Đường Long nhanh chóng đi đến khu B3, con đường đầy căn phòng, Đường Long không biết Khiết Ti đang ở đâu, cả con đường không một ai, chỉ đành tìm từng phòng từng phòng. Lúc Đường Long nhìn thấy mười mấy căn phòng trống, lúc đi đến ngõ quẹo, đột nhiên nghe thấy âm thanh.
Đầu kia của con đường vọng lại tiếng cười dâm đãng của một người đàn ông: “He he, giả bộ ngây thơ làm gì cô em, những cô gái ở đây đều không phải là những kỹ nữ miễn phí hay sao? Giữ chặt cô ây cho ta! Khó khăn lắm mới tìm được hàng còn nguyên, không thể buông tha dễ dàng được.”
Tiếng cười của người đàn ông này tắt dần, cùng lúc này vang lên: “He he, đại ca, anh không nên thô lỗ như vậy, anh ăn thịt, thì huynh đệ bọn em cũng uống canh.” “Đúng vậy, đại ca, anh nhanh lên, em nhịn không được nữa rồi.”
Giọng nói ở phía trước kia lại lần nữa vang lên: “Hừ, nhanh cái gì, ông mày sẽ nhanh sao? Mẹ nó, giữ chặt, không được để cho cô ta động đậy, nếu không ta làm sao chơi?” Đương nhiên cùng với những lời nói đó còn có tiếng u u của người bị bịt miệng phát ra.
Đã đi đến ngõ quẹo, Đường Long liền nhùn thấy một cảnh tượng khiến gân xanh của hắn nổi lên. Trên con đường ngõ quẹo, một nam binh không mặc quần để lộ cái mông đang ra sức bẻ cặp đùi trắng nõn, còn hai nam binh đứng bên hai bên của anh ta thì ngồi xổm, lần lượt ra sức giữ chặt cánh tay đang ra sức vùng vẫy. Trên mặt đất là bộ quân phục bị xé vứt lung tung.
Nghe thấy tiếng bước chân, nam binh nắm chặt cánh tay bên phải ngẩng đầu lên nhìn Đường Long, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, vừa chú ý nhìn cô gái trên đất, vừa nói: “Huynh đệ, không cần lo lắng, đợi bọn anh chơi xong sẽ đến lượt em. He he, cô gái này vừa trắng vừa non, thật không hổ là hàng còn nguyên.” Lúc này hắn đã dùng chân giữ chặt cánh tay, cánh tay không sờ mó, mặc dù bị người lính để lộ mông kia che mất tầm nhìn, nhưng Đường Long không cần nghĩ cũng biết tay hắn đang làm gì.
Một người đàn ông giữ chặt cánh tay kia không vui nói: “Mẹ nó, đến lượt anh bịt miệng cô ta! Mẹ nó, ông đây còn chưa đã tay!” Chính giữa, nam binh để lộ cái mông kia cuối cùng cùng đã khiến cặp đùi khép chặt kia mở ra, dâm đãng cười: “Bịt cái miệng gì, còn sợ có người đến tranh giành sao? Kẻ đằng sau! Hãy canh giữ bên ngoài cho ta, nếu không đám người kia nghe thấy tiếng của cô gái xinh đẹp này, thì ta không đảm bảo được ngươi có còn là người thứ 4 lên nữa hay không.”
Đường Long đi lên phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, sau đó đá từ dưới lên trên một cái thật mạnh vào phần dưới của tên nam binh để lộ mông kia. Một tiếng kêu thảm khiến người ta dựng tóc gáy vang lên khắp con đường, phần dưới của cái tên để lộ mông kia chảy máu, cả người bị đá văng.
Hai nam binh đang ngồi còn chưa kịp phản ứng, thì đã cảm thấy mắt tối thui, mũi cay cay. Còn chưa kịp mở miệng kêu lên, sau não nhói đau, cả người ngất đi. Đương nhiên bọn họ cũng không biết mình bị hôn mê, lại bị người ta đã bay mấy mét, xếp cùng với đại ca, sớm đã bị đánh ngất kia của bọn họ.
Đường Long liếc nhìn cô gái nằm trên đất kia, nhìn thấy cô ấy mở to mắt sợ hãi nhìn mình, mặc dù nước mắt không ngừng rơi ra, nhưng cô ây lại cắn môi đã chảy máu không nói tiếng nào.
Đây là một cô gái còn rất trẻ, như hoa như ngọc, nhưng khiến Đường Long kinh động không phải là hình dáng xinh đẹp của cô gái ấy, cũng không phải là cơ thể mê người xinh đẹp của cô ấy, mà là vẻ mặt sợ hãi của cô ấy trong chốc lát đã biến lạnh lùng, hoặc là nói rất là tê. Điều khiến Đường Long kinh tâm là cô ấy không hề đứng dậy, cứ lặng lẽ nằm ở trên đất.
Trong lòng Đường Long có chút lạnh, hắn không ngờ mình lại cứu một người không hề có ý thức phản kháng nào. Nhưng lúc Đường Long nhìn thấy cô gái này khép hai đùi lại, đồng thời phát hiện trong ánh mắt của cô gái kia lộ ra sự giận dữ xấu hổ. Mặc dù ánh mắt này chỉ thoáng qua, nhưng Đường Long đã nhìn thấy.
Đường Long cười với cô gái kia, nhưng nụ cười này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng. Ánh mắt của Đường Long không nhắm vào vào 3 kẻ bị hôn mê đang nằm kia, đương nhiên cũng không nhằm vào cô gái đang nằm trên đất kia. Ánh mắt của hắn tập trung vào mấy người bước ra từ những căn phòng hai bên, những người này không phải là nam binh, mà là nữ binh, trong đó có một người Đường Long biết, chính là người mình đang muốn tìm, Khiết Ti.
Khiết Ti nhìn cô gái nằm trên đất, liền chuyển ánh mắt mê hôn sang 3 kẻ đang hôn mê kia, nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, đặc biệt là tên lính để lộ mông đang chảy máu kia, cô ấy lại lộ vẻ hốt hoảng, hơn nữa thân hình hãy còn động đậy, dường như muốn đi lên trước kiểm tra. Nhưng khi cô ấy nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Long, trong lòng không biết sao lại sợ hãi, động tác dừng lại vô ý thức, đông thời kéo hai người cũng muốn đi xem 3 nam binh kia lại.
Hai người nữ binh này vẫn còn không hiểu nhìn Khiết Ti, nhưng theo ánh mắt của Khiết Ti, lúc nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của Đường Long, không biết làm sao, toàn thân giật mình, sợ hãi cúi đầu.
Đường Long chỉ lạnh lùng nhìn 3 người nữ binh từ nãy đến giờ vẫn ở trong phòng, ssau đó cởi áo quân phục trên người, nhe nhàng phủ lên người cô gái kia. Lúc cô gái kia nhìn thấy Đường Long cởi áo, đã nhắm mắt chịu trận, nhưng lúc cô ấy cảm giác được y phục phủ lên người mình, hai mắt nhắm vội mở ra, đồng thời để lộ vẻ kinh ngạc không hiểu.
Ba nữ binh đang đứng bất động kia, lúc bọn họ nhìn thấy Đường Long cởi áo, trong lòng bắt đầu cười thầm, nhưng khi phát hiện ra Đường Long hoàn toàn không giống với tưởng tượng, bât giác ánh mắt của họ cũng lộ vẻ không hiểu.
Nửa người trên không mặc áo, Đường Long bước nhanh đến trước mặt 3 cô nữ binh, lạnh lùng nhìn bọn họ, su đó đã ra một động tác khiến người ta ngạc nhiên. Đường Long giơ tay, vài tiếng bốp bốp, cho 3 cô nữ binh kia mỗi người hai bạt tai. Đồng thời giận dữ mắng: “Một đám bỏ đi! Các người nhìn thấy chị em của mình bị xỉ nhục lại không ra tay cứu?’’
Ba người bọn Khiết Ti hai tay ôm mặt đang đỏ lên, giận dữ nhìn Đường Long, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Đường Long, 3 người đều bỏ tay xuống, đồng thời cúi đầu. Khiết Ti không biết hai người kia trong lòng cảm thấy gì, chỉ biết mình bây giờ lại không có cảm giác giận dữ, thậm chí còn có cảm giác mình bị Đường Long đánh là đáng.
Cô gái quấn áo của Đường Long kia, nghe thấy lời này giật mình, ngẩng đầu nhìn bóng phía sau của Đường Long, sau đó cúi đầu khóc.
Đường Long mắng bọn họ, nhìn thấy bọn họ còng ngớ người ở đó, bất giác lại mắng: “Ngớ người ở đây làm gì? Thiếu úy, cắt đứt liên lạc ở khu A4 cho tôi, đồng thời thông báo cho tất cả người của trung đội SK 23 trang bị vũ trang tập hợp tại của khu A4! Còn nữa hãy đem theo đội lính đặc chủng mặc giáp sắt đến!”
Khiết Ti mới đầu nghe thấy lời Đường Long liền gật đầu, nhưng lúc mới đưa tay lên chuẩn bị kính chào, đột nhiên phát hiện lời nói của Đường Long có vấn đề, cô ấy hốt hoảng hỏi: “Thưa sếp, ngài muốn làm gì?” Nhưng lời này mới thốt ra, Khiết Ti liền sững người, bởi vì Đường Long của lúc này đang sờ vào eo của cô ấy.
Đương nhiên, Đường Long không có ý gì, mà ta móc ra khẩu súng ở eo của cô ấy.
Đường Long tay cầm súng thành thạo mở khóa an toàn, kiểm tra năng lượng, sau đó lênh đạn một cách nhanh nhẹn, tiếp đó liền chĩa súng nhắm vào 3 nam binh đang hôn mê kia.
Lúc nhìn thấy Đường Long chĩa súng nhắm bắn tên để lộ mông kia, Khiết Ti biết đại sự không hay, không quan tâm đến cấp bậc, vội vã giữ chặt cánh tay của Đường Long nói: “Thưa sếp, không thể giết hắn được! Hắn là con trai của tư lệnh canh giữ hành tinh Mộc Đồ!” Lời này vừa phát ra, không những hai nữ binh kia che mất tầm nhìn của Đường Long, ngay cả cô gái quân áo của Đường Long cũng bò dậy ôm hai chân Đường Long, đồng nới khóc nói: “Thưa sếp, đừng vì toi mà giết hắn, điều này không đáng đâu!”
Đường Long sũng người, hắn hoàn toàn không ngờ bọn họ lại bảo vệ cho bọn người đã xỉ nhục bọn họ, lẽ nào ở đây còn có quan hệ lợi hại nào khác? Đường Long bây giờ mới không quan tâm đến con trai tư lệnh phòng giữ cái gì, dù gì mình đã không thể thăng chức, hơn nữa theo tội bây giờ của bọn người này, mfinh xử bọn họ hoàn toàn không vi phạm quân pháp.
Đường Long hạ súng, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Bọn người Khiết Ti nhìn thấy Đường Long hạ súng, thở nhẹ nhõm, Khiết Ti giọng yếu ớt nói: “Thưa sếp, ngài cũng biết chúng tôi là bộ tộc bị quên lãng, nhưng không phải ý là bị người ta quên lãng, mà là chúng tôi đã quên lãng bản thân mình. Lý do không giết bọn họ rất đơn giản, bởi vì nếu như giết bọn họ, nguồn cung ứng của đại đội SK23 của chúng ta sẽ bị đứt đoạn.”
“Nguồn cung ứng bị cắt đứt? Lẽ nào các người vì lý do này mà …” Đường Long chay mày, hắn không ngờ những cô gái này lại cam tâm tình nguyện chịu nhục như thế.
Khiết Ti nhìn thấy trong ánh mắt của Đường Long lộ ánh mắt khinh thường, không biết tại sao, cô ấy đột nhiên không hi vọng Đường Long khinh thường những người mình, cho nên cô ấy vội lắc đầu: “Nếu như chỉ là cắt đứt nguồn cung ứng của trung đội, chúng tôi cho dù chết cũng không khuất phục bọn họ!” Nói đến đây đôi mắt đỏ lên.
“Trại cô nhi nữ?” Đường Long thầm nghĩ: “Thì ra là vì những cô gái kia có số mạng cũng giống như bọn họ, nhưng cái này rất dễ giải quyết, công ty của ba mình có thể nuôi sống những cô nhi này.” Đường Long tự cho rằng như vậy nghĩ, hắn cho rằng biên chế của một trại, nhiều lắm cũng là mấy trăm cô nhi, hắn không ngờ rằng con số cô nhi có thể khiến hắn chết ngất.
Đường Long nhìn mọi người: “ Có phải ta giải quyết nguôn cung ứng của trại cô nhi các người không có lý do gì để ngăn cản ta?”
Khiết Ti sững người, giải quyết nguồn cung ứng của trại cô nhi? Mọi người đều nhìn Đường Long bằng cặp mắt không dám tin.
Đường Long đẩy hai nữa binh che mình ra, đồng thời nói: “Tôi là cấp trên của các người, tin tôi đi.” Nói rồi chĩa súng lên nhắm bắn.
Khiết Ti hết hồn, vội lên trước một bước lần nữa kéo tay Đường Long nói: “Cho dù sếp có thể giải quyết cung ứng của trại cô nhi, nhưng cũng không thể giết bọn họ, ngài như vậy là vi phạm quân pháp!” Khiết Ti không muốn Đường Long đắc tội với tư lệnh phòng giữ hành tinh Mộc Đồ, nế không sau này lúc nào Đường Long cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Đường Long thoát khỏi tay của Khiết Ti, lạnh lùng nói: “Ông đây là sỹ quan chỉ huy cao nhất ở đây, tôi có thể cho phép người khác làm nhục lính của mình sao? Hành vi của bọn họ đã vi phạm điều 3 quân pháp.” Nói xong không đợi bọn người Khiết Ti phản ứng, giơ súng lên, chíu chíu 3 tiếng, 3 tia laser bắn thẳng vào đầu của 3 người kia, còn đầu của 3 người kia thì cũng vỡ nát, óc văng tung tóe.
Những nữ binh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tàn khốc này, liền nhắm chặt mắt nôn thốc nôn tháo. Khiết Ti sững người nhìn Đường Long cười lạnh lùng đi đến phía mình, vốn cũng định ói ra, nhưng bị nụ cười kia giữ lại. Khiết Ti hoàn toàn không ngờ thiếu niên 19 tuổi này, tại sao lại có thể nổ dung giết người dễ dàng như giết một con kiến vậy? Hơn nữa rõ ràng là biết mình giết chết con trai của một tư lệnh cấp trên, nhưng tại sao khuôn mặt kia lại không hề quan tâm đến?”
Đường Long đưa tay ra trước mặt Khiết Ti nói: “Đưa dây đeo súng cho tôi, đừng có ngớ người ở đó, hãy đi chấp hành mệnh lệnh của tôi!” Nói đến khúc sau giọng của Đường Long lạnh lùng lạ thường.
Khiết Ti đờ người cởi bỏ dây đeo súng đưa cho Đường Long, sau đó kính chào giống như người máy, bước rời khỏi giống như con rối. Đường Long đeo dây đeo súng ở eo, nhét súng vào, nhìn 3 cô nữ binh đang mềm nhũn ngồi trên đất, lạnh lùng hét lớn: “Nghiêm!”
Ba cô nữ binh nghe thấy sững một lát, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Long, giống như điện vậy, lập tức nhảy lên đứng nghiêm. Cô gái chỉ có độc một cái áo kia cũng không thèm để ý đến việc cơ thể của mình bị lộ hết ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm.
Đường Long nhìn một lượt tư thế đứng chào của bọn họ, hài lòng gạt đầu: “Nhìn tư thế đứng của các cô, các cô đã trải qua sự huấn luyện quân sự cực khổ.” Nói đến đây, Đường Long đột nhiên lớn tiếng nói: “Các cô nhớ kỹ cho tôi, từ bây giờ các người không còn là cái gì quân kỹ nữa, mà là quân nhân đại đội SK23, là lính của Đường Long tôi, không có người nào có thể tự ý lăng nhục các người.”
Đường Long không biết câu nói này của mình đem lại cảm giác gì cho các cô nữ binh, bởi vì hắn hoàn toàn không trải qua cái cảm giác cô nhi không ai nương tựa, không thể thay đổi cuộc đời của mình. Do đó hắn không để ý đến ánh mắt vốn mịt mù, sau khi nghe hắn nói lời này đột nhiên phát ra cái ánh mắt chỉ có tìm thấy là người mình tin tưởng nhất mới có được.
Đường Long nhìn thấy ánh mắt của bọn họ vốn đục ngầu đã biến trong sáng, hài lòng gật đầu nói: “Đem những thi thể này quẳng vào lò thiêu, không có lò thiêu thì quẳng ra bãi rác. Sau đó vũ trang đầy đủ đến khu A4 tập hợp.”
“Tuân lệnh thưa sếp!” 3 cô gái đứng nghiêm chào theo quân lễ một cách đẹp đẽ. Mặc dù ánh mắt bọn họ để lộ vẻ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc vận chuyển thi thể, vẫn nôn thốc nôn tháo.
Lúc này Đường Long đã ngân nga một bài hát đi xa, nói thậ hồi nãy Đường Long bắn chết 3 tên kia là lần đầu tiên Đường Long giết người ở khoảng cách gần. Nhưng Đường Long hoàn toàn hoàn toàn không có dấy lên cảm giác tội lỗi, đây đều là nhờ hắn ở 1 tháng trong trò chơi “Sợ hãi”, những chuyện ghê hơn thế này hắn đã nhìn quen rồi. Có thể nói thần kinh của Đường Long vốn rất thô, qua sự rèn luyện của trò chơi đó, đơn giản mà nó thì đã Đường Long đã bị mất đi cảm giác sợ hãi.
Còn về cảm giác tội ác bắn chết người, Đường Long càng không có, Ba tên đó muốn làm nhục thuộc hạ của hắn, hắn làm việc dựa theo quân pháp điều 3 xử chết những kẻ cướp bóc hãm hiếp, có gì mà cảm thấy tội lỗi? Lại nói, dù gì thì ông mày cũng bị đóng băng chôn giấu ở đây, thăng quan vô vọng, còn quan tâm đắc tội với không đắc tội làm gì? Tốt nhất là làm to chuyện, làm cho toàn vũ trụ đều biết quân đội Liên Bang lại nuôi dưỡng cô nhi làm quân kỹ, kéo mấy ông quan chức cấp cao khoác da người xuống đài, bị đuổi càng tốt! Đây là các nghĩ của trong đầu của Đường Long.
Trong một căn phòng nào đó của căn cứ trung đội SK23, một quân nhân đẹp trai trẻ tuổi đeo trên vai quân hàm thiếu tá, ngồi trên ghế sô fa, trung tay bưng ly café, lặng lẽ nhìn cô gái đối diện mình.
Cô gái này cũng là một quân nhân, là một nữ quân nhân xinh đẹp đeo quân hàm thiếu úy. Cô ấy cũng bưng ly cà phê nóng hổi, lặng lẽ ngồi trên ghế sô fa, nhưng cô ấy không ngẩng đầu lên, chỉ ngồi đó cái nhìn ly trước mặt mình.
Thiếu tá kia, đặt cái ly xuống, giọng nói đau khổ nói với cô thiếu úy kia: “Em biết anh không quan tâm đến quá khứ của em, tại sao em lại không đồng ý?”
Đầu của thiếu úy cúi xuống hơn nữa, một lát sau cô ấy mới gật đầu, khóc nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, Kiệt Đặc, nghe thấy lời cầu hôn của anh em rất vui mừng, nhưng em thật sự không thể đồng ý với anh được.”
Thiếu tá tên là Kiệt Đặc kia kích động nắm tay của cô thiếu úy, giọng lo lắng nói: “Tại sao Sa Lệ, em đã mừng, tại sao không đồng ý? Lẽ nào em sợ anh không nuôi nổi em?”
Thiếu úy ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã có thêm hai hàng lệ long lanh, cô ấy nhắm mắt đau khổ lắc đầu nói: “Em là một người không có tự do, là một người không thể rời khỏi nơi này, tha thứ cho em, trái tim của em mãi mãi ở bên anh.”
Thiếu tá nghe thấy lời này, cả người thả xuống ghế sô fa như một trái bóng bị thả hết khí, anh ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài.
Lúc không khí của cả phòng vô cùng thê lương, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lớn, đó chính là tiếng có người ra sức dùng chân đá cửa, đồng thời tiếp theo là những lời mắng chửi thô lỗ: “Mẹ nó! Không mở cửa ông mày đạp đổ!” Ai cũng không biết cái người trung úy ngoài cửa kia đang dọa không phải là người, mà là cái khóa điện tử bên cạnh cánh cửa.
Hai người trong phòng biến sắc, thiếu úy vội đứng dậy an ủi nói: “Sa Lệ em yên tâm, anh sẽ không để cho người đàn ông nào khác đụng em!” Nói rồi liền định đi mở cửa. Còn thiếu úy Sa Lệ kia thần sắc lo lắng nhìn theo bóng của thiếu úy.
Cánh của lớn đang bị khóa không biết làm sao, lại tự động mở. Lúc thiếu tá và thiếu úy nhìn thấy người đứng ngoài cửa, bất giác cảm thấy một hơi lạnh. Người đứng trước cửa là mộ chàng trai cởi trần trong tay cầm khẩu súng, bọn họ không ngạc nhiên vì chàng trai đó cởi trần, cũng không phải là khẩu súng trong tay anh ta. Điều khiến họ ngạc nhiên là trên người đang cởi trần của anh ta lấm tấm máu tươi, nhìn vết máu kia, rõ ràng không phải là máu của anh ta. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng sợ hãi biến thành một luồng ớn lạnh.
Thiếu tá Kiệt Đặc mặc dù trong lòng ớn lạnh không ngừng trỗi dậy, nhưng vì không để cho người yêu của mình bị sỉ nhục, anh ta cắn răng đường đi của người đàn ông kia bước vào phòng. Lúc định mở miệng nói, giọng nói từ đăng sau khiến anh ta kinh ngạc.
“Chào sếp!” Mặc dù giọng nói này đầy sự bất an và hoảng hốt, nhưng thiếu úy Kiệt Đặc vẫn nghe ra được đây là giong của người yêu mình. Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn thấy Sa Lệ khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi đứng nghiêm chào, Kiệt Đặc biết chưa bao giờ kính chào những cấp trên đến đây chơi, nhiều nhất là kêu một tiếng sếp.
Kiệt Đặc biết sỹ quan chỉ huy có thể được Sa Lệ gọi là sếp ở trung đội SK23, đó chính là trung úy Ưu Na, nhưng bây giờ cô ấy lại kính chào người này, mặc dù không biết rõ, nhưng động tác của Sa Lệ đã chứng minh người này là cấp trên chỉ huy trực tiếp của Sa Lệ! Nhưng mình chưa bao giờ nghe thấy có người đàn ông nào được điều đến nơi này?
Kiệt Đặc không thèm suy nghĩ đến vấn đề này, hốt hoảng đứng nghiêm chào: “Chào sếp!”
Kiệt Đặc nói ra lời này, Sa Lệ sững người, mình kính chào người này, là vì anh ta là sỹ quan chỉ huy cao nhất của đại đội SK23, còn mình hốt hoảng là vì nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Đường Long, sợ anh ta sẽ giết Kiệt Đặc. Kiệt Đặc tại sao lại kính chào thượng úy người thấp hơn anh ta 2 cấp? Sa Lệ vốn định nhắc nhở Kiệt Đặc, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Long, đồng thời nhìn thấy khẩu súng nhuốm máu kia, trong lòng giật mình không dám lên tiếng.
Đường Long lạnh lùng nhìn khắp lượt Kiệt Đặc, đương nhiên ánh mắt của hắn cũng liếc nhìn người của Kiệt Đặc và Sa Lệ. Khi nhìn thấy ánh mắt của Kiệt Đặc và Sa Lệ, đều cố ý cô ý lo lắng chú ý thân người của đối phương. Bất giác cười, một tay nhét súng trở lại, một tay vẫy vẫy nói: “Miễn lễ.”
Nghe thấy lời này, Kiệt Đặc và Sa Lệ đều thở phào để tay xuống, cũng không biết tại sao, lúc nhìn khuôn mặt này cho mình một cảm giác bất an mạnh mẽ, đối mặt với anh ta mình cảm thấy toàn thân không tự tại. Nhưng lúc anh ta nở nụ cười. Cái cảm giác bất an đó lập tức biến mất. Trực giác của Kiệt Đặc cảm giác người trước mặt này không phải là một người đơn giản, bất giác len lén nhìn Đường Long.
Đây là một người thanh niên đẹp trai, dáng vẻ của anh ta thậm chí có thể nói là còn đẹp trai hơn mình. Nhưng Kiệt Đặc hoàn toàn không có cảm giác đố kỵ, anh ta bây giờ cầu thần khấn phật hy vọng anh ta không đánh Sa Lệ. Không biết tại sao, trực giác của anh ta cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của người này. Mặc dù thân hình của người này không cao to vạm vỡ, nhưng bắp thịt cái nào cái ấy rõ ràng, đường nét đẹp đẽ, có thể chứng minh thân hình cao hơn 1m7 của anh ta ẩn chứa một sức mạnh to lớn, đương nhiên trong lòng Kiệt Đặc quyết định, nếu như người này thật sự có ý muốn đánh Sa Lệ, dù chù phải liều cái mạng quèn này cũng phải ngăn cản anh ta!
Đường Long ngang nhiên đi đến cái ghế sô fa 3 người ngồi ngồi xuống, chân vắt chéo, hai tay gác trên ghế, nhìn qua Sa Lệ đang căng thẳng nói: “Thiếu úy, tôi khát rồi, có thức uống nào không?”
“A, vâng, thuộc hạ thất lễ.” Sa Lệ giật mình, vội quay người đi đến tủ lạnh lấy nước uống. Mặc dù không biết tại sao, nhưng Sa Lệ biết, cái cảm giác trước đây mình xem thường vị thượng úy nhỏ tuổi hơn mình, lúc nhìn thấy Đường Long đứng trước cửa khuôn mắt sát khí đó của Đường Long, cái cảm giác đó liền biến mất, hơn nữa bây giờ mình có chút sợ hãi vị thượng úy chỉ mới 19 tuổi này. Bây giờ Sa Lệ lo lắng, cô ấy sợ sau khi Kiệt Đặc rời khỏi, Đường Long sẽ quấn lấy mình. Cô ấy biết, mình hoàn toàn mình không dám phản kháng với con người và yêu cầu như dáng vẻ bây giờ của Đường Long. Đến lúc đó mình còn có thể vì Kiệt Đặc giữ trinh tiết nữa hay không?
Đường Long cười hi hi nhìn Kiệt Đặc, một lúc sau mới nói: “Rất tốt, anh là người đàn ông duy nhất mà tôi đi từ khu B3 đến đây, sau khi đi vào phòng như thế này, tôi không bắn chết ngay lập tức.”
Giọng nói nhẹ nhàng thuật lại sự việc của Đường Long, khiến Kiệt Đặc toàn thân giật mình, trong lòng anh ta giấy lên cảm giác ớn lạnh. Bởi vì lời nói này của Đường Long khiến cho bọn họ hiểu được vết máu kia làm sao mà có.
Lon nước ngọt trong tay Sa Lệ, bình một tiếng rơi xuống đất. Kiệt Đặc không rõ, nhưng Sa Lệ biết rất rõ, từ khu B3 đến đây cả con đường có đúng 50 căn phòng, ở trong những căn phòng là chị em ở, lúc này là lúc nào cô ấy cũng rất rõ. Nếu như những lời Đường Long nói là thật, vậy thì Đường Long đã bắn chết hơn 50 quân nhân Liên Bang.
Kiệt Đặc đương nhiên chú yế đến vẻ mặt sợ hãi của Sa Lệ, nhưng cô ấy biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, cũng không hiểu lời nói của Đường Longm cho nên hỏi: “Bắn chết? Tại sao?”
Kiệt Đặc giật mình, hắn đương nhiên biết nam binh đến đây làm gì, cho nên không nói cúi đầu. Lúc này từ miệng Sa Lệ sợ hãi tỉnh lại hoảng hốt hét lớn: “Thưa sếp … thưa sếp …ngài bắn chết toàn bộ những người kia sao? Ngài đã giết chết hơn 50 quân nhân Liên Bang sao?”
Lời này khiến Đường Long kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Đường Long không dám tin. Hơn 50 quân nhân Liên Bang bị chàng trai trẻ trước mặt này bắn chết?!
Đường Long không để ý uống một ngụm nước cười nói: “Thiếu úy, hốt hoảng như vậy làm gì? Bọ họ vi phạm quân quy điều 3, tôi bắn chết họ đâu có gì mà to tát lắm đâu?” Sa Lệ nghe thấy lời này, trong mắt lóe lên một cảm giác kỳ lại, miệng há ra, nhưng không nói lời nào.
“Ngài nói là không to tát gì? Đó là hơn 50 quân nhân Liên Bang! Bọn họ sao lại vi phạm điều số 3 của quân quy ở đây sao? Đây là …” Kiệt Đặc thất sắc hét lớn, cảm giác rất không hiểu, anh ta đương nhiên không biết được quân quy điều 3 là gì, sao lại có thể lấy lý do này giết chết hơn 50 quân nhân Liên Bang được cơ chứ? Đây chính là đại đội quân kỹ!
Nhưng anh ta chưa nói hết đã ngừng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy cái ánh mắt lạnh lùng khiến người ta dựng tóc gáy lên của Đường Long, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt rực rỡ của Sa Lệ đột nhiên mất đi. Kiệt Đặc biết mình đã làm tổn thương trái tim của Sa Lệ, bởi vì trong lòng của mình hoàn toàn không xem những cô gái ở đây là con người, anh ta muốn xin lỗi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt giống như con rối của Sa Lệ, anh ta không còn cách nào khác thở dài.
Đường Long lạnh lùng nhìn Kiệt Đặc nói: “Anh muốn nói nơi này là cái gì? Nói đây là đại đội quân kỹ, bọn người các anh có thể tùy ý ép buộc nảy sinh quan hệ với nữ binh ở đây sao?” Nói đến đây, Đường Long đứng bật dậy nói: “nói cho anh biết! Trước khi ông mày chưa đến đây, ông đây không lo được, nhưng bây ông mày là sỹ quan chỉ huy cao nhất của đại đội này, các cô ấy là thuộc hạ của ta, chỉ cần 1 ngày ta là cấp trên của các cô ấy, tôi sẽ không để cho các cô ấy bi sỉ nhục! Người nào to gan dám mạo phạm bọ họ, bất luận là ai, giết không tha!”
Kiệt Đặc mồ hôi cứ tuôn ra sững người đứng ở đó, anh ta không dám động đậy, bởi vì não của anh ta nói cho anh ta biết, nếu như anh ta có động tác gì, nói không chừng người thanh niên toàn thân toát ra sát khí này sẽ móc súng ra giết mình.
Đường Long nhìn dáng vẻ hèn nhát của Kiệt Đặc lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh biết tại sao anh lại thoát được kiếp nạn này không? Bởi vì anh không giống như những người khác ép buộc thuộc hạ của tôi làm những chuyện mà họ không muốn.” Đường Long nói xong liền nhìn Sa Lệ nãy giờ vẫn đứng ở đó ra lệnh: “Thiếu úy, vũ trang đầy đủ đến khu A4 tập hợp, tôi sẽ không tha thứ cho những kẻ lăng nhục thuộc hạ của tôi sống vui sướng trên đời này.” Nói xong liền quay người bước đi.
Nghe thấy lời này của Đường Long, đôi mắt của Sa Lệ lóe sáng, dáng vẻ giống như con rối hồi nãy kia cuối cùng đã biến mất, cô ấy nhìn theo bóng của Đường Long kính chào: “Tuân lện thưa sếp!”
Nhìn thấy bóng của Đường Long biến mất, Kiệt Đặc thở phào, tự mình lau mồ hôi, cười nói với Sa Lệ “Ha ha, cấp trên của em tên là gì, anh ta thật có khí thế, trước mặt anh ta thở mạnh cũng không dám thở.”
Sa Lệ không nói chỉ lặng lẽ nhìn Kiệt Đặc, Kiệt Đặc bị cô ấy nhìn toàn thân không tự tại, một lát sau mới lắp bắp nói: “Xin lỗi, Sa Lệ, anh chỉ ngạc nhiên hơn 50 quân nhân bị giết như vậy, mới nói ra lời đó, anh không cố ý.”
Sa Lệ nhìn thấy người đàn ông đã từng chiếm cứ trái tim mình, đã từng trong lúc mình buồn bã thất vọng, ủng hộ mình này. Bất giác trong lòng giấy lên cảm giác đau khổ, mình cuối cùng cũng biết được, bất luận ngày thường anh ta nói tốt như thế nào, trong lòng của anh ta, vẫn còn rất để ý đến thân phận của mình, cũng rất xem thường những người như mình, những người như mình trong mắt bọn họ hoàn toàn không có tôn nghiêm của con người.
Sa Lệ lại thở dài, cô ấy biết mình thân là quân kỹ hoàn toàn không thể có được tình yêu thật sự, mình mong chờ một tình yêu chân thật thì thật là ngốc, tạm biệt, tình yêu chưa bao giờ tồn tại.
Vẻ mặt lạnh lùng của Sa Lệ, kính chào Kiệt Đặc nói: “Xin lỗi thưa sếp, hạ quam phải chấp hành mệnh lệnh của sỹ quan chỉ huy trực thuộc, Xin ngài hãy tự nhiên.” Nói xong liền quay người rời khỏi căn phòng này. Kiệt Đặc đứng sững ở đó không nhìn thấy Sa Lệ quay người bước đi, giọt lệ từ khóe mắt rơi ra.
Kiệt Đặc đứng ngẩn ngơ nhìn Sa Lệ rời khỏi, một lát sau anh ta mới ôm chặt ngực mình, thầm nói: “Tại sao lại gọi mình là sếp, lẽ nào em không biết nghe thấy lời nói lạnh lùng này của em, anh đau khổ biết chừng nào? Lẽ nào chỉ vì một câu nói lỡ lời mà em bỏ anh sao? … Xin lỗi, đúng vậy, anh đã lỡ lời nói ra thế giới trong lòng anh, nhưng lẽ nào em không biết? Em là tình yêu thật sự của anh!” Kiệt Đặc khuôn mặt đau khổ, cuối cùng đã khống chế được sự đau thương trong lòng mình, để mặc cho giọt nước mắt của đàn ông rơi xuống. Bởi vì anh ta hiểu rất rõ tính cách của Sa Lệ, anh ta biết mình và Sa Lệ đã không thể nào nữa rồi.