Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 126: Q.13 - Chương 126: Mèo Biết Nói




Bị Tinh Linh nhận ra, Đường Long căn bản không biết bên ngoài có người tìm mình, hắn trốn ở một góc của một tiệm nước giải khát nhỏ, thản nhiên uống đồ uống lạnh nghe ca khúc. Nhưng Đường Long đang nghe ca khúc của Tinh Linh đột nhiên nhảy dựng lên nói: "Wa, ta rốt cục nhớ ra rồi, Tinh Linh! Cô giá kia chính là Tinh Linh! Ta sao có thể quên tìm nàng xin chữ ký cơ chứ?" Nói xong đánh mạnh vào đầu của mình.

Những người khách khác bị tiếng kêu của Đường Long dọa giật mình, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, nhìn xem Tinh Linh trong miệng Đường Long ở nơi nào. Nhưng những người này rất nhanh ngồi xuống, bởi vì xung quanh không chỉ không có Tinh Linh, ngay cả mỹ nữ cũng không có một người nào. Cho nên bọn họ ở thầm mắng một câu lại là một tên bị Tinh Linh mê hoặc đến ngu người, rồi không thèm để ý tới Đường Long.

Đường Long hét lên thì phát giác mình thất thố rồi, hắn ngai ngùng trốn ở một góc không lên tiếng, dù sao vừa rồi giọng của mình quá lớn chứ sao. Hắn cũng không nghĩ tới phải quay về tìm Tinh Linh, bởi vì Tinh Linh cũng không biết bị cái tên nhị thế tổ kia dẫn đến nới nào rồi. Cho nên Đường Long chỉ là tiếc tại sao Tinh Linh tìm bạn trai như thế nào không tìm người tốt hơn một chút, lại tìm cái tên nhị thế vô dụng kia, thật sự là không biết nhìn người, rồi đem chuyện này quên đi. Dù sao Đường Long hiện tại không giống như Đường Long lúc trước, hắn hiện tại chỉ sợ chỉ có những chuyện như chinh chiến sa trường các loại... mới có thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn.

Cửa hàng giải khát rất nhanh yên tĩnh trở lại, mọi người tiếp tục vừa uống đồ uống lạnh vừa nghe âm nhạc. Lúc này có tiểu cô nương xách giỏ hoa đi tới, đi đến từng bàn mời từng người khách mua hoa. Nhưng xem ra tuyệt đại bộ phận khách hàng đều cự tuyệt sự mời chào của tiểu cô nương, thấy một màn như vậy Đường Long trong lòng có chút có chút chua xót. Nhìn thấytiểu cô nương hướng chính mình đi tới, Đường Long lập tức lấy ra một trăm đồng tiền mặt nói ra: "Hoa của ngươi ta toàn bộ mua."

Tiểu cô nương lộ ra dáng cười đáng yêu nói ra: "Vâng thưa ngài, nơi này có 34 đóa hoa, mỗi đóa một trăm đồng, tổng cộng là ba nghìn bốn trăm đồng, cám ngài chiếu cố."

Nghe nói như thế Đường Long cả người ngốc tại đó, khó trách không ai mua hoa của nàng, một trăm đồng một đóa mắc như vậy! Nhưng dưới sự thúc giục tiểu cô nương, Đường Long không muốn đổi ý chỉ có thể móc ra ba nghìn bốn trăm đồng đưa cho tiểu cô nương, tiểu cô nương nói tiếng cám ơn, nhận tiền, ném lẵng hoa xoay người bỏ đi.

Đường Long vẫn còn sững sờ thì đột nhiên phát hiện lẵng hoa ở phía trong chỉ có 20 đóa hoa, hơn nữa đều là hoa giả! Ngẩng đầu nhìn lên phát hiện cả ông chủ và khách hàng trong tiệm nước giải khát đều lén cười mình, xem nụ cười của bọn họ, Đường Long liền biết mình bị gạt! Hắn lập tức tính tiền đi ra ngoài, hắn muốn hỏi rõ tại sao tiểu cô nương kia làm những chuyện gạt người như vậy!

Đường Long đi ra cửa vừa vặn phát hiện tiểu cô nương tiến vào một cái ngõ nhỏ, liền đuổi theo. Lúc Đường Long đi khỏi không bao lâu, mấy người đàn ông tìm kiếm Đường Long liền đi vào tiệm nước giải khát này nhìn xung quanh, sau khi không phát hiện bóng dáng Đường Long lập tức lui ra ngoài.

Đường Long đi theo tiểu cô nương kia ở đằng xa xuyên qua ngõ hẻm, không biết đi bao lâu rồi,lúc tại chỗ cua, đột nhiên nghe được tiểu cô nương dùng thanh âm vui sướng hô: "Các vị, ta vừa lừa một cái kẻ đại ngốc, chúng ta có tiền đi chơi rồi!" cùng với thanh âm này vang lên chính là tiếng hoan hô.

Đường Long len lén thò đầu ra ngoài thăm dò, vừa nhìn đã khiến Đường Long thiếu chút nữa té ngã trên đất, bởi vì hơn mấy chục người kia nhìn là biết con nhà có tiền, đang vây quanh tiểu cô nương kia hoan hô.

"Đại tỷ làm sao ngươi lừa được kẻ đại ngốc kia ah?" Một cái tiểu cô nương quần áo hoa lệ, mang theo vòng cổ xinh đẹp hiếu kỳ hỏi.

"Ha ha, tên ngu ngốc kia thấy ta tội nghiệp, muốn mua tất cả hoa của ta, ta liền cho lừa hắn 100 đồng một đóa, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của tên kia thì cảm thấy thú vị!" Tiểu cô nương kêu lên.

Một cậu nhóc mặc thời trang trẻ em đắt tiền, cả người béo ục ục, cả người toát lên vẻ ham chơi hỏi: "Đại tỷ, chúng ta đi chỗ nào chơi ah?"

"Đi khu vui chơi thiếu nhi." Lời này của tiểu cô nương vừa nói ra, những đứa kia lập tức hoan hô lên: "Wa, khu vui chơi thiếu nhi! Ta rốt cục có thể đi để cho biết rồi!"

"Đúng rồi, đúng rồi, lớn như vậy, còn chưa có đi khu vui chơi lần nào!"

Lúc Đường Long bất đắc dĩ lắc đầu muốn rời đi, đột nhiên vừa quay đầu lại nhìn. Vài người đàn ông len lén đến gần phía trước giật mình, lúc này một người đàn ông sau khi ho khan liền hỏi: "Ngươi là ai?" nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Xem người này rõ ràng là vệ sĩ, Đường Long bất đắc dĩ chỉa chỉa đằng sau cười khổ nói: "Ta chính là cái kẻ đại ngốc kia bị lừa."

"Kẻ đại ngốc?" Bọn vệ sĩ sửng sốt, nhưng rất nhanh có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi tiên sinh, tiểu thư nàng chỉ là thích đùa mà thôi, không có ác ý. Xin hỏi tiểu thư lừa ngài bao nhiêu, chúng ta có thể đền bù tổn thất cho ngài." Một vệ sĩ nói xong liền bắt đầu móc hầu bao.

Đường Long khoát tay: "Không cần, không đáng bao nhiêu tiền." Nói đến đây Đường Long đột nhiên tò mò hỏi: "Ta mới vừa nói ta là kẻ đại ngốc bị lừa, các ngươi cũng biết là ai lừa ta, có phải là tiểu thư các ngươi cả ngày làm những chuyện này?" Nhìn thấy những người vệ sĩ kia đều cười gượng, biết rõ quả thật giống như lời mình nói. Hắn cũng lười không thèm lo đến chuyện những tiểu quỷ xuất thân gia đình phú quý này sau khi lớn lên sẽ biến thành gì, phất phất tay rời đi.

Đường Long ra vẻ tiêu sái bỏ đi, đột nhiên nhìn thấy trên tường bao có một con mèo nhỏ toàn thân đều là bóng loáng bộ lông màu đen đang nằm, vóc dáng chỉ có lớn bằng bàn tay, không khỏi cảm thấy hứng thú tiến gần phía trước đùa một chút. Nhưng con mèo nhỏ này đang ngủ say, cho nên hoàn toàn không để ý tới Đường Long, khiến cho Đường Long chỉ có thể nhàm chán tiếp tục đi lên phía trước.

Không lâu sau, Đường Long lại phát hiện một con mèo nhỏ: "Ah? Sao con mèo nhỏ này giống như đúc con hồi nãy?" Đường Long gãi gãi đầu tiếp tục đi lên phía trước, giờ phút này con mèo nhỏ kia đứng lên duỗi cái lưng mỏi, híp mắt mèo màu xanh da trời, lẳng lặng nhìn bóng lưng Đường Long.

Lại không bao lâu sau, Đường Long lần nữa thấy được một con mèo nhỏ, giờ phút này Đường Long rốt cục học được cách ngoại trừ dò xét bề ngoài con mèo nhỏ, còn xem xét hoàn cảnh chung quanh. Nhìn thấy cảnh trước mắt rất quen thuộc này, Đường Long không khỏi kêu thảm thiết nói: "Trời ạ! Ta rõ ràng lạc đường!" Bất đắc dĩ Đường Long chỉ có ủ rũ tiếp tục đi lên phía trước, mà con mèo nhỏ đã muốn trừng lớn con mắt đáng yêu nhìn Đường Long con người này.

Lúc Đường Long lại một lần nữa phát hiện con mèo nhỏ kia, không khỏi khóc thét nói: "Ô ô, ta như thế nào đần như vậy ah! Ta nhớ được ta không phải dân mù đường ah. Ah, con mèo nhỏ đáng yêu, ngươi có thể hay không chỉ cách cho ta không? Ta sẽ mua cá để báo đáp ngươi." Không có biện pháp Đường Long đành phải nói chút lời nói dí dỏm.

"Ok, ngươi đi lên phía trước đến cuối đường rồi đi về phía bên phải, sau đó đi được khoảng 100m, rẽ phía bên trái, sau đó đi thẳng, như vậy ngươi có thể ra đến đường lớn lên." mèo nhỏ đang chải vuốt bộ lông đột nhiên hé miệng nói ra.

"Ah, cô cùng cảm ơn ngươi, chờ ta sau khi rời khỏi đây lập tức mua con cá để báo đáp ngươi." Đường Long mơ mơ màng màng đáp lại nói.

"Ta muốn cá kho ở Shangri-La, mặt hàng khác không cần." Con mèo nhỏ chớp chớp mắt nói.

"Uhm, cá kho ở Shangri-La, được, ta sẽ..." Vừa đi vài bước Đường Long đột nhiên cả người cứng ngắc tại đó, một hồi lâu hắn mới quay đầu nhìn con mèo nhỏ giật mình nói: " Con mèo nhỏ có thể nói ...?"

Con mèo nhỏ liếc mắt đường Long rồi nói ra: "Như thế nào? Chưa thấy qua con mèo nhỏ biết nói sao?"

Đường Long ngơ ngác nói: "Ta đã thấy heo biết ca hát, nhưng là chưa từng gặp qua con mèo nhỏ biết nói." Đường Long dù sao cũng đã tiếp với rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên đối với chuyện mèo biết nói cái này, rất nhanh liền tiếp nhận.

" Heo biết ca hát? Có thể mang ta đi xem được không?" Con mèo nhỏ lập tức làm ra vẻ mặt tò mò nhìn Đường Long, bộ dạng kia thật sự là đáng yêu cực kỳ.

"Không thể." Đường Long lắc đầu.

"Tại sao? Ngươi không mang ta đi xem, ta sẽ không dẫn ngươi đi ra ngoài, vừa rồi những lời ta nói cho ngươi, đều là giả dối!" Con mèo nhỏ tức giận nói.

"Bởi vì con heo kia đã bị ta làm thịt." Đường Long vừa nói vừa chậm rãi tới gần con mèo nhỏ.

"Làm thịt? Ngươi tại sao phải làm thịt hắn? Nó là một con heo biết ca hát ah!" Con mèo nhỏ giật mình nói.

"Bởi vì hắn chỉ biết hừ hừ hừ hát, hơn nữa heo khác hát cũng không kém gì so với nó, cho nên giết nó làm thịt heo nướng." Đường Long nói đến đây, nhân lúc con mèo nhỏ nghiêng đầu đang tự hỏi con heo kia vì cái gì chỉ biết hừ hừ hát, thò tay bắt được con mèo nhỏ.

Con mèo nhỏ lập tức vừa giãy dụa vừa bối rối nói: "Ngươi muốn làm gì? !"

Đường Long đem con mèo nhỏ này giơ lên, ngắm phía dưới của con mèo nhỏ, không khỏi ồ một tiếng nói: "Kỳ lạ, sao cái gì cũng không có? Ngươi là giống đực hay giống cái vậy?"

Con mèo nhỏ tức giận mà nói: "Cái gì giống đực hay giống cái, ta là sinh vật biến gien, không có giới tính!"

" Sinh vật biến gien? Là sinh vật sinh sản vô tính trong ống nghiệm? Hay là do kỹ thuật lắp ghép gien sinh ra?" Đường Long hiếu kỳ hỏi.

"Cũng không đúng, là chọn lựa các loại gien sinh vật ưu tú, được chế tạo ra trong môi trường nuôi cấy mô! Thiệt là, thật vất vả trốn ra được, lại gặp phải cái tên biến thái này, sớm biết như vậy sẽ không để ý đến ngươi!" Con mèo nhỏ ảo não nói.

Đường Long mắt lóe sáng: "Các loại sinh vật? Có người nhân bản sao?"

Con mèo nhỏ trừng mắt đường Long: "Có ah, Nhưng còn chưa thành hình, ta là sinh mạng đầu tiên được sản xuất ra."

"Uhm, nhưng sao ngươi có thể nói được? bình thường mèo không thể nào nói chuyện được, cổ họng của các ngươi không giống với cong người." Đường Long nói xong liền đi banh miệng con mèo nhỏ ra, muốn nhìn xem kết cấu cổ họng của con mèo nhỏ này.

Con mèo nhỏ dùng móng vuốt đẩy tay Đường Long ra không kiên nhẫn nói: "Buông ra a, sao tay chân người nhiều như vậy? Ta cũng không biết ta vì sao lại nói chuyện được, dù sao lúc ta có ý thức thì biết được mình biết nói được ngôn ngữ của loài người các ngươi. Nói đến đây, con mắt con mèo nhỏ liếc nghiêng liếc dọc, nhìn là biết nó đang nói dối. Nhưng Đường Long không có vạch trần nó, mà là tiếp tục nghe nó nói: "Nhưng hôm nay là ta lần đầu tiên ta nói chuyện cùng với con người, những nghiên cứu viên kia bất kể trêu chọc ta thế nào, ta kêu cũng không kêu một tiếng." Con mèo nhỏ mới nói đến đây, lông đuôi đột nhiên đứng dựng lên, con mèo nhỏ lập tức khẩn trương nói: "Đi mau, gần đây có người của viện nghiên cứu !"

Đường Long cũng không nhiều lời, trực tiếp đem con mèo nhỏ cất vào túi áo tây của mình. Không có biện pháp, con mèo nhỏ thật sự là quá nhỏ rồi, có thể cho nó ngồi trong lòng bàn tay vậy mà vẫn còn chỗ trống. Đường Long cứ dựa theo phương hướng con mèo nhỏ vừa rồi chỉ, chạy như bay.

Sau khi Đường Long rời đi không bao lâu, hai người đàn ông mặc áo khoác trắng liền xuất hiện ở chỗ này, một người đàn ông sau khi nhìn xung quanh kỳ quái nói: "Làm gì có mèo nhỏ ỏ đây? Thiết bị truy tìm của ngươi mất linh rồi?"

Người đàn ông cầm một cái máy đọc thẻ kia ảo não vỗ vỗ vào cái máy, thầm nói: "Cái máy cùi này, sao lúc được lúc hư thế này? Đây chính là đồ mới đó."

Người đàn ông thứ nhất phất phất tay nói ra: "Được rồi, đợi cái máy móc này khôi phục lại bình thường chúng ta sẽ đi tìm tiếp, dù sao con mèo nhỏ không có khả năng rời khỏi hành tinh này, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước vậy."

"Được thì được, chỉ sợ câp trên nói chúng ta không chuyên tâm làm việc." Ngườ đàn ông thứ hai vừa nói, vừa đem dụng cụ bỏ vào túi áo.

"Không chuyên tâm làm việc? Làm ơn đi, chúng ta là nghiên cứu viên a, bây giờ chúng ta đã phải ủy khuất chính mình phục tùng mệnh lệnh đi bắt mèo, trên đó còn dám nói chúng ta không chuyên tâm làm việc? Thật không biết cấp trên làm sao, một cái con mèo nhỏ mà thôi, làm gì cần phải huy động nhiều người như thế?" Người đàn ông thứ nhất bĩu môi nói.

Người đàn ông thứ hai nói một cách thần bí: "Đó cũng không phải là con mèo nhỏ bình thường ah, người ở bộ phân khác nên không biết, lúc con mèo nhỏ kia được sinh ra, máy tính trung ương hành tinh Vũ Lai ngưng trệ mất 10 giây, mà inte của viện nghiên cứu thì là nghẽn. Sau khi điều tra, có một lượng lớn tin tức trong vòng 10 giây này đi vào trong máy vi tính của viện nghiên cứu, nhưng kỳ quái chính là dung lượng máy tính viện nghiên cứu lại không có giảm bớt. Viện nghiên cứu tra xét rất lâu, mới phát hiện những tin tức kia toàn bộ thông qua đường dây trực tiếp rơi vào trong máng nuôi cấy, mà khi đó chỉ có con mèo nhỏ kia đang được nuôi dưỡng."

“Uhm, ý ngươi là con mèo nhỏ kia tiếp thu tin tức khổng lồ kia?" Người đàn ông thứ nhất giật mình hỏi.

"Đúng vậy, hiện tại trong đầu con mèo nhỏ kia có một lượng lớn tin tức mà ngay cả máy tính trung ương cũng không biết tư liệu có nội dung gì, ngươi phải biết rằng dữ liệu ngay cả máy tính trung ương cũng không biết, điều này đại biểu có ý nghĩa như thế nào, chỉ cần có thể đem tư liệu trong đầu con mèo nhỏ giải mã ra được, đây tuyệt đối là công trình vĩ đại nhất" Người đàn ông thứ hai quơ cánh tay kích động nói.

Người thứ nhất đàn ông sau khi suy nghĩ một chút nói ra: "Ngươi nói cái máy truy tìm kia luôn không hoạt động, có phải là con mèo nhỏ kia giở trò quỷ hay không?"

Người đàn ông thứ lắc đầu nói: "Không thể nào, con mèo nhỏ mới sinh ra có vài ngày, hiện tại chỉ là sinh vật phần cứng di động, nó làm gì có bản lĩnh gây nhiễu dụng cụ kia. Ta nói nhất định là người tham ô ở bộ phận mua sắm, mua sắm một ít thứ phẩm trở về!"

Người đàn ông thứ nhất gật đầu đồn ý: "Hẳn là như vậy, những tên ở bộ phận mua sắm đều mập đắc chảy mỡ, không tham ô mới lạ." Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn sang thiên sau đó nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi trước nhét đầy cái bao tử cái đã"

"Ừm, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất” người đàn ông thứ hai lập tức đồng ý với cách nói của bạn mình.

Trong nhà hàng của khách san Shangri-La, Nạp Đặc nói với Tinh Linh ngồi đối diện mình với giọng nói buồn bã: "Tinh Linh tiểu thư, nàng không cần lo lắng, ta đã cho người ta thông báo các cảng vũ trụ và tất cả khách sạn rồi, chỉ cần Đường Long đi đến bất kỳ một nhà khách sạn hoặc một cảng vũ trụ nào, lập tức sẽ có tin tức truyền về."

Nghe thấy lời nói của Nạp Đặc Tinh Linh biết rõ như vậy quả thực dễ dàng tìm được Đường Long hơn, đồng thời suy nghĩ đến Nạp Đặc đã chạy trong khu vực thành phố cả ngày cùng mình, mình cũng không thể buồn bã đối mặt với hắn. Đành khôi phục dáng tươi cười, nói với Nạp đặc: "Ngài giúp ta như vậy, ta không biết làm thế nào để cảm ơn ngài mới được đây."

Nhìn thấy Tinh Linh nở nụ cười, Nạp Đặc lập tức vui mừng mà nói: "Ta giúp nàng là chuyện nên làm, giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao? Nàng nếm thử cái này, đây là món ngon nhất ở Shangri-La —— cá kho. Cách làm món ăn này là..." Nạp Đặc vừa gắp thức ăn cho Tinh Linh, vừa bắt đầu khoe khoang kiến thức mình.

Cửa lớn của Shangri-La, một thanh niên trẻ tuổi đeo kính râm hình W, vừa nói nhỏ: "Được rồi, ta sẽ gọi có kho cho ngươi, không cần phải nhiều lời nữa. Nếu như người muốn ăn ở Shangri-La, thì không được nói nữa, bằng không thì người ta sẽ đuổi chúng ta đi. Cái gì? Hỏi ta có tiền mua cá hay không? Buồn cười, để cho ta mua cái khách sạn Shangri-La này cũng không thành vấn đề!" Vừa đi lên phía nhà hàng ở lầu trên.

Nhân viên phục vụ ở lối vào chặn người thanh niên trẻ tuổi thoạt nhìn có chút kỳ lạ này, lễ phép nói: "Tiên sinh, xin hỏi ngài mấy đi người?"

"Một người." "Hai người." Hai câu từ miệng của người thanh niên trẻ tuổi vọng ra, nhân viên phục vụ nhìn xem cái khách hàng này hung hăng mà vỗ một cái quần áo tây túi mình, không khỏi sững sờ, nhưng vẫn là mang theo dáng tươi cười hỏi: "Tiên sinh mấy vị?"

Người trẻ tuổi đưa ra một ngón tay cười nói: "Một người, cần chỗ ngồi yên tĩnh gần cửa sổ."

Nhân viên phục vụ gật đầu nói: "Dạ vâng, mời đi theo tôi." Sau khi dẫn người thanh niên trẻ tuổi đến chỗ ngồi yên tĩnh gần cửa sổ, nhân viên phục vụ hỏi: "Ngài dùng món gì ạ?"

"Cá kho." "Rượu đỏ." Sau khi người thanh niên trẻ tuổi nói hai tiếng rượu đỏ kia, người thanh niên trẻ tuổi lại vỗ một túi quần, nhân viên phục vụ liếc người trẻ tuổi, coi như không có trông thấy hỏi: "Ngài cần là loại rượu đỏ nào?"

Người thanh niên trẻ tuổi hé miệng muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên hít một hơi lãnh khí, sau đó cười nhe răng nói: "Loại tốt nhất."

Nhân viên phục vụ làm bộ không có nhìn thấy vẻ mặt của người thanh niên trẻ tuổi tiếp tục hỏi: " Ngài còn muốn dùng món nào nữa không?"

"Ba món thức ăn ngon và một phần cơm." Người thanh niên trẻ tuổi phất phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lui xuống. Sau khi nhân viên phục vụ đi xa, Đường Long lập tức đối với cái túi gầm nhẹ nói: "Ngươi làm gì mà dùng móng vuốt đâm chọc ta? Không biết đau hay sao?"

Con mèo nhỏ thò ra cái đầu ra nói một ách oan ức: "Người ta muốn nhắc ta cũng muốn uống rượu chứ sao." Nói xong định từ miệng túi chui ra, Đường Long vội vàng bắt nó nhét trở về, cũng nói ra: "Đợi lát nữa rồi hẵng ra, đồ ăn còn chưa bưng lên mà!" Đường Long đang nói thầm cùng con mèo nhỏ, không có chú ý tới sau lưng mình không xa chính là Tinh Linh và Nạp Đặc. Bởi vì lúc đó chỗ ngồi trong bị bình phong che chắn, cho nên Tinh Linh cũng không có chú ý tới Đường Long lại ngồi ăn cơm gần mình.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn mà Đường Long gọi đã được bưng lên, Đường Long cho nhân viên phục vụ một tờ tiền mặt rồi nói ra: "Ta không thích lúc ăn cơm có người quấy rầy." Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu nói: "Vâng, sẽ không có ai quấy rầy ngài ăn cơm." Nói xong di chuyển một bức bình phong, che chắn chỗ ngồi của Đường Long lại. Hiện tại Đường Long ba mặt là bình phong, một mặt là cảnh đêm hàng ngàn ngọn đèn.

Thời điểm sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Long vẫn không nói gì, con mèo nhỏ đã tự mình chui ra nhảy trên bàn, hắn ngửi một chút cái dĩa cá kho còn lớn hơn thân thể hắn, liếm liếm đầu lưỡi, lời nói: "Ta không khách khí a." Hay dùng 2 cái chân trước đè lại cái cá kia bắt đầu ngoạm một miếng to. Còn Đường Long thì vừa thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ cùng tướng ăn đáng yêu của con mèo nhỏ, vừa ăn bữa cơm canh đầu tiên từ lúc chào đời tới nay tại thủ đô nước Vũ Lai.

Đường Long mới ăn vài miếng cơm, con mèo nhỏ tựu ngẩng đầu trừng con mắt đáng yêu nói ra: "Đại ca ca, làm phiền ngươi giúp ta rót rượu."

"Khục! Khục!" Đường Long thiếu chút nữa bị sặc sau khi uống một ngụm nước lạnh hít thở nói: "Làm ơn đừng gọi ta là đại ca ca, buồn nôn muốn chết." Nói xong liền rót một chén rượu thay con mèo nhỏ.

Con mèo nhỏ vẫy vẫy cái đuôi nhìn Đường Long rót rượu, nghe vậy lập tức hỏi: "Không gọi ngươi đại ca ca, vậy gọi ngươi là gì?"

"Gọi ta Đường Long tốt rồi, đúng rồi, ngươi nhỏ như vậy như thế nào uống rượu đâu này?" Đường Long nhìn xem cái chén rượu kia so con mèo nhỏ ngồi cạnh còn cao, kỳ quái hỏi.

Cái con mèo nhỏ kia không nói gì, mà là đứng thẳng đứng người dậy, đem 2 cái chân trước để lên chén rượu, sau đó thò đầu uống. Sau khi uống vài ngụm rượu, ngẩng đầu lên nhìn Đường Long nói: "Đường Long, ngươi là cái người tên Đường Long là người lập công lớn ngược lại bị bắt giam ở Vạn La Liên Bang, cuối cùng phải nhờ đến tướng lĩnh Đế quốc giải vây mới được tha tội sao?"

Đường Long chỉ vào con mèo nhỏ giật mình hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao ngươi biết vậy? Ngươi không phải nói ngươi mới sinh ra không có vài ngày sao?"

Con ngươi đáng yêu của con mèo nhỏ vừa chuyển động một cách long lanh, vùa dùng giọng vô tội nói: "Ta cũng không biết vì sao lại biết rõ như vậy, cũng giống như việc ta vừa ra đời đã biết nói vậy, ta vừa nghe tên của ngươi, trong đầu liền xuất hiện những dữ liệu này."

Con mèo nhỏ sau khi nói xong nhìn thấyĐường Long sờ lên cằm đối với mình không ngừng cười, không khỏi lập tức ngồi đoan chính, sau khi 2 cái chân trước khép lại cúi đầu nói: "Cảm ơn sự tiếp đãi của ngài." Nhưng sau đó xoay người muốn chạy trốn. Nhưng nó vẫn không thoát được ma trảo Đường Long, nó bị Đường Long nắm da cổ, cả thân thể cứ như vậy bị nhấc lên không trung. Con mèo nhỏ tứ chi co lên, nhìn Đường Long một cách tội nghiệp nói ra: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi mời ta ăn cá, là phí chỉ đường, ta và ngươi không ai nợ ai, ngươi bắt ta làm gì? Hãy thả ta đi , van xin ngươi." Nói xong dốc sức liều mạng nháy mắt.

Đường Long đè nén lòng thương tiếc dấy lên vì nhìn thấy con mèo nhỏ đáng yêu, nghiêng đầu cười toe toét nói: "Đương nhiên, ta mời ngươi ăn cá là phí chỉ đường mà đã nói từ trước. Nhưng, mèo con à, ta không có mời ngươi uống rượu, ngươi biết chai rượu này bao nhiêu tiền không?" Đường Long cười hì hì chỉ vào chai rượu đỏ trong thùng đá.

Nhìn thấycon mèo nhỏ lắc đầu, vẻ tươi cười của Đường Long càng sáng lạn hơn, hắn cầm chai rượu lên giơ trước mặt con mèo nhỏ nói: "Ngươi biết chữ không? Ngươi tự mình xem đi, chai này rượu có trên trăm năm lịch sử rồi, một chai cũng hơn một triệu một ly cũng là vài chục ngàn đồng. Vài ngụm của ngươi đã uống hết mấy chục ngàn đồng, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Có nên thành thật khai thật với ta không?"

Con mèo nhỏ trừng mắt mắt to tức giận mà reo lên: "Ngươi khi dễ người, làm gì mà mắc như vậy! Đây là năm 3414 lịch vũ trụ, nhiều nhất giá trị 100 ngàn đồng, ngươi quả thực đã cho ta không biết chữ à!"

Đường Long lăng, nhìn xem nhãn hiệu bình rượu, nhìn nhìn lại giấy tờ thượng giá rượu, một hồi lâu hắn mới một vỗ bàn nộ hô: "Con mẹ nó! Dám chắc đây là hắc điếm? Nhân viên phục vụ đâu! Ngươi quâ đây giải thích cho ta!" Biết mình lại một lần nữa bị lừa nên Đường Long vô cùng tức giận, chẳng những bị một kẻ có tiền như tiểu cô nương lừa gạt đi mấy ngàn, còn bị một con mèo nhỏ hết lừa ăn lại lừa uống, bây giờ ngay ăn bữa cơm cũng bị người ta lừa gạt, chẳng lẽ nước Vũ Lai là một nước lường gạt sao? Đường Long nghĩ không ra đã một cước đá đổ bức bình phong, mà con mèo nhỏ thì sợ hãi vội giãy giụa chuẩn bị đào tẩu, đáng tiếc bị Đường Long tiện tay đem hắn nhét trở về túi áo.

Nghe được Đường Long kêu to cùng tiếng bình phong ngã xuống đất, mấy cái nhân viên phục vụ cùng một chủ quản cuống quít đã chạy tới. Người chủ quản kia sau khi cúi chào Đường Long liền nói: "Tiên sinh ngài có gì không hài lòng, xin cứ nói với ta, xin đừng quấy rầy đến khách hàng khác." Đường Long nhìn thấy rất nhiều khách hàng đều đang nhìn mình cằm chằm, thì hạ giọng nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các ngươi dám đem rượu năm 3414 biến thành rượu một trăm năm để bán?" Nói xong liền đem bình rượu cùng giấy tờ đưa cho chủ quản xem.

Chủ quản xem xét, mồ hôi lạnh tuôn ra, hai loại rượu này không cẩn thận phân biệt cũng rất dễ dàng nhận lầm, xem ra hẳn là người lấy rượu đã lấy nhầm. Hắn lập tức xin lỗi không ngớt lời: "Vô cùng xin lỗi, quả thật là vô cùng xin lỗi, hai loại rượu này bởi vì nhãn hiệu rất giống nhau, người dưới đã lấy nhầm, ta sẽ đổi lại cho ngài, để tỏ lòng xin lỗi, tiền rượu của ngài không cần phải trả." Chủ quản vô cùng sợ hãi Đường Long lớn tiếng làm ồn, bởi vì chuyện này gây ra tổn hại rất lớn cho danh dự của nhà hàng, Nhưng may mắn Đường Long biết không phải là nhà hàng cố ý, nên cũng không tính toán.

Nhìn thấyĐường Long không có ý kiến, chủ quản sau khi thở phào lùi xuống, vừa âm thầm cắn răng quyết định trở về phải dạy người lấy rượu một trận, vừa mới lui về phía sau đi vài bước, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng hét vui mừng của một cô gái, dọa hắn thiếu chút nữa làm rớt cái bình rượu năm 3414 kia xuống đất.

Vốn Tinh Linh vốn không có tâm tình đi chú ý những chuyện ồn ào này, lại nghe được Nạp đặc nói: "Sao phong cách Shangri-La trở nên kém như thế, khách hàng thô lỗ như vậy mà cũng tiếp đãi?" Lúc nói lời này, có chút hiếu kỳ ngẩng lên nhìn lên, vừa nhìn làm cho nàng lập tức đứng lên hô: "Đường Long!"

Nạp Đặc vừa nghe thấy lời của Tinh Linh, lập tức phản xạ có điều kiện sửa sang lại dung nhan, sau đó mới vẻ mặt tươi cười đứng dậy quay đầu lại nhìn về phía Đường Long.

Nghe được có người kêu tên của mình, Đường Long nhìn lại, một mỹ nữ đeo kính râm đang chạy về phía mình, ban đầu còn không biết cô gái này là ai, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Nạp Đặc, Đường Long mới giựt mình kinh ngạc hô một tiếng: "Tinh Linh? !"

Đường Long hiện tại vô cùng ngạc nhiên, ngôi sao ca nhạc này làm sao sẽ biết rõ tên của mình? Mình chưa từng gặp nàng, nàng sao có thể nhận ra người đang đeo kính râm như mình?

Tại lúc Đường Long hét lên Tinh Linh lời này khách hàng cùng nhân viên phục vụ ở đây đều tập trung ánh mắt về phía Tinh Linh đang chạy tới chỗ Đường Long , mà Nạp Đặc sau khi nghe thấy lời này liền chau mày. Sao cái tên Đường Long kia lại nói ra tên của chị mình trước mặt mọi người như thế? Chẳng lẽ hắn không biết sau khi những người này biết được Tinh Linh ở tại đây sẽ bám theo nàng sao? Tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn là bước nhanh đi theo sau lưng Tinh Linh, vẻ mặt tươi cười đi đến chỗ Đường Long.

Ngay tại thời điểm Tinh Linh sắp ôm lấy Đường Long, oanh một tiếng nổ mạnh, cửa sổ thủy tinh bên cạnh Tinh Linh đột nhiên nổ tung. Ngay sau đó hai người khách hàng gần đố đột nhiên mãnh liệt xông đến, ôm lấy Tinh Linh còn chưa tỉnh táo lại sau nổ vang thoáng một cái nhảy ra ngoài cửa sổ. Từ đó dẫn đén tiếng kêu sợ hãi của mọi người tại hiện trường. Đường Long không có kêu sợ hãi, mà là trước tiên kịp phản ứng mãnh liệt nhào tới, đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước.

Đường Long ghé vào bệ cửa sổ bên cạnh phát hiện Tinh Linh cùng hai người khách kia, không có trực tiếp rơi xuống đất, mà là trực tiếp rơi vào trong một con phi thuyền màu đen. Chiếc phi thuyền màu đen kia sau khi đón được người, lập tức nổ máy bay về phía khoảng không đen tối.

Động tác chậm một chút, nhưng cũng nhìn thấyTinh Linh bị phi thuyền chở đi là ánh mắt si ngốc của Nạp đặc đang lẩm bẩm nói: "Chuyện này là sao? Chuyện này là sao? Tinh Linh cứ như vậy bị người mang đi?"

Đường Long nhấc Nạp Đặc lên hung hăng mà đánh cho hắn mấy cái tát nói: "Ngu ngốc! Tinh Linh bị bắt cóc rồi, còn không mau báo cảnh sát!" Nạp Đặc lúc này mới kịp phản ứng, hắn bất chấp đau đớn trên mặt, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra rống kêu lên. Còn những khách hàng kia cũng bắt đầu nghị luận ào ào, Nhưng xem bộ dạng của đáng người này, rõ ràng là ở lại đây vì muốn xem náo nhiệt.

Cửa lớn nhà hàng bị đụng mạnh, một mỹ nữ mang theo vài người đàn ông chạy đến, mỹ nữ kia sau khi nhìn quanh lập tức đối với Nạp Đặc quát: "Tiểu thư đâu?" Lúc có vài người xông vào, con mèo nhỏ trong túi áo Đường Long giãy dụa không ngừng, không biết nguyên nhân gì đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Nạp Đặc giống như là trông thấy cứu tinh hét lên nói: "Nhanh, Văn Na tiểu thư, Tinh Linh tiểu thư bị bắt cóc rồi!"

"Cái gì? !" Văn Na lập tức đưa ánh mắt mấy người đàn ông ở sau lưng, người đàn ông sau khi che một lỗ tai giống như nghe một chút cái gì đó lập tức nói một cách lo lắng: "Không có tín hiệu tiểu thư!"

"Làm sao có thể không có tín hiệu? Cho dù ở ngoài không gian cũng có thể thu được tín hiệu của tiểu thư mà!" Văn Na không thể tin được hô.

" Tiểu thư các ngươi bị bắt vào trong một phi thuyền màu đen không có bất kỳ dấu hiệu nào, chỉ sợ chiếc phi thuyền kia có chức năng chặn tín hiệu." Đường Long xen vào nói nói.

Văn Na nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Đường Long, vừa nhìn liền hét lên: "Đường Long tiên sinh!"

Đường Long nhíu mày nói: "Ngươi cũng nhận ra ta? Bây giờ không phải là thời điểm chào hỏi, có lẽ hay là nhanh thông báo vũ trụ cảnh thự đi chặn đường chiếc chiếc phi thuyền kia."

Văn Na cũng biết bây giờ không phải là thời điểm nói những điều này, lập tức nói với Nạp Đặc: "Nạp Đặc tiên sinh, bây giờ là lúc dựa vào bản lãnh của ngươi rồi! Tiểu thư nếu như có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nạp Đặc biết rõ văn Na là trách mình không mang theo vệ sĩ bên người, nhưng toàn bộ vệ sĩ của mình đều đi tìm cái tên Đường Long chết tiệt kia, nghĩ vậy hắn liền nhìn Đường Long bằng ánh mắt oán hận. Bởi vì từ vẻ mặt không có chút gì lo lắng của Đường Long, cùng với những lời với lập trường là một người ngoài mà nói với Văn Na, hắn đoán được Đường Long hoàn toàn không phải là em trai gì đó của Tinh Linh. Đương nhiên, hắn tạm thời đem oán hận đối với Đường Long để ở một bên, hiện tại xác thực là dựa vào bản lĩnh của mình, nói cách kháclà phải dựa vào thân phận con trai tổng thống của mình.

"Đường Long tiên sinh, có thể xin ngài hỗ trợ cứu tiểu thư Tinh Linh trở về hay không?" Văn Na hướng đứng một bên nói với Đường Long.

"Ta có thể giúp được gì cơ chứ?" Đường Long nhìn thấy cái tên ạp Đặc kia sau khi gọi điện thoại không bao lâu, thì có rất nhiều cảnh sát mặt đất cùng với rất nhiều cảnh sát tuần tra vũ trụ chạy đến, hơn nữa những người đàn ông sau lưng văn Na làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường lợi hại. Sau khi nhìn thấy những thứ này, Đường Long hoàn toàn không cảm thấy mình có thể giúp được gì.

Văn Na nhìn thấyĐường Long không có có một chút thần sắc lo lắng, không khỏi gần phía trước đến thấp giọng quát: "Tinh Linh tiểu thư là chị gái máy tính của người!"

"Chị gái máy tính?" Đường Long kì quái, chị gái máy tính không phải biến thành người máy trợ giúp mình quản lý sự vụ ở hành tinh Trung Châu sao? Lúc nào đã biến thành Tinh Linh rồi? Tinh Linh không phải là con người sao? Nàng như thế nào trở thành chị gái máy tính được?

Nhìn thấyĐường Long không tin bộ dạng, văn Na mau tức nổ, nàng nghiến răng nghiến lợi quát: "Doanh trại huấn luyện trung đoàn 23! 5 sĩ quan huấn luyện người máy! Binh nhì Đường Long!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.