CHƯƠNG 11
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Chính Ngôn thay một thân y bạch y thuần khiết văn nhã, ăn diện chỉnh tề, cùng vài học trò khác ở cùng viện lên xe ngựa mà Thế tử Tĩnh Vương đưa đến, đến biệt viện ở ngoại thành.
Xe ngựa lảo đảo đi khoảng một canh giờ, ra khỏi kinh thành đến vùng ngoại ô phía tây dưới chân núi, dừng lại trước cổng biệt viện của Tĩnh Vương phủ.
Những học trò này nào đã được biết đến phong thái của biệt viện Hoàng gia? Đều được lần mời này khiến cho hồi hộp kinh ngạc, mở rộng kiến thức, vào biệt viện rồi ánh mắt cũng không đủ để dùng. Cũng may bọn họ đều là người đọc sách, tuy xuất thân khốn cùng, nhưng không thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
Đông Phương Quân Khiêm tự mình chiêu đãi. Hắn mặc dù xuất thân cao quý, nhưng cũng rất thân thiện, tính tình vô cùng tốt, thỉnh thoảng còn lộ ra một mặt hoạt bát hóm hỉnh, không hề có chút bộ dáng cao cao tại thượng nào của một Thế tử. Cho nên ấn tượng của nhóm đệ tử này với hắn đều vô cùng tốt.
Đợi cho bữa tiệc kết thúc, khách và chủ đều vui mừng, hai bên đều gần gũi hơn không ít.
Đông Phương Quân Khiêm nói:
“Cách ngày yết bảng còn vài ngày nữa, mọi người mấy ngày này có thể thả lỏng một chút. Gần ngoại ô phía tây này có không ít cảnh sắc, buổi chiều dù sao cũng không có việc gì làm, ta sẽ cho người đưa mọi người đi dạo.”
Tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Đông Phương Quân Khiêm liền gọi mấy gia phó đến chuẩn bị.
Đường Chính Ngôn nhớ đến hai đệ đệ ở nhà. Đường Chính Lễ thì thôi, đã là một tiểu tử choai choai, ở nông thôn cũng có thể quyết định thay người lớn. Nhưng Đường Chính Nghĩa hãy còn nhỏ. Dọc một đường vất vả lên kinh, gương mặt nhỏ nhắn đều mỏi mệt đến gầy đi, cái cằm gầy gầy chọc vào lòng người. Đường Chính Ngôn nhìn mà đau lòng, nhưng vội vàng ôn bài, cũng không chăm sóc nó được. Cũng may sau khi dọn đến ngõ Vĩnh Hòa thì ổn định hơn rất nhiều, hắn cũng có thể nhờ phòng bếp làm chút đồ ăn ngon cho hai đệ đệ, cuối cùng cũng bổ lại được gương mặt nhỏ nhắn của Đường Chính Nghĩa một chút. Sau khi thi hắn vốn định thừa dịp khoảng thời gian chưa yết bảng này chăm sóc hai đệ đệ cẩn thận, dẫn bọn họ vui đùa trong kinh thành, nhưng hôm nay được Thế tử Tĩnh Vương mờ đến, để hai đệ đệ ở nhà, hắn liền có chút nhớ thương.
Đông Phương Quân Khiêm để ý đến sắc mặt của hắn, quan tâm hỏi han:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Hay là buổi trưa uống nhiều rượu quá nên bị đau đầu?”Hắn không nói Đường Chính Ngôn còn chưa cảm thấy, vừa bị hắn hỏi như thế, thật sự là cảm thấy đầu có chút nằng nặng choáng váng, chóng mặt váng vất.
Đường Chính Ngôn có chút ngượng ngùng, nói:
“Đa tạ Thế tử quan tâm, hình như thật sự là uống có chút nhiều, đầu hơi nặng.”
Đông Phương Quân Khiêm ai nha một tiếng, nói:
“Là bản Thế tử sơ sót. Các ngươi buổi trưa uống không ít rượu, hiện tại đi ra ngoài cũng không thỏa đáng lắm. Như vậy đi, người nào uống rượu mà cảm thấy tinh thần vẫn sảng khoái thì có thể đi ra ngoài vui đùa một chút, có hạ nhân đưa đi, chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may. Cảm thấy hơi say, liền nghỉ ngơi ở ngay trong biệt viện một lát, phòng có rất nhiều, ngủ trưa dậy tinh thần cũng tốt, buổi chiều tiện quay về thành.”
Trong mấy học trò này đã có vài người sắc mặt ửng đỏ, buổi trưa vì rượu ngon nhà Vương gia mà có lực uống thêm mấy chén, thật sự là hơi say. Đông Phương Quân Khiêm vội vàng kêu quản gia của biệt viện sắp xếp cho bọn họ về phòng ở phía sau biệt viện nghỉ ngơi.
Đường Chính Ngôn say có chút chếnh choáng, được người đỡ vào phòng, nằm lên giường liền lăn ra ngủ. Hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đi vào, ngồi xuống bên giường, cẩn thận dịch góc chăn cho hắn.
Hắn mờ mịt mở mắt ra, phân biệt một chút, mơ hồ gọi một tiếng:
“Bồ Đào?”
Nam tử áo trắng kia hình như hoảng sợ, sau đó hơi co rúm lại.
Đường Chính Ngôn cảm thấy thân thể có chút khô nóng, xoay tay xốc chăn lên một nửa.
Nam tử kia dừng lại một chút, tiến lên lại nhẹ nhàng đắp chăn kín lại cho hắn, nhẹ giọng nói:
“Uống rượu sẽ dễ bị cảm lạnh, đắp lại vẫn sẽ tốt hơn.”
Đường Chính Ngôn giữ chặt tay y vuốt ve, cố gắng chống mí mắt lên nhìn một chút, lại nhắm lại, nói:
“Bồ Đào.”
“Ừ. Ta ở đây.”
Đường Chính Ngôn không nói gì nữa, ngủ say.
Cũng không biết là ngủ bao lâu, cuối cùng tỉnh lại, đầu còn có chút nặng nề. Hắn ngồi dậy, thấy trong phòng chỉ có một mình hắn, huân hương thoang thoảng, nào còn tung tích của Bồ Đào. Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Đường Chính Ngôn có chút mờ mịt. Chẳng lẽ bản thân bất tri bất giác lại đặt Bồ Đào ở trong lòng? Ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy y…
Đương Chính Ngôn tâm phiền ý loạn một hồi, cũng ngồi không yên, đang muốn đứng dậy, chợt nghe thấy bên ngoài có người vén màn tiến vào, cùng tiếng người thấp giọng nói.
“Tứ thiếu gia đâu? Sao đi vào một thoáng đã đi rồi?”
“Tứ thiếu gia thấy Đường công tử đang ngủ, ngồi một lát thì đi, kêu ta ở lại trong này hầu hạ. Còn dặn dò ta chuẩn bị trà ấm, sợ nhỡ như Đường công tử tỉnh lại khát nước.”
“Nghe nói năm trước Tứ thiếu gia ra ngoài giải sầu, trên đường gặp phải kẻ cướp, chính là được vị Đường công tử này cứu đấy. Khó trách Thế tử gia và Tứ thiếu gia đều coi trọng vị Đường công tử này, ngươi cần phải hầu hạ cẩn thận.”
“Hiểu rồi, không cần đại ca dặn dò. Ai, nói đến Tứ thiếu gia cũng thật sự là đáng thương. Năm trước cũng vì chuyện của Tề thiếu gia kia, làm hại Tứ thiếu gia đau lòng, trắng trợn cô phụ một mảnh tâm của Tứ thiếu gia chúng ta.”
“Nói cũng phải. Năm đó Tề thiếu gia chính miệng đồng ý với Tứ thiếu gia, muốn đợi sau khi Tứ thiếu gia thành niên thì thành thân với người. Lúc ấy ta ở ngay bên cạnh hầu hạ, nghe thấy cũng rất thành thật, Tề thiếu gia còn vỗ ngực mà nói. Ai ngờ họ Tề này đi biên quan, trở về liền cưới nương tử, còn nuốt lời với thiếu gia chúng ta. May mắn Tứ thiếu gia chúng ta là nam tử, nếu không bị người hủy hôn, cũng không biết sẽ nói như thế nào đâu.”
“Đúng vậy. Tứ thiếu gia của chúng ta rất tốt mà. Người xinh đẹp lại phóng khoáng, tính tình tốt thân phận cũng đủ cao, Tề thiếu gia kia thật sự là có mắt như mù, lại vứt bỏ Tứ thiếu gia của chúng ta, thật sự là một kẻ không biết hưởng phúc mà. Đáng tiếc cho một mảnh nhiệt tình của Tứ thiếu gia chúng ta.”
“Ta nói này, thiếu gia đau lòng thì đau lòng, nhưng cũng không phải là không có Tề thiếu gia thì không được. Nghe nói Vương gia từ sớm đã đi tìm cao tăng của chùa Bạch Mã tính qua, tứ thiếu gia chúng ta là mệnh vượng phu vượng tử. Tứ thiếu gia tuy là nam tử, nhưng cũng giống như Vương phi có thể sinh con dưỡng cái, lại không yếu ớt nhỏ mọn như nữ nhân. Ngươi xem Vương gia cùng Vương phi đều đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ân ái như thế.”
“Đúng vậy, nếu không Tề thiếu gia không phải là cũng hối hận, mấy ngày này liều chết quấn lấy Tứ thiếu gia. Ai, nghe nói nương tử hắn vào cửa đã hơn một năm còn chưa có mang đâu.”
Giọng nói hạ rất thấp, nhưng cũng rất rõ ràng mà bay vào buồng trong…
“Ai nha, không phải chứ? Khó trách vừa mới đầu xuân trời còn rất lạnh đã vội vàng hẹn Tứ thiếu gia chúng ta đi săn thú, ngươi nói liệu có phải…”
Đừng nói nữ nhân nhiều chuyện, đám nam nhân lúc châu đầu vào cũng thích thì thầm, miệng cũng không nhỏ hơn nữ nhân là mấy đâu.
Đường Chính Ngôn ở trong phòng nghe được hai tên tiểu tư thấp giọng nói chuyện bên ngoài, mới biết được chuyện Bồ Đào từng bị hủy hôn. Không khỏi cảm thấy may mắn vì Bồ Đào là một nam tử, tính tình phóng khoáng không quá bận lòng, nếu là nữ tử, bị người ta hủy hôn danh dự tổn hại, tái giá sẽ khó khăn, chỉ sợ sẽ xấu hổ rồi giận dữ đến tự sát mất.
Đường Chính Ngôn vừa nghe vừa nghĩ, trong lòng bất tri bất giác dâng tràn sự trìu mến với Bồ Đào. Sau lại cảm thấy hai tên tiểu tư kia càng nói càng có chút không kìm được, hơn nữa nghe bọn hắn nói vị Tề thiếu gia gì đó kia lại đến quấn lấy Bồ Đào, trong lòng không khỏi không vui.
Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, lại tạo ra chút tiếng động, bên ngoài lập tức không còn chút tiếng động nào.
Một lát sau, màn được vén lên, một tiểu tư mi thanh mục tú bưng khay tiến vào, thấy hắn đã tỉnh, cười nói:
“Đường công tử tỉnh rồi? Uống trước một chút trà trơn giọng đi.”
Đường Chính Ngôn cũng đang cảm thấy khát nước, nhận lấy chèn trà uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy trà này ngoại trừ có mùi hương thơm ngát còn có vị thơm ngọt nhàn nhạt, vô cùng ngon miệng.
Tinh thần hắn hơi hơi chấn động, hỏi:
“Vừa rồi lúc ta ngủ hình như có ai đó đi vào, là ai đến vậy?”
Tiểu tư kia a một tiếng, trong mắt hơi chuyển, cúi đầu nói:
“Là Tứ thiếu gia nhà chúng ta đến. Nghe nói Đường công tử uống rượu, cố ý đi vào nhìn xem, còn dặn dò tiểu nhân cẩn thận chăm sóc ngài mà.”
“Vậy Tứ thiếu gia nhà các người đâu?”
“Có thể là ở trong vườn đi? Ra khỏi cổng vòm rẽ phải, qua một hành lang dài là hậu viện, Tứ thiếu gia thích nhất nơi đó, mỗi lần đến biệt viện đều sẽ đến bên kia ngồi một lát.”
Đường Chính Ngôn ừ một tiếng. Tiểu tư kia thấy không còn chuyện gì, thuận tiện nói:
“Nếu Đường công tử không còn chuyện gì dặn dò, tiểu nhân lui xuống trước.”
Đường Chính Ngôn nói:
“Ngươi đi đi. Ta nghỉ ngơi thêm một lát.”
Đợi tiểu tư kia đi rồi, Đường Chính Ngôn liền ngồi không yên, đứng dậy đi ra khỏi cổng vòm, đi dọc theo hành lang một lúc, một đường đi lại không gặp được người nào.
“Bồ Đào, Bồ Đào tốt của ta, trong lòng ta chỉ có ngươi! Trước kia đều là ta sai, ngươi tha thứ cho ta, bắt đầu lại với ta một lần nữa đi!”
“Tề Hoành Thành, ngươi, ngươi uống nhiều rượu quá rồi có phải hay không? Nói bậy cái gì thế hả, cút ngay cho ta!”
“Ngươi đừng nhẫn tâm như vậy. Lúc trước hôn ước của chúng ta tuy rằng là ước hẹn trên miệng, nhưng gia phụ cũng đã từng nhắc đến với Hoàng thượng. Chính là hai nhà chưa kịp định ra, lúc ấy mới từ bỏ. Ta biết trong lòng ngươi có ta, nếu không vì sao năm trước lại trốn nhà bỏ đi chứ? Sau khi quay về tự nhiên lại không vui, người cũng gầy đi mấy vòng. Hiện giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta lại ở cùng nhau một lần nữa đi, ta nguyện ý cưới ngươi!”
“Đầu óc ngươi bị điện rồi à! Ngươi đã quên là ngươi cưới nương tử rồi sao!?”
“Thì tính sao? Cùng lắm thì ta bỏ nàng, đón ngươi vào cửa!”
Đường Chính Ngôn vừa mới đi qua hành lang, chợt nghe thấy ở phía sau núi giả truyền đến một đoạn nói chuyện như thế, một giọng nói rất xa lạ, chưa từng nghe thấy qua. Một giọng khác lại là giọng nói của Bồ Đào mà hắn rất quen thuộc. Hắn nghĩ tới mấy chuyện bát quái hắn nghe được vừa rồi, trong lòng lập tức tràn đầy căm phẫn, đi vòng qua núi giả nhìn xem, liền thấy Bồ Đào trừng to hai mắt, vẻ mặt giống như không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm nam tử cao lớn trước mặt.
Nam tử kia dừng lại một chút, bỗng nhiên hai tay đè lấy bả vai của Bồ Đào, dùng sức kéo y vào trong lòng mình, miệng còn không ngừng kêu lên:
“Bồ Đào, Bồ Đào tốt! Chuyện của chúng ta lúc trước tất cả mọi người đều biết đến, ngươi cần gì phải thẹn thùng, khó có được hôm nay…”
Bồ Đào cảm thấy mình quả thực như đang nằm mơ. Vừa rồi đang êm đẹp mà nói chuyện với Tề Hoành Thành, ai ngờ hắn đột nhiên phát điên lên, lúc này còn muốn cưỡng ép ôm y. Y trợn mắt há hốc miệng nhất thời không phản ứng kịp, liền bị Tề Hoành Thành kéo vào trong lòng.
“Dừng tay!”
Ngay lúc Bồ Đào kịp phản ứng muốn dùng sức phản kháng, đột nhiên một tiếng hét to vang lên, tiếp đó một bóng người quen thuộc hùng hổ mà vọt ra, túm lấy vạt áo Tề Hoành Thành, tống lên mặt hắn một quyền.
Bồ Đào lần thứ hai trợn mắt há hốc miệng. Y cảm thấy hôm nay là ngày trong mười mấy năm qua đầu óc y không đủ dùng nhất.
Đường Chính Ngôn giống như bạo phát năng lượng toàn thân, túm lấy Tề Hoành Thành đánh một quyền lại một quyền, lần này có thể nói là đánh một trận đã tay.
Tề Hoành Thành hai tay che trên mặt, lui từng bước về phía sau, trên người đã trúng vố số quyền. Đừng xem Đường Chính Ngôn chỉ là một thư sinh, nhưng người ta căn bản cũng chẳng văn nhược gì, ở trong thôn Đường gia vẫn luôn xuống ruộng cày lên núi đốn củi, việc gì cũng đều đã làm qua, quả thực có vài phần sức lực. Tề Hoành Thành vốn cho rằng mình da dày thịt thô, không sợ lúc thư sinh phát cuồng, ai ngờ vị thư sinh này sức lực lại rất mạnh mẽ, đánh đến mức hắn sắp hộc máu, thật không thẹn là cùng một nhà với Bồ Đào.
Hắn né tránh đến vất vả, cuối cùng hét to một tiếng, dứt khoát ngã xuống đất giả chết.
Bồ Đào lúc này đã kịp phản ứng lại, nhào qua ôm lấy Đường Chính Ngôn từ phía sau, kêu lên:
“Đường đại ca ngươi bình tĩnh chút, bình tĩnh một chút, đánh nữa sẽ chết người đấy!”
Biểu hiện của Tề Hoành Thành hôm nay thật sự rất khuất nhục, giống như không hề có sức kháng cự, trong lòng Bồ Đào ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng thấy Đường Chính Ngôn giống như hổ điên thoát ra khỏi cũi không thể ngăn cản, còn thật sự sợ hắn đánh Tề Hoành Thành đến hỏng. Vì thế nhanh chóng nhào qua ôm lấy hắn.
Tề Hoành Thành lúc này đã ‘hôn mê’ rồi. Đường Chính Ngôn thở hổn hển nói:
“Hắn dám đùa giỡn ngươi, ta thay ngươi dạy dỗ hắn! Xem hắn về sau còn dám bắt nạt ngươi không!”
Bồ Đào lúc này quả thật là cảm động mà, lập tức hai mắt dâng đầy nước mà thâm tình chăm chú nhìn Đường Chính Ngôn, mềm nhũn mà gọi một tiếng:
“Đường đại ca…”
Đường Chính Ngôn cũng không biết là bị làm sao, vừa rồi lúc thấy một màn kia thì trong lòng vô cùng tức giận, đột nhiên một cỗ lửa giận dâng lên, không thể khống chế được cảm xúc, kìm không được liền ra tay. Giờ phút này hắn còn đang nhiệt huyết sôi trào, nhìn đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia của Bồ Đào, đầu lập tức nóng lên, dùng sức một chút kéo Bồ Đào vào trong lòng.
Tim Bồ Đào đập bình bịch, gần như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Y khẩn trương đến mức tay chân đều cứng ngắc, giọng nói run rẩy:
“Đường đại ca…”
Bản thân y không biết một tiếng gọi này chứa biết bao nhiêu tình ý quấn quít, quả thực chính là một ngọn lửa nhỏ châm lên chút dầu kia.
Đường Chính Ngôn vốn đã khô nóng khó nhịn, chỉ cảm thấy thân thể không khống chế được mà trở nên hưng phấn, nếu không phải Bồ Đào ngăn cản hắn, hắn thật sự có thể đánh họ Tề kia đến gần chết. Lúc này ôm Bồ Đào trong ngực, lại cũng không cảm thấy khung xương nam tính của y to rộng hay cơ bắp cứng rắn, ngược lại cảm thấy thoải mái nói không nên lời.
Bồ Đào hôm nay mặc một thân nguyệt sam trắng muốt thuần khiết, bên hông đơn giản đeo một chiếc ngọc bội cùng một túi hương, túi hương kia chỉ dùng sen của năm trước chế thành huân hương, mùi thơm ngát thanh nhã, rất phù hợp với y phục của y ngày hôm nay, giống như một đóa sen trắng không nhiễm chút bùn bước ra từ trong nước, phong tư của thiếu niên vô cùng động nhân.
Đường Chính Ngôn nghe thấy tiếng gọi khẽ kéo dài đầy tình ý của y, cúi đầu nhìn xuống, sắc đẹp động nhân, nhất thời đầu ‘ong’ lên một tiếng, giống như có tiếng sợi dây đứt rời. Hắn cuối cùng cũng không khắc chế nổi nữa, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng cong dày kia của Bồ Đào.
Bồ Đào vốn thấp hơn Đường Chính Ngôn một cái đầu, nhưng y đang đúng vào thời kỳ phát triển, nửa năm này sau khi quay về kinh thì vóc dáng tăng trưởng cực nhanh, hiện tại đã cao đến sát lông mày Đường Chính Ngôn. Y được Đường Chính Ngôn ôm vào trong lòng, đầu ngoan ngoãn rúc vào bên má hắn, lúc này Đường Chính Ngôn vừa cúi đầu, liền chạm đúng lên môi y.
Đường Chính Ngôn hôn lên môi Bồ Đào, liền giống như một vị lữ hành trong hoang mạc, đang miệng khô lưỡi khô đến cùng cực lại gặp được một dòng suối trong, vị ngọt lành kia không cần phải nói, một cỗ cảm giác mát lành hạnh phúc lan tràn từ trong ra đến ngoài.
Toàn thân Bồ Đào cứng ngắc, đầu choáng váng, hạnh phúc đến mức quả thực sắp hôn mê. Y cảm thấy Đường Chính Ngôn nhiệt tình đến mức giống như muốn nuốt chửng mình, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương.
Đường Chính Ngôn vẫn là lần đầu tiên gần gũi với người khác như thế, nhưng có nam nhân trời sinh đã biết lấy lòng nữ nhân… A không, là nam nhân. Đường Chính Ngôn không dạy đã biết, đầu lưỡi ở trong miệng Bồ Đào nhiệt tình quấn quí, trao đổi nước bọt với nhau, đoạt lấy mỗi một tấc ngọt ngào của Bồ Đào. Dần dần, hắn cảm thấy tình cảm của mình khó nén, thân thể giống như không thể khống chế, đặt Bồ Đào trên núi giả đòi hỏi một hồi.
Tề Hoành Thành nằm trên mặt đất giả chết, vốn còn cảm thấy thoải mái, nhưng lúc này lại hận không thể tiếp tục bị đánh.
Lúc này không khí xung quanh đều sắp bốc cháy, khí tức mờ ám kia khiến hắn ‘chết’ cũng khó yên rồi đi? Hai cái người này không biết đổi chỗ khác mà thân thiết sao?
Đường Chính Ngôn lúc này đã hồ đồ, dính sát vào với Bồ Đào, bàn tay to vuốt ve qua lại, hoàn toàn không để ý đến. Bồ Đào cũng là ý loạn tình mê, đỡ hơn hắn một chút. Hơn nữa y là người luyện võ, tai thính mắt tinh, lại nghe thấy phía bên kia vườn có tiếng vang, lập tức giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Hiện tại đúng lúc hai người đang tình nồng, Bồ Đào thật không nỡ chọn cách từ bỏ, y nhanh chóng giữ chặt lấy Đường Chính Ngôn, lắp bắp nói:
“Đường đại ca, hình như có người đến đây… Ngươi, ngươi đi theo ta.”
Đường Chính Ngôn mơ mơ màng màng mà nói:
“Được, tất cả đều nghe theo ngươi.”
Bồ Đào giữ chặt tay Đường Chính Ngôn đi vòng qua núi giả, chạy dọc theo hành lang dài qua cổng viện, thấy bên cạnh có một phòng, không chút suy nghĩ liền kéo Đường Chính Ngôn nhẹ nhàng đi vào.
Trong gian phòng kia vừa lúc không có ai, trống không, thu dọn vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Lư hương trong góc phòng không biết là do ai châm đàn hương lên, nhàn nhạt thanh nhẹ, mùi hương trong veo.
Đây là một gian phòng dành cho khách, ngoài một cái bàn ra, trong sương phòng còn có một cái giường. Chỉ là Đường Chính Ngôn căn bản không đợi kịp, sau khi Bồ Đào kéo hắn vào phòng đóng cửa lại thì, hắn liền khẩn cấp mà nhào lên người Bồ Đào, thất tha thất thểu mà đẩy ngã y lên tháp ngồi trong chính sảnh.
Tháp ngồi kia vô cùng rộng lớn, ở giữa có đặt một cái bàn nhỏ, khi Bồ Đào bị áp thì đụng phải một cái, bàn nhỏ lập tức bị đá xuống dưới chân tháp.
Bồ Đào khẩn trương đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, chỉ là trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Y cảm thấy bàn tay to của Đường Chính Ngôn chui vào trong y phục y, vuốt ve một hồi trên ***g ngực bằng phẳng của y, không khỏi cũng động tình không thôi, nhân cơ hội vuốt ve trên thân thể mạnh mẽ cân xứng của Đường Chính Ngôn, mở vạt áo của hắn ra.
Ai nha nha, thật là ngượng ngùng mà!
Bồ Đào vừa đỏ bừng mặt, động tác lại không hề chậm hơn Đường Chính Ngôn mà cố sức chiếm tiện nghi.
Đường Chính Ngôn lúc này cảm thấy thân thể giống như đã thoát ra khỏi sự khống chế của ý thức, có chút không kiềm chế được. Hắn vẫn còn một chút lý trí, ẩn ẩn cảm thấy bản thân như vậy là không đúng, ngừng lại giữa chừng, mồ hôi nóng bỏng chảy từ trên trán xuống, cố gắng nhẫn nại mà nói:
“Bồ Đào, ta, ta hình như có chút không đúng… Như vậy không đúng…”
“Không đúng chỗ nào?”
Bồ Đào hơi giật mình, vừa hỏi vừa dùng tay trêu chọc Đường Chính Ngôn.
Y thực ra cũng không có kinh nghiệm, nhưng y cũng là một nam nhân, đại khái cũng biết làm thế nào để khơi lên hứng thú của đối phương, huống chi đây là cơ hội khó có được mà, cho dù không hề có kinh nghiệm cũng không thể từ bỏ. Thà rằng sai lầm, cũng không thể không làm!
Đường Chính Ngôn cau mày cố gắng nghĩ, nói:
“Chúng ta… Không nên làm như thế…”
Bồ Đào giật mình, không đợi hắn nói cho xong liền nhào lên ôm cổ hắn, hôn lên đôi môi mà y mơ ước đã lâu kia.
Nụ hôn vừa rồi thật sự là tuyệt vời, đúng là thứ Bồ Đào đã tha thiết ước mơ, lúc này y liền muốn ôn lại chuyện cũ, cố gắng học hỏi động tác đưa đầu lưỡi vào vừa rồi của Đường Chính Ngôn.
Lý trí của Đường Chính Ngôn vốn có chút tỉnh táo lại vừa bị y trêu chọc như thế, lập tức lại bay lên chín tầng mây, ôm lấy Bồ Đào lần thứ hai nồng nhiệt hôn sâu.
Đợi hai người chấm dứt nụ hôn thật dài này, hơi thở đều trở nên ồ ồ, tình cảm khó nén, y phục hai người cũng nửa mở, tình sắc *** loạn nói không nên lời.
Đường Chính Ngôn lúc này cũng không thể khống chế được nữa, vật cứng ngắc đứng thẳng kia đặt ở thân dưới Bồ Đào không ngừng va chạm cọ xát, giống như đang tìm cửa vào. Hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, không có kinh nghiệm ở mặt này, đừng nói nam nhân, nữ nhân cũng chưa từng có.
Bồ Đào cũng là như thế. Nhưng Bồ Đào đã đoạn tụ rất nhiều năm, sớm lén lút nghiên cứu qua, so với Đường Chính Ngôn vẫn có nhiều lý luận cơ bản hơn. Lúc này y nhớ tới mấy bộ sách long dương từng xem qua, còn có những hình ảnh lúc trước tò mò từng vào trong tiểu quan quán nhìn, không khỏi đỏ bừng mặt, cẩn thận dẫn đường cho Đường Chính Ngôn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu.
Hai mắt Đường Chính Ngôn sáng lên, cuối cùng cũng tìm được ‘phương pháp’, vội vội vàng vàng mà cởi quần Bồ Đào lần tìm ra phía sau y.
Bồ Đào từ nhỏ đến lớn đã ngóng trông ngày này, lúc này trong vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Y vốn là nam tử, không quan tâm đến cái gì mà trinh tiết hay gì đó, huống chi lúc này tình dâng lên từ sâu trong lòng khó có thể nén nổi, nào còn quan tâm đến lễ giáo quy củ gì chứ? Y chủ động tách hai đùi ra quấn lên lưng Đường Chính Ngôn, dáng vẻ hoàn toàn chào đón.
Khi Đường Chính Ngôn hấp tấp cắm vào, hai người đều đau đến mức sắc mặt thay đổi.
Bồ Đào không ngờ là sẽ đau như thế, sắc mặt trắng bệch, cắn răng nhếch miệng, vội nói:
“Chậm, chậm một chút…”
Đường Chính Ngôn chỉ cảm thấy nơi đó của Bồ Đào vô cùng chặt chẽ, kẹp đến mức hắn khó chịu. Nhưng lúc này cũng đành phải chịu, cũng không có nghe thấy tiếng Bồ Đào nói, chỉ dựa vào bản năng rời khỏi một chút, lại xông vào lần nữa.
Qua mấy lần như thế, cuối cũng cũng miễn cưỡng tiến vào trong cơ thể của Bồ Đào. Xông vào mạnh mẽ như thế, nơi đó của Bồ Đào liền bị thương. Nhưng cũng may y là người Ma Da, trời sinh đã dễ tiếp nhận hơn nam tử bình thường, vả lại y cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận, vẫn luôn cắn răng mà chủ động phối hợp, mặc dù có đau, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Đường Chính Ngôn không có kinh nghiệm, sau khi tiến vào là xông loạn một trận, không có phương pháp gì mà hồ nháo, Bồ Đào đau đến mức khóe mắt ứa ra nước mắt.
Đường Chính Ngôn vì là lần đầu tiên, vội vàng đâm vài cái liền xuất ra. Hắn ồ ồ hừ mấy tiếng, ngã lên người Bồ Đào.
Bồ Đào tuy rằng chịu tội, trong lòng lại vô cùng vui mừng, ôm tấm lưng rộng lớn của Đường Chính Ngôn, trong lòng vô cùng sung sướng.
Đông Phương Quân Khiên lén lút ngoài cửa phòng dậm chân buồn bực:
“Nguy rồi, nguy rồi, Bồ Đào lại bị thua thiệt!”
Đông Phương Quân Thành nói:
“Huynh rốt cuộc lấy dược gì từ chỗ phụ vương thế? Biến Đường Chính Ngôn thành giống như một người hoàn toàn khác, Bồ Đào có thể không bị thua thiệt sao?”
Mọi người đều là nam nhân, phản ứng kia của Đường Chính Ngôn vừa thấy đã biết là không đúng, nam nhân đều hiểu được.
Đông Phương Quân Khiêm nói:
“Ta nào có ngờ được Bồ Đào lại… Ai, cái đứa ngốc này! Uổng phí nó tập võ nhiều năm như thế, một thân sức lực, lại bị văn nhược thư sinh giống như Đường Chính Ngôn kia áp, nực cười! Thực sự là nực cười!”
Hắn không dám nói cho đệ đệ dược là do mình tùy tiện trộm được từ chỗ của phụ vương.
Tiểu Vương gia Đông Phương Hạo Diệp lúc còn trẻ thông minh hiếu động, bác học tinh thâm, từng nghiên cứu y thuật một khoảng thời gian, ai ngờ y thuật không tiến bộ nhiều lắm, nhưng lại rất tâm đắc với việc chế dược. Ban đầu hắn chỉ làm chút thuốc bổ và dược chữa thương linh tinh gì đó, chuyên môn cung cấp cho người của Đông Môn và Nam Môn, Nam Môn chủ Nam Cung Lưu Giản và hắn là thanh mai trúc mã, lúc còn niên thiếu không ít lần làm người thử dược cho hắn, bụng không biết là bị ăn hỏng đến mấy lần. Hơn nữa Đông Phương Hạo Diệp còn thích làm cho mấy viên thuốc có vị ngọt lợ, ngoài hắn tự mình thích ra, người khác thật khó mà nuốt trôi.
Sau đó Đông Phương Hạo Diệp thành thân với Bắc Đường Diệu Nguyệt, liền có một ca ca thân gia như Minh đế Tư Diệu Huy. Minh đế Tư Diệu Huy là nhị ca của Bắc Đường Diệu Nguyệt, lúc trước học được y thuật nhất tuyệt từ Bạch Vũ trong Linh Ẩn cốc. Hắn cũng thích chế dược, tật xấu này dù làm Hoàng đế cũng khó sửa, hơn nữa hắn thích nhất là làm… xuân dược. Đông Phương Hạo Diệp rất có hứng thú về mặt này (có lẽ là nam nhân đều sẽ có hứng thú đi), quả thực xin được không ít kinh nghiệm từ Minh đế. Vì thế chịu ảnh hưởng của hắn, sau này cũng làm không ít xuân dược. Nhưng bởi vì Bắc Đường Diệu Nguyệt trông chừng quá nghiêm, Đông Phương Hạo Diệp không dám làm số lượng lớn (ban đầu hắn còn thật sự nghĩ làm thành sản nghiệp đâu = =||||), liền lén lút trộm nghiêm cứu, đưa đến Vọng Xuân Lâu lớn nhất trong kinh thành thử nghiệm, hiệu quả đúng là thần kỳ vô cùng. Hắn sợ Bắc Đường Diệu Nguyệt phát hiện, cho nên làm xuân dược xong đều giấu trong một cái hộp nhỏ, dán giấy niêm phong giấu cực kỳ kỹ càng.
Nhưng cho dù hắn giấu kín đáo đến đâu, cũng không thoát nổi một nhi tử có sự giảo hoạt giống như hắn. Đông Phương Quân Khiêm đã sớm phát hiện ra bí mật của phụ vương, nhưng cũng không biết trong hộp kia đều là giấu xuân dược. Hắn biết phụ vương có vài phần bản lĩnh về mặt chế dược, lần này vì đệ đệ, liền vào trong mật thất của phụ vương trộm một lọ ra.
Đông Phương Hạo Diệp làm việc cẩn thận, trên mỗi một lọ đều có dán nhãn, phía dưới còn ghi chút thuyết minh, đại khái là nói dược trong bình này có hiệu quả thế nào hay gì đó. Đông Phương Quân Khiêm lén trộm đồ vật sau lưng lão tử hắn, thời gian cấp bách, trong lòng chột dạ, cho nên cũng không có nhìn kỹ mấy ‘bản thuyết minh’, thấy có một lọ phía trên viết ‘Viên nhiệt huyết’, giơ bản thuyết minh nhìn lướt qua, đại khái ý viết là có thể khiến cho nam tử nhiệt huyết sôi trào, càng xúc động anh dũng hơn bình thường, tăng cường sức lực, bởi vậy liền đút vào trong ngực mang ra ngoài.
Hắn vốn là vì muốn bớt việc. Dù sao ra ngoài cho người tìm dược sẽ để lộ phong thanh, vả lại cũng không biết là dược tính có hại hay không, vẫn là sản phẩm lấy từ nhà mình ra có đảm bảo an toàn. Cũng vì Tiểu Vương gia luôn che giấu ham thích đáng khinh của mình quá sâu, hộp xuân dược kia bình thường cũng không để trùng tên, vả lại ‘bản thuyết minh’ cũng dùng từ mờ mịt, chỉ có bản thân hắn hiểu được thâm ý ở trong đó, cho nên mới khiến nhi tử hiểu lầm, để Đông Phương Quân Khiêm trộm một lọ xuân dược ra ngoài.
Đông Phương Quân Khiêm và Đông Phương Quân Thành trốn ở trong vườn, vốn thấy Đường Chính Ngôn biểu hiện chưa từng có từ trước đến vọt ra đánh Tề Hoành Thành một trận đau, còn cùng tán thưởng dược của lão tử bọn họ quả nhiên có hiệu quả không giống bình thường, màn anh hùng cứu mỹ nhân này, đúng là lưỡng tình tương duyệt mà. Ai ngờ sau đó liền thấy Đường Chính Ngôn có chút không kiềm chế được, lúc này mới cùng trở nên thất thố, vội gây ra tiếng động muốn gọi lại thần trí của hai người. Sau khi Bồ Đào kéo Đường Chính Ngôn rời đi thì, hai người vốn muốn đi theo, lại bị Tề Hoành Thành ngăn lại.