Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 138: Q.13 - Chương 138: Rửa Nhục Không Thành




Âm thanh này vừa vang lên xong, Đường Long cũng cảm giác được thân thể lắc lư, đương nhiên đây là chuyện trong nháy mắt, Đường Long cười nói với Sa Lệ cũng đứng vững: "Xem ra bọn họ càng ngày càng tiến gần chúng ta, không biết bọn họ cứ tấn công như vậy, lúc đến tầm bắn còn thừa lại bao nhiêu năng lượng. Hài, thật muố ra chiến trường quá đi." Nói đến câu sau Đường Long cảm thán bắt đầu đứng dậy.

"Chủ công, ta..." Sa Lệ muốn nói cái gì, nhưng Đường Long vẫy tay ngăn Sa Lệ lại rồi nói tiếp: "Ta biết rõ ngươi vì sao lại an bài ta đi phòng thủ phía sau, yên tâm, ngươi là tổng chỉ huy, ta sẽ phục tùng mệnh lệnh."

Sa Lệ khẽ gật đầu, cúi chào Đường Long nói: "Như vậy Chủ công, ta đi chỉ huy chiến đấu." Sau khi Đường Long chào đáp lễ thì Sa Lệ liền cúp máy.

Sa Lệ cúp máy truyền tin rồi hỏi lính radar người máy: "Kẻ địch ở phương vị nào?"

"Báo cáo sếp, kẻ địch ở phương vị XXX, khoảng 20 phút đồng hồ nữa sẽ hiện ra trên ra đa của chúng ta." Lính radar người máy kia đứng dậy mở ra bản đồ tinh hệ nói.

Sa Lệ nhìn một đồ tinh hệ rồi gật đầu nói: "Mệnh lệnh đại đội thứ nhất, thứ hai di chuyển đến phương vị XXX, đội thứ ba, thứ tư di chuyển đến phương vị XXX, các đại đội còn lại từ từ tiến lên." Sau khi mệnh lệnh truyền đạt xuống thì trận hình tám hình vuông lập tức phân ra bốn khối, làn lượt lái về hai phương vị mà Sa Lệ đã chỉ thị.

Quay đầu nhìn hình dạng đồ hình hạm đội Lý giá biểu thị trên bản đồ tinh hệ, Sa Lệ bất giác trong lòng thầm nghĩ: "Người của Lý gia là ngu ngốc? Hay là vô cùng tự đại? Ngay cả radar giám sát ẩn núp trong biên giới của chúng ta cũng không phát hiện ra, chẳng lẽ trường quân đội của bọn họ không có dạy những quân quan kia phải quét sạch máy giám sát trên đường xuất chinh sao? Nếu như không phải vì rèn luyện những hạt giống kia, giốnh như lần trước trực tiếp tiêu diệt bọn họ hẳn là bớt việc ah." Nghĩ vậy, Sa Lệ nhấn một cái cái nút ra lệnh cho tất cả các hạm trưởng ngoại trừ Đường Long ra bắt đầu huấn luyện hạt giống.

Ba người bọn Lưu Tân được triệu tập đến trước mặt Sa Lệ, tuy ánh mắt Sa Lệ lạnh lùng làm cho bọn họ toàn thân không được tự nhiên, nhưng bọn họ ép buộc mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Sa Lệ. Một hồi lâu, Sa Lệ cuối cùng đã mở miệng: "Lần chiến đấu này để cho hơn hai ngàn người các ngươi cái này cùng chỉ huy."

Nghe thấy lời này, Lưu Tân ba người trợn tròn mắt, bọn họ mặc dù biết những người này sắp được bồi dưỡng thành sĩ quan chỉ huy, nhưng không ngờ lại để cho những người chỉ chỉ huy quân đội trong hư cấu này tiến hành chỉ huy thực hiến để rèn luyện năng lực chỉ huy. Đây cũng không phải là chương trình giả lập ah, bất kỳ một sai lầm nào cũng đều là dùng tính mạng để đổi lấy.

Sa Lệ không để ý tới biểu lộ ngây ra đó của bọn họ, tiếp tục nói: "Ta cùng tất cả hạm hạm trưởng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, nếu như mệnh lệnh chỉ huy của các ngươi xuất hiện sai lầm, vậy chúng ta sẽ thu hồi quyền chỉ huy của các ngươi, người bị thu hồi quyền chỉ huy sau khi cuộc chiến kết thúc sẽ được đưa về quân đội hoặc trường quân đội cũ."

Nghe thấy lời này, ba người Lưu Tân lập tức hiểu rõ chỉ cần mình vừa xuất hiện sai lầm, sếp sẽ thu hồi quyền chỉ huy. Nói cách khác chỉ cần xuất hiện sai lầm, chính mình sẽ đánh mất tư cách trở thành quan chỉ huy, hơn nữa có thể khẳng định người bị trả về kia sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tiến vào cao tầng. Bọn họ chắc chắn như thế là bởi vì sai lầm trên chiến trường đại diện cho cái chết ah!

Mặc dù sau khi xuất hiện sai lầm thì tiền đồ của mình sẽ là một mảnh đen kịt, nhưng là nếu như mình không làm gì sai lầm, như vậy tiền đồ của mình sẽ rất sang lạng. Ba người bọn Lưu Tân nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương nhìn thấy được lòng tin đối với mình và tia dã tâm đối với tương lai. Bọn họ khôi phục tinh thần, duy trì tư thế quân đội tiêu chuẩn lặng lẽ lắng nghe lời Sa Lệ nói.

Nhìn thấy bọn họ nhanh như vậy khôi phục tinh thần, Sa Lệ âm thầm khen ngợi, nhưng cô ấy vẫn duy trì thần thái lạnh lùng nói: "Các ngươi có thể từ máy tính trên chiến hạm có được hết tất cả tư liệu chiến trường, cấp bậc của các ngươi là dựa theo quân hàm cao thấp của hạm trưởng chiến hạm để tính, nói cách khác trước khi các ngươi không có sai lầm gì, ba người các ngươi chính là sĩ quan chỉ huy cao nhất của hạm đội này, bây giờ địch còn 15 phút nữa đi vào phạm vi radar, các người bắt đầu đi.” Sa Lệ nói xong cũng rời đi ghế quan chỉ huy đứng một bên không lên tiếng.

Lưu Tân là người thứ nhất lên tiếng nói: "Ta phụ trách liên lạc tất cả sĩ quan chỉ huy của các hạm." Nói xong cũng chạy tới chỗ lính thông tin, còn Duy Tư thì nói: "Ta phụ trách giám sát và điều khiển rada." Khiết Khắc thì gật đầu nói: "Ta phụ trách quân tình."

Nhìn thấy bọn họ nhanh như vậy đã phân xong công việc, Sa Lệ khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm cho điểm. Sa Lệ sẽ như thế nhàn nhã ngốc ở bên cạnh xem náo nhiệt, Đường Long quyết định dùng cuộc chiến giữa 2 phạm vi thế lực để huấn luyện quan quân dự bị, đều là vì trên những chiến hạm bạch kình này ngoại trừ những thiếu úy được chọn lựa đến từ bên ngoài, đều là người máy. Người máy dù không có người chỉ huy, cũng có thể phối hợp ăn ý tiêu diệt kẻ địch. Cho dù hạm đội bị những sĩ quan quân dự bị này chỉ lung tung huy bừa bãi cũng không sợ, bọn họ điều khiển những chiến hạm này cũng không phải có được tư duy phức tạp như nhân loại, chỉ cần một mệnh lệnh, chúng có thể lập tức khôi phục lại từ trong hỗn loạn.

Thời gian trôi qua, độ nguy hại của hỏa lực kẻ địch càng lúc càng lớn, nhưng bởi vì chiến hạm bạch kình da dầy, cho nên ngoại trừ số độ màng bảo vệ chiến hạm bị giảm bớt ra, hoàn toàn không có cái gì bị tổn thương. Những si quan quân dự bị được lựa chọn ra như Lưu Tân này, không hổ là quân nhân rất kiệt xuất, bọn họ tuy tuổi trẻ, nhưng không hề bối rối, cũng có thể trong bọn họ rất bối rối nhưng lại được che đây rất tốt.

Bọn họ sau khi bàn bạc căng thẩgn, lúc chiến hạm địch xuất hiện ra trên ra đa cũng đã lên kế hoạch xong, hiện tại những người trẻ tuổi này đều nín hơi lẳng lặng chờ đợi kẻ địch tiến vào phạm vi bắn hữu hiệu.

Đương lúc cánh quân thứ nhất của Lý gia xuất hiện ra trên radar, những người trẻ tuổi kia lập tức ra lệnh: "Pháo nhắm vào mục tiêu chuẩn bị!", hạm đội Lý gia tiến vào phạm vi bắn, lập tức bị hang ngàn chùm laser tấn công. Lý gia lão biết được tình hình này lập tức ra lệnh: "Cánh quân thứ 2, thứ 3 bắn yểm trợ, cánh quân nhất toàn lực đột tiến!"

Lý Văn sĩ quan chỉ huy cánh quân thứ nhất nhận được mệnh lệnh, nghiến răng, sau khi chống đỡ được đợt pháo kích của Đại Đườgn, lập tức điều những chiến hạm da dày đến đằng trước làm tấm chắn, sau đó những chiến hạm khác thì trốn ở những tấm chắn này mà dốc sức liều mạng xông về phía trước. còn cánh quân thứ hai, thứ ba ở cách xa phía sau bọn họ hơn 10 phút lộ trình bắt đầu bắn mãnh liệt, để có thể tiến hành hành động yểm trợ.

Bởi vì quân Đại Đường có ưu thế về phương diện radar, cho nên có nghĩa là quân Đại Đường nhìn thấy được quân Lý gia, quân Lý gia không nhìn thấy quân Đại Đường, hoàn toàn ở vào địa vị bị động. Nhưng cũng bởi vì quân Lý gia hiện ra ba tầng đột tiến công kích, quân Đại Đường trong lúc bị quân Lý gia quấy nhiễu, đã không hoàn toàn tiêu diệt hết cánh quân thứ nhất của Lý gia đang tiến thẳng về mình.

Lý Văn tiến vào trận thế quân Đại Đường mãi cho đến lúc này mới phát hiện trên radar quân địch có 900 chiến hạm, chứ không phải là 100 chiến hạm tưởng tượng lúc ban đầu, quá sợ hãi nên hắn lập tức báo tin này cho Lý gia lão, hơn nữa bắt đầu chửi ầm lên ra đa của chính mình dò tìm binh lực quân dịch lại để cho lúc gần sát kẻ địch rồi mới được biết, cuộc chiến này làm sao mà đánh đây!

Nhận được tin tức kẻ địch có 900 chiếc chiến hạm, Lý gia lão ngây người, nhưng là rất nhanh nói với toàn quân: "Cánh quân thứ nhất của chúng ta đã đột nhập trận địa địch, thắng lợi ở ngay trước mắt, Cánh quân thứ thứ hai, thứ ba toàn lực tiến về phía trước!" Lý gia lão nói nói như thế, kỳ thật hắn biết rõ cuộc chiến lần này nhất định là lành ít dữ nhiều, bởi vì lần trước kẻ địch có 100 chiến hạm thì đã giết chết mấy trăm chiến hạm của mình, lần này quân dịch điều động 900 chiếc, mình có 1500 chiếc còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng. Tuy hắn biết rõ những điều này, nhưng hắn càng hiểu rõ nếu như mình cứ như vậy hạ lệnh lui quân, trở về nhất định sẽ bị bắt giam. Cho dù muốn lui cũng phải chờ cánh quân thứ nhất và thứ hai bị tiêu diệt sạch rồi mới được lui, chỉ cần 500 binh lực cánh quân thứ 3 còn trong tay, cho dù thất bại quay về cũng không có người kéo mình xuống đài.

Nghe được bộ đội mình rốt cục đã đột tiến bụng quân dịch, sĩ khí quân đội Lý gia tăng lên. Lý Văn biết được mệnh lệnh này tuy rất muốn tự ý rút lui, đáng tiếc sự tấn công mãnh liệt của bồ đội đột tiến sĩ khí tăng lên, khiến cho ông ta ôm giấc mộng chiến thắng nên quyết định tạm thời chuẩn bị đánh. Ông ta không có tham gia cuộc chiến lần trước, không tin rằng 1500 chiến hạm của mình đánh không lại 900 chiến hạm, chỉ cần mình có thể chống đỡ được một lát, bộ đội chạy đến đến tiếp viện phía sau nhất định có thể tiêu diệt sạch những kẻ này, đến lúc đó mình chính là đại công thần.

Những sĩ quan trẻ đang chỉ huy quân Đại Đường ngay từ đầu cũng bị những chiế nhạm đột tiến của quân địch làm cho giật mình, nhưng là bọn họ nhanh chóng phát hiện những chiến hạm địch này không gây ra tổn thương gì cho chiếc chiến hạm bạch kình này của mình cũng, lập tức ổn định lại tinh thần tổ chức bao vây tấn công những chiến hạm địch không biết sống chết này.

"Báo cáo Chủ công, tiểu đội 13 toàn bộ bị diệt!"

"Báo cáo Chủ công, tiểu đội 24 mất đi liên lạc!"

Nhận được những báo cáo này Lý Văn phiền não không thôi, bởi vì mình mới đột tiến trận địa địch thì lập tức nhận được báo cáo có mười mấy tiểu đội bị tiêu diệt." Bộ đội đằng sau sao còn chưa đến? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ lúc bọn họ đi vào,50 tiểu đội của ta e rằng chỉ còn lại vài tiểu đội!" Nghĩ vậy, Lý Văn tức giận quát lính thông tín: "Bộ đội phía sau bao lâu nữa mới tới? Bảo cho bọn họ nhanh lên, chúng ta sắp chống đỡ không nổi rồi!"

"Đại ca người thấy sao?" Lưu Tân hỏi Khiết Khắc đang nhìn bản đồ tinh hệ, còn Duy Tư đang quan sát chiến trường hao tổn cũng đưa ánh mắt nhìn về phía này.

"Ta thấy trước tiên không cần tiêu diệt hết tiên phong của địch, nếu như tiêu diệt, hai cánh quân tiếp viện phía sau e rằng sẽ không đến tiếp viện, thậm chí còn quay đầu bỏ trốn.”Khiết Khắc chỉ vào bản đồ tinh hệ nói.

Duy tư xen vào nói nói: "Điều đại đội thứ ba, thứ tư và thứ năm từ vòng vây ra, giữ lại đại đội thứ nhất, thứ hai tấn công kẻ địch , như vậy hỏa lực sẽ giảm bớt, hi vọng của kẻ địch sẽ càng nhiều."

Lưu Tân cười nói: "Vậy ba đại đội điều đi kia phải vừa vừa giảm bớt hỏa lực vừa lui về phía sau, tránh cho hỏa lực đột nhiên giảm đi khiến cho kẻ địch cảm thấy nghi ngờ."

Khiết Khắc gật đầu chỉ một chút bản đồ tinh hệ nói: "Điều ba đại đội kia đến chỗ này, đợi sau khi quân tiếp viện của địch đến lập tức tấn công.”

"Ha ha, những đồng chí của bốn đại đội sáu, bảy, tám, chín này đều có ý kiến, hỏi vì sao bọn họ không có nhiệm vụ chiến đấu." Duy tư cười nói.

"Nói cho bọn họ biết không cần lo lắng, lúc đại chiến sẽ cho bọn họ ra chiến trường, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ không phải ở chỗ này." Khiết Khắc nói xong, ba người đều nở nụ cười. Lưu Tân nhìn ghế sĩ quan chỉ huy không có một bóng người, nói với hai người kia: "Nếu như không phải chúng ta biết rõ lợi hại của quân đội mình, sau khi nhìn thấy kế hoạch chiến đấu tiếp sau này, quả thật còn cho rằng cấp trên điên rồi."

"Cái tên này, nhìn thấy thượng tướng không có mặt thì nói lung tung rồi, cấp trên đã có thể định ra kế hoạch này thì đã nắm chắc, nếu không bọn họ sao lại dám định ra kế hoạch như thế chứ.”Duy tư cười nói.

"Được rồi, không nói những chuyện không lien quan. Thượng tướng không ở bên cạnh chúng ta chính là cho thấy cô ấy rất tin nhiệm chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải đánh tốt trận này, không thể để mất mặt!" Khiết Khắc uy nghiêm nói.

"Dạ!" Duy tư cùng Lưu Tân nghe nói như thế bất giác vô ý thức đáp, xem ra ba người bọn họ đã phân rõ ai cao ai thấp.

Lý Văn lúc lo lắng trong chiến lửa đột nhiên phát hiện hỏa lực của địch giảm đi, vốn cách vài giây thì báo cáo có một chiến hạm bị phá huỷ, bây giờ cách hơn mười giây mới báo cáo một lần."Kẻ địch hết năng lượng rồi?" trong đầu Lý Văn đột nhiên có ý nghĩ này, bởi vì nhìn thấy những chiến hạm bạch kình kia tấn công giốnh như tát nước thì hoài nghi bọn họ không hết năng lượng cũng là bình thường.

trong quân Lý gia, không những Lý Văn có ý nghĩ này, những người khác có kiến thức một chút cũng có ý nghĩ này, vốn quân Lý gia đánh ép lập tức bắt đầu phản kích ào ào. Từ trên màn hình của chiến hạm, hỏa lực của một bên giảm dần, còn hỏa lực củ một bên tăng dần, giống như chiến tranh đã có thể phân định thắng bại.

Vốn cả chút chần chờ có ênn tiến lên trước tiếp viện hay không, Lý Tịnh chỉ huy cánh quân thứ hai của Lý gia, từ trên ra đa thấy cảnh này thì lập tức tin tưởng ra lệnh thuộc hạ tiến nhanh về phía trước, hy vọng có thể được chia chác một phần thắng lợi. Nhìn thấy cục diện quân mình bị quân địch tấn công tới tấp, Lý Tịnh âm thầm chửi mình cẩn thận quá mức rồi, nghe được đối phương có 900 chiến hạm mà bắt đầu cẩn thận từng li từng tí chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào, nếu như mình một mực giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước, sợ rằng bây giờ đã bắt đầu thu hoạch quả thắng lợi rồi.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thế trận quân đại đường trên radar, Lý gia lão mặc dù trên ra đa biết được hỏa lực quân địch chiếm ưu thế, nhưng trải qua thất bại vì chiến hạm bạch kình hắn không tin năng lượng quân Đại Đường đã tiêu hao sạch như thế giống như lời Lý Văn nói, rất có thể đây là mưu kế mà quân Đại Đường dụ hai cánh quân của mình đến. Nhưng tuy hắn có ý nghĩ này, cũng không thèm nhắc nhở kẻ nào, chỉ là để cho cánh quân thứ ba của mình giữ vững tốc độ bình thường tiến lên.

Lúc cánh quân thứ hai của Lý Tịnh tiến vào vòng chiến, bọn người Khiết Khắc đều chú ý đến cánh quân thứ ba đang ở xa chầm chậm tiến đến."Sao, có đợi đến đông đủ rồi mới tấn công hay không?" Lưu Tân hỏi.

Duy tư suy tư một chút lắc đầu: "Cánh quân phía sau của địch kia rõ rang không muốn gia nhập cuộc chiến, nếu không thì sao lại dùng tốc độ bình thường để tiến lên."

"Ừm, bốn đại đội sáu bảy tám chín truy sát diệt sạch những quân địch rơi lại phía sau kia, nhưng đại đội khác tiêu diệt hết hai cánh quân tiến vào khu vực chiến đấu.” Khiết Khắc lên tiếng nói.

Lúc mệnh lệnh này truyền đến chiến hạm thứ 10 tiểu đội 10 đại đội 9, Đường Long buồn chán đã sắp đi ngủ, lập tức giống như hít phải thuốc kích thích, nhảy dựng lên nói: "Đuổi theo quân địch!"

bọn người Lý Lực Quân đang đứng ở đài chỉ huy thông qua màn hình quan sát tình hình chiến đấu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, động cơ chiến hạm đã khởi động xông đến chỗ cánh quân của Lý gia lão đang chầm chậm bay đến. Chiếc chiến hạm này của Đường Long là cái chiến hạm đầu tiên thi hành mệnh lệnh, lúc những sĩ quan dự bị kia có phản ứng lại, chiếc chiến hạm này của Đường Long đã vọt tới vị trí đầu tiên Có sự khác nhau như thế cũng không lạ gì, ai biểu binh lính trên chiếc chiến hạm này của Đường Long đều là ưu tú nhất trong toàn quân, những chiến hạm kia tuy đều là người máy điều khiển, nhưng phản ứng của sĩ quan chỉ huy sao nhanh bằng Đường Long được.

Nhìn thấy tình hình chiến đấu đang chiếm ưu thế, Sa Lệ không muốn quấy nhiễu bọn người Lưu Tân mà quay về phòng, từ máy giám sát phát hiện chiến hạm Đường Long vọt tới vị đầu tiên, bất giác quá sợ hãi mà khởi động máy bộ đàm nói: "đại đội Sáu bảy tám chín lập tức đuổi theo chiến hạm kia của đại độic chín! Không thể để cho hắn một mình đột tiến!"

Nghe được thanh âm lo lắng của Sa Lệ, bọn người Khiết Khắc sửng sốt, cho rằng Sa Lệ không hi vọng hơn hai ngàn sĩ quan dự bị mình này xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng cảm động chuẩn bị đem mệnh lệnh này truyền đạt xuống dưới, nhưng bọn họ phát hiện đại đội sáu bảy tám chín đã tăng tốc đuổi theo chiến hạm kia.

"Bọn họ phản ứng cũng không chậm..." Duy tư lời còn chưa nói hết, bốn sĩ quan chỉ huy dự bị trên bốn đại đội kia truyền tin đến lính điều khiển không tuân mệnh lệnh đã tự tiện tăng tốc, cái này khiến cho ba vị tổng chỉ huy tạm thời đều ngẩn cả người. Nhưng bọn họ sau khi ban bố mệnh lệnh kia của Sa Lệ mới cẩn thận suy nghĩ hiện tượng kỳ quái này, chính là tất cả lính điều khiển chiến hạm sao lại đột nhiên tự tiện tăng tốc, chẳng lẽ thượng tướng không yên tâm, cô ấy còn có một hệ thống chỉ huy khác?

Lưu Tân đột nhiên ồ một tiếng chỉ vào màn hình cho thấy chiến hạm đánh số nói: “Sĩ quan chỉ huy trên chiến hạm kia không có cùng gặp mặt chúng ta!"

"Ngươi xác định?" Duy tư hỏi.

Lưu Tân điểm gật đầu nói: "Những người đã gặp mặt ta đây đều ghi chép." Nói đến đây Lưu Tân sợ mọi người hiểu lầm mình tại sao lại để sót một chiến hạm thì giải thích nói: "Ta là dựa theo danh sách ghi chép của thượng tướng, trên danh sách cũng không có tồn tại số hiệu của chiếc chiến hạm này, cho nên ta mới bỏ sót chiến hạm này."

Khiết Khắc cùng Duy Tư liếc nhìn nhau, Duy Tư thâm thúy nói: "Nghe ngữ khí, thượng tướng rất lo lắng người trên cái chiến hạm kia." Lời này lại để cho ba người đều hai mắt tỏa ánh sáng, người có thể làm cho thượng tướng lo lắng khẩn trương cả nước đại Đường không có mấy người, mà có thể chạy đến chiến trường, lại hưng phấn xông ra đầu tiên như vậy, hơn nữa còn khiến cho những binh lính có thể không nghe theo lệnh của hạm trưởng tạm thời, đáp án chỉ có thể là người đó.

"Được, để cho đại đội một hai ba bốn năm gia tăng tốc độ tiêu diệt hai nhóm địch này, để chúng ta mau chóng đuổi theo đánh nhóm thứ ba." Khiết khắc nói. Hai người khác lập tức bắt đầu cẩn thận kiểm tra công việc của mình, bọn họ cũng không muốn người kia có ấn tượng xấu về mình.

Chiến hạm Lý gia đang đang đắc ý cùng hạm đội đồng đội tấn công kẻ địch , đột nhiên phát hiện quân địch hỏa lực tăng lên mãnh liệt, mật độ chùm laser so với vừa rồi mạnh lên không phải một chút, mà là bốn phương tám hướng dường như là một chậu nước xối thẳng vào đầu vào mặt, hoàn toàn không có bất kỳ nơi nào có thể tránh né. Hết thảy mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn số độ năng lượng màng bảo vệ giảm mạnh, lúc độ năng lượng giảm xuống tới 0, ngoại trừ cảm giác được một trận cực nóng ra, thì cái gì cũng không biết.

Lý gia lão dẫn theo hạm đội chậm rãi tiến lên trước tiên nhìn thấy mấy trăm chiếc chiến hạm bạch kình bay về phía mình, sau đó nhìn thấy cánh quân thứ nhất, thứ hai gặp phải đợt tấn công mạnh, khiến ông ta sợ hãi lập tức nhảy dưng lên hét lớn: “Nhanh, Tiến hành bước nhảnh không gian!”

Lời này của ông ta vừa mới nói xong, sĩ quan phụ tá liền cẩn thận nhắc nhở: "Chủ công, trận hình chiến hạm của chúng ta quá dày, hoàn toàn không thể tiến hành được, nếu như ép buộc tiến hành, chúng ta sẽ bị không gian xé nát." Sĩ quan phụ tá biết rõ chủ công là bị sợ hãi, nếu không sẽ không phạm phải loại sai lầm cơ bản nhất này.

Lý gia khuôn mặt biến sắc, nhưng hắn không them che dấu sự hoảng loạn của mình, lập tức quơ hai tay nói: "Vậy còn đợi gì nữa? Nhanh quay đầu! Mau rút lui!"

Những thuộc hạ kia của hắn cũng không phải ngu ngốc, tình hình chiến đấu chuyển biến đã sớm nhìn thấy, không kịp có phản ứng đầu tiên, là vì nhận được cái mệnh lệnh sai lầm tiến hành bước nhảy không gian kia của Lý gia lão khiến cho bọn họ ngẩn cả người mà thôi. Bây giờ chủ công đã ra lệnh chính xác, khiến bọn họ lập tức tỉnh táo lại, dung tốc độ nhanh hơn bình thường hoàn thành mệnh lệnh này.

Vọt tới trước nhất là Đường Long nhìn thấy động tác của chiến hạm đối phương thì biết bọn họ muốn làm gì, bất giác hô lớn: "Gia tăng tốc độ, kẻ địch muốn bỏ chạy!" Nhưng bởi vì cánh quân thứ ba của Lý gia lão cách chiến trường một khoảng cách khá xa, cho dù Đường Long tăng tốc như thế nào cũng khó có thể đuổi kịp đối phương đang đào tẩu, Đường Long vung tay lên ra lệnh: "Tất cả hỏa lực nhắm vào quân địch bắn! Đừng cho bọn họ chạy trốn dễ dàng như thế!"

Vốn mệnh lệnh này của Đường Long chỉ có chiếc chiến hạm này của hắn chấp hành, nhưng không biết là những người máy kia lại một lần nữa tự ý hành động, hay là trong lòng những quan quân dự bị kia có cùng ý nghĩ giống Đường Long, dù sao chiến hạm Đường Long vừa bắn, mấy trăm chiến hạm đằng sau cũng bắn theo.

Tuy lần này pháo kích chỉ tiêu diệt vài chiếc chiến hạm không may của Lý gia, nhưng chiến hạm Lý gia sớm đã quyết định chạy trốn, lại vì lần này pháo kích này mà để lại hai trăm chiến hạm tiến hành phản kháng, những chiến hạm khác thì bỏ chạy như bay. Đang ở vị trí đầu tiên, Đường Long lập tức bị hỏa lực mãnh liệt tấn công, tuy chiến hạm có da dầy, nhưng sự chấn động mạnh và những phi đạn bay đến đồng thời nổ ở thân chiến hạm, đều khiến cho bọn người Lưu Tư Hạo sợ xanh mặt, thần sắc hoảng sợ nhìn cảnh này. Giờ phút này bọn họ hoàn toàn đã không còn tâm tình thư thái nhìn pháo hoa như trước nữa, bởi vì ai cũng không biết chiến hạm này gặp phải sự tấn công mãnh liệt như thế lúc nào sẽ giải thể.

Hồn nhiên không biết nguy hiểm, ngoại trừ những nhân viên cơ sở kia trên chiến hạm, còn có một người càng nguy hiểm càng hưng phấn. Chỉ thấy Đường Long vừa lấy tay bắt lấy ghế quan chỉ huy, để ổn định thân hình mình bị chấn động, vừa hai mắt tỏa sáng hét lớn: "Toàn lực đột tiến! Đạn đạo laser bắn!"

Nhìn từ ngoài không gian, một chiến chiến đón cơn mưa màu bạc dội xuống, đột nhiên giống như con nhím, toàn thân cao thấp phun ra vô số chùm laser và các loại phi đạn, chùm laser cùng phi đạn này, chẳng những che chăn tiêu hao hơn nửa cơn mua màu bạc này, hơn nữa còn còng xông đến chỗ người tạo ra cơn mưa màu bạc này.

Đường Long một mình chiến đấu hăng hái, loại phản kích này còn nhìn không ra hiệu quả gì, nhưng sau khi những đại đội kia đuổi đến gia nhập vào sự phản kích này, hiệu quả đã xuất hiện. Chiến hạm Lý gia tạo thành một bức tường ngăn cản địch, bị sự tấn công mạnh của hỏa pháo làm lủng một lỗ lớn trên bức tường. Nhìn thấy lỗ trống lớn này, Đường Long lập tức hét lên: "Xuyên qua! Không cần để ý đến chiến hạm địch chung quanh, bộ đội đằng sau sẽ thu thập bọn họ, chúng ta phải toàn lực truy kích kẻ địch !" lời nói Đường Long được chấp hành rất tốt, bốn cái đại đội dùng Đường Long là mũi dao nhọn, như ong bay xuyên qua cái lỗ lớn kia, tiếp tục truy kích chiến hạm Lý gia lão đã bỏ trốn. Về phần những bồ đội còn sót lại kia của Lý gia, năm đại đội quân Đại Đường đã giải quyết xong cánh quân thứ nhất và thứ hai sẽ chăm sóc bọn họ.

Bọn người Lưu Tư Hạo lúc chiến hạm không lắc lư nữa đã biết thoát được nguy hiểm, hoặc là lau mồ hôi thở phào, hoặc là mở mắt đang nhắm tịt kia, thả long toàn thân đang cương cứng. Bọn họ đều từ trên người đối phương thấy được sự lo lắng sợ hãi lúc nãy, không ngờ cuộc chiến đấu thật sự lại đáng sợ như thế.

Lưu Tư Hạo nhìn thấy tinh thần phấn chán của Đường Long ở đó làm tư lệnh, nhìn thấy thần sắc tất cả những binh lính kia lạnh lung ở tại cương vị của mình, ngẫm lại dáng vẻ vừa rồi của bọn người mình, bất giác cười khổ. Xem ra người không trải qua cuộc chiến thật sự, hoàn toàn không thể so sánh với người vào sinh ra tử trên chiến trường.

"Mình như thế có thể vượt qua được Đường Long không?" Sau khi phát hiện sự khác biệt giữa mình và Đường Long, Lưu Tư Hạo sinh ra nghi ngờ đối với dã tâm của mình. Vừa lúc đó, Trần Di ở bên cạnh tiến đến gần nhỏ giọng nói: "Sếp thật là lợi hại, sắc mặt không đổi đón nhận sự tấn công mãnh liệt xông vào quân địch, thật sự là quá uy phong." Lưu Tư Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Di giờ phút này hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Đường Long, từ trong mắt đó có thể thấy được sự si mê của Trần Di. Lưu Tư Hạo giật mình, nghiến răng, hắn biết mình bất luận thế nào dạng cũng nhất định phải vượt qua Đường Long, nếu không mình cũng đừng nghĩ được người bên cạnh dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

Lý gia lão dốc sức liều mạng đào tẩu, phát hiện theo sát phía sau là mấy trăm chiếc Đại Đường chiến hạm, bất giác hoảng sợ hô: "Mau mau! Nhanh hơn nữa, tuyệt đối không thể cho bọn họ đuổi theo!" Lý gia lão như thế nào cũng nghĩ không thông, binh lực mình rõ ràng hơn gấp mấy trăm lần địch, sao bại thê thảm như thế? Vốn còn muốn rửa nhục, không ngờ rằng trái lại bị người đuổi đánh bỏ chạy thục mạng giống như chó cùng đường, kêu mình sau khi trở về sao dám ngẩng đầu lớn tiếng với chúng thần. Hơn nữa binh lực trong nước lần này đều bị mình dẫn theo hết, bây giờ trong nước ở trong trạng thái không phòng ngự, nếu như bị địch tấn công, cả nước chỉ trong chốc lát sẽ bị đánh chiếm! Bây giờ mình phải làm sao đây? 300 chiến hạm tuyệt đối đánh không lại quân Đại Đường.

Trong lúc đó Lý gia lão linh quang lóe lên, hắn hưng phấn nói: "Nhanh, thay đổi tọa độ, tiến lên mục tiêu là XXX.” Nói rồi móc ra một tấm thẻ từ, ra hiệu thuộc hạ đem tư liệu thẻ từ nhập vào máy tính kỳ hạm. Nhiều lúc, vì để tránh cho chiến hạm bị kẻ địch bắt, từ đó khiến cho địch từ trong máy tính chiế nhạm bị bắt có được tư liệu mật của phe mình, do đón ngoài máy tính của kỳ hạm ra, những chiến hạm khác chỉ có tư liệu chiến trường bình thường và kế hoạch chiến đấu bước đầu, còn nội dung bước tiếp theo chỉ có máy tính chiến hạm mới có ghi chép.

Người thi hành mệnh lệnh nghe nói như thế sững sờ, mới nãy không phải nói là phải nhanh chóng chạy về thủ đô hay sao? Sao lại đột nhiên đổi ý? Nhưng bọn họ lập tức nghĩ đến nơi kia có gì tồn tại, bất giác cũng hưng phấn theo, lập tức thay đổi tọa độ, bay về phía kia.

"Ồ? Sao lại đột nhiên thay đổi hành trình? Chẳng lẽ bọn họ không quay về thủ đô của bọn họ?" Sa Lệ chỉ huy chiến hạm bay về phía Đường Long lấy làm lạ nói. Cô ấy sau khi quân đội tiêu diệt cánh quân thứ nhất và thứ hai của Lý gia đã lấy lại quyền chỉ huy, nhìn thấy chủ công của mình chạy phía trước nhất, cô ấy không có tâm tình nào tiếp tục huấn luyện năng lực chiến đấu của sĩ quan dự bị. Cho nên sau khi giữ lại 2 đại đội quét dọn chiến trường, liền dẫn theo ba đại đội nhanh chong đuổi theo.

"Hạ quan cho rằng quân địch có khả năng di chuyển đến địa vực có thể ngăn cản quân ta đột phá." Khiết Khắc lên tiếng nói, ba người bọn họ tuy bị thu hồi quyền chỉ huy, nhưng được cho phép tham dự thảo luận quân sự, cho nên bọn họ bây giờ đều trở thành tham mưu tạm thời.

"Khu vực có thể ngăn cản quân ta đột phá? Lưu Tân kiểm tra tinh vực Lý gia, tính toán nơi bọn họ đến kia có phải là nơi đặc biệt nguy hiểm không." Sa Lệ nói.

"Sếp, tinh vực Lý gia rất an toàn, cũng không có nơi nào nguy hiểm. Phương vị bọn họ tiến đến, bởi vì tình báo không đủ, chỉ biết là chỗ đó ngoài trừ có một hành tinh tên là Vệ Vũ của Lý gia ra, những cái khác không rõ." Lưu Tân sau khi tìm đọc trên máy tính rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.