Các nữ binh đại đội SK23 nhìn thấy Đường Long quỳ xuống đất, giật mình, hốt hoảng chạy lại định đỡ Đường Long đứng dậy, nhưng không biết Đường Long đang lắng nghe Tinh Linh số 2 đang nói cho hắn biết chân tướng mọi chuyện.
Vài cô nữ binh mẫn cảm đột nhiên bước lùi vài bước, bởi vì bọn họ cảm thấy được sát khí phát ra từ chỗ Đường Long.
Đúng lúc bọn họ muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy máy liên lạc nội bộ trên bộ giáp của mình được khởi động, tiếp đó giọng nói của Đường Long với sát khí đằng đằng vang lên: “Ta biết bọn người Lý Lệ Văn đang ở đâu rồi.”
“Ở đâu?”
Các nữ binh mặc giáp đang chạy loạn trong Vô Dạ Cung, sau khi nghe thấy lời này của Đường Long, liền đồng thanh hỏi câu hỏi này.
“Trong tay của ty tình báo.” Trong lời nói này của Đường Long có ẩn chứa một sát khí rất nặng.
“Ty tình báo? Không thể nào? Không phải là ty tình báo nói là bọn họ bị bắt sao …” một cô nữ binh nóng tính vừa mới nói những lời này liền im bặt.
Tất cả các nữ binh đều nghĩ ra, mọi người sẽ cho rằng bọn người Lý Lệ Văn bị xã hội đen bắt cóc, còn không phải vì ty tình báo nói như vậy sao, còn về tình hình thật sự thì ai mà biết được.
“Thưa sếp, ty tình báo sao lại bắt cóc bọn người Lý Lệ Văn?” Đội trưởng Khiết Ty này bắt đầu lên tiếng hỏi.
Đường Long vừa nghe Tinh Linh số 2 nói, vừa nói lại với các thuộc hạ: “Lúc mới đầu chỉ là ty hiến binh mượn mâu thuẫn nhỏ của ta và hội Điệp Vũ, muốn thừa cơ nuốt trọn hội Điệp Vũ, ty hiến binh có thể cảm thấy sức lực không đủ nên kéo theo ty tình báo.
“Cái thằng thích giở trò Ty tình báo này, liền nghĩ ra âm mưu mượn danh nghĩa của ta thừa cơ hội nuốt trọn xã hội đen của cả hành tinh này, ty hiến binh lẫn ty cảnh sát, đương nhiên về điểm này thì ty hiến binh không phát hiện ra được. Bọn họ vì muốn chọc tức ta, cũng nghĩ ra hành động bắt cóc thuộc hạ của ta.”
Lời nói của Đường Long liền khiến các nữ binh giật mình, ai cũng không ngờ rằng sự kiện bắt cóc lại là âm mưu như thế.
“Vậy …. Tại sao ty tình báo và ty hiến binh lại muốn chọc giận ngài?” Khiết Ty là người đầu tiên từ kinh ngạc tỉnh lại có chút không hiểu hỏi.
Đường Long không trả lời câu hỏi của Khiết Ty ngay lập tức, bởi vì hắn bị lời nói của Tinh Linh số 2 làm cho ngớ người, Tinh Linh số 2 cười giải thích: “Đường Long à, bọn họ mượn cái tên Đường Long của em, là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của em, bởi vì ấn tượng của Đường Long trong giới quan chức cấp cao Liên Bang là một ngôi sao chổi to.”
“Sao chổi? sao em lại biến thành sao chổi?” Đường Long không hiểu hỏi, mình đâu có hại ai bao giờ, sao lại để lại ấn tượng sao chổi cho các quan chức cấp cao Liên Bang?
“Đó là vì …ơ, xin lỗi, chị cũng không biết.” Tinh Linh số 2 vốn muốn nói ra nguyên nhân tại sao quan chức cấp cao Liên bang lại cho rằng Đường Long là sao chổi, nhưng cô ấy ý thức được rằng nếu như mình nói ra, Đường Long nhất định sẽ không vui, liền dùng cớ không biết để thoái thác
Đường Long từ câu nói đó của chị gái máy tính biết được là cô ấy biết, vốn định hỏi dồn, nhưng Đường Long đột nhiên nhớ đến những chuyện gặp phải từ lúc gia nhập quân đội đến nay.
Mặc dù có hiểu chút ít về cái danh hiệu sao chổi kia là do đâu, nhưng Đường Long vẫn còn rất mơ hồ, từ lúc mình gia nhập quân đội đến nay, không những không hại ai cả, hơn nữa cả ngày còn bị người ta bức hại, nhưng không biết tại sao, mình cứ suốt ngày gặp dữ hóa lành, còn những người tiếp xúc với mình thì lại gặp những điều không may, lẽ nào bởi vì như vậy nên bị cho rằng là sao chổi?
Trong chốc lát, Đường Long nhớ đến hàng ngàn hàng vạn binh sỹ đã chết trong những chiếc chiến hạm tự đi kia, bất giác cúi đầu, mình quả thật là sao chổi.
Tinh Linh số 2 nhìn thấy vẻ mặt buồn thiu của Đường Long, bất giác lên tiếng nói: “Đường Long biết rồi sao?”
Đường Long chậm chậm gật đầu, giọng trầm đau khổ nói: “Em quả thật là sao chổi, hễ người nào tiếp xúc với em đều gặp chuyện không may.”
Tinh Linh số 2 không hiểu tại sao Đường Long lại quan tâm đến những chuyện này, nhân vật chính trong tiểu thuyết không phải rất vui mừng khi giết được kẻ địch của hắn sao?
Đương nhiên, Tinh Linh số 2 không dùng những thứ này để an ủi hắn, cô ấy căn cứ vào những dữ liệu có được về tính cách của Đường Long, sau đó thông qua phương pháp giải quyết tư liệu tìm được, từ đó đưa ra phương án cô ấy cho là có hiệu quả.
Tinh Linh số 2 dùng giọng nói dịu dang an ủi Đường Long nói: “Đường Long không cần phải buồn bã như thế, những người gặp những chuyện không may kia đều là những người muốn hãm hại Đường Long, bạn bè của Đường Long không những không gặp chuyện bất hạnh, hơn nữa còn rất hạnh phúc! Giống như những thuộc hạ trên chiếc chiến hạm tự đi lần trước của Đường Long, bọn họ không những còn sống trở về, còn vì vậy mà lập được công lớn. Bây giờ bọn họ đều là những sỹ quan cấp chuẩn uý trở lên, nếu biết không có nhiều người chỉ gia nhập quân đội có 1 năm mà đã được làm thượng uý à nha.”
Còn nữa, giống như những người ở đại đội SK23 bọn họ không phải sau khi gặp được Đường Long mới có thể thoát khỏi đau khổ giành được tự do, hơn nữa còn có thể bắt đầu mưu cầu hạnh phúc đó sao?”
Tinh Linh số hai trong giọng nói của mình thêm vào một ít sóng rung động, có thể khiến người nghe cảm thấy những lời nói nghe thấy là chính xác.
Đường Long nghe thấy những điều Tinh Linh số 2 nói, mắt bất giác sáng lên: “Đúng rồi, những người chết của chiến hạm tự đi, không phải bởi vì không chịu nghe theo lời mình nên mới bị Đế Quốc tiêu diệt, chính là vì phục tùng mệnh lệnh của Đế Quốc quay lại tấn công mình, bị nổ một cách kỳ lạ. Những người gặp bất hạnh đều là những người muốn bức hại mình, còn những bạn bè của mình vẫn còn đang sống tốt. Bạn bè của mình đã hạnh phúc, mình hà tất để ý đến những người bức hại mình có hạnh phúc hay không? Cám ơn lời khuyên của chị, chị hai.”
Do Đường Long đang ở vào trạng thái bán thôi miên, cho nên hắn không truy hỏi đến những thuộc hạ thuở ban đầu của mình kia đang ở đâu.
Từ sau sự kiện chiến hạm tự đi lần trước, trong lòng Đường Long mãi cứ có một nỗi ám ảnh, đó chính là những binh sỹ chiến hạm tự đi chết một cách kỳ lạ kia. Đối với những người quan chức cấp cao vì quan hệ của hắn gì đó mà xiu xẻo, hắn không bao giờ để trong lòng.
Ngày trước Đường Long mặc dù đã nhiều lần thầm an ủi mình, nhưng do Đường Long không tự suy nghĩ ra được lý do chính đáng hợp lý để giải thích, cho nên nỗi ám ảnh này cứ mãi không biến mất hoàn toàn. Nhưng bây giờ vì quan hệ của Tinh Linh số 2, cuối cùng cũng khiến cho Đường Long hoàn toàn quên đi nỗi ám ảnh ngày trước, hơn nữa còn khiến Đường Long bắt đầu hình thành phong cách quan tâm chăm sóc đối với người của mình, lạnh lùng vô tình đối với kẻ địch.
Tinh Linh số 2 dịu dàng cười nói: “Đường Long không cần khách sáo với chị, bất luận xảy ra chuyện gì chị mãi mãi đứng về phía em.”
Tinh Linh số 2 cho rằng những lời của mình có thể khiến Đường Long cảm động bất tận, nhưng Đường Long lại không nghe thấy câu nói vì Khiết Ty lần nữa lên tiếng hỏi làm phá nhiễu.
Đường Long trong tình trạng có chút thôi miên, liền chuyển tinh thần sang câu hỏi, từ đó khiến hắn không nghe thấy lời nói của Tinh Linh số hai.
Biết rằng lời nói dịu dàng an ủi của mình nói ra phí công, Tinh Linh số 2 bất giác giận dữ nhìn Khiết Ty. Sau khi Đường Long nói cho mọi người biết nguyên nhân ty tình báo mượn danh mình, các cô gái liền nói những lời an ủi động viên có đại ý giống như lời nói của Tinh Linh số 2 vậy, khiến Đường Long rất cảm động.
Tinh Linh số 2 thì lại tức giận ghen, bởi vì mình an ủi Đường Long, Đường Long chỉ cảm ơn một tiếng là xong, đâu có như bây giờ cảm động như thế?
Khiết Ty có chút gấp gáp hỏi: “Thưa sếp, bọn người Lý Lệ Văn bây giờ đang ở đâu.
Đường Long chưa hỏi Tinh Linh số 2, Tinh Linh số 2 đã nói: “Xin lỗi Đường Long, chị nghe được những chuyện đó trên băng thu hình, nhưng còn về việc bọn họ nhốt thuộc hạ của Đường Long ở đâu, thì trong cuộc đối thoại của bọn họ không nhắc đến địa điểm, cho nên chị không thể biết được, chị có phải rất vô dụng phải không? Nói rồi, Tinh Linh số 2 liền buồn bã nhìn Đường Long.
Kỳ thực Tinh Linh số 2 đang nói dối, bởi vì hễ nơi nào có thiết bị điện tử, cô ấy liền biết được những chuyện xảy ra ở đó, nếu không sao cô ấy có thể biết được chuyện thương lượng giữa tu hiến binh và ty tình báo? Lúc bọn người Mạn Đức La thảo luận nói chuyện mặt đối mặt ở phòng ăn, không sử dụng bất kỳ loại máy nào.
Tinh Linh số 2 làm ra vẻ oán giận thầm nghĩ: “Hừ, lại khiến cho Tinh Linh không thoải mái, cho dù là Đường Long cũng không thể diện để nói! Tinh Linh chính là không muốn nói, Tinh Linh chính là thích khiến các người lại lo lắng, dù gì bọn họ đang ngủ ngon, không có chuyện gì đâu.”
Đường Long nhìn thấy vẻ mặt oán giận của Tinh Linh số 2, liền cảm thấy toàn thân không tự tại an ủi nói: “Sao lại thế chứ? Chị rất lợi hại …a, không không, phải nói là chị lợi hại nhất vũ trụ!”
“Thật sao?” Tinh Linh số 2 có chút nghi ngờ hỏi.
“Thật.” Đường Long gật đầu nói.
“không lừa chị chứ?” Tinh Linh số 2 lại hỏi lần nữa.
“Không lừa chi.” Đầu của Đường Long bắt đầu nở ra vội đáp, hắn cảm thấy chị gái máy tính bây giờ trở nên rất khó đối phó, chị gái máy tính ngày trước kia cũng khó đối phó như vậy, nhưng cho người ta một cảm giác trưởng thành, nhưng chị gái máy tính này lại cho người ta cảm giác giống như là một cô gái nhỏ, lẽ nào chị gái máy tính bị nhiễm virus mới biến thành như vậy?
“Chị rất vui, để chị …”
Tinh Linh số 2 vừa định thay đổi chủ ý nói ra chỗ giam giữ của bọn người Lý Lệ Văn, nhưng Đường Long sớm đã sờ sợ nên mượn cớ trả lời câu hỏi của Khiết Ty thoát khỏi sự làm phiền của Tinh Linh số 2.
Động tác của Đường Long khiến cho Tinh Linh số 2 tức giận quyết định, trừ phi Đường Long cầu xin mình nếu không mình vĩnh viễn sẽ không nói ra.
“Không cần lo lắng, mặc dù chúng ta không biết bọn người của Lý Lệ Văn đang ở đâu, nhưng chúng ta biết đang ở trong tay ty tình báo là được rồi.”
Lời nói này của Đường Long, Khiết Ty có chút không hiểu hỏi: “Thưa sếp, chúng ta có đến ty tình báo đòi người không?”
“Không, trực tiếp đòi người với bọn họ, bọn họ sẽ nhất mực phủ nhận, thâm chí còn diệt khẩu để chết không đối chứng. cuối cùng chúng ta được là tin tình báo, chứ không phải chứng cứ.” Đường Long cười nói.
“Vậy phải làm sao?” Khiết Ty lo lắng vội hỏi.
“Điều này thì đơn giản, bây giờ hành tinh này ngoài ty cảnh sát đứng về phe hội Điệp Vũ, những thế lực khác đều là của ty tình báo. Hai phe này đều là kẻ địch của chúng ta, cho nên chúng ta cứ tận tình mà phá hoại, cho đến khi nào ty tình báo chủ động giao người ra thì thôi.
“Bởi vì theo kế hoạch của bọn chúng, chính là muốn mượn tay của ta để tiêu diệt những thế lực khác, cho đến sau khi đại cục đã định sẽ giao người cho chúng ta. Bây giờ chúng ta cứ giết sạch bọn chúng, bất luân là người nào toàn bộ giết sạch, hehe, tinh chắc rằng bọn họ vì an ủi những kẻ điên cuồng như chúng ta, chắc chắn sẽ giao người ra.” Đường Long cười gian manh nói.
“Nhưng, nếu làm như vậy, hành tinh này sẽ hỗn loạn cả lên? Đây là thủ đô du lịch đó!” Khiết Ty lo lắng hỏi.
“Điều này có quan hệ với chúng ta sao? Hơn nữa, Mạn Đức La lúc lập kế hoạch, nhất định đã nghĩ ra cách giải quyết, đã có người giúp chúng ta dọn dẹp, còn khách sáo làm gì? Hãy để cho bọn họ thấy được sức mạnh của sao chổi.” Nói đến đây, Đường Long bất giác cười hì hì.
Khiết Ty và các nữ binh nghe đến đây, đều gật đầu đồng ý với lời nói của Đường Long. Trong lòng bọn họ, sếp Đường Long này xếp thứ nhất, còn xếp thứ hai là chị em của mình, thứ 3 mới là bản thân mình. So sánh với những thứ này, những người khác là gì? Mặc kệ bọn họ chết hay không.
Đừng trách bọn họ hẹp hòi cực đoan ích kỷ, bọn họ không cao thượng như vậy, quan tâm đến người mà mình yêu thích có gì là không đúng?
Thậm chí Tinh Linh số 2 núp sau lưng Đường Long càng không nhắc đến đề nghị khác nào.
Rốt cuộc tâm thái của bọn họ không thành thục, nếu như Đường Long là kẻ ác, tuỳ tiện lấy lòng Tinh Linh số 2, khiến cô ấy huỷ diệt Liên Bang, cô ấy cũng vui vẻ làm.
Ái Nhĩ nhìn thấy Đường Long và toàn bộ nữ binh mặc giáp đều bất động, mặc dù không biết bọn họ đang làm gì, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội này, lặng lẽ di chuyển đến chỗ mấy cái thẻ từ nằm trên đất ở đằng xa.
Còn lão lục nhìn thấy Ai Nhĩ động, liền vội nhét mấy thỏi vàng xanh vào trong túi, sau đó khuôn mặt tham lam nhìn xấp chứng khoán trong tay Đường Long. Nhưng hắn cũng biết sự nguy hiểm của việc cướp mồi trước miệng hổ, cho nên nuốt nước miếng, từ từ di chuyển chậm đến cái rương đầy thạch phách lấp lánh kia.
Đã cùng với các thuộc hạ của mình thương lượng xong, Đường Long đương nhiên nhìn thấy động tác của Ai Nhĩ và lão lục, nhưng hắn không rảnh để ý những chuyện đó, tiếp tục lắc lắc xấp chứng khoán trong tay mình.
Tinh Linh số 2 là chương trình máy tính, cho nên không giống như con người đã có ý kiến thì cái gì cũng không giúp, cô ấy quen với việc chuyện nào ra chuyện nấy. Cho nên mặc dù đã quyết định không nói ra nơi giam giữ bọn người Lý Lệ Văn, nhưng vẫn giúp Đường Long scan số hiệu của những chứng khoán kia.
Nhìn thấy Đường Long lắc lắc chứng khoán, Ai Nhĩ và lão lục đều sợ hãi dừng lại. Nhưng nhìn thấy Đường Long không lên tiếng ngăn cản mình, cũng to gan, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Lúc lão lục sắp bắt được thạch phách, một cô nữ binh đã nhanh tay đóng nắp rương lại cầm trong tay.
Còn Ai Nhĩ vừa nhắt cái thẻ lên, thì đã nghe thấy Đường Long cười nói: “Ha ha, cám ơn ngài Ai Nhĩ đã giúp tôi nhặt lên, cám ơn nha.”
Lúc Đường Long nói câu này, một nữ binh mặc giáp đã một tay nắm súng, một tay thò ta trước mặt Ai Nhĩ.
Nhìn thấy những nòng súng laser của những nư binh này vô tình chĩa vào mình, Ai Nhĩ bất giác đau khổ cười haha nói câu khách sáo, không còn cách nào đành đưa thẻ cho cô nữ binh này.
Mặc dù khuôn mặt của hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mắng thầm: “Cái thằng Đường Long chết tiệt! Ngươi muốn cái thẻ này làm gì? Ngươi cho rằng cái này là thẻ ngân hàng chắc!”
Đường Long hắn cho rằng Đường Long chỉ là hiếu kỳ nên mới muốn cái thẻ, tin rằng Đường Long sau khi xem xong nội dung bên trong nhất định sẽ vứt đi, chỉ cần mình giám sát Đường Long nghiêm ngặt thì nhất định sẽ có thể nhặt thẻ đó lại được.
Đường Long đương nhiên từ miệng của Tinh Linh số 2 biết được tác dụng của cái thẻ này, đối với ty tình báo muốn nuốt trọn hội Điệp Vũ mà nói, đây chính là chứng cứ chết người của ty tình báo, sao có thể không nắm chắc trong tay?
Đường Long tuỳ tiện quẳng xấp chứng khoán đã scan xong cho một binh sỹ, sau khi nói với máy liên lạc lính đánh thuê bên ngoài nói: “Các vị huynh đệ lính đánh thuê, tôi là người đã thuê các vị -- Đường Long, chỗ tôi đây có vàng xanh trị giá 1000 tỷ, chỉ cần các người nghe lệnh của tôi tiêu diệt hội Điệp Vũ, số vàng xanh này là của các người!”
Ai Nhĩ nghe thấy Đường Long báo tên của mình ra bất giác giật mình, mình cố ý che giấu thân phận của Đường Long, lại bị Đường Long nói toẹt ra, chuyện này là sao? Đường Long trước giờ vẫn rất phối hợp không nói tên của mình ra sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Nhưng, như thế cũng tốt, đến lúc đó càng có nhiều người biết sự bạo loạn ở hành tinh Mạn Lan là do Đường Long làm, chỉ sợ những lính đánh thuê kia nghe thấy ông chủ là sao chổi Đường Long sẽ bị doạ chạy hết. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao mình lại che dấu thân phận của Đường Long.
Còn lão lục thì há to miệng nhìn Đường Long, tên nhóc này có bịnh hay sao, lại tặng cho người ta bao nhiêu vàng xanh đến thế? Cho dù muốn thuê lính đánh thuê cũng không cần nhiều tiền đến thế? 1 triệu là có thể thuê được hàng ngàn lính đánh thuê làm việc cho mình rồi, bên ngoài chắc không có nhiều người đến thế? Thật là quá lãng phí, đúng là cái gọi là không phải tiến của mình tiêu cũng không đau lòng.
Những lính đánh thuê bên ngoài nghe thấy tên của Đường Long, mới đầu sững sờ, tiếp đó bất giác há to miệng nhìn đồng đội bên cạnh mình.
Đường Long, sao chổi Đường Long lại là chủ của mình?! Mẹ nó, có quan hệ với hắn đều không có kết quả tốt!
Bọn lính đáng thuê nghĩ đến đây đều chuẩn bị bỏ đi, nhưng lúc Đường Long nói ra câu 1000 tỷ vàng xanh, mọi người đều đứng như yên lặng.
Một tên lính đánh thuê đầu óc hơi chậm, xoè mấy lần ngón tay cũng không làm rõ được 1000 tỷ là bao nhiêu, bất giác cầu cứu đồng bọn bên cạnh nói: “Huynh đệ, 1000 tỷ là bao nhiêu?
Tên lính đánh thuê bi hỏi không có phản ứng gì, bởi vì cặp mắt của hắn đang nhìn phía trước, khoé miệng hé nhỏ chảy những giọt nước miếng, cho đến khi bị mấy đồng bọn đẩy mạnh mấy cái hắn mới bắt đầu phản ứng lại.
Đợi sau khi hắn nghe rõ câu hỏi của đồng bọn, liền kích động nhảy cẩng lên hét lớn: “1000 tỷ chính là 1 ngàn tỷ! 1 ngàn tỷ”
Tiếng hét của tên lính đánh thuê này, liền khiến cho tất cả lính đánh thuê tỉnh lại, điều đầu tiên bọn họ làm sau khi tỉnh lại là đánh mình một bạt tai, còn đồng bọn thì lôi người bên cạnh hỏi mình có nghe nhầm không.
Nhìn thấy động tác của lính đánh thuê, những đại gia giàu có kia đều ngu người, những tên cướp kia sao lại lạ như thế? Hét lên 1 ngàn tỷ, 1 ngàn tỷ, đang nói doạ điện đài sao?
Đội trưởng đoàn lính đánh thuê cũng kích động như vậy, nhưng không điên cuồng giống như những thuộc hạ kia, mà toàn bộ bao vây bên cạnh Lai Ân, tất cả sau khi tắt máy liên lạc mới cử ra một người nói: “Huynh đê, đó là Đường Long …ơ, không, ý tôi tôi là, độ tin cậy trong lời nói của ông chủ Đường Long của chúng ta là bao nhiêu phần trăm?”
Đội trưởng hỏi câu này, phát hiện cạnh mình có một người đàn ông mập bị trói, bất giác đá hắn một phát ra xa.
Lai Ân cũng tắt máy liên lạc, hai mắt phát sáng nuốt nước miếng nói: “100%, ông chủ chắc chắn đã tìm thấy kho vàng của hội Điệp Vũ rồi!”
Các đội trưởng nghe thấy lời này cũng nuốt nước miếng, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Ông chủ sao lại bỏ ra nhiều tiền thù lao đến thế? Đó là 1000 tỷ, ông chỉ sau khi xong việc có nuốt lời không? Nếu như hắn mà nuốt lời, những người như chúng ta đây hoàn toàn không dám làm gì hắn, tuyệt đối không nhận được tiền!”
Lai Ân cười he he nói: “Yên tâm, ông chủ là người như thế nào? Dựa vào thân phận của hắn sẽ không nói mà không giữ lời đâu. Hơn nữa, 1000 tỷ không đáng bao nhiêu, không nghe ông chủ nói sao? 1000 tỷ này là nói giá trị của vàng xanh! Kho vàng của hội Điệp Vũ chỉ có vàng xanh thôi sao? Cái mà ông chủ có được chắc chắn gấp 10 lần số vàng xanh này! Cho nên, ông chủ ăn thịt, còn sợ chúng ta không có canh uống sao? Yên tâm đi!”
Lai Ân vừa nói xong, lời nói của Đường Long vang lên trong tai của tất cả lính đánh thuê: “Không sai, nếu như ta ăn thịt, tuyệt đối sẽ không để thuộc hạ của ta ngay cả canh cũng không có mà uống, đội trưởng các đội lính đánh thuê hãy vào đây, để ta cho các người biết, ta không nói dối.”
Các lính đánh thuê nghe xong lời nay, đều nhìn chằm chằm các đội trưởng của mình, còn những đội trưởng kia thì sợ hết hồn, bởi vì lúc bọn họ nói chuyện đã tắt hết máy liên lạc rồi, sao Đường Long còn có thể nghe được cuộc nói chuyện của mình, nếu như đây là trùng hợp, vậy tại sao máy liên lạc của mình lại tự động khỏi động cơ chứ?
Lúc này một lính mặc giáp vẫy vẫy tay với các đội trưởng nói: “Hay đi theo tôi.”
Nghe thấy giọng nói của con gái, các đội trưởng càng giật mình, bọn họ không biết những người mặc giáp không nhìn thấy mặt mũi kia lại là con gái. Nhưng nhớ đến sự tích của Đường Long, lại bình thường, Đường Long bây giờ ngoài đại đội quân kỹ kia hoàn toàn không có một binh lính nào có thể sử dụng được.
Đương nhiên hai chữ quân kỹ này chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt không dám nói ra, quỷ mới biết tên Đường Long bao che kia sau khi nghe thấy sẽ giết mình hay không?
Đường Long nói xong với bên ngoài, liền quay sang nói với Ai Nhĩ và lão lục đang ngây người: “Các người đã đi vào núi châu báo, vậy không thể để các người tay không trở về, số vàng xanh này các người có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, coi là quà ta tặng các người.”
Hai người Aii Nhĩ và lão lục mặc dù trong lòng thầm mắng: “Nếu muốn làm ơn, sao không cho ta mấy tờ chứng khoán và mấy thỏi thạch phách?” Nhưng bọn họ vẫn ngay lập tức nhào đến đống vàng xanh chất cao như núi, ra sức nhét vào trong lòng, sau cùng cảm thấy vẫn còn lỗ, dứt khoát cởi áo ra bọc lại.
Các đội trưởng đi theo lính mặc giáp đi vào đường hầm lúc mới đầu có chút bất an, lúc nhìn thấy vàng xanh xanh lấp lánh, toàn bộ đều ngu người.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Ai Nhĩ và lão lục điên cuồng nhặt vàng xanh, liền tỉnh lại.
Mặc dù biết cái này là do Đường Long đồng ý cho bọn họ nhặt, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, tim đập mạnh kêu lên: “Lấy ít thôi, các người lấy không được nhiều đâu! Muốn bị đè chết à, sao tham vậy!”
Không còn cách nào khác, các đội trưởng đã xem đống vàng xanh đó là của mình rồi. các đội trưởng vẫn còn có chút khí chất của người lãnh đạo nên có thể nhẫn nhịn, cuối cùng họ biết được hai người kia cung lấy không được nhiều.
Nếu như binh lính của họ sau khi chạy vào nhìn thấy dáng vẻ của Ai Nhĩ và lão lục, e rằng bọn họ sẽ đau lòng móc súng ra bắn?
Đường Long nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của các đội trưởng bất giác ho khan một tiếng gọi bọn họ tỉnh lại, các đội trưởng nhìn thấy Đường Long nhìn mình, vội vàng kính chào thật lớn: “Ông chủ!”
“Uhm, những thứ này là thù lao lần này, các người có đồng ý tiếp nhận sự uỷ thác của ta không? Đường Long nói rồi chỉ vào đống vàng xanh xung quanh.
Các đội trưởng gật đầu mạnh nói: “Đồng ý, đồng ý! Chỉ cần ông chủ nói một câu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, chúng tôi tuyệt đối không chau mày!”
“Rất tốt, vậy gọi vài người đến đây bảo vệ nơi này, những người khác theo ta đi tiêu diệt hội Điệp Vũ!” Đường Long nói xong liền dẫn thuộc hạ đi.
Các đội trưởng mặc dù kính chào sau lưng Đường Long, nhưng cũng len lén nhìn hai chiếc rương mà lính mặc giáp cầm, thầm nghĩ hai chiếc rương đó đáng giá bao nhiêu tiền.
Đợi sau khi Đường Long đi khỏi, bọn họ liền dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Ai Nhĩ và lão lục nói: “Hai vị tiên sinh, cần chúng tôi giúp gì không?’
Ai Nhĩ và lão lục ngẩng đầu lên nhìn xung quang, phát hiện mười mấy người đàn ông cao to hung tợn nhìn mình, còn bọn người Đường Long không biết đã đi đâu. Giật mình sợ hãi bọn họ nói không cần, không cần, sau đó liền nhấc cái bao nặng mấy trăm cân, chạy nhanh ra khỏi.
Lai Ân mắt mở to, thầm nói: “Thật lợi hại! lại có thể nhấc thứ nặng đến thế, hơn nữa còn nhạy nhanh nữa! các người nói bọn họ có phải là …”
Lai Ân quay đầu hỏi đồng bọn lần nữa sững người, bởi vì những đội trưởng kia giống như bọn người Ai Nhĩ vậy chạy nhào đến núi vàng, ra sức nhét vàng xanh vào trong túi.
“Hơ hơ, tôi nói các huynh đệ, bây giờ là lúc nào? Nếu như ông chủ tức giận huỷ bỏ sự uỷ thác, chúng ta ngay cả một ít cũng đừng mong có được!” Lai Tư ho khan lên tiếng nhắc nhở.
Các đội trưởng đang ôm vàng xanh nghe thấy lời này liền vứt bỏ vàng xanh, vừa chạy ra ngoài vừa hét lớn: “Nhanh! Nhanh lên!”
Lai Tư lắc đầu, những người ngày đâu …. Đương nhiên, lúc bọn họ rời khỏi, còn nhìn đắm đuối đống vàng xanh kia.
Lúc các đội trưởng chạy ra ngoài, bọn họ đã bàn xong, cửa kho vàng đóng lại, đồng thời dán trên đó mười mấy cái niêm phong do các đội trưởng viết, sau đó, mỗi đội lựa ra một người tinh nhuệ nhất ở lại canh giữ.
Nếu như Lai Tư không nhắc nhở phải duy trì năng lực chiến đấu, những đội trưởng này sẽ lưu lại toàn bộ lính tinh nhuệ. Nhưng cho dù như vậy, lính đánh thuê ở lại canh giữ kho vàng cũng có hơn 2000 người.
Trong cái khoảnh khắc mà từ miệng đội trưởng chứng thực có 1000 tỷ, các binh sỹ kia chuẩn bị lên kế hoạch tống tiền các đại gia giàu có đã bị phá sản.
Nhưng các lính đánh thuê hoàn toàn không có gì là thất vọng, thậm chí còn tranh nhau móc hết những thứ lục được từ trên người của các đại gia, như đồng hồ, nhẫn các … quẳng xuống dưới đất, bởi vì bọn họ chuẩn bị túi không để đi đựng vàng xanh!
Ai Nhĩ cứ nhớ mãi cái thể từ đó, cũng không biết hắn làm sao xử lý số vàng xanh đó, lại đúng lúc Đường Long đi lên xe bay, hắn cũng lên theo.
Sau khi lên xe, Ai Nhĩ nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh Đường Long không có cái rương nào, liền đoán chắc là bị Đường Long đưa về khách sạn, lúc chiến đấu mà mang theo rương thì không tiện.
Vốn hắn muốn ra lệnh cho người đi đến khách sạn Hoa Đô để cướp lấy cái rương, nhưng nghĩ đến làm như thế chắc chắn sẽ bị Đường Long nghi ngờ, nêu như Đường Long biết chuyện đến đốt cả ty tình báo, cho dù là tổng thống ra mặt e rằng cũng không tránh khỏi sự diệt vong của ty tình báo?
Nghĩ đến những điều này, Ai Nhĩ lập tức bỏ ý định, quyết định ngồi lặng lẽ ở đó chờ, tránh chọc giận cái tên sao chổi này.
Đường Long nhìn thấy Ai Nhĩ tinh thần bất định động qua động lại, đương nhiên biết tại sao hắn lại như thế, nhưng cũng không nói ra. Sau khi nói với thuộc hạ vị trí gần nhất của một hộp đêm của hội Điệp Vũ, liền ra lệnh xuất phát.
Các phú ông bị trói chặt nằm trên mặt đất, cuối cùng đã được cảnh sát vừa đến liên núp ở xa chạy đến cứu. Những phú ông này vừa mắng cảnh sát là đồ vô dụng, vừa chỉnh đốn quần áo.
Bọn họ đã hồi phục dáng vẻ nho nhã dưới sự nịnh bợ của cảnh sát, và sự chăm sóc của các cô gái ở hộp đêm vừa được cứu kia, cuối cùng nguôn cơn giận.
Nhưng bọn họ cứ nghĩ đến những chuyện mà mình gặp phải, bất giác liền mắng những tên cướp kia.
Trong đó tên phú ông mập bị tên lính đánh thuê đá một cú, vừa xoa xoa chỗ bị đá, vừa lớn tiếng nói: “Các vị! vừa nãy từ trong miệng của những tên cướp tôi nghe được tên của ông chủ của họ, ông chủ của đám cướp kia là một người tên là Đường Long! Chúng ta hãy liên hợp lại để đánh chết cái thằng khốn kiếp tên Đường Long này!”
Nghe thấy lời của ông ta, những phú ông khác cũng nhao nhao nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ đồng ý, nhất định phải đánh chết cái thằng tên là Đường Long!
Cũng đúng, bọn họ bình thường cao cao tại thượng, bị mất mặt như thế, làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục như thế, không báo thù sao được?
Nhưng một tên phú ông có hiểu biết rộng đột nhiên lớn tiếng nói: “Đường Long, ông nói ông chủ của đám cướp là Đường Long?”
Tên phú ông mập hét lớn gật đầu nói: “Đúng, ông chủ của đám cướp đó là Đường Long, sao? Ông quen hắn à?
Nói rồi cùng với mấy ông giàu có đầu óc ngu si nhìn xung quanh vây lại, chuẩn bị lúc tên này nói quen biết sẽ dạy cho hắn một trận nên thân, nhưng những tên phú ông ngu ngôc này liền phát hiện, xung quanh ngay lập tức im phăng phắc, yên lặng đến kinh người.
Lúc bọn họ lấy làm lạ sao lại yên tĩnh như thế, lại ngạc nhiên phát hiện vẻ mặt của những người đứng cạnh mình. Khuôn mặt đã tái mét, hơn nữa hai chân của những người đó bắt đầu run lên, còn có nhiều người móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Còn những cô gái Vô Dạ Cung khuôn mặt vốn bi thương, áp sát vào người các phú ông nhõng nhẽo mong có được chút tiền bo, thì hai mắt sáng lên nở nụ cười mê người.
Những tên phú ông ngu ngốc bất giác nhìn ngây người, mình quẳng nhiều tiền như thế cũng không thấy được nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của bọn họ.
Tên phú ông mập cảm thấy kỳ lạ đang định hỏi như thế nào, lại phát hiện những tên cảnh sát đang nịnh hót xung quanh, lại giống như thỏ vậy, cụp đuôi lặn mất tăm. Hơn nữa lúc cảnh sát vừa đi, thì có mấy tên phú hào vừa nói: “Ây da, dù gì thì chúng ta cũng không bị tổn thất gì, hay là cho qua đi.” Vừa đi ra ngoài.
Càng xa rời thực tế nữa là đại đa số các phú ông đều không nói tiếng nào, quay người bỏ chạy, hơn nữa còn ra sức chạy, giống như đằng sau có thứ gì đó rất khủng bố đang đuổi theo bọn họ vậy.
Tên phú ông mập và các huynh đệ ngu ngốc của hắn trừng mắt nhìn xung quanh mọi người đều bỏ chạy hết, đợi cho đến khi các mỹ nữ bên cạnh cũng đi hết, bọn họ mới phát hiện chuyện này có gì đó không ổn.
Bọn phú ông ngốc nghếch không biết là chuyện gì, nhưng bọn họ muốn bỏ cuộc. Nhưng, tiếng còi cảnh sát hú lên, khiến bọn họ ưỡn ngực ở lại, có cảnh sát chống lưng mình còn sợ gì.
Mấy chục xe cảnh sát vũ trang nghe thấy bọn cướp đã bỏ đi mới chạy đến diễu võ dương oai, nháy mắt đã dùng súng chỉ vào đám phú ông ngốc, oai phong hét lớn: “Giơ tay lên! Bọn cướp độc ác này!”
Bọn phú hào ngốc giơ cao hai tay tranh nhau nói: “Tôi là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn tài chính XX!”
“Tôi là đại luật sư XX”
“Tôi là nghị viên XX”
“Tôi là ...”
Sau khi nói tên mình ra, bọn họ còn rất ăn ý đồng thanh nói: “Chúng tôi không phải cướp! chúng tôi là người bị hại!”
Có thể là tên của những tên phú ông này van lên, có thể là do dáng lợn của bọn họ không giống như cướp, nhưng bất luân là do nguyên nhân gì, dù gì sau khi cảnh sát vũ trang nghe được tên của họ liền buông súng xuống.
Một cảnh sát đeo hàm cục trưởng cảnh vệ, vác cái bụng từ đám cảnh sát đi ra, trước tiên trừng mắt nhìn đám phú hào, sau đó mới nói: “Bọn cướp đâu? Chạy đi đâu rồi?”
Đám phú ông còn chưa kịp trả lời, một giọng nói từ Vô Dạ Cung vang lên: “Thằng kia, hội Điệp Vũ đắc tội với ông chủ của chúng tôi, ông chủ của chúng tôi đang đi tìm hội Điệp Vũ đòi nợ, biết điều thì đừng có nhiều chuyện!”
Đám phú ông và cảnh sát nghe thấy, liền quay sang nhìn về phía cửa lớn Vô Dạ Cung.
Bọn họ đương nhiên nhìn thấy cửa lớn có mấy chục người đàn ông cao to mặc áo màu đen cầm vũ khí cười hi hi.
Không cần suy nghĩ, câu nói hồi nãy chính là do một trong những người này nói.
Đám phú ông nhìn thấy lính đánh thuê, liền run rẩy núp sau lưng cảnh sát. Còn cảnh sát thì núp sau xe cảnh sát, sau đó mới chĩa súng nhắm vào những người kia.
Những lính đánh thuê này là do đề phòng cảnh sát tìm đến cửa, nên bố trí người giám sát tình hình bên ngoài.
Bọn họ nhìn thấy cảnh sau khi đám phú ông nghe thấy tên của Đường Long đều không dám ở lại chạy mất tăm, bất giác cảm giác vui vẻ tăng lên gấp bội, chuẩn bị dùng tên của Đường Long doạ cảnh sát, dù gì không doạ chạy mất, hơn hai ngàn người mình cũng có thể chống đỡ nổi.
Bây giờ nhìn thấy động tác của cảnh sát, lính đánh thuê biết được tên của Đường Long quả thực hữu dụng, bất giác đắc ý cười lớn ha ha.
Cục trưởng phân cục kia bị chọc tức đến xanh cả mặt, rất muốn như vậy hạ lệnh bắn, nhưng một người rất biết nhìn tình thế, đương nhiên biết những người này điên cuồng như vậy nhất định đằng sau có hậu thuẫn, cho nên chuẩn bị hỏi rõ rồi mới quyết định.
Ông ta nép sát xe cảnh sát, chỉnh lại mũ cảnh sát nói với lính đánh thuê: “Tôi là cục trưởng phân cục 74. Vô Dạ Cung là hộp đêm đang kinh doanh, cho dù các người có tranh chấp gì, cũng nên giải quyết bằng con đường pháp luật, mà không phải là sử dụng bạo lực như thế, nên biết các người làm như thế là vi phạm pháp luật!” Sau khi cục trưởng phân cục nói xong những lời này, mới hỏi câu quan trọng nhất: “Ông chủ của các người là ai?”
Một tên lính đánh thuê cầm đầu trước tiên cười lạnh nói một mình: “Vi phạm pháp luật? Hừ, hừ, những tên cảnh sát các người còn có mặt mũi nói bốn chữ ‘vi phạm pháp luật’ này sao!” Sau đó hét lớn nói: “Đường Long! Ông chủ của chúng tôi tên là Đường Long! Nghe rõ chưa! Đường Long chính là ông chủ của chúng tôi!”
“Đường Long?” cục trưởng phân cục nghi ngờ lầm bầm, nhưng nhanh chóng khuôn mặt kinh ngạc thất thanh hét: “Sao chổi Đường …”
Mặc dù chữ Long đằng sau đã bị ông ta dùng tay bịt miệng lại không nói ra, nhưng nửa câu ông ta nói ra đã khiến những cảnh sát khác biết được mục tiêu là ai.
Trong khoảnh khắc, cảnh sát vốn căng thẳng không nói nói gì liền nói nhỏ, hơn nữa còn lùi lại một cách không thể khống chế.
Cho đến bây giờ, những tên phú ông ngốc nghếch kia mới từ giọng nói nhỏ của những cảnh sát kia biết được Đường Long là người như thế nào.
Mẹ nó! Không ngờ rằng ông chủ của những tên cướp đó lại là cái tên đó, sau khi làm ra những chuyện lớn như hại chết vô số binh sỹ, hại tổng thống tiền nhiệm phải ngồi tù, bức một đại tướng 4 sao làm phản, bắn chết hàng trăm quân quan Liên Bang, suýt nữa khiến quân đội Liên Bang phải giải tán …, sao chổi Đường Long vẫn có thể sống vui vẻ!
Những tên phú ông ngu ngốc cuối cùng không còn ngu nữa, rụt rụt cổ, dưới chân như có xoa dầu lặng lẽ mất tăm.
Không còn cách nào khác, tên sao chổi kia ngay cả những quan chức cấp cao còn dám hại, còn sợ những người trong tay chỉ có ít tiền như mình sao? Không chuồn tìm cái chết à?
Nếu như Đường Long nhìn thấy biểu hiện của những người này, chắc chắn sẽ cười khổ lắc đầu nói: “Hài, tin đồn nhảm nhí phát tán ngày càng tệ hơn.”