Con mèo đen nhỏ nhìn thấy Đường Long đắc ý đến nỗi không để ý tới mình cái con mèo đã nhắc nhở hắn này, bất giác cười toe toét miệng nói: "Ta nói Đường Long ah, ngươi phương pháp này mặc dù tốt, nhưng không có mấy tháng đừng nghĩ sẽ có kết quả. Mà cái chương trình kia cua ta, lại có thể trong thời gian rất ngắn lựa chọn ra nhân tài của tất cả ngành nghề. Nhưng ngươi đã không cần ta thì ta cũng sẽ không nhiều chuyện."
Đường Long nghe thấy liền đem con mèo đen nhỏ nâng trong tay, vẻ mặt cười lấy lòng nói: "Miêu đại ca, xem ngài nói kìa, ta làm sao không cần cơ chứ? Ta rất cần chương trình của ngài để cứu. Hay là như vậy đi, lát nữa ta mời ngài đi ăn một bữa thật ngon có được không?"
Con mèo đen nhỏ liếm liếm môi gật đầu nói: "Đem những khoang trò chơi kia của ngươi đến nơi có kết nối inte, rồi nói cho ta biết địa điểm, ta sẽ giúp ngươi giải quyết." Con mèo đen nhỏ nói đến đây đột nhiên cọng lông ở cái đuôi đột nhiên dựng đứng lên, nó liền nhảy xuống đất, rồi nhảy đến trên bệ cửa sổ, đẩy cửa ra nhảy xuống đất, trước khi đi con mèo đen nhỏ không quên nói với Đường Long : "Ngươi thiếu ta một bữa ăn ngon!"
Đường Long còn không hiểu nổi cái con mèo đen nhỏ kia như thế nào đột nhiên chạy, thì cửa phòng bị mở ra, Đường Tinh thò đầu dò xét tiến đến hỏi: "Con mèo đen nhỏ thật sự không ở chỗ này?" Lần này Phượng Băng cùng Phượng Sương hai người không chút do dự, rất sảng khoái mà lắc đầu. Đường Long nhìn thấy cảnh này bất giác cảm thán cảm giác vô cùng nhạy cảm của con mèo đen nhỏ, ở xa thế mà đã biết Đường Tinh đến tìm.
Đường Tinh lầm bầm mấy câu con mèo chết tiệt con mèo thúi, rụt đầu về, Nhưng nàng lại rất nhanh lại đầu thò vào hỏi Đường Long: "Đêm nay ta mở tiệc chiêu đãi mời bọn người Ưu Na, ngươi nhất định phải về nhà ăn cơm đúng giờ. Ha ha, ta là lần đầu tiên làm đồ ăn làm cho người ta ăn, cam đoan ngươi ăn được dư vị còn mãi."
"Ah, chị à, em buổi tối có việc..." Đường Long nói đến đây đột nhiên dừng lại, hơn nữa bất đắc dĩ thở dài một cái, bởi vì Đường Tinh đã sớm đi xa. Hài, xem con mèo đen nhỏ như thế nào sợ tài nấu nướng của chị như thế, yến hội đêm nay nghĩ là biết, hi vọng Chị không độc chết những thuộc hạ quan trọng của mình.
Đường Long chậm chạp trở lại căn nhà cho đến nay mình ngủ được vài đêm kia, trước cửa có mấy chiếc xe bay của các bộ ngành chính phủ và cảnh vệ tăng cường, cho thấy bọn người Ưu Na đã đến. Xoa xoa viên thuốc đau dạ dày trong túi áo, Đường Long bất đắc dĩ thở dài, xem ra mình đi mua thuốc nên về trễ. Vốn định lúc bọn người Ưu Na bước vào cửa thì vừa nghênh đón vừa phát thuốc, bây giờ xem ra phải tìm cơ hội mới có thể đưa thuốc cho bọn họ.
Lúc Đường Long đi vào nhà, phát hiện bọn người Ưu Na và mấy người của Văn Na, đang xếp bàn ăn, cô em gái được đổi họ Đường Lệ Văn này là người thứ nhất phát hiện Đường Long, hưng phấn đến nỗi quên mất trong tay cầm mấy con dao ăn trực tiếp chạy tới nói với Đường Long: "Đại ca!" Nói xong muốn đi nắm tay Đường Long, nhưng lập tức bị Phượng Băng ngăn lại. Phượng Băng không nói gì thêm, mà là trực tiếp đoạt lấy mấy con dao ăn trong tay Đường Lệ Văn.
Đường Lệ Văn vốn có chút mất hứng nhưng khi nhìn thấy Phượng Băng lấy đi dao ăn, bất giác thè lưỡi, sau đó cứ như vậy khoác lên cánh tay Đường Long, ra sức hỏi Đường Long những ngày này làm cái gì. Đường Long vừa ứng phó Đường Lệ Văn vừa chào hỏi bọn người Ưu Na, bọn người Ưu Na không có để ý lắm đến Đường Long, chỉ là gật đầu chào Đường Long. Bởi vì Đường Long từng ra lệnh bí mật, rằng mình cùng những người này không cần giữ lễ tiết quá mức. Còn mấy người bọn Văn Na thì không quen Đường Long lắm, nên cũng gật đầu từ xa cho xong việc.
Ái Nhĩ Hi lại là người đặc biệt tuân theo mệnh lệnh này, nàng vừa nhìn thấy Đường Long liền lập tức nhào về phía trước nắm cổ áo Đường Long hung dữ nói: "Tên tiểu tử đáng ghét! Lại để ta đi làm Bộ trưởng bộ Giáo dục! Chẳng lẽ ngươi không biết ta ghét nhất những đứa bé kia sao?"
"Cứu mạng! Phượng Sương ngươi không là hộ vệ của ta sao? Mau can nàng ấy ah!" Đường Long vừa liều mạng giãy dụa, vừa nói với Phượng Sương đứng bất động ở bên cạnh.
Phượng Sương ngữ khí lạnh lùng nói : "Ái Nhĩ Hi tiểu thư không có ý đồ thương hại Chủ công."
Nghe nói như thế, Đường Lệ Văn vẫn còn ở bên cạnh Đường Long bất bình hỏi: "Ta cũng không có ý đồ thương hại đại ca ah, vì sao vừa rồi lại muốn cản ta?"
Phượng Sương dùng ngữ khí lạnh lùng như trước nói: "Ngài cầm dao sắc trong lúc vô tình sẽ làm Chủ công bị thương."
Nhìn thấy Đường Lệ Văn vẫn còn sững sờ không biết lời này có ý gì, Ái Nhĩ Hi vui tươi hớn hở buông Đường Long ra, sau đó vỗ vỗ bả vai Đường Long nói : "Trả lời vấn đề vừa rồi của ta, nếu không thì đêm nay ngươi phải ngủ cùng ta." Đường Long vẫn không nói gì, Đường Lệ Văn thì thật hưng phấn nói: "Được, đêm nay mọi người chúng ta cùng ngủ vậy!"
"Câm miệng! Tiểu nha đâu nhà ngươi cứ suốt ngày suy nghĩ về tình yêu!" Ái Nhĩ Hi gõ một cái đầu Đường Lệ Văn, sau đó không để ý tới Đường Lệ Văn bỉu môi, hung hăng mà trừng mắt Đường Long chờ đợi trả lời.
"Làm ơn đi chị, chị làm bộ trưởng bộ Giáo dục có liên quan gì đến chuyện chị ghét con nít chứ?" Đường Long khó hiểu hỏi.
"Sao lại không có quan hệ? Nếu là bộ trưởng bộ Giáo dục, thì phải quản lý những đứa trẻ kia. Ngươi không biết ngày đầu tiên ta vi hành tham quan nhà trẻ, lại bị đám tiểu quỷ kia xem là ngựa để cưỡi! Ngươi không cho ta câu trả lời, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!" Ái Nhĩ Hi chống nạnh nói.
"Đại tỷ, nhiệm vụ chủ yếu của bộ trưởng giáo dục là chế định phương châm giáo dục, sau đó quản lý những hiệu trưởng của các nơi kia, giám sát bọn họ không vi phạm phương châm giáo dục là được. Đây chính là công tác nhàn nhã nhất trong các công việc bộ trưởng kia của chúng ta, chị chạy tới nhà trẻ bị tiểu hài tử khi dễ có thể trách ai cơ chứ?" Đường Long oan khuất nói.
Ái Nhĩ Hi choáng váng một hồi lâu thì bắt đầu không nói đạo lý: "Ta không thèm để ý nhiều nhu vậy! Dù sao tất cả là tại ngươi!" Nói đến đây, Ái Nhĩ Hi giống như phát giác lời của mình có gì đó không đúng, bất giác lập tức gương mặt đỏ bừng cả lên.
Đường Long không có chú ý tới điểm này nên bất đắc dĩ gật đầu nói : "Được được, ngươi muốn thế nào được cái đó a, dù sao ta bị ngươi đổ tội quen rồi."
Lúc Ái Nhĩ Hi đỏ bừng cả khuôn mặt còn định nói gì đó, thì Đường Tinh bưng một chồng đĩa ra tới nói: "Tiểu tử thúi! Công việc của chị ngươi bận rộn muốn chết, ngươi không mau tới giúp một tay, lại còn ở chỗ đó nói chuyện phiếm, còn không mau vào bếp bưng thức ăn lên?"
Trong nội tâm Đường Long thầm than chính chị gái máy tính của hắn nói rằng mình xuống bếp nấu ăn mời khách, hiện tại đảo ngược oán trách mình, nhưng vẫn lên tiếng đáp, rồi đi vào bếp, để lại mấy mỹ nữ tiếp tục sắp xếp bàn ăn.
Đường Long tiến vào bếp liền giật mình, trong bếp những nơi có thể để đồ ăn đều bày đầy đồ ăn, nhưng trong đó quá nửa là những đồ có vài phần bị cháy thành than. Đường Long tiện tay ăn vụng một miếng trong đĩa thức ăn bề ngoài đẹp đẽ, thơm lừng, Đường Long vừa nhai vừa gật đầu nói: "Ừm, mỹ vị! Xem ra xác xuất nấu đồ ăn của chị là 50%, sao con mèo đen nhỏ lại nhìn thấy giống như là thuốc độc? Nhưng trù nghệ của Chị cũng quá không thể nào tin được, một nửa rất ngon trong khi một nửa lại thành than, thật không biết chị ấy là như thế nào học được."
Lúc Đường Long đang muốn bưng lên chén đĩa rời đi, đột nhiên phát hiện có một người đang đứng ở quầy để đồ ăn, hơn nữa người còn mặc tạp dề, trong tay còn đang nắm một bó rau tươi này chính là Tinh Linh. Lúc Tinh Linh đang rửa rau củ cũng phát hiện Đường Long, nàng lập tức gương mặt đỏ bừng ah lên một tiếng, vô ý thức đem đồ ăn dấu ở phía sau.
Đường Long nhìn thức ăn bên này sắc hương vị đều đủ, nhìn bên kia tất cả đều là than, nhìn nhìn lại cách ăn mặc của Tinh Linh, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chị … Tinh, những đồ ăn ngon này là do chị làm sao?" Vốn Đường Long muốn gọi thẳng tên Tinh Linh, nhưng nghĩ đến lần trước mình gọi chị khuôn mặt hân hoan vui mừng, bất giác liền đổi giọng.
Tinh Linh gật gật đầu có chút thẹn thùng nói: "Em ấy cũng làm rất nhiều."
Đường Long bĩu môi nói : "Những thứ chị ấy làm không gọi đồ ăn, thiệt là, sao cùng một cái chương trình sản sinh ra ý thức, những thứ làm ra lại khác nhau hoàn toàn thế này?" Đường Long mới nói được cái này, cổ đã bị một đôi bàn tay trơn mềm lạnh buốt như ngọc trắng bắt lấy, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ sau vọng đến: "Đồ ta làm không gọi thức ăn, thì gọi là gì hả?"
"Ah, đồ chị làm đương nhiên là thức ăn, ngươi xem, rất ngon." Đường Long liền bốc một thứ đen đen nhét vào miệng mình vừa nhai vừa nói
"Tiểu tử chết bầm, ta còn không biết ngươi đang nghĩ gì sao!" Đường Tinh sau khi đá Đường Long một cước quát: "Còn không mau bưng thức ăn đi ra ngoài!"
"Ờ, ờ." Đường Long lập tức bưng lên 2 dĩa đồ ăn không giống nhau chạy ra ngoài.
Tinh Linh trừng to mắt chăm chú nhìn một màn này rất cẩn thận đối với Đường Tinh nói nhỏ : "Em à, em đối xử như vậy với Đường Long có phải là hơi quá đáng không?"
"Ây da, chị ơi, như vậy mới giống người một nhà, ngươi dịu dàng như thế, cái tên Đường Long kia hoàn toàn không dám coi chị là người nhà!”Đường Tinh sau khi liếc Tinh Linh nói .
Tinh Linh giật mình, đúng rồi, lúc trước mình còn ở trong máy vi tính đối với Đường Long đều lớn tiếng quát mắng, cảm giác với Đường Long rất thân thiết. Nhưng hiện tại chính mình nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, động tác rất nhã nhặn hơn nữa cảm giác với Đường Long vô cùng xa lạ. Mình tại sao đã trở nên như thế? Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì mình học những thứ được gọi là nguyên tắc tiêu chuẩn thục nữ kia sao? Hay là bởi vì những fan hâm mộ thích dáng vẻ dịu dàng này, nên mình mới trở nên như thế?
Tinh Linh chậm rãi lắc đầu, mình hiện tại đã không có khả năng giống như Đường Tinh, dù sao tính cách của mình sau khi đã trải qua nhiều biến hóa như vậy đã cố định, cũng đã không thể thay đổi. Mình như thế chẳng phải sẽ không thể trở thành người nhà của Đường Long hay sao?
Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Tinh Linh, Đường Tinh mơ hồ cảm nhận được cách nghĩ Tinh Linh, cô ấy cười nói: "Chị, chị cũng không cần cố ý thay đổi tính cách của mình. Chỉ cần lúc đối mặt với Đườ ngLong không nên cảm thấy ngượng ngùng, thả long, nên làm gì thì làm nấy, nên nói gì thì nói nấy, như thế chị sẽ nhanh chóng phát hiện ra mình hoàn toàn không phải là người ngoài”
"Như vậy là được?" Tinh Linh kích động hỏi thăm, hiện tại điều cô ấy phiền não nhất chính là lúc ở cùng với Đường Long thì cảm thấy không được tự nhiên, tuy nhiên lại rất muốn đứng ở bên người Đường Long, nhưng loại cảm giác này lại làm cho mình rất muốn rời đi, thật sự rất mâu thuẫn. Hiện tại biết được có thể thay đổi tình hình này, sao có thể không kích động được cơ chứ.
Đường Tinh cười nói: "Cái này đương nhiên, kỳ thật chủ yếu là bởi vì chị cảm thấy ngượng ngùng, Đường Long mới cảm thấy xấu hổ. Mà ngươi càng ngượng ngùng, thì Đường Long càng xấu hổ. Cái tên Đường Long kia là một người tự nhiên, chỉ cần cười nói với hắn, hoặc là tìm cơ hội đánh hắn một trận, hắn sẽ lập tức xem chị là người nhà mà đối đãi.”
Tinh Linh ngây người, có chút lo lắng nói: "Đánh hắn một trận? Cái này... cái này được không?"
"Ây da, em là làm như thế, chỉ là không biết chị làm như thế có hiệu quả không.” Đường Tinh nói xong không để ý tới Tinh Linh, bưng vài dĩa đồ ăn rời đi.
Tinh Linh một mình đứng trong bếp suy nghĩ, ra sức lắc đầu đón lấy lại gật đầu thật mạnh, ánh mắt phát ra thần sắc quyết tâm, chỉ là không biết cô ấy có phải là chuẩn bị đi đánh Đường Long một trận không.
Lần nữa vào bưng thức ăn, Đường Long phát hiện Tinh Linh cầm cái xẻng xào đang bận rộn, bất giác lên tiếng nói: "Chị Tinh Linh, đồ ăn quá nhiều rồi, không cần xào nữa đâu."
"Món cuối rồi, giúp chị lấy cái đĩa tới đây." Tinh Linh cũng không quay đầu lại nói.
“Ừ.”Đường Long đưa cái đĩa qua. Nhìn thấy những đồ ăn này màu sắc hấp dẫn cùng mùi hương thơm phức, Đường Long bất giác nuốt nước miếng. Tinh Linh thì dùng chiếc đũa gắp một miếng, đưa đến miệng Đường Long, hỏi: "Nếm thử xem mùi vị như thế nào."
Đường Long đầu óc chậm chạp không có chú ý tới khuôn mặt Tinh Linh đã đỏ bừng cả lên, cũng không còn chú ý tới Tinh Linh hay thẹn thùng sao lại trở nên to gan như vậy, càng không có chú ý tới động tác này rất mập mờ, thẳng hé miệng một ngụm đem đồ ăn ăn, sau đó vừa nhai vừa gật mạnh đầu trầm trồ khen ngợi.
Thấy cảnh này, Đường Tinh đang trốn ở cửa ra vào, nhắm mắt lại khẽ thở dài, nhưng nàng rất nhanh tỉnh táo lại, lui về phía sau vài bước, sau đó cố ý tăng thêm tiếng bước chân đi đến. Vừa đi vào, phát hiện Tinh Linh đã bắt đầu giúp bưng thức ăn rồi, còn Đường Long đã sớm bưng đồ ăn đi về phía mình, không biết thế nào, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của chị, Đường Tinh đột nhiên nở nụ cười. Mà thằng ngốc Đường Long kia chỉ là sửng sốt một chút rồi đi ngang qua.
Nhìn thấy khuôn mặt chị mình càng ngày càng đo, Đường Tinh vỗ vai chị ấy, sau đó cười nói: "Chị nhanh đi thay quần áo, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi." Tinh Linh nhẹ gật đầu, cúi đầu chạy.
Đường Long bưng đồ ăn đi ra phòng bếp thì đột nhiên phát hiện con mèo đen nhỏ chính nghiêng đầu ngồi xổm trên bàn cơm, bất giác bước tới véo lỗ tai của con mèo đen nhỏ cười nói: "Sao ngươi lại chạy về? Không sợ đau bụng sao?"
Con mèo đen nhỏ quay đầu nhìn Đường Long sau đó lắc lắc cái dây thừng thắt ở cổ và cái ghế, bất mãn thầm nói: "Ngươi cho rằng ta muốn ah!" Lời này của con mèo đen nhỏ vừa mới nói xong, những cô gái kia đã hoảng hốt la lên: "Mèo có thể nói tiếng người!" Mà Đường Lệ Văn và Ái Nhĩ Hi hiếu kỳ thì lập tức chạy đến.
Đường Long lúc này mới nhớ tới ở đây còn có người chưa biết con mèo nhỏ này biết nói, liền bắt đầu giải thích lai lịch cái con mèo này, đơn giản chính là động vật biến dị mà viện nghiên cứu Vũ Lai chế tạo ra. Sau một hồi náo nhiệt, đồ ăn đã bưng lên hết, Đường Tinh bắt đầu lấy tư cách là chủ nhà mời mọi người dung cơm, đương nhiên đũa và dao ăn của mọi người vô tình đều tập trung vào những món ngon nhìn có vẻ hấp dẫn kia, còn những món đen thui thì hầu như không có ai đụng đến. Chỉ có mấy người bọn Văn Na không quan tâm ăn có ngon hay không, mới gắp những ăn thử những món đen thui này.
Nhìn thấy Đường Tinh bắt đầu cau mày, Đường Long thấy thế lập tức nói sang chuyện khác: "Chị, chị có biết tinh hệ Vô Loạn có bao nhiêu thế lực dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta có thể một lần tấn công là có thể thôn tính được? Phải là thế lực cách xa tinh vực Trung Châu của chúng ta."
Lực chú ý của Đường Tinh lập tức bị di chuyển, cô ấy nói : "Thôn tính? Có thể có mấy trăm thế lực có thể bị chúng ta thôn tính chỉ trong một lần, nhưng nhân lực hiện tại của chúng ta nhiều nhất chỉ có thể quản lý thêm 3 hành tinh nữa, nhiều hơn nữa thì không được. Chẳng qua nếu như chỉ muốn tiêu diệt sức chiến đấu các thế lực này, dựa vào chiến hạm bạch kình của chúng ta, dườg nnhư có thể tiêu diệt cả tất cả thế lực ở tinh hệ Vô Loạn, đương nhiên là ý nói từng cái từng cái một, nếu như đối địch với tất cả thế lực cùng một lúc, e rằng phải cần tời hai mươi ngàn chiếc chiến hạm bạch kình mới được."
"Ừm, nhiều nhất 3 hành tinh, hài, nhân thủ quá ít." Đường Long bắt đầu tự hỏi, không lâu sau hắn ngẩng đầu hỏi: "Chị, xây dựng một máy tính trung ương quản lý xã hội của chúng ta, cần bao nhiêu thời gian mới xây xong?”
"Chỉ cần thiết bị đầy đủ, một hai tháng có thể hoàn tất." Đường Tinh nói đến đây đột nhiên Nhìn thấy Tinh Linh ảm đạm cúi đầu, bất giác nói gấp: "Những chuyện này ngươi hãy tìm chị Tinh Linh, tập đoàn tài chính Tinh Hải bọn họ rất giỏi về phương diện inte, thiết bị cũng là tốt nhất." Nói xong đá Đường Long một cước.
Cho rằng Đường Tinh không muốn bộc lộ năng lực máy tính của mình nên Đường Long liền quay đầu nhìn Tinh Linh đã ngẩng đầu nhìn mình nói : "Ah, chị Tinh Linh, vậy chuyện xây dựng mát tính quản lý xã hội ở những hành tinh này của ta phải làm phiền chị rồi?”
"Được." Tinh Linh vội cười gật đầu, nàng biết mình đối với Đường Long không phải vô dụng, mặc dù mình hiện tại năng lực máy tính càng ngày càng yếu, nhưng công ty của mình ở phương diện này lại mạnh nhất. Bọn người Văn Na nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện trên mặt tiểu thư mình, bất giác cũng nở nụ cười.
"Chủ công, vừa rồi làm sao ngươi lại đột nhiên hỏi chuyện chúng ta có thể chiếm đoạt bao nhiêu thế lực? Ngươi chuẩn bị mở rộng lãnh địa sao? Nhưng hậu cần bổ sung của chúng ta đã mất đi công dụng.” Ưu Na mẫn cảm vội nhắc nhở.
Đường Long bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta lại không để ý vấn đề hậu cần tiếp tế, ta để ý chính là làm sao trong tình huống người ta không biết mà có thể phái bồ đội đi. Còn một chuyện khiến ta không yên tâm là nhân lực của chúng ta thiếu vô cùng, cho dù chúng ta chiếm lĩnh được hành tinh cũng không có ai đến quản lý."
"Trong tình huống người ta không biết mà có thể phái bồ đội đi? Điều đó không có khả năng, Tinh vực Trung Châu chúng ta đã trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người, thiếu đi một chiến hạm thì những gián điệp kia đều sẽ biết." Lăng Lệ xen vào nói nói.
Đường Tinh xen vào cười nói: "Tài nguyên khoáng sản và đại bộ phận phương tiện của Tinh vực Trung Châu sớm đã bị ta vận chuyển đi để tạo chiến hạm rồi, hiện tại đã chế tạo ra 500 chiếc chiến hạm bạch kình, tin rằng 500 chiếc chiến hạm bạch kình này không ai biết."
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đường Tinh, không ngờ cô ấy không lên tiếng lại chế tạo được 500 chiếc tàu chiến hạm?
Đường Long vui mừng nói: "Chị, có bản đồ tinh hệ không?"
Đường Tinh móc ra một vật hình cái đĩa ném rabàn, một bản đồ toàn bộ tin tức tinh hệ Vô Loạn đã hiện ra. Đường Long sau khi nhìn một bản đồ tinh hệ nói: "Chị, trong này thế lực nào yếu nhất, cách chúng ta xa nhất?"
Không thấy Đường Tinh động tác như thế nào, tinh hệ Vô Loạn đột nhiên mở rộng, cuối cùng chỉ có 2 cái hành tinh xuất hiện ở trước mặt mọi người, Đường Tinh lúc này mới lên tiếng: "Hoàng triều Cửu Trạch này là yếu nhất, chỉ có 300 chiến hạm, cũng cách chúng ta xa nhất, như thế nào? Ngươi chuẩn bị tấn công nó sao?"
Ưu Na lo lắng nói: "Chủ công, Hoàng triều Cửu Trạch này tuy nhỏ yếu, nhưng là nó cách chúng ta thật sự là quá xa rồi, chúng ta không có khả năng đi qua nhiều phạm vi thế lực như vậy để tấn công hắn."
Đường Long không có trả lời Ưu Na ngược lại hướng Đường Tinh hỏi: "Chị ngươi có biện pháp nào có thể không kinh động thế lực xung quanh mà chiếm được Hoàng triều Cửu Trạch này không?"
"Xem thường ta sao?" Đường Tinh hung hăng mà gõ một cái đầu Đường Long rồi nói : "Có cái gì muốn ta làm thì cứ việc nói ra đi."
"Ta hi vọng Chị có thể thần không hay quỷ không biết ra mà chiếm lĩnh 2 hành tinh này, sau đó mượn nhân viên quản lý của 2 hành tinh này đi chiếm lĩnh thế lực khác. Quan trọng nhất là chúng ta không cần phải bận tâm cái này thế lực ở địa phương nào, chỉ cần nó là nhỏ yếu thì chúng ta sẽ đi chiếm lĩnh nó!" Đường Long nghiêm túc nói.
"Oh, ngươi muốn dùng chiêsn lược hoa nở khắp nơi? Lãnh địa phân tán như thế, không dễ quản lý đâu à nha." Đường Tinh cười hì hì hỏi.
Đường Long cũng cười hì hì nói: "Mặc kệ quản lý tốt có lẽ hay không, chúng ta cần các loại vật tư từ những hành tinh này của bọn họ, chị sau khi chiếm được Hoàng triều Cửu Trạch kia thì tốt nhất không cần tấn công người khác nhanh như thế, trước tiên xây dựng nhà xưởng quân giới, mở rộng quân bị, sau đó lại đi đến những nơikh ác chiếm lĩnh hành tinh . Đợi cho những nơi bị chiếm đóng này liên kết lại với nhau, cho dù là nước mạnh nhất Tinh hệ Vô Loạn cũng không thể chống lại chúng ta.”
"Chuyện này rất dễ dàng, Nhưng ngươi cẩn thận như thế, là vì Trần Kháng sao?" Đường Tinh đột nhiên nói .
Đường Long gật đầu: "Công ty phía sau Trần Kháng có năng lực phi phàm, nhìn thấy hắn có thể đồng thời chèo chống tài chính và quân bị của ba thế lực kia thì cũng biết. Lần này hắn khống chế tài chính và quân bị của chúng ta, ta luôn cảm thất bất an, nhưng nhân tài và nhà xưởng của của chúng ta đều bị hủy, tuy không an tâm nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của Trần Kháng. Vì không muốn để cho Trần Kháng hoàn toàn khống chế được huyết mạch kinh tế quân bị của chúng ta, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ số không từ những nơi khác. Chị ngươi phải nhớ kỹ, huyết mạch kinh tế và quân bị của những hành tinh mới chiếm được kia nhất định phải nắm chắc trong tay chúng ta."
Ưu Na cũng gật đầu, nhưng nàng rất nhanh có chút khó khăn nói: "Binh lính người máy của Đường Tinh tiểu thư có thể xác định những hành tinh này sẽ không có phản loạn, nhưng bọn họ lại sẽ không thể quản lý hành tinh , mà nhân lực ở nơi này của chúng ta cũng không đủ, nhân tài quản lý những hành tinh xa xôi đó làm sao giải quyết đây?”
Đường Long cười nói: "Đơn giản thôi, Chị sau khi chiếm lĩnh một hành tinh, thông qua trò chơi “chiến tranh” mà chọn lựa nhân tài, tốt nhất là nhân tài của hành tinh này quản lý hành tinh kia, nhân tài hành tinh kia quản lý hành tinh này. Những người này đều là mới được đề bạt lên, có lẽ sẽ trung thành với chị
Đường Tinh hỏi: "Ngươi muốn tới ta dùng cờ hiệu gì để đánh? Nếu như vẫn dùng cờ hiệu của Đường gia, nhìn thấy thế lực của em mở rộng nhanh như vậy, thế lực chung quanh nhất định sẽ đến bao vây tấn công em."
Đường Long cười nói: "Ha ha, đương nhiên không thể dùng cờ hiệu của Đường gia để đánh. Chị tốt nhất cứ mỗi lần chiếm được một thế lực thì đổi cờ hiệu, như vậy người ngoài còn tưởng rằng có rất nhiều cựu thế lực cũ bị thế lực mới thay thế. Loại chuyện này thường xảy ra ở tinh hệ Vô Loạn, không ai lấy làm lạ"
"Vậy chị lúc nào xuất phát đây?" Đường Tinh hỏi.
Đường Long nói : "Ừm, theo Chị ngươi bắt chủ ý, chỉ cần xuất phát trước khi Trần Kháng quay trở lại là được.”
Lăng Lệ đột nhiên đứng lên nói : "Chủ công, nếu như nhóm nhân viên quản lý đầu tiên không là người của chúng ta chỉ sợ không ổn, tốt nhất là trước do chúng ta quản lý bọn họ, sau đó mới để cho bọn họ đi quản lý những người khác."
Đường Long nghĩ nghĩ gật đầu nói: "Ừm, vậy các bộ ngành điều động một số nhân tài, tốt nhất là nhân tài mới tuyển dụng gần đây đi theo Chị xuất chinh, nhân viên tình báo và nhân viên cảnh vụ đều phải thiết kế xây dựng căn cứ huấn luyện nhân tài ở những hành tinh kia. Chị nếu như đến lúc đó nhân thủ không đủ thì có thể điều nhân thủ từ hành tinh Trái đất đến, em sẽ gọi Vũ Minh phối hợp chị. Nhưng người từ hành tinh Trái đất tạm thời đừng cho bọn họ nắm quyền, để cho bọn họ rèn luyện từ thấp một chút, dù sao bọn họ chưa bao giờ quản lý nhân tài của một hành tinh ."
"Anh, em muốn đi cùng chị!" Đường Lệ Văn đột nhiên lên tiếng nói , lời này vừa nói xong tất cả mọi người quay đầu nhìn nàng, lấy làm lạ sao cô ấy có thể nói ra lời này, bởi vì nàng dính chặt Đường Long, làm cho cô ấy rời xa Đường Long là không thể.
Đường Lệ Văn nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, bất giác có chút xấu hổ nói: "Em cũng muốn làm việc giúp anh, em không muốn cả ngày ngồi chơi không có việc gì làm."
Đường Long vẻ mặt tươi cười đi tới bên người Đường Lệ Văn sờ đầu của nàng cười nói: "Tốt, Lệ Văn đã trưởng thành, biết giúp đỡ anh. Được, em có thể đi, Nhưng phàm là chuyện gì em đều phải nghe theo chị." Đường Lệ Văn vội vàng gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ nghe lời chị.
Đường Tinh liếc qua cái kia con mèo đen nhỏ đang lựa thịt nạc kia, cười nói với Đường Long: "Chị có một yêu cầu, nếu như không đáp ứng, chị sẽ không giúp em."
Đường Long sững người, nhưng hắn nhanh chóng gật đầu nói: "Chị nói đi, yêu cầu gì em cũng đồng ý với chị."
"Ta muốn mang theo con con mèo đen nhỏ này cùng đi." Đường Tinh một ngón tay chỉ con mèo đen nhỏ, mà con mèo đen nhỏ đang ăn gì đó nghe nói như thế lập tức bị nghẹn, ra sức vỗ lồng ngực của mình.
"Được Chị ưa thích là vinh hạnh của nó." Đường Long không ngờ Đường Tinh sẽ yêu cầu như vậy, xem ra con mèo đen nhỏ phải tự cầu nhiều phúc.
"Đường Long ngươi được lắm! Ngươi lại dám bán đứng ta? ! Uổng ta không để ý nguy hiểm bị bắt trở lại mà giúp ngươi lắp đặt chương trình! Ngươi cái tiểu tử này vong ân phụ nghĩa, lại tăng ta đi như vậy? Ta đây sẽ phá hỏng những chương trình chọn lựa nhân tài kia!" Con mèo đen nhỏ đứng bằng hai chân chỉ vào Đường Long mắng, mắng xong tựu muốn chạy trốn. Đáng tiếc bị Đường Tinh kéo dây thừng một phát, con mèo đen nhỏ lè lưỡi bị kéo lại cho Đường Tinh ôm ấp.
Đường Tinh ôm con mèo đen nhỏ cười ha hả nói: "Sao? Ngươi không muốn đi cùng ta chinh phục những hành tinh khác sao?"
Con mèo đen nhỏ liền dùng đầu cọ vào cằm Đường Tinh, trơ mặt ra cười nói: "Ta đâu có không muốn đi đâu? Ta đương nhiên nguyện ý đi theo chị chinh phục những hành tinh khác ah. Dáng vẻ anh dũng của chị khiến người ta mê mệt, ta sao có thể không tận mắt nhìn thấy cơ chứ?” Nói xong con mèo nhỏ làm ra vẻ khoa trương, giơ năm đấm chân trước lên nói: “Tiến lên nào các dũng sĩ, chúng ta hãy cùng chinh phục vũ trụ này!"
Động tác Con mèo đen nhỏ lập tức đưa tới một trận hoan hô, mọi người kể cả Tinh Linh đều vây quanh ở trước mặt Đường Tinh, người này sờ tay, người kia sờ đầu đùa giỡn với con mèo nhỏ.
Đường Long có thể từ trong khe hở cua đám người vây quanh nhìn thấy vẻ mặt khuất phục của con mèo nhỏ, đang hung dữ lộ vẻ ‘ngươi nhớ lấy’, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, âm thầm thầm nói: "Ai kêu ngươi lại đáng yêu như thế ah, tự tìm khổ rồi."
Trương Kiệt có chút ngây ngốc từ khoang trò chơi “chiến tranh” đi ra, lúc mình nghe được chính phủ Đường Long chuẩn bị tuyển quan viên mới, còn chuẩn bị cả đống bài vở, không ngờ đi vào phỏng vấn lại được thông báo tiến khoang trò chơi chơi chơi trò chơi mà thôi. Hơn nữa mới chơi không bao lâu, màn hình đã nhắc nhở mình qua rồi, sau đó bảo mình đến nơi nào đó để tiến hành vòng phỏng vấn cuối cùng. Đương nhiên, Trương Kiệt cũng rất bội phục chính phủ Đường Long lại nghĩ ra phương pháp kiểm tra này, những khoang trò chơi này có thể nhanh chóng tuyển ra nhân tài, tiết kiệm không ít nhân lực vật lực thời gian tiền tài.
Biết rõ cửa ải phỏng vấn cuối cùng là quyết định con đường sau này của mình, Trương Kiệt không dám xem thường. Sau khi thay một bộ quần áo vừa vặn, cầm theo thẻ từ mà khoang thuyền trò chơi đưa ra, đi tới một bộ ngành chính phủ nào đó. Chỗ này đã có rất nhiều người ngồi yên lặng chờ đợi, xem ra những người này đều là những người đã vượt qua trò chơi kiểm tra kia. Nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ đến cảnh đám người đến ứng thí lộn xộn chứi mắng đánh người lúc mình đến báo danh, bất giác cảm than lúc liên quan đến tiền đồ của mình, người dã man đến đâu cũng sẽ trở thành người nho nhã.
Trương Kiệt không lấy làm ngạc nhiên vì sao ở đây có nhiều người như vậy, điểm mình kiểm tra kia có hàng trăm khoang trò chơi, một ngày ít nhất có thể kiểm tra hàng chục ngàn người, chỉ có cái này hơn trăm người vượt qua, có thể nói Tinh vực Trung Châu nhân tài đông đúc. Điều hắn lấy làm lạ chính là trong số nhiều người tham gia phỏng vấn như thế có vài người là người vượn lông lá đầy mình, hơn nữa những người ở bên cạnh còn thỉnh thoảng nói chuyện với bọn họ. Cảnh này không thể nhìn thấy ở nước Vũ Lai, người vượn căn bản chính là một món đồ chơi, không ai nói chuyện với bọn họ. Xem ra chính phủ Đường Long thật là khác biệt, bởi vì mấy ngày qua mình ở trên đường nhìn thấy rất nhiều người vượn đi đi lại lại, cũng giống như con người mua sắm tiêu khiển đi dạo cửa hàng, mà những con người kia đối với chuyện này cũng không lấy làm lạ. Thậm chí còn có vài người uống say gây sự với người vượn, bị cảnh sát không phân biệt con người hay người vượn tất cả đều bắt đi hết, ngày hôm sau những người này và người vượn toàn bộ bị bắt đi quét đường. Điều này cho thấy nơi này không có phân biệt chủng tộc, nếu như có sự phân biệt thì chỉ có thể phân chia ra làm 3 loại, người mình, khách hàng và địch.
Trương Kiệt không lấy làm lạ mình có thể vượt qua kiểm tra quản lý của trò chơi, mình giả dạng thân phận của mấy chục đại ca hành sự nhiều năm như vậy, hơn nữa không bại lộ, những chuyện mà những đại ca này biết mình cũng biết, cho nên phương diện quản lý căn bản không thành vấn đề. Chỉ là không biết vòng phỏng vấn cuối sẽ sắp xếp mình vào bộ ngành nào? Còn nghe nói biểu hiện ưu tú có thể trực tiếp nhảy qua Huân tước tam đẳng tước vị thấp nhất này, không biết mình biểu hiện có thể đảm nhiệm tước vị gì đây?
Trương Kiệt suy nghĩ lung tung, bị người đứng phía sau đụng một cái, ngẩng đầu lên nhìn, những người chờ đợi phỏng vấn trước mặt đã không thấy nữa, cuối cùng cũng đến lượt mình. Trương Kiệt sửa sang lại quần áo, cầm tấm thẻ từ kia, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng. Mình có thể vào được ngành tốt hay không, và đạt được địa vị tốt thì phải xem biểu hiện tiếp theo của mình