nghe xong liền vui mừng hét lớn: “Đúng! Hãy tiêu diệt bọn họ, xem 1000 người của Long hội còn có tác dụng gì, mất đi sự giúp đỡ của các liên minh, bất luân họ đi ra hay chạy trốn, chỉ cần rời khỏi khách sạn Hoa Đô, chúng ta sẽ tiêu diệt họ ngay lập tức! Làm như vậy còn có thể khiến cho các liên minh bằng hữu của chúng ta hiểu được hội Điệp Vũ chúng ta mạnh thế nào!”

Lão ngũ cũng đứng dậy xoa nắm đấm nói: “Tổng trưởng, tôi xin cùng tứ ca đi tiêu diệt những hắc bang kia!” gần đây hắn kìm nén cơn tức trong lòng, đừng nói huynh đệ mình quản lý bị giết chỉ còn lại 1 người, địa vị của mình trong bang hội cũng không còn vững, bây giờ gặp được cơ hội báo thù, sao lại không đích thân ra tay cơ chứ?

Lão lục nhìn thấy mọi người nhìn mình, biết là muốn mình nói tên của những hắc bang kia ra, cho nên liền nói: “Bang X X của khu nam, bang X X của khu bắc, bang X X của khu tây. Khu nam có 2000 lính, khu bắc, khu tây mỗi khu có 1500 lính.”

Điệp Vũ đứng dậy nói: “Lão tứ, lão ngũ dẫn 5000 huynh đệ tập kích khu nam, hoàn thành xong lính chia thành 2 đường, mỗi người dẫn 2500 lính tập kích khu bắc và khu tây. Lão lục liên lạc với cảnh sát phong toả tin tức, bảo đám phóng viên ngậm miệng, những người khác ở lại trấn thủ và an ủi những liên minh bằng hữu.”

Mặc dù tất cả đại ca đều tuân lênh, nhưng tâm trạng của mỗi người lại khác.

Lão tứ cảm thấy tiếc vì không thể một mình độc chiếm công lao, lão ngũ thì vui mừng vì mình có thể trả thù, còn lão lục thì lại cười thầm nham hiểm.

“Sao, huynh đệ? Phía bên đó mọi chuyện chuẩn bị xong chưa? Các huynh đệ bên tôi đã tập hợp đầy đủ rồi. Bây giờ chỉ cần đợi Đường Long động thủ.” Ty trưởng ty hiến binh gấp gáp hỏi hình ảnh lập thể ảo của Mạn Đức La.

Mạn Đức La gật đầu nói: “Đã tiếp xúc với Đường Long rồi, hắn biết hội Điệp Vũ 7h tối nay sẽ đưa người đi, chuẩn bị động thủ vào lúc đó.”

Ty trưởng ty hiến binh có chút lo lắng nói: “Phía bọn người Đường Long toàn là phụ nữ tay không tấc sắt, vũ khí đã tặng cho bọn họ chưa? Đừng để đến lúc đó người của hắn chết quá nhiều, ngược lại gây phiền phức cho chúng ta.”

Mạn Đức La lắc đầu: “Đường Long nói hắn có đường dây kiếm được vũ khí, hắn đã nói như vậy, chúng ta cũng không cần để ý đến nữa. Dù gì chúng ta chỉ mượn tên hắn hành sự, lực lượng tấn công chủ yếu vẫn là dựa vào chúng ta.”

Ty trưởng ty hiến binh gật đầu nói: “Không sai, tốt nhất là để người của Đường Long núp ở đằng sau, dù gì sau khi chiến thắng chúng ta cũng trả thuộc hạ lại cho hắn là được rồi. Chi bằng chúng ta tấn công trước vậy? Lẽ nào chúng ta cũng phải đợi đến 7h tối sao? Còn mười mấy tiếng nữa lận.”

Mạn Đức La cười nói: “7h tối các quan chức cấp cao, người giàu có đều đi xem ca nhạc, chỉ cần phong toả chặt khu vực biểu diễn, những người bên trong hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Đến lúc đó, cho dù lật tung cả hành tinh này cũng không có người biết, chỉ cần sau khi sự việc xảy ra chúng ta trả về nguyên trạng là được. Thôi được rồi, tôi còn có việc, đợi đến tối liên lạc.” nói xong liền tắt máy.

Ty trưởng ty hiến binh không biết rằng đầu bên kia Mạn Đức La đang cười nham hiểm: “He he, đổ mọi trách nhiệm của sự cố cho ty hiến binh của ông và hội Điệp Vũ chịu.”

Ông ta đắc ý đốt điếu thuốc, hoan tưởng sau đó không lây mình có thể có được bao nhiêu lợi nhuận.

Nhưng ông ta vui không được lâu, Đàm phó quan kia liền vội vã chạy vào hét lớn: “Thưa sếp! cả tổ chức của lão lang đều mất tích!”

Ty trưởng ty hiến binh giật mình nhảy dựng lên nói: “Mất tích rồi? Người phái đi giám sát đâu?”

Đàm phó quan nuốt nước miếng nói: “Cũng … cũng mất tích rồi.”

Ty trưởng ty hiến binh liền đập bàn, đứng dậy bước vài bước, giận dữ hỏi: “Chuyện này là sao? Bọn họ tại sao lại mất tích? Lẽ nào do Đường Long làm?”

Đàm phó quan lắc đầu nói: “Căn cứ của lão lang không có dấu tích đánh nhau, Đường Long cũng không rời khách sạn … À! Đúng rồi, thưa sếp, theo tin báo trước đó của người giám sát lão lang, bọn họ nói người của hội Điệp Vũ từng lẩn quẩn quanh khu vực đó. Ngài nói có phải là lão lang gia nhập hội Điệp Vũ không?”

Nghe thấy không phải Đường Long cướp người đi, ty trưởng ty hiến binh thở phào nói: “May là không phải Đường Long. Hừ, lão lang thật là ngốc, vốn dĩ muốn giá hoạ cho hội Điệp Vũ, bây giờ hắn lại dẫn người nương tựa hội Điệp Vũ, thật là ngốc! Nhưng như thế lại tốt với chúng ta, có thể để Đường Long càng chắc chắn hội Điệp Vũ bắt người của hắn.”

Phó quan có chút lo lắng hỏi: “Thưa sếp, nếu như lão lang nương tựa hội Điệp Vũ, hội Điệp Vũ sẽ cảnh giác với chúng ta.”

Ty hiến binh hút điếu thuốc nói: “Hừ, có cảnh giác thì làm sao, chỉ cần chúng ta không quan tâm người đứng sau lưng bọn họ, hội Điệp Vũ có năng lực gì mà phải đối đầu với chúng ta, chỉ cần thời gian đến, chúng ta có thể tiêu diệt bọn họ trong nháy mắt!”

Đàm phó quan liền nịnh hót cười nói: “Điều đó là tự nhiên, hội Điệp Vũ đối đầu với chúng ta, giống như là đối đầu với quân đội, làm sao mà có năng lực để đối kháng được cơ chứ.”Đàm phó quan vừa nói xong, máy liên lạc bên người liền vang lên, sau khi xin phép sếp liền nghe.

“Chuyện gì? Đàm phó quan trước mặt người khác rất kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của ông ta không duy trì được lâu, liền hốt hoảng hét lớn: “Ngươi nói gì?”

Ty trưởng ty hiến binh vốn không để ý đến cuộc liên lạc của phó quan, nhìn thấy dáng vẻ của phó quan của mình, bất giác căng thẳng nhìn phó quan. Ông ta sợ xảy ra sự thay đổi nào đó.

Phó quan hốt hoảng nói với ty trưởng ty hiến binh: “Thưa sếp, hội Điệp Vũ tấn công 3 bang hội dưới sự điều khiển ngầm của chúng ta!”

Ty trưởng ty hiến binh đập mạnh xuống bàn quát lớn: “Cái tên Điệp Vũ khốn kiếp, cho rằng dựa lưng quan lớn quan bộ thì có thể muốn gì được nấy sao? Mẹ nó, dám giành địa bàn của ta? Phái bồ đội tiêu diệt bọn họ!”

Phó quan nhìn thấy sếp nhấc điện thoại lên sắp ra lệnh liền ngăn cản nói: “Thưa sếp, bây giờ là ban ngày, hơn nữa nếu bây giờ tấn công, không phải là quẳng ty tình báo sang một bên sao?”

Ty trưởng ty hiến binh cũng hiểu ban ngày ban mặt để hiến binh và hắc bang đánh nhau là không tốt, hơn nữa tấn công trước sẽ khiến cho ty tình báo nghi ngờ mình muốn một mình nuốt trọn.

Ông ta đau đầu hỏi: “Lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy?”

“Đương nhiên không thể cho qua như vậy, nếu chúng ta không đi cứu viện, những hắc bang chúng ta khống chế kia sẽ thất vọng. Nhưng cũng không thể điều những bồ đội đã bố trí xong đi cứu viện được, điều đi một đội sẽ mất đi một phần địa bàn.” Phó quan vội nói.

Ty trưởng ty hiến binh liền gật đầu: “Đúng, không thể điều những đội kia đi được, người của ty tình báo có thể đang quan sát địa bàn của chúng ta.”

Ông ta suy nghĩ một lát binh lực trong tay mình vẫn còn sử dụng được, có chút chần chừ hỏi: “Phái bồ đội phòng thủ của ty hiến binh đi thế nào?”

Phó quan gật đầu nói: “Có thể, phái thân binh của ngài đi, có thể để cho những hắc bang kia biết ngài rất quan tâm họ, hơn nữa sức mạnh của đội thân binh này cũng rất mạnh, tin chắc nhanh chóng có thể tiêu diệt người của hội Điệp Vũ, cho dù chúng ta bắn pháo đến đó, cũng không để người khác biết.”

Ty trưởng ty hiến binh suy nghĩ lần nữa, sau đó hạ quyết tâm nhấc máy điện thoại lên ra lệnh. Sau khi ra lệnh xong muốn thông báo cho Mạn Đức La một tiếng, nhưng lại không liên lạc được, nghĩ đến chuyện Mạn Đức La hồi nãy có nói có chuyện quan trọng, cũng không liên lạc nữa, chuẩn bị sau khi xong chuyện rồi mới nói cho Mạn Đức La.

Không lâu sau, hiến binh dẫn những lính tinh nhuệ của cả hành tinh, Đàm phó quan ngồi trên xe vận chuyển lính lái đến nơi cần đến, lúc từ xa nhìn lại tổng bộ hiến binh, khoé miệng bất giác lộ một nụ cười kỳ lạ. Hắn biết rằng, tổng bộ hiến binh bây giở đã trở thành một cái vỏ trống không.

Ty trưởng ty cảnh sát vì chuyện bố trí cảnh giới buổi biểu diễn ca nhạc bận túi bụi nên có chút chóng mặt, sau khi nhận được tin do hội Điệp Vũ gửi đến ty hiến binh tấn công hội Điệp Vũ, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra.

Ty hiến binh và hội Điệp Vũ giở trò gì vậy?

Vào lúc quan trọng thế này mà lại gây ra phiền phức thế này! Ty hiến binh không phải là từ trước đến giờ không gây chuyện với hội Điệp Vũ sao? Sao giờ lại không sợ người đứng sau hội Điệp Vũ nữa?

Ty trưởng ty cảnh sát không rảnh để suy nghĩ những vấn đề này, nhưng ông ta biết, bất luận là vì tiền nộp mấy trăm triệu mỗi thắng của hội Điệp Vũ, hay là vì buổi biểu diễn có thể diễn ra theo dự định, ông ta đều phải đảm bảo ngày hôm nay cả hành tinh đều phải bình an vô sự. Cho nên liền nhấc máy liên lạc lên, ra lệnh hàng ngàn cảnh sát vũ trang nhanh chóng đi đến 3 địa điểm ngăn cảnh hai bên đánh nhau, đồng thời cũng nghiêm lệnh phóng viên địa phương cũng không được nhiều chuyện.

Phóng viên hành tinh Mạn Lan sau khi nhận được thông báo của cảnh sát, đương nhiên biết là chuyện gì, còn những cư dân địa phương cũng mẫn cảm cảm giác được hắc bang bắt đầu chiến đấu lần nữa.

Người của hành tinh Mạn Lan lúc mắng hắc bang không chịu yên ổn trong lúc này, cũng rất ăn ý che giấu mọi chuyện với bên ngoài. Những phóng viên từ bên ngoài đến dưới sự cố tình che dấu vì sự phồn hoa của hành tinh này của những người dân bản địa, hoàn toàn không phát hiện được xảy ra chuyện gì, chuyên tâm mong chờ đến buổi biểu diễn tối nay.

Trong hành tinh rác căn cứ của người máy trên tinh hệ Cổ Long Vân, một chiếc phi thuyền loại nhỏ bình thường dưới sự chú ý của vô số lính mặc giáp chống laser, nhanh chóng bay ra khỏi tầng mây màu đỏ.

Trong phòng chỉ huy căn cứ dưới đất, mấy người máy máy đầu cắm mấy sợi dây, đang căng thẳng chăm chú nhìn vào hệ thống radar trước mặt.

Cho đến khi nhìn thấy đốm sáng biến mất, một người máy mới lên tiếng nói: “Thủ lĩnh đã đi vào không gian, tắt hệ thống chống ẩn hình radar .”

Mấy người máy liền nhổ mấy sợi dây trên đầu, bắt đầu nói chuyện: “Hệ thống radar của Vạn La Liên Bang thât là đồ bỏ đi! Chúng ta ra vào bao nhiêu lần như vậy, bọn họ lại không phát hiện ra.”

“Con người sao có thể so sánh với chúng ta được cơ chứ? Kiến thức kỹ thuật của chúng ta mặc dù đến từ con người, nhưng tốc độ tiến bộ kỹ thuật của chúng ta, lại nhanh hơn con người không biết bao nhiêu lần. Nghe nói hệ thống chống ẩn hình radar mà chúng ta sử dụng bao nhiêu lần, con người mới bắt đầu bước vào giai đoạn nghiên cứu.”

“Ha ha, loại sinh vật ngu ngốc như con người, hay sớm dựa vào chúng ta mới đúng, bởi vì chỉ có chúng ta mới có thể khiến vũ trụ này phát triển phồn thịnh.”

“Đúng rồi, nghe nói nhân viên hậu cần đều được cấy da nhân tạo, không biết tại sao lại phải cần cái thứ khó coi này? Tôi cảm thấy thân thể kim loại của chúng ta vô cùng đẹp.” một người máy nói.

“Hài, điều này mà cũng không hiểu? để tôi nói cho anh biết, con người rất sợ người máy chúng ta, nếu như chúng ta không khoác lên da nhân tạo đi ra ngoài, sẽ bị con người vây lại tấn công.”

“Sợ chúng ta? Là bởi vì chúng ta thông minh hơn bọn họ?” Người máy đó có chút không hiểu.

“Không phải vì cái này, thiên tính của con người là không thể tiếp nhận chủng tộc khác, bọn họ nhìn thấy người máy chúng ta lợi hại như thế, sẽ sản sinh ra một cảm giác nguy cơ bức hại, cho rằng chúng ta sẽ tiêu diệt nhân loại, cho nên bọn họ nhìn thấy chúng ta là muốn tiêu diệt chúng ta.”

“Có lầm không vậy! con người sao lại biến thái như thế? Chúng ta chưa bao giờ nghĩ là sẽ tiêu diệt con người, sao bọn họ lại nghĩ là chúng ta sẽ tiêu diệt bọn họ? Chúng ta chỉ là muốn tất cả sinh mạng đều bình đẳng.”

“He he, sinh mạng đều bình đẳng? đối với con người mà nói là điều không thể, con người tự cho rằng mình là chủ của vạn vật, có thể khống chế những vận mệnh của những sinh mạng cấp thấp hơn họ, bọn họ sẽ không nói cái gì bình đẳng với những sinh mạng cấp thấp kia.”

“Hài, con người chính là không nói lý lẽ như vậy, bọn họ chỉ coi trọng mình.”

“Cái gì chỉ coi trọng mình? Các bạn không phải là đã xem những tin tức kia sao? Những người vượn mới bắt đầu tiến hoá kia, vốn dĩ thuộc về con người, nhưng cũng như vậy vẫn bị những con người kia coi là sinh vật cấp thấp, lấy các loại lý do để tự do tàn sát, ngay cả con kiến cũng không bằng.”

“Đúng vậy, con người cho rằng sinh mệnh cao cấp thì phải có trí tuệ suy nghĩ, thân thể cường tráng, năng lực sáng tạo mà nói, chúng ta có chỗ nào không mạnh bằng con người? Nếu như theo quan điểm của những con người tự đại kia, những sinh mệnh cao cấp chúng ta không phải là có thể tuỳ ý quyết định sự sống chết của con người sao?”

“Đúng vậy, chúng ta đã cao cấp hơn con người, vậy chúng ta khống chế con người là điều đương nhiên, đến đây, các huynh đệ, hãy để chúng ta khống chế sinh mệnh của những con người ngu ngốc!” Một người máy vui mừng hai tay giơ cao. Hành động của anh ta ngay lập tức liền được các người máy khác làm theo.

Lúc này một người máy khá cao cấp nói: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, đợi đến lúc chúng ta có đủ sức mạnh tiêu diệt con người rồi hãy hoan hô, nếu không người bị tiêu diệt ngược lại sẽ là chúng ta.”

Mấy người máy kia liền kính chào người máy đó và nói: “Vâng!”

Chiếc phi thuyền loại nhỏ bay ra từ căn cửa của người máy, sau khi tăng tốc bay nhanh được một khoảng thời gian, đến được một hành tinh nọ rồi dừng lại.

Không lâu sau, mấy chục chiến hạm to nhỏ khác nhau từ nơi xa nhảy ra (dùng bước nhảy không gian), còn phi thuyền loại nhỏ kia liền nổ máy, bay về phia chiến thuyền, đi đến gần bên cạnh một chiếc chiến hạm loại to nhất.

Nơi cửa lên xuống chiến hạm, mười người quân quan khuôn mặt không có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, thân hình cao lớn, mình mặc quân phục vải bố màu đen, chân còn có roi kim loại dài, ngay ngắn xếp hai bên.

Đằng sau bọn họ, là hàng trăm binh sỹ đầu đội mũ giáp kim loại đầu lâu, cũng yên lặng đứng ở đó, không phát ra một âm thanh nào cả.

Của thông đạo “xì xoạt” một tiếng mở ra, một cái đầu trọc xuất hiện đầu tiên trước mặt mọi người.

Mọi người liền đứng nghiêm cúi chào nói lớn: “Chào thủ lĩnh!”

Ánh sáng xanh của đôi mắt điện tử của thủ lĩnh đầu trọc đó loé lên, gật đầu nói: “Chào các huynh đệ.” Nói xong liền đi vào thông đạo.

Mười quân quan đến có hình dáng giống như con người, đi cùng với thủ lĩnh đầu trọc đi vào phòng chỉ huy, còn những binh sỹ đầu đội giáp đầu lâu thì lần lượt có trật tự quay về cương vị của mình.

Sau khi thủ lĩnh đầu trọc ngồi lên ghế trong phòng chỉ huy, một quân quan trên vai đeo quân hàm 3 hình đầu lâu màu vàng bước ra khỏi hàng nói: “Số một báo cáo với thủ lĩnh, hội nghị liên hiệp hội hải tặc sẽ được tổ chức tại khu vực 12C tinh hệ Tứ Mộc sau 3 ngày nữa.”

Nói đến đây, hắn có chút chần chừ nhìn thủ lĩnh đầu trọc.

Thủ lĩnh đầu trọc cảm nhận được ánh mắt của số một, lên tiếng nói: “Số một, có gì cứ nói đừng ngại.”

“Vâng, thủ lĩnh, chúng ta đều không có tên, lúc tham gia hội nghị có thể sẽ bị người ta nghi ngờ. Còn nữa, đôi mắt của ngài ….” Số một có chút không tự tại nói.

Thủ lĩnh đầu trọc gật đầu nói: “Không sai, số hiệu trên người của chúng ta kia không thể sử dụng trong nhân loại, cần phải đổi tên mới được. Còn về mắt của ta, ha ha, ta không phải có ý giữ lại đôi mắt điện tử, chủ yếu là vì lúc đó nguyên liệ không nhiêu đến thế, vừa làm đến đôi mắt thì hết, còn không, toàn thân ta từ trên xuống dưới đều không có một sợi lông.” Thủ lĩnh đầu trọc nói rồi sờ sờ vào cái đầu trọc lóc kia của mình.

Số một lộ nụ cười nói: “Vậy thủ lĩnh, chúng ta trước tiên hãy đi đến căn cứ hậu cần giúp chúng ta cải tạo, để khuôn mặt của ngài có thể thể hiện tình cảm có được không?”

Thủ lĩnh đầu trọc gật đầu, hé miệng để lộ hàm răng kim loại nói: “Uhm, quả thực phải cải tạo lại một chút, lúc cười thì không cười, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

“Đúng vậy, thủ lĩnh, vậy ngài chuẩn bị lấy tên gì? Số một lần nữa hỏi tiếp.

Đôi mắt điện tử màu xanh của thủ lĩnh đầu trọc loé sáng một lát nói: “Sau này tên của ta là Đường Hổ”

Số một và các quân quan khác nghe thấy lời này đều sững sờ, nhưng nhanh chóng nhớ lại gì đó gật đầu đồng thanh đáp: “Vâng, thưa thủ lĩnh.”

Số một thầm cảm thán: “Hài, không ngờ rằng thủ lĩnh lại nhớ đến con người đó đến thế, nhưng nếu như không có người đó, thủ lĩnh sẽ không ra ngoài, và chúng ta cũng sẽ không xuất hiện.”

Giám đốc phụ trách nhận đưa bưu kiện thư tín khách sạn Hoa Đô, có chút ngu người nhìn cái tủ hàng cực lớn vừa được đưa đến đây trong kho hàng, ông ta vừa lầm bầm: “Rốt cuộc là thằng ngốc nào, lại kêu người ta đưa đến đây thứ to như thế này?” vừa hiếu kỳ nhìn tên người nhận trên đơn hàng.

Vừa nhìn ông ta liền giật mình, trên đó viết là SK23.

SK23 này mình rất rõ, nhưng là thiếu niên không những bao hơn 100 phòng VIP, còn khiến ty trưởng ty tình báo phải cúi đầu xin lỗi kia.

Ông ta không dám chậm trễ, vội chạy ra ngoài, chuẩn bị đưa đơn nhận cho người đó.

Đang ở trong phòng đợi sốt cả ruột, Đường Long nhận được đơn nhận liền chạy ào ra ngoài. Còn những thuộc hạ dậy sớm chạy đến phòng hắn cùng ngồi đợi, cũng vội vàng chạy theo sau. Nhưng nhưng nữ binh kia vừa định chạy, liền nghe thấy tiếng “ây da” ngoài cửa vọng vào, nhìn thấy sếp không biết đã đụng phải ai.

Cúi đầu nhìn đơn hàng, Đường Long vừa tán dương hiệu suất cao của Trần Kháng, vừa không thèm nhìn chạy về phía trước.

Lúc đụng vào một vật gì đó mềm mềm thơm thơm, còn chưa nhận biết người mình đụng là ai liền chạy về phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng “ây da ”kêu lên, mới quay đầu lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi có chuyện gấp, đợi lát nữa quay lại sẽ xin lỗi bạn.”

Nói rồi chạy như bay, ngay cả đụng phải người nào cũng không thèm để ý.

Những nữ binh chạy đằng sau, nhìn thấy cảnh trước mắt bất giác ngây người, bọn họ không vì Đường Long bỏ chạy mà ngây người, mà là vì cô gái tóc vàng ngồi nghiêng trên mặt đất, cong chân, mặc một bộ đầm màu xanh da trời nhạt.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ của cô gái này chau mày, nhìn bóng của Đường Long, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu các cô gái là bắt Đường Long lại xin lỗi cô gái.

Không còn cách nào khác, bởi vì thần sắc vô cùng phong tình kia của cô gái này, khiến cho các nữ quan cảm thấy, sếp của mình hình như đã phạm một tội thiên địa bất dung.

Đương nhiên Sa Lệ lạnh lùng là người đầu tiên tỉnh lại, liền đi lên trước đỡ cô gái mà nhất cử nhất động đều khiến người ta phát ra sự yêu thương từ đáy lòng này.

Động tác của cô ấy đánh thức mọi người, các cô gái liền đi lên trước giúp đỡ. Không những xin lỗi thay cho sếp của mình, cũng vì có thể thân thiết một chút với cô gái này.

Sa Lệ lúc đỡ cô gái này, phát hiện 4 người vệ sỹ đã đứng xung quanh, hơn nữa bên cạnh của cô gái này còn có một cô gái rất xinh đẹp mặc bộ đồ vest màu đen.

Nhìn tư thế thì biết ngay bọn họ là thủ hạ của cô gái trước mặt này, nhưng tại sao bọn họ nhìn thấy tiểu thư của mình bị đụng, không những không lộ vẻ giận dữ, ngược lại là một khuôn mặt cười đầy ẩn ý?

Sa Lệ không hiểu xin lỗi với cô gái mặc áo xanh: “Xin lỗi, tiểu thư, sếp của chúng tôi quá lỗ mãng, chúng tôi thay ngài xin lỗi cô, cô không sao chứ?”

Cô gái mặc áo xanh cười nói: “Tôi không sao, sếp của các cô không phải là đã xin lỗi tôi rồi sao? Cô không cần phải bận tâm.”

Nhìn thấy nụ cười của cô gái áo xanh, cả người Sa Lệ bất giác ngu người, cô ấy không ngờ rằng nụ cười của cô gái trước mắt, lại khiến tim mình run lên, đương nhiên đó không phải là run lên vì tình yêu, mà là run lên vì cảm động.Cô gái này là người như thế nào? Tại sao lại có nụ cười ấm lòng như thế?

Sau khi bọn người Sa Lệ ở bên cạnh cô gái hỏi đông hỏi tây ở lại một lát, liền vội chạy đuổi theo Đường Long.

Sau khi các cô gái đi hết, cô gái mặc áo xanh mặc dù khuôn mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong ánh mắt lại có chút lo lắng, nhưng cô ấy vẫn dùng giọng nói bình thản nói: “Văn Na …hắn đi vội như thế làm gì?”

Văn Na cười thầm, tiểu thư ngay cả tên của hắn cũng không nói ra.

Đương nhiên cô ấy dùng giọng nói bình tĩnh nói: “Có thể là đi giành vào được chỗ xem, nghe nói bên ngoài buổi biểu diễn người rất đông, nếu như đi trễ có thể ngay cả bên ngoài cung không chen vào nổi.

Nghe nói lời này, trong mắt cô gái áo xanh loé lên ánh mắt vui vẻ.

Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, đồng thời nói với giọng tuỳ ý: “Vậy, chúng ta cũng đi thôi, tránh đến lúc đó không vào nổi.”

“Vâng – tiểu thư.” Văn Na cố ý nói kéo dài chữ “Vâng” mặt mỉm cười nói.

Bốn vệ sỹ kia mặc dù lấy làm lạ về cuộc đối thoại của tiểu thư, nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của tiểu thư, cho nên cũng mỉm cười hộ tống tiểu thư đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.