Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 140: Q.13 - Chương 140: Tiêu Hóa Lý Gia




Sau khi chiến hạm Đại Đường rút lui đến địa điểm an toàn xong, Sa Lệ lập tức đi vào kỳ hạm của Đường Long. Lúc này Đường Long đang trong phòng ngủ tạm thời, Sa Lệ sau khi chào Đường Long đang ngồi ở trên ghế sa lon, không đợi Đường Long đáp lễ thì đã lập tức nói: "Chủ công, ta đã thông báo thủ đô,yêu cầu bọn họ phái 10 ngàn chiếc tàu vận chuyển."

"Là vận chuyển nhân viên tiếp nhận tới sao?" Đường Long đứng lên đáp lễ vừa thuận miệng nói, vừa ra hiệu với Sa Lệ, ý bảo nàng ngồi ở trên ghế sa lon, mà theo sát sau lưng Đường Long là Phượng Sương lại lập tức châm trà cho Sa Lệ. Phượng Sương, Phượng Băng các nàng phân công rất rõ ràng, Phượng Sương phụ trách việc ăn uống, Phượng Băng phụ trách mặc của Đường Long.

Sa Lệ vừa ngồi xuống, vừa gật đầu với ba người Đường Long cám ơn, sau đó mở miệng nói: "Đúng vậy, tổng cộng triệu lính vũ trang và 500 ngàn nhân viên chính phủ. Còn có vạt tư bổ sung hao tổn cho 900 chiếc chiến hạm này."

"Ừm, trong 5 hành tinh còn lại của Lý gia, mỗi hành tinh sắp xếp 1 triệu lính vũ trang và 100 ngàn nhân viên chính phủ, số người này đủ để khống chế một hành tinh hay không?”Đường Long sau khi uống nước hỏi.

Sa Lệ bưng chén lên, sau khi nhấp một hớp trà thở dài nói: "Hài, không còn cách nào khác Chủ công, nguồn nhân lực của chúng ta quá ít, 500 ngàn nhân viên chính phủ kia phải đông gom tây góp mới tìm đủ, trong đó có hơn phân nửa là vừa đề bạt lên. Về phần 5 triệu lính vũ trang, dường như phải gom góp các binh sĩ hơi giỏi một chút từ các nơi đóng quân của chúng ta đều đưa đến mới đủ, còn số lượng quân định mức ở những nơi đồn trú chỉ có thể bổ sung một ít từ chỗ phòng tuyển quân để bổ sung. Tuy chúng ta còn có 20 triệu quân nhân hành tinh trái đất, nhưng 20 triệu quân nhân này còn không có trải qua huấn luyện hiện đại hoá, rất nhiều chế thức vũ khí bọn họ cũng không biết sử dụng, hơn nữa ngài có ý muốn đem bọn họ làm lính chiến hạm, hiện tại lại cho bọn họ đảm nhiệm bộ đội mặt đất, chỉ sợ sẽ có oán hận. Còn nữa, bọn họ vừa rời đi hành tinh mẹ, hiện tại tâm tình thời kỳ này rất không ổn định, phái đến hành tinh không có người trái đất, e rằng sẽ khiến bọn họ nảy sinh một cảm giác bị bỏ rơi." Nói đến đây, Sa Lệ đặt chén trà xuống, biểu lộ nghiêm trọng nói: "Nhưng, xin Chủ công yên tâm, những nhân viên chúng ta phái đi này chỉ cần khống chế được quan viên binh sĩ Lý gia, sẽ hoàn toàn có thể hoàn thành công việc khống chế hành tinh."

"Ừm, xem ra muốn tiêu hóa hành tinh Lý gia cần một thời gian thật dài." Đường Long sau khi thở dài đột nhiên cười nói: "Xem xem chúng ta cuồng vọng đến cỡ nào, còn chưa đánh chiếm được bất cứ hành tinh nào của Lý gia, đã ở đây nói đến chuyện làm sao quản lý những hành tinh này

Sa Lệ nghe vậy cười một chút rồi nói: "Chủ công, chúng ta cũng không cuồng vọng, căn cứ tình báo và công tác thống kê sau quét dọn chiến trường, Lý gia hiện tại ngoại trừ gần hai trăm chiến hạm bị vây hãm ở hành tinh Vệ Vũ ra, năm hành tinh khác đã không có bất cứ một chiếc chiến hạm nào. Chúng ta có thể thu phục từng hành tinh một, 5 triệu bộ đội mặt đất có thể bảo đảm tiêu diệt bất cứ phần tử chống cự nào, hơn nữa ta tin tưởng Lý gia đại thế đã mất nên sẽ đưa ra lựa chọn anh minh."

Đường Long tán thành lời của Sa Lệ nên nhẹ gật đầu, rồi chuyển đề tài cười nói: "Ha ha, cho người của thế lực khác biết rõ chúng ta chỉ sợ sẽ bị cười chết, chúng ta có được 60, 70 ngàn chiến hạm cao cấp chỉ có 3, 4 ngàn chiếc chiến hạm, hơn nữa trong số 2000 chiếc chiến hạm còn không biết lúc nào mới có được.”

Sa Lệ cũng cười nói: "Đúng vậy a, nên biết dựa theo quán lệ trong vũ trụ một tàu vận chuyển cao cấp phân phối cho 10 chiến hạm để phân tích binh lực chúng ta, binh lực của chúng ta sẽ có 600, 700 ngàn chiếc. Có được binh lực khổng lồ như thế, quét qua cả vũ trụ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Đúng rồi, ta muốn ngoại trừ Lý gia thế lực gần chúng ta này thì không còn bất cứ thế lực nào có địch ý với chúng ta, e rằng có quan hệ với việc chúng ta có nhiều tàu vận chuyển. Kỳ thật binh lực của chúng ta ít đến thảm thương ah, ngoại trừ quân đồn trú cố định, binh lính chúng ta có thể vận dụng được chỉ có 900 chiếc chiến hạm bạch kình kia. Nếu như đánh chiếm lãnh địa Lý gia, khấu trừ quân đồn trú chiếm lĩnh hành hành tinh, chúng ta e rằng chỉ có thể điều động 400 chiếc chiến hạm bạch kình, không biết hai ngàn chiến hạm Trần Kháng đáp ứng kia lúc nào mới có thể đưa tới ah." Đường Long cảm thán nói.

"Chủ công, Trần Kháng nói còn cần bảy ngày, hai ngàn chiếc chiến hạm X cùng bốn vạn tàu vận chuyển cao cấp mới có thể đến hành tinh Trung Châu."

Đường Long sau khi suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn Sa Lệ, hỏi Sa Lệ vấn đề nghi vấn mình đã suy nghĩ rất nhiều: "Sa Lệ, ngươi nói cái tên Trần Kháng hi vọng khống chế kinh tế cùng công nghiệp quân sự mạch máu của chúng ta này vì sao nhiệt tình tặng vũ khí cho chúng ta như thế?"

Sa Lệ sau khi suy nghĩ một lúc lắc đầu nói: "Thuộc hạ cũng không hiểu hắn vì sao lại nhiệt tình như thế, theo Lăng Lệ nói Trần Kháng dường như là một ngày 3 lần gọi điện về công ty báo cáo, xem dáng vẻ lo lắng của ông ta không giống như làm ra vẻ. Nói hắn vì đạt được lợi nhuận từ mạch máu kinh tế và công nghiệp quân sự của chúng ta mới làm như vậy lại không giống lắm, loại công ty buôn bán vũ khí bất cứ lúc nào cũng có thể tặng hai ngàn chiếc chiến hạm X và 40 ngàn tàu vận chuyển cao cấp, có lẽ hoàn toàn không quan tâm đến giá trị của vài hành tinh, chẳng lẽ hắn quan tâm đến thành tựu về sau của Chủ công không tầm thường mà đầu tư sớm hay sao?"

Nghe xong lời Sa Lệ nói, Đường Long càng không rõ ràng lắm mục đích của Trần Kháng. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài nói: "Mặc kệ hắn có mục đích gì, dù sao có lợi ích thì cố sức mà vơ vét." Nói xong bưng ly lên uống một hơi cạn sạch, Phượng Sương bên cạnh lập tức rót một chén đầy cho Đường Long.

Sa Lệ cũng không muốn tốn qua nhiều thời gian đi tham thảo loại vấn đề không rõ ràng này, vì vậy chuyển đề tài hỏi: "Đúng rồi Chủ công, cái cứ điểm hành tinh Vệ Vũ này giải quyết như thế nào? Cần điều chiến hạm X trấn thủ những hành tinh khác tới sao?".

"Không cần, toàn bộ chiến hạm của chúng ta cộng lại cũng không quá hai ngàn chiếc, tấn công một cái hành tinh cứ điểm hoànoaoàn là chuyện không thể." Nói đến đây Đường Long đột nhiên nhớ tới cái gì nói: "Điều chiến hạm tỏa đao (tỏa đao: cái giũa, lần trước dịch sai, xin lỗi) và chiến hạm tổ ong đến thế nào?”

"Chiến hạm tỏa đao và chiến hạm tổ ong? Chiến hạm tổ ong chỉ có 20 chiếc, còn về phần chiến hạm tổ ong vốn bắt được 5 chiếc, nhưng bị thuộc hạ người máy của tiểu thư hủy diệt ba chiếc rồi, hiện tại chỉ còn lại có 2 chiếc. Hai loại chiến hạm này cộng lại cũng mới được 22 chiếc chiến hạm, đối mặt với cứ điểm này có tác dụng gì? Hơn nữa bọn chúng đã bị những nhà máy quân sự của chúng ta điều đi, Trần Kháng đối với hai loại chiến hạm này cũng cảm thấy rất hứng thú." Sa Lệ khó hiểu hỏi, hỏi đến đây nàng đột nhiên rất cảm thấy hứng thú nói: "Chủ công, không biết ngài có thể mua sắm mấy ngàn chiếc chiến hạm hai loại này hay không, hai loại chiến hạm này tổ hợp lại vận dụng chính là tổ hợp hoàn mỹ mâu (khiên) và thuẫn (giáo nhọn ngày xưa)."

"Cho những tên kia hủy ba chiếc chiến hạm tỏa đao? Chả trách lúc ta hỏi bọn họ bọn họ chỉ nói toàn bộ bị diệt hết rồi." Đường Long bất mãn nói thầm một câu xong mới trả lời câu hỏi của Sa Lệ: "Ta muốn dùng bọn họ thực hiện chút ít mưu kế, nhưng hi vọng thành công không lớn, hơn nữa nếu như đã bị nhà máy công nghiệp quân sự mượn đi rồi, quên đi a. Về phần sự tình mua sắm hai loại chiến hạm này, ta đương nhiên hy vọng có thể mua mấy ngàn chiếc, nhưng là căn bản tìm không thấy người bán, những người biết rõ người bán của Khải Tát gia đều chết sạch cả rồi, xem ra chỉ có xem nhà xưởng của chúng ta có thể chế tạo được 2 loại chiến hạm này hay không." Đường Long vốn muốn cho nhà xưởng của chị chế tạo hai loại chiến hạm này, nhưng cân nhắc đến sẽ ảnh hưởng tiến độ chiến hạm bạch kình nên thôi, vì lúc này có lẽ chiến hạm bạch knh loại chiến hạm đa chức năng này tương đối tốt hơn.

"Đúng rồi Chủ công, ta có đề nghị, ngài có nghĩ tới đem tất cả hạm đội trấn thủ các hành tinh triệu hồi về hay không? Kỳ thật Tinh vực Trung Châu của chúng ta không có chuyện gì phải cần mỗi hành tinh phái trú mấy trăm chiến hạm. Chỉ cần phái hai trăm chiến hạm lập thành một cái hạm đội Tinh vực Trung Châu, đã có thể tuần tra cả tinh vực." Sa Lệ đề nghị nói.

Đường Long mãnh liệt đứng lên mừng rỡ nói: "Ừm, biện pháp này tốt, như vậy chúng ta có thể dư ra lực lượng cơ động gần ngàn chiến hạm. Ngoại trừ một ngàn chiếc chiến hạm X mới ra, chiến hạm mà chúng ta bắt và thu giữ cải biên có được 200 cheiéc không?” Nói xong nhìn Sa Lệ, con ngừoi Đường Long chính là không thích ghi nhớ, dù sao người khác sẽ giúp hắn nhớ, chuyện đã trở thành thói quen.

Sa Lệ sau khi suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Kể cả chiến hạm vẫn còn trong xưởng sửa chữa bảo hành, tổng cộng có ba trăm chiếc."

Đường Long vỗ tay một cái nói: "Được! Hãy dùng những chiến hạm này để tổ chức xây dựng lại hạm đội tinh vực Trung Châu này, vậy điều 1000 chiếc chiến hạm X trở về hành tinh Trung Châu đợi lệnh. Còn về sĩ quan chỉ huy hạm đội tinh vực Trung Châu …quân bộ hãy tiến cử một trung tá để đảm nhận nhiệm vụ này. Còn nữa, để cho Lưu Dịch Huy đảm nhận sĩ quan chỉ huy một ngàn chiếc chiến hạm X kia, quân đội phiên hiệu là Lữ đoàn thứ nhất hạm đội Đại Đường. Thuận tiện nói cho Trương Quan Hoa, Lý Gia Dân hai vị chuẩn tướng, 7 ngày sau cái kia hai ngàn chiếc chiến hạm X đến, sĩ quan chỉ huy của Lữ đoàn thứ hai, thứ ba hạm đội Đại Đường chính là bọn họ, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng."

Đường Long nói đến đây, giống như đột nhiên hưng phấn lên, sau khi bưng chén lên một ngụm uống sạch rồi mới tiếp tục nói: "Ta cho rằng hiện tại chúng ta lúc này tiếp tục sử dụng quân chế Vạn La Liên Bang không được tốt lắm, bởi vì quân chế của bọn họ thật sự là quá phức tạp đi. Ngươi đợi một chút truyền lệnh toàn quân, về sau sĩ quan chỉ huy 1 chiến hạm X là trung úy, 10 chiến hạm là 1 tiểu đội, sĩ quan chỉ huy là thượng úy hoặc đại úy; 50 chiến hạm là 1 trung đội, sĩ quan chỉ huy là thiếu tá; 100 chiếc chiến hạm là đại đội, sĩ quan chỉ huy là trung tá; 500 chiếc chiến hạm là trung đoàn, sĩ quan chỉ huy là thượng tá hoặc đại tá; 1000 chiến hạm là một lữ đoàn, sĩ quan chỉ hhuy là chuẩn tướng; 5000 chiến hạm là một sư đoàn, sĩ quan chỉ huy là thiếu tướng; 10 ngàn chiến hạm làm một quân đoàn, sĩ quan chỉ huy là trung tướng. Thượng tướng là thống soái tập đoàn quân. Về sau quân ta dùng X chiến hạm làm chiến hạm tiêu chuẩn, quân hàm sĩ quan chỉ huy của chiến hạm cấp thấp hơn chiến hạm tiêu chuẩn thì thấp hơn một cấp so với quân hàm sĩ quan chỉ huy chiến hạm tiêu chuẩn, quân hàm sĩ quan chỉ huy của chiến hạm cao cấp hơn chiến hạm tiêu chuẩn thì cao hơn một cấp so với quân hàm sĩ quan chỉ huy chiến hạm tiêu chuẩn. Như sĩ quan chỉ huy 1000 chiếc chiến hạm bạch kình, phải do quân nhân có quân hàm thiếu tướng trở lên đảm nhận. Đúng rồi Sa Lệ, mỗi tiểu đội phân phối một tàu vận chuyển cao cấp có được không? Hay là quá ít?" Đường Long rốt cục dừng lại hỏi Sa Lệ.

Sa Lệ không ngờ biên chế quân hạm lại bị Đường Long cứ như vậy thuận miệng định ra, may mắn chính mình mỗi lần cùng Đường Long gặp mặt lúc nào cũng mang theo máy ghi chép, sợ Đường Long tùy tiện một hơi bố trí nhiệm vụ. Nếu như không có máy ghi chép kia, tuyệt đối sẽ làm loạn chuyện quan trọng đối với quân đội. Nghe được câu hỏi của Đường Long, cô ấy liền nói: "Đủ rồi, một tàu vận chuyển cao cấp đủ để cung cấp đủ cho 10 chiếc chiến hạm X tiến hành ba cuộc chiến đấu cường độ cao. Nếu như là tuần tra, một một tàu vận chuyển cao cấp có thể cung cấp đủ cho 10 chiếc chiến hạm X ngoài vũ trụ trong hai tháng."

"Ừm, có cần bố trí các loại quân hạm như phi thuyền sửa chửa, phi thuyền công trình…không?”Đường Long tiếp tục hỏi.

"Một đại đội phân phối một phi thuyền hậu cần loại này, một lữ đoàn có 20 chiếc phi thuyền hậu cần như thế như vậy là đủ rồi." Sa Lệ nói.

Đường Long cười gãi gãi đầu nói: "Trong khoảng thời gian này ta dường như chưa bao giờ mang theo phi thuyền hậu cần mang theo trang thiết bị loại này xuất chinh, những thứ này ta cũng không hiểu lắm, biên chế hợp lý quân hạm sau này sẽ giao cho cô và quân bộ.”

"Đây là bởi vì ngươi đều tiến hành chiến đấu gần nhà, đương nhiên không cần mang theo phi thuyền hậu cần xuất chinh. Về sau lúc chinh chiến ở những tinh vực xa xôi, không có những phi thuyền hậu cần này là không thể nào xuất động." Nhìn thấy nụ cười của Đường Long, Sa Lệ bất giác dâng lên một loại tâm tình mình là trưởng bối, bởi thế nên mới nói những lời không có phân cao thấp này. Nhưng sau khi nói xong, Sa Lệ lập tức ý thức được chính mình thất thố, vội vàng đứng lên nói: "Nếu như Chủ công không có chuyện gì, vậy thuộc hạ sẽ thông báo về thủ đô chuyện chỉnh đốn cải biên quân đội.”

Đường Long liền nói: "Đợi một chút, nhiệm vụ chỉ huy chiến hạm chinh chiến Lý gia ta muốn giao cho ngươi, bởi vì ta còn có việc."

Sa Lệ ngây người, nhưng nàng không hỏi Đường Long có chuyện gì, mà gật đầu nói: "Vậy thuộc hạ sẽ điều ba đại đội chiến hạm bạch kình giám thị hành tinh Vệ Vũ, dùng 6 đại đội chiến hạm bạch kình còn lại phối hợp lính vũ trang của chúng ta tấn công lãnh địa Lý gia, thuộc hạ an bài như vậy có được không?"

Đường Long gật đầu nói: "Được, nhưng chiến hạm giám thị hành tinh Vệ Vũ tuyệt đối không được tiến vào phạm vi tầm bắn hữu hiệu của cứ điểm, càng không thể tiến công cứ điểm, dùng cứng đối cứng thì chúng ta căn bản không phải là đối thủ của cứ điểm." Nói đến đây, Đường Long dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Ngươi giúp ta thông báo, lát nữa ta mang đi 10 chiếc chiến hạm bạch kình, những sĩ quan dự bị bên trong kia đều điều sang những chiến hạm khác.”

"Ý của ngài là 10 chiếc chiến hạm bạch kình này chỉ cần binh lính người máy? Quan quân trên kỳ hạm này của ngài cũng điều đi toàn bộ sao?" Sa Lệ hỏi.

"Không cần điều người của kỳ hạm này, ta sẽ ở trên 1 trong 10 chiến hạm này." Đường Long lắc đầu.

Sa Lệ biết rõ Đường Long muốn đi làm việc không muốn cho người biết đến, cho nên mới phải dùng người máy sẽ không tiết lộ bí mật. Cô ấy không có bởi vì mình cũng là một trong những người Đường Long không muốn cho biết mà đau lòng, ngược lại lo lắng nhìn xem Đường Long hỏi: "Ngài đi một mình sao?"

Đường Long cười nói: "Không cần lo lắng, ta là đi thăm căn cứ Thiên Thạch kia của chúng ta một chút, đồng thời thuận tiện đi thăm căn cứ của chị một chút xem có chiến hạm bạch kình mới chế tạo ra hay không, không có nguy hiểm đâu. Hơn nữa Phượng Băng, Phượng Sương đều ở bên cạnh ta, có các nàng thì ta tuyệt đối an toàn. Được rồi, cô đi lo chuyện của mình đi, đợi lát nữa cô chuẩn bị cho xong thì cho ta biết." Nghe thấy lời này, Phượng Băng, Phượng Sương đứng ở sau lưng Đường Long, một loại ánh sáng chợt lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp.

Nghe được Đường Long giải thích và quan tâm, không biết vì sao, trong lòng Sa Lệ dâng lên một cảm giác thật ấm áp, cho nên cô ấy cười ngọt ngào, nói với Phượng Băng, Phượng Sương: "Chủ công giao cho các cô." Sau đó kính chào đi ra. Phượng Băng, Phượng Sương không có trả lời, chỉ là đáp trả theo quân lễ tiêu chuẩn.

Mà Đường Long giờ phút này vì đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì mà buồn rầu không thôi: "3 tiệu người máy của chị kia, bị chị mang đi 2 triệu người, 900 chiếc chiến hạm bạch kình của ta đây dùng 90 vạn người máy, hơn nữa một chiếc dùng một ngàn người, nói như vậy nhà xưởng chỗ đó chỉ có 100 ngàn người máy rồi? Cho dù có chiến hạm mới ra lò, nhưng ta làm sao lái nó về? Uhm, người máy khác con người, một người có thể đảm nhận tốt vài vị trí, đại khái 100 người máy có thể điều khiển được 1 chiến hạm bạch kình a? Ah... Không xong! Ta không biết đia điểm của nhà xưởng!" Đường Long cuống quít ngẩng đầu lên hỏi: "Phượng Băng, Phượng Sương các ngươi có biết hay không cho ta biết nhà xưởng ta chị xây ở nơi nào không? Đừng nói là không biết nha!" Nói xong tội nghiệp nhìn xem hai cái cận vệ xinh đẹp.

Nhìn thấy bộ dạng của Đường Long, 2 người Phượng Băng, Phượng Sương tròng mắt lại lóe lên tia sáng, hơn nữa khóe miệng cũng có chút run lên, mỉm cười. Hai người đồng loạt mỉm cười gật đầu, Phượng Băng lại càng mở miệng nói: "Chủ công, chúng tôi biết, nhà xưởng của tiểu thư được xây ở..."

Đường Long phất tay ngăn cản bọn họ nói tiếp, hơn nữa thở phào nói: "Các ngươi biết rõ là được rồi, không cần nói cho ta, dù sao ta không nhớ được."

Ánh mắt Phượng Băng dường như động , há to miệng nhưng không có phát ra âm thanh đến. Mà thần sắc Phượng Sương có chút chần chừ, há miệng nói: "Chủ công, ngài có lẽ nên nhớ một chút thì tốt hơn, vạn nhất chúng ta không ở bên cạnh ngài..."

Đường Long quá sợ hãi nói: "Không ở bên cạnh của ta? Các ngươi sẽ không ở bên cạnh của ta? Ta làm sao giờ? Không có các ngươi thì ai gọi ta dậy? Ta nhất định sẽ ngủ nướng mà làm hỏng việc. Không có các ngươi thì ta sẽ tìm không thấy y phục của ta, Không có các ngươi thì ta sẽ mỗi ngày phải ăn cơm hộp, Không có các ngươi thì ta sẽ bị lạc đường! Các ngươi vì sao lại không ở bên cạnh ta? Chẳng lẽ chị muốn các ngươi đi giúp chị ấy sao?"

Lúc Phượng Băng, Phượng Sương hai người nghe Đường Long nói những lời kia, trong ánh mắt tản ra một loại một tia sáng khó hiểu động lòng người. Lúc nghe Đường Long hỏi tại sao, trên khuôn mặt của bọn họ lộ vẻ kinh hoảng, đồng thời ra sứclắc đầu. Phượng Sương lại càng bối rối giải thích nói: "Thực xin lỗi Chủ công, chúng tôi hoàn toàn không muốn rời xa người, vừa rồi... Vừa rồi ta chỉ là lấy ví dụ... Đúng vậy, lấy ví dụ mà thôi. Trừ phi Chủ công không còn cần chúng tôi nữa, chúng tôi mới rời xa Chủ công, bằng không thì bất luận kẻ nào cũng không thể đuổi đi chúng tôi từ bên cạnh Chủ công đi được!" Câu nói sau này, Phượng Sương nói như chắc đinh đóng cột, mà Phượng Băng cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Đường Long thở phào, vỗ ngực nói: "Thì ra là ví dụ, thật đã dọa được ta rồi. Ah, ta đói bụng rồi, có gì ngon không?"

Phượng Sương phụ trách ăn uống liền nói: "Xin Chủ công chờ một chút, thuộc hạ lập tức bưng món beefsteak mà ngài thích ăn lên."

"Tốt a, đi nhanh về nhanh, ta sắp chết đói rồi." Đường Long hưng phấn liếm môi nói.

Phượng Sương cúi người trong chớp mắt đi ra ngoài.

Trong quá trình Đường Long chờ đợi món ngón thì bắt đầu chơi máy tính, hơn nữa còn kêu Phượng Băng chơi đánh nhau với hắn.

Sau khi Đường Long dẫn hai nàng đi nhảy, đã sớm phát hiện hai người máy vốn lạnh lùng đã trở nên dịu dàng. Từ phương diện này thì có thể biết được tình cảm trí tuệ của bọn họ đã tăng lên. Nhưng Đường Long hoàn toàn không để ý đến, cũng không có đặc biệt nghĩ biện pháp làm cho tình cảm trí tuệ của bọn họ tăng lên lần nữa. Nhưng, chính loại thái độ đối đãi với bọn họ như con người này của Đường Long, làm cho bọn họ nhanh chóng tiến hóa đến trình độ của năm người bọn Đường Nhất. Cảnh ngày hôm nay, càng khiến cho bọn họ trong nháy mắt vượt qua bọn Đường Nhất, thậm chí tình cảm trí tuệ tiến hóa sắp gần đến trình độ giống như Đường Tinh.

Người bình thường xem cảnh vừa rồi kia sẽ cảm thấy không có gì lạ, thậm chí nếu đổi là một cô gái nghe được Đường Long núi giữ nàng lại vì những nguyên nhân này, chỉ sợ là càng nhất quyết ra đi. Nhưng Phượng Băng, Phượng Sương bọn họ không phải con người, mà là người máy có trí tuệ tình cảm chưa hoàn thiện. Đối với các nàng mà nói, có thể hiểu được ý nghĩa mình tồn tại chính là 'được yêu cầu' . Nói cách khác, các nàng hi vọng thông qua có người cần mình trợ giúp, để nhận thức được ý nghĩa tồn tại của mình.

Người máy có được ý thức của mình, sở dĩ có được chính mình, chủ yếu nhất là bởi vì hắn biết rõ ' mình', có thể hiểu được ý nghĩa của 'cái tôi', chỉ cần hiểu được điểm này, chương trình máy tính sẽ sinh ra một loại trí tuệ chính mình mà một sinh mạnh trí tuệ mới có được.

Những câu nói kia của Đường Long mặc dù không có hàm chứa ý nghĩ yêu thương, lại càng không hàm chứa tình bạn, nhưng mà bao hàm một loại ý nghĩa 'Cần'. Cũng không biết vì sao, hai người Phượng Băng, Phượng Sương chính là cần điều kiện 'được người cần' này mới có thể sinh ra tiến hóa, có lẽ là do lúc trước Lúc Đường Tinh chế tạo ra các nàng, vừa vặn nghĩ đến cần vài người giúp đỡ, cho nên bọn họ mới có thể sinh ra luồng thứ nhất ý thức của mình. Dù sao bất kể thế nào nói, hiện tại Phượng Băng, Phượng Sương 2 người đã tiến hóa chậm chạp đến trình độ điều chỉnh tình cảm trí tuệ, về phần các nàng tại sao lại dễ dàng đạt tới cảnh giới người máy khát vọng đã lâu như thế, có lẽ có liên quan đến Đường Long đối đãi với các nàng giống như con người.

Bọn người Lưu Tư Hạo chờ đợi trên kỳ hạm, đột nhiên phát hiện một lượng lớn tàu vận chuyển khổng lồ bay về phía tinh vực này. Còn 900 chiếc chiến hạm bạch kình sau khi đã chia ra làm 3 cái đại đội đi giám thị hành tinh Vệ Vũ, còn 6 đại đội khác thì dưới sự soái lĩnh của thượng tướng Sa Lệ, mang theo một vạn chiếc chiến hạm cấp cao bắt đầu công chiếm lãnh địa Lý gia, năm hành tinh hành chính khác.

"Ồ? Sếp đâu?" Lý Lực Quân nghi hoặc bốn phía nhìn loạn, đều không có phát hiện bóng dáng Đường Long, bất giác kỳ quái nói. Trần Di đã sớm chú ý tới Đường Long không có mặt cũng lên tiếng nói: "Đúng vậy, sắp khai chiến rồi, sếp đã chạy đi đâu rồi? Ngươi biết không?" câu hỏi đằng sau là hỏi Lưu Tư Hạo.

Lưu Tư Hạo lắc đầu nói không biết, hắn biết mình nói dối, bởi vì Lúc còn không có xuất phát, hắn trùng hợp nhìn thấy một phi thuyền loại nhỏ từ nơi này rời đi hướng một cái chiếc chiến hạm bạch kình khác. Mà khi bộ đội lên đường, có chừng 10 chiếc khoảng chừng gì đó chiến hạm bạch kình biến mất.

Lưu Tư Hạo đương nhiên biết rõ Đường Long có chuyện bí mật mới rời đi, nhưng hắn không muốn nói, tuy đây là lúc đả kích địa vị Đường Long trong lòng Trần Di. Nhưng hắn cũng biết, nếu như Trần Di biết rõ Đường Long hoàn toàn không có đem nàng để ở trong lòng, sẽ cực kỳ bi thương. Vì nguyên nhân này, hắn sẽ không nói ra.

Trần Di phát hiện cái nhóm người này của mình không có ai biết Đường Long vì sao không xuất hiện, sau khi tìm khắp cả chiến hạm xong đều không có phát hiện Đường Long, nàng lo lắng hỏi một sĩ quan: "Trung úy, ngươi biết sếp Đường Long đi đâu rồi?" Lưu Tư Hạo vừa nghe 'Trung úy' lời này hắn liền nóng nảy, Trần Di chẳng qua là cái thiếu úy, sao lại trực tiếp gọi người có quân hàm cao hơn so với quân hàm của mình? Phải biết rằng đây chính là cách nói chuyên dụng thượng cấp gọi hạ cấp ah. Không biết Trần Di là vì lo lắng mà không lựa lời nói, hay là vì Trần Di ỷ vào quan hệ cùng Đường Long, mà ra vẻ nàng cao hơn người một cấp?

Trung úy kia vừa nghe thấy có người hỏi thì lập tức đứng lên quay người đứng nghiêm, lúc vừa muốn kính chào và há miệng chuẩn bị hô sếp, anh ta đột nhiên phát hiện quân hàm gắn trên quân phục liên bang Trần Di là thiếu úy. Khiến anh ta liền để tay đang giơ lên được một nửa xuống, sắc mặt cũng âm trầm, anh ta sau khi trừng mắt nhìn Trần Di lạnh lùng nói: "Thiếu úy, chú ý lời nói của ngươi! Bởi vì thân phận của ngươi hoàn toàn không có tư cách hỏi thăm tình hình cảu Thống soái cao nhất Đại Đường!" Sau đó quay người ngồi xuống nhìn cũng không nhìn Trần Di.

Trần Di còn chưa ý thức được sai lầm của mình, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, miệng cũng nói không ra lời. Mà Lý Lực Quân cái tên ngu ngốc này nhìn thấy đồng bọn của mình bị người ta khi dễ, bất giác muốn dùng vũ lực giải quyết, đáng tiếc bị Lưu Tư Hạo ngăn cản. Lý Lực Quân cùng Trần Di đều đưa ánh mắt tập trung ở trên người Lưu Tư Hạo, bọn họ chuẩn bị nhìn xem Lưu Tư Hạo giáo huấn người kia như thế nào.

"Trung úy." Lưu Tư Hạo ngữ khí bình thản nói.

Trung úy kia vẫn nghe thấy chức vụ quân hàm của mình vội đứng bật dậy, nhưng lần này anh ta không lập tức đưa tay lên kính chào một cách tiêu chuẩn, mà sau khi nhìn thấy quân hàm thiếu tá của Lưu Tư Hạo mới kính chào nói: “Chào thiếu tá, có thể giúp được gì cho ngài?”

Lưu Tư Hạo sau khi đáp lễ xong khẽ cúi người, ngữ khí rất thân mật nói: "Ta trước tiên thay mặt bạn bè ta, thiếu úy Trần xin lỗi trung úy vì bất kính với ngài." Lưu Tư Hạo cố ý nhấn giọng ở chức vụ quân hàm của cả hai người, hi vọng Trần Di có thể phát giác. Đáng tiếc ám hiệu của hắn không có có hiệu quả, bởi vì Trần Di đang lườm hắn nì.

Trần Di vốn là còn tưởng rằng Lưu Tư Hạo đi tìm cái trung úy kia là vì ra mặt giùm mình, nhưng lại không nghĩ rằng là xin lỗi! Mà Lý Lực Quân cũng nghĩ đến cái ý nghĩ này, cho nên hắn cũng ngơ ngác nhìn xem Lưu Tư Hạo.

Trung úy vẫy tay nói: "Không cần để ý..." Nói đến đây, anh ta say khi nhìn Trần Di liếc lại nói tiếp: "Bất quá bạn bè của ngài thiếu tá, giống như chưa ý thức được mình phạm phải sai lầm gì."

Lý Lực Quân nghe nói như thế lập tức lớn tiếng nói: "Phạm phải sai lầm gì? Trần Di cô ấy phạm sai lầm gì?!" Trần Di lại càng lộ ra vẻ mặt biểu lộ ủy khuất đứng ở nơi đó cắn môi không lên tiếng, nhìn dáng vẻ của cô ấy dường như không có được lời giải thích thì sẽ đau lòng không thôi. Những sĩ quan đại đường nghe được lời này liền liếc nhìn Lý Lực Quân, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Lưu Tư Hạo nghe vậy, lập tức cau mày trừng Lý Lực Quân, sau đó dụng lực vỗ vỗ quân hàm của mình. Hắn hạ quyết tâm, nếu như Trần Di ngay ám chỉ rõ ràng như thế cũng không hiểu, mình sẽ không tiếc đắc tội với nàng mà trực tiếp lên tiếng nhắc nhở nàng. Mình không hi vọng Trần Di đắc tội với những sĩ quan cấp cơ sở, muốn lăn lộn trong quân đội Đại Đường, đắc tội bọn họ hoàn toàn không có lợi.

Một đồng đội bên cạnh Lý Lực Quân tương đối nhanh nhẹn, trong chốc láy đã ý thức được ý tứ động tác Lưu Tư Hạo. Vốn hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy Lý Lực Quân và Trần Di đều không ý thức được vấn đề, vội đến gần nhỏ giọng nói: "Trần Di cô chỉ là thiếu úy, trực tiếp gọi người ta là trung úy, đây là tội bất kính với sếp!"

Trần Di ngây người, nàng rốt cuộc biết được vì sao vẻ mặt trung úy kia lạnh lùng rồi, thì ra mình đã phạm vào tôi bất kính sếp. Vốn dĩ sau khi hiểu được phải lập tức kính chào trung úy để xin lỗi, vậy thì mọi người sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô ấy là một người ưa sĩ diện, nên chỉ cúi đầu không lên tiếng mà thôi, hoàn toàn không có hành động xin lỗi, nhưng cô ấy hi vọng động tác này có thể khiến người ta hiểu được là xin lỗi biến tướng. Còn về cái tên ngốc Lý Lực Quân này, thì ngại ngùng sau khi gãi đầu thì cười hi hi.

Lông mày Trung úy nhảy lên, bộ dạng Trần Di đã để lại cho hắn và binh lính Đại Đường ở đây ấn tượng cực xấu. Nếu như Trần Di không là quân nhân, làm ra dạng vẻ này có thể giải thích là xấu hổ, ngại ngùng, cũng chính là một hình thức xin lỗi, cái này tất cả mọi người sẽ tiếp nhận. Nhưng Trần Di lại là một quân nhân, làm ra động tác này, đối với quân nhân dám làm dám chịu, có can đảm nhận lỗi lầm mà nói, quả thực chính là lùi bước, có ý không chịu xin lỗi! Về phần Lý Lực Quân, người ở chỗ này cũng không có để ý hắn, bởi vì hắn chỉ là không rõ chân tướng mà bênh vực kẻ yếu, hắn bộ dạng gãi đầu cười ngây ngô, có thể bị giải thích là hành động xin lỗi.

Về phần Trần Di, cô ấy biết rõ mình là thiếu úy, lại dùng khẩu khí cấp trên lớn tiếng với người có quân hàm trung úy. Cho dù không phải cùng trong một quân đội, cũng không thể mất lịch sự như vậy, phải biết rằng y theo lệ cũ, thì quân hàm quân đội của cả vũ trụ đều là thông dụng. Cho dù không thông dụng, cô ấy là quân nhân Vạn La Liên Bang không tiện xưng hô quan quân Đại Đường là sếp, hoàn toàn có thể giống như trung úy thêm vào hai chữ ngài vào sau quân hàm. Xem cái giọng cao cao tại thượng hồi nãy của cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy là sĩ quan cấp cao nữa chứ.

Thật không hiểu vì sao thuộc hạ cũ của Chủ công lại có đức hạnh như vậy, chả trách cô ấy đến bây giờ vẫn là thiếu úy. Nhìn thượng tướng các hạ Sa Lệ cũng là thuộc hạ cũ của Chủ công, có phong phạm dáng vẻ quân nhân đến cỡ nào. . Một người chính trực giống như thượng tướng các hạ hoàn toàn sẽ không bị người khác bới móc, bởi vì cô ấy hoàn toàn không có tật xấu gì để bới.

Đây đều là những tiếng lòng của những quân nhân Đại Đường có mặt tại hiện trường, bọn họ hoàn toàn không sợ vị trung úy kia bởi vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với Đường Long, bởi vì trong lòng bọn họ, chủ công của mình là người phát ngôn công chính, tuyệt đối công chính vô tư.

Lưu Tư Hạo biết rõ ấn tượng của Trần Di trong lòng những quân nhân này đã không thể vãn hồi, đành phải bất đắc dĩ thở dài lịch sự dò hỏi trung úy: "Thật có lỗi, không biết ngài có thể nói cho chúng ta biết, sếp Đường Long đi đâu rồi không?"

Trung úy lắc đầu nói: "Thật có lỗi, tại hạ chức vụ thấp, không thể biết rõ hành tung của Chủ công, hơn nữa cho dù biết rõ cũng sẽ không vi phạm kỷ luật mà nói cho ngài. Nếu như ngài thật sự rất muốn biết hành tung của Chủ công, ngài có thể liên lạc với thượng tướng các hạ. Nếu như có thể nói cho ngài, Thượng tướng các hạ sẽ nói. Nếu như không thể, như vậy chuyện này là chuyện vô cùng cơ mật. Nếu ngài tiếp tục thăm dò, sẽ bị coi như là gián điệp. Đó cũng không phải là không nói đến tình người, chỉ sợ ngài cũng biết rõ, hành tung Thống soái cao nhất của một quốc gia, tuyệt đối là thuộc về cấp cơ mật." Trung úy rất có hảo cảm với vị thiếu tá này, cho nên nói ra một vài chuyện cần phải chú ý.

Lưu Tư Hạo nghe vậy gật đầu, cúi chào trung úy nói lời cám ơn. Vốn Lưu Tư Hạo muốn như vậy dừng tay, bởi vì hắn biết rõ thân phận Đường Long hiện tại đã khác. Chuyện ăn, mặc, đi, ở của thống soái cao nhất của một quốc gia đều là tuyệt mật, hành tung của hắn lại càng là tuyệt mật trong tuyệt mật, mình cũng không muốn bị người hiểu lầm thành gián điệp.

Bất quá, lúc Lưu Tư Hạo quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Trần Di, hắn đành bất đắc dĩ thở dài một cái lần nữa, kiên trì nhờ trung úy hỗ trợ liên lạc thượng tướng Sa Lệ.

Trung úy cũng không có ra vẻ khó xử như Lưu Tư Hạo suy nghĩ, sau khi nghe được nội dung nhờ vả, thần sắc tự nhiên trở lại chỗ ngồi nhấn một mã số, ngay sau đó trước chỗ ngồi của hắn xuất hiện một màn hình. Sau khi màn hình trống vài giây, hình ảnh Sa Lệ xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.