Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Trong triều trước sau có ba vị Thừa Tướng, Lý Hải Thành chưởng quản Lễ Bộ, Lễ Bộ Thị Lang Lý Túc là cháu trai ông ta, quan chủ khảo của kỳ thi năm nay, là tọa sư của đám người đi thi Đường Chính Ngôn. Lý Túc vốn cũng rất thưởng thức Đường Chính Ngôn, sau khi hắn thi xong còn gọi hắn cùng mấy người khác đến nhà dùng cơm, vốn động tâm tư muốn gả khuê nữ của mình cho hắn, ai ngờ lại bị Tĩnh Vương cướp mất.

Khi Đường Chính Ngôn đến cửa muốn nhờ thì, Lý Túc vô cùng vui vẻ. Nhưng nguyên phối (vợ cả)của hắn đã qua đời nhiều năm, vẫn chưa cưới thêm, không thể giúp Đường Chính Ngôn đi đính hôn. Điểm này Đường Chính Ngôn cũng biết, mục tiêu của hắn thực ra là Lý Thừa Tướng, nhưng cũng không nói thẳng, chỉ nói mình ở trong kinh không nơi nương tựa, chỉ có tọa sư là người thân, xin Lý Túc làm chủ.

Loại chuyện tốt rơi từ trên trời xuống này Lý Túc há có thể không nhận sao? Đây không chỉ là cơ hội tốt có thể giao hảo với Tĩnh Thân Vương, hắn coi trọng hơn chính là tương lai tiền đồ vô hạn của Đường Chính Ngôn. Tuy rằng Đường Chính Ngôn chỉ là tài năng mới xuất hiện, nhưng nhìn hắn làm người ổn trọng mưu trí, lại thu phục được Lâm Giang Quận Vương, phàm là người có mắt đều nhìn ra được tương lai hắn chắc chắn không phải là vật trong ao.

Vì thế Lý Túc đúng theo mong muốn của Đường Chính Ngôn, nhờ đến bá phụ của mình là Lý Thừa Tướng. Hắn mang theo Đường Chính Ngôn đến nhà của Lý Thừa Tướng, Lý phu nhân rất vui lòng giúp người hoàn thành được ước vọng, liền nhận lấy toàn bộ việc lễ nghi kết hôn.

Không mấy ngày sau, phu thân của Lý Thừa Tướng liền tự mình đến cửa phủ Tĩnh Vương, trao đổi chuyện nữ nhi… Khụ, là nhi tử hai nhà với Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt, sau khi tính toán xong rồi, liền định ra mọi chuyện.

Nhưng không ngờ là ngày đính ước hôm ấy, lại xảy ra biến cố lớn.

Thì ra là có một Ngự Sử thượng tấu Đường Chính Ngôn làm giả thân phận, vứt bỏ gia tịch, xuất thân có uẩn khúc. Hắn vốn không phải họ Đường, hắn hẳn là họ Phương mới đúng. Chính là cháu ruột của Phương Tử Kiến thế gia ở Phúc Châu phía nam —— Phương Chính Ngôn.

Ngự Sử nghe thấy tin đồn liền tâu lên, nhưng lần này đã có chứng cớ, thứ tử của Phương Tử Kiến, thúc thúc của Phương Chính Ngôn là Phương Chi Vân vốn là Thái Thú của Vân Châu, vừa mới về kinh báo cáo công việc, đang ở kinh thành, có thể làm chứng.

Tấu này vừa ra, triều đình ồ lên, Hoàng thượng lập tức trầm mặt.

Phương Tử Kiến từng làm Lễ Bộ Thượng Thư, một trong Cửu khanh, quan hàm nhất phẩm. Nhưng mười bốn năm trước đã cáo lão hồi hương, tám năm trước tạ thế. Lúc ấy khi Tiên hoàng còn tại, từng khen Phương gia là ‘Gia tộc lễ nghi’, cũng ban thưởng kim biển khắc bốn chữ này, hiện giờ còn treo trên chính đường ở nhà tổ của Phương gia.

Thời đại này, sức mạnh của dòng họ có đôi khi còn lớn hơn cả triều đình, phản bội gia tộc là tội danh rất lớn. Nhưng luật pháp không ngoài nhân tình, nếu có tình huống đặc biệt, chỉ cần có đạo lý, việc rời khỏi gia tộc lập gia phả khác cũng có thể khẳng định, bởi vậy việc này tuy lớn lại hóa nhỏ.

Hoàng thượng cũng không hồ đồ, vừa triệu Đường Chính Ngôn đến tự biện giải, vừa gọi Phương Chi Vân tiến cung đối chứng.

Cùng lúc đó, Lý phu nhân đang ngồi trong đại sảnh của Tĩnh Vương phủ chúc mừng Bắc Đường Diệu Nguyệt, cùng y kiểm tra đối chiếu danh sách lễ vật đính hôn, bàn đến hôn kỳ, nghe thấy tin tức truyền đến, Lý phu nhân không khỏi biến sắc.

Là phu nhân Thừa Tướng, bà đồng ý ra mặt làm chủ bàn chuyện lễ nghi hôn sự cho Đường Chính Ngôn, đơn giản là vì trượng phu, chất tử đều nhìn trúng tiền đồ của Đường Chính Ngôn và quan hệ với Tĩnh Vương phủ. Nếu Đường Chính Ngôn thật sự lừa gạt triều đình, làm ra chuyện vứt bỏ gia tịch, việc hôn sự này làm không tốt có thể biết thành thù địch. Bà là đến kết thân, cũng không phải đến để kết thù.

Sắc mặt của Lý phu nhân bên này biến ảo, Bắc Đường Diệu Nguyệt là vô cùng trấn định, nghe vậy lông mày cũng không nhíu lại dù chỉ một chút, nói với Lý phu nhân:

“Xem ra trên triều xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng không có liên quan đến chúng ta, vẫn là hoàn thành nghi thức đính ước trước đã.”

Lý phu nhân chần chừ nói:

“Như vậy được không? Hay là… trước tiên cứ từ từ đã?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy không vui. Tĩnh Vương phủ bọn họ còn chưa có mất đi lòng tin với Đường Chính Ngôn đâu, Lý phu nhân bên kia ngược lại đã muốn rút lui trước? Nhưng trên mặt y vẫn không chút dao động, thản nhiên cười nói:

“Đồ vật đính hôn đều đã đưa đến, hai con chim nhạn kia còn đặt ở trong sân, nào có thể đưa về chứ? Hoàng thượng nếu đã tuyên Đường Thám Hoa ngày mai tự biện giải, thị phi định luận đến lúc ấy sẽ rõ ràng. Nhi tử của ta đã được Hoàng thượng tứ hôn định cho Đường Thám Hoa, bất kể hắn họ Đường hay họ Phương, đều là con rể của ta, Tĩnh Vương phủ ta tuyệt sẽ không làm ra chuyện hủy hôn. Lý phu nhân, chúng ta vẫn là tiếp tục đi.”

Thực ra Lý phu nhân cũng là có ý tốt, bà là sợ Tĩnh Vương phủ đến lúc ấy đổi ý bị bẽ mặt, còn giận chó đánh mèo lên Đường Chính Ngôn và Lý gia của bà sẽ không tốt. Ai ngờ Tĩnh Vương phi đúng là không thèm bận tâm chút nào, còn muốn tiếp tục kiểm tra danh sách lễ vật, bà còn gì để nói nữa chứ? Từ đáy lòng mà nói, bà vẫn là rất thích môn sinh đắc ý này của chất tử Lý Túc, nếu có Tĩnh Vương phủ ở phía sau bảo vệ, đối với Đường Chính Ngôn mà nói cũng là thêm một tầng đảm bảo.

Vì thế bà cũng không nhiều lời nữa, cười vui vẻ tiếp tục kiểm kê danh sách lễ vật đính hôn với Tĩnh Vương phủ.

Sau khi quay về phủ Thừa Tướng, Lý phu nhân nói lại chuyện ngày hôm nay với trượng phu, Lý Hải Thành vuốt râu mép cười nói:

“Tiểu tử Đường Chính Ngôn này thật có phúc mà.”

Tiếp đó lại lạnh giọng nói:

“Biết rõ hắn là môn sinh của Lý gia ta, còn dám ra, lão phu ngược lại muốn nhìn xem là ai ở phía sau trợ giúp.”

Bồ Đào nghe nói việc này liền lắp bắp kinh hãi. Y lo lắng cho Đường Chính Ngôn, liền đến cầu phụ thân cho mình ra ngoài.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không phải người không thấu hiểu tình lý, y cảm thấy thời gian này đúng là cơ hội tốt để nhi tử và Đường Chính Ngôn bồi dưỡng tình cảm, dù sao việc hai người đính hôn cũng đúng lúc tình huống này xảy ra. Nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới, ai có thể đảm bảo Đường Chính Ngôn lúc ấy không phải là vì chịu ảnh hưởng của *** nên mới thích Bồ Đào? Tình cảm có trụ cột nông cạnkhông thể chịu nổi quá nhiều thử thách, chính là như y cùng với Đông Phương Hạo Diệp. Năm đó nếu không phải là Đông Phương Hạo Diệp không rời không cách mà đuổi theo mình, bản thân mình sao có thể dùng tình cảm giống như vậy để hồi đáp lại hắn chứ?

Cho nên Bắc Đường Diệu Nguyệt rất hào phóng đồng ý cho nhi tử, còn sắp xếp xe ngựa đưa Bồ Đào đến thăm Đường Chính Ngôn.

Lúc Bồ Đào nhìn thấy Đường Chính Ngôn, Đường gia vừa mới ăn xong cơm chiều, Đường Chính Ngôn đang kiểm tra việc học bài của hai đệ đệ, thấy y tiếng vào, huynh đệ ba người cũng đều có hơi giật mình.

Đường Chính Lễ rất biết điều, cười hắc hắc, kéo Đường Chính Nghĩa rời đi. Chính là mặc dù hắn cười, đáy mắt lại vẫn toát lên một chút lo lắng, liếc mắt nhìn hai người kia một cái thật sâu.

Bồ Đào không để ý đến, trong mắt y chỉ có Đường Chính Ngôn. Đợi bọn họ đi rồi, liền khẩn cấp nhào qua ôm lấy Đường Chính Ngôn.

“Đường đại ca, gần đây ngươi thế nào rồi? Ngươi không cần lo lắng, phụ vương và phụ thân nhất định sẽ đứng về phía ngươi.”

Đường Chính Ngôn vỗ vỗ lưng y, mỉm cười nói:

“Ta biết. Bằng không nhạc phụ… Ừm, đại nhân sẽ không đồng ý cho chúng ta đính hôn.”

Hắn thật sự không gọi nổi hai tiếng ‘nhạc mẫu’ với Bắc Đường Diệu Nguyệt, đột nhiên phát hiện ra đó là một vấn đề, về sau nên xưng hô với hai vị nhạc phụ thế nào đây?

Bồ Đào nhíu mày, lo lắng mà nói:

“Đường đại ca, rốt cuộc ngươi là họ Đường hay là họ Phương? Có thể nói cho ta biết được không?”

Đường Chính Ngôn mỉm cười, kéo y ngồi xuống, nói:

“Vì sao không thể nói cho ngươi biết? Chúng ta sắp trở thành phu thê, tự nhiên là nên thẳng thắn thành thật với nhau, ngươi không trách ta giấu diếm là tốt rồi.”

Bồ Đào nghe vậy, gãi gãi hai má, có chút ngượng ngùng nói:

“Ta tất nhiên là không trách ngươi, chúng ta coi như hòa nhau là được rồi.”

Y là chỉ chuyện mình lúc trước cũng lừa Đường Chính Ngôn gọi mình là ‘Phương Đình’, giấu diếm thân phận.

Đường Chính Ngôn ngẫm nghĩ, không khỏi cười khúc khích, cảm thán nói:

“Xem ra chúng ta thật đúng là không phải là người một nhà, nhưng lại cùng bước vào một nhà mà.”

Bồ Đào nghe lời này liền vui mừng, hôn chụt lên mặt hắn một cái.

Đường Chính Ngôn đỏ mặt lên, ho khan một tiếng, nói:

“Nói chuyện chính.”

Hắn vuốt ve bàn tay Bồ Đào, chậm rãi nói ra:

“Ngự Sử kia nói không sai, ta vốn là họ Phương, trưởng tử của Phương gia ở Phúc Châu. Tổ phụ ta năm đó làm quan trong triều, ngoại tổ phụ là Đại học sĩ Đường Thanh Nghiêu ngũ phẩm của Hàn Lâm Viện. Hai người là bạn tốt tri giao, tổ phụ liền định hôn mẫu thân cho phụ thân ta, cùng kết thân gia với ngoại tổ phụ. Lúc ấy tổ mẫu ta cũng không cùng tổ phụ đến kinh nhậm chức, mà là ở quê nhà chăm sóc cố phụ cố mẫu. Nhà mẹ đẻ của tổ mẫu ta họ Thân, gia đạo sa sút, tổ mẫu chỉ có một ca ca, vì bệnh mất sớm, để lại một tử một nữ. Nữ nhân Thân thị kia là biểu muội của phụ thân ta, tổ mẫu vốn muốn đem vị Thân biểu cô này gả cho phụ thân ta, bởi vậy từ nhỏ đã đón Thân biểu cô về Phương gia nuôi nấng. Sau đó biết tổ phụ định nữ nhi của Đường Hàn Lâm cho phụ thân ta, rất không tình nguyện.”

Chuyện sau đó là cẩu huyết liên tiếp, phụ thân Phương Chi Hải của Đường Chính Ngôn lớn hơn mẫu thân hắn bốn tuổi, sau khi mẫu thân hắn tròn mười lăm đến tuổi cập kê thì, liền theo lời tổ phụ thành thân. Nhưng Phương Chi Hải từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với vị Thân biểu muội kia, tình cảm sâu đậm, lại có tổ mẫu đứng giữa tác hợp, vào năm thứ hai khi mẫu thân của Đường Chính Ngôn được gả đến, liền nạp thêm vị Thân biểu muội kia làm lương thiếp.

Lúc đó gia đạo của Đường gia cũng sa sút. Đường Thanh Nghiêu sau khi nữ nhi xuất giá cũng tạ thế, ông chỉ có một nữ nhi này, trước khi lâm chung nhờ bạn tốt cẩn thận chăm sóc, Phương Tử Kiến lập tức đồng ý. Đó cũng là lý do vì sao tổ mẫu Thân thị của Đường Chính Ngôn vào năm thứ hai nhi tử mới cưới vợ liền không bận tâm đến sự phản đối của trượng phu, nạp chất nữ làm lương thiếp cho nhi tử, thực ra là bởi vì Đường gia đã không còn người có thể làm chỗ dựa cho Đường thị.

Cũng may bụng của Đường thị cũng không chịu thua kém, năm đó vào cửa liền mang thai Đường Chính Ngôn, năm thứ thai liền sinh ra trưởng tử này. Vả lại có cha chồng Phương Tử Kiến che chở, lúc này mới có một nơi sống yên ổn trong Phương gia, cũng có thể vào mấy năm sau sinh hạ Đường Chính Lễ. Nhưng là sau khi Phương Tử Kiến qua đời, địa vị của Đường thị liền đột ngột thay đổi.

Tổ mẫu của Đường Chính Ngôn thiên vị chất nữ, Thân thị kia lại thường xuyên châm ngòi chia rẽ, vẻ ngoài luôn ra dáng yếu đuối không có chỗ nương tựa. Phụ thân Phương Chi Hải của Đường Chính Ngôn tình cảm sâu đậm với nàng ta, rất nhiên liền có xu hướng sủng thiếp diệt thê. Khi đó tổ phụ Phương Tử Kiến của Đường Chính Ngôn vừa mất, trong ngoài nhà có rất nhiều chuyện cần phải lo liệu, cố tình Đường thị trung niên còn mang thai, lại bị mẹ chồng soi mói cùng tiểu thiếp đè ép, tâm sự nặng nề, cuối cùng cũng không kham nổi gánh nặng, khi sinh Đường Chính Nghĩa thì vì khó sinh mà mất.

Khiến Đường Chính Ngôn thất vọng chính là, mẫu thân hắn một lòng vì Phương gia, chưa từng phạm sai lầm gì lớn, trên hiếu thuận phụ mẫu, dưới nuôi dạy nhi tử, hầu hạ trượng phu cũng tận tâm tận lực, nhưng sau khi bà qua đời chưa được trăm ngày, Phương Chi Hải liền muốn lập Thân thị là chính thê. Điều này kêu Đường Chính Ngôn sao có thể chịu được? Hắn ôm ấu đệ cùng Đường Chính Lễ quỳ xuống xin phụ thân giữ lại một chút tôn trọng với mẫu thân. Phương Chi Hải vốn có chút do dự, ai ngờ Thân thị lại nhẹ nhàng châm ngòi vài câu, liền dồn Đường Chính Ngôn vào cảnh ‘ngỗ nghịch’, khiến Phương Chi Hải bừng bừng lửa giận.

Cuối cùng phụ tử hai người ầm ĩ một trận, Đường Chính Ngôn không thể chịu đựng, phẫn nộ mang theo hai đệ đệ bỏ nhà đi.

Đường Chính Ngôn rất có tính toán, khi hắn rời nhà đi thì có mang theo giấy tờ khế tự, đó là thứ mà trước khi Đường mẫu qua đời đã chuẩn bị tốt.

Thì ra Đường thị đã sớm hiểu được một khi cha chồng qua đời, chính mình không có chỗ dựa, với sự thiên vị của Thái phu nhân với Thân thị cùng sự hồ đồ bất công của trượng phu, mình ở trong phủ chỉ sợ khó có nơi sống yên ổn. Bản thân nàng chịu khổ cũng không là gì, nhưng bọn nhỏ lại không chịu nổi ấm ức.

Thân thị kia ngoài mặt thuần khiết yếu đuối, thực ra là người lòng dạ cay độc, khi Đường Chính Ngôn còn nhỏ từng mấy lần không hiểu sau bị thương hoặc sinh bệnh, may mắn phúc lớn mạng lớn, mỗi lần đều được Đường mẫu kịp thời phát hiện, cứu được nhi tử về, nhưng từ đó về sau liền có cảnh giác, đối Phương gia cũng dần dần không còn ôm hy vọng.

Một khi trưởng tử Đường Chính Ngôn này mất, thứ tử do Thân thị sinh ra sẽ thành thứ trưởng tử. Đường mẫu từ khi cha chồng bệnh nặng thì đã suy tính đường lui. Sau khi cha chồng qua đời, tình trạng thân thể của nàng từ từ không tốt, tự biết khó có thể sống sót sau khi mạo hiểm trung niên sinh con, liền lặng lẽ lén chuẩn bị giấy tờ rời khỏi hộ tịch của Phương phủ, sắp xếp đường lui cho nhi tử.

Đường Chính Ngôn mang theo hộ tịch đến chỗ quan phủ của Phúc Châu, làm thủ tục chuyển tịch của hắn cùng Đường Chính Lễ. Lúc ấy ấu đệ Đường Chính Nghĩa còn quá nhỏ tuổi, chưa được nhập tịch, ngược lại thuận tiện hơn rất nhiều.

Phương gia là thế gia ở Phúc Châu, Phương Chi Hải rất nhanh có được tin tức, Phương thái phu nhân tự nhiên không cho phép tôn tử rời khỏi hộ tịch, nhưng Thân thị lại cầu còn không được, âm thầm châm ngòi, nói với Phương Chi Hải nhi tử bất hiếu như thế không cần cũng được.

Đúng như lời Đường mẫu nói trước khi tạ thế, trên đời này có mẹ kế liền có cha dượng, Phương Chi Hải lại nghe theo lời Thân thị nói, không hề đuổi theo đưa huynh đệ Đường Chính Ngôn về, để mặc bọn họ rời nhà ra đi.

Vì thế Đường Chính Ngôn liền thuận lợi dắt hai ấu đệ rời khỏi quê nhà, ở quê của Đường mẫu nhập lại hộ tịch một lẫn nữa, sửa sang họ mẹ, từ nay về sau liền mang họ Đường.

Bồ Đào nghe xong từ đầu đến cuối mọi chuyện, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bừng bừng:

“Thật đáng giận! Trên đời sao lại có phụ thân nhẫn tâm như thế, hẳn là kêu Ngự Sử tố cáo lão mới đúng! Còn có ác phụ bậc này giống như Thân thị kia, sao có thể xứng là chủ mẫu một nhà!”

Đường Chính Ngôn thấy Bồ Đào tức giận quá mức, liền vuốt vuốt lưng y trấn an nói:

“Mọi chuyện đã qua, ta và Chính Lễ cùng Chính Nghĩa đã từ bỏ, ngươi không cần tức giận như thế. Hiện giờ bọn họ tìm đến cửa, ta cũng không sợ, đến lúc ấy trên triều đình, cùng lắm thì ta sẽ cãi lại với bọn họ.”

Bồ Đào vẫn rất kích động:

“Nực cười! Quả thực là nực cười!”

Đường Chính Ngôn thấy Bồ Đào vì mình mà phẫn uất như thế, không khỏi cảm động, nói:

“Được rồi, đừng tức giận nữa. Ta hiện tại có ngươi là đủ rồi, những người không có liên quan, chúng ta không cần tức giận vì bọn họ. Nghe nói ngươi đã nhiều ngày nay luôn ở trong nhà làm đồ cưới, làm được đến như nào rồi?”

Bồ Đào đỏ mặt lên, nhăn nhó nói:

“Làm không nổi… Phụ thân nói vẫn là nhờ tú nương làm tốt hơn.”

Đường Chính Ngôn cười nói:

“Vậy cũng không sao, rất nhiều nhà cũng đều làm như vậy, ta cũng không nỡ để ngươi vất vả đâu.”

Nói xong kéo tay y lại nhìn nhìn, phía trên còn để lại vài vết sẹo của lỗ kim.

Đường Chính Ngôn đau lòng mà nói:

“Tay này của ngươi a, cần phải cầm bút cầm kiếm. Thêu thùa cái gì, đó là việc của nữ nhân, ngươi không cần học.”

Bồ Đào cười thở dài:

“Ta từ nhỏ đã bị phụ vương coi như khuê nữ mà nuôi, trước mười tuổi vẫn luôn mặc nữ trang mà. Đáng tiếc dù có ăn diện như thế nào, cũng chỉ là khuê nữ giả.”

Đường Chính Ngôn nghe vậy ngẩn người, không biết nhớ đến cái gì, bỗng nhiên nâng cằm Bồ Đào lên, dưới ánh nến cẩn thận ngắm kỹ.

Bồ Đào bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vặn vẹo nói:

“Đường đại ca, ngươi nhìn cái gì đấy?”

Đường Chính Ngôn nói:

“Ngươi nói khi ngươi còn bé ngươi vẫn luôn mặc nữ trang, Hoàng thượng cùng Hoàng Thái hậu có biết không?”

“Biết chứ. Hoàng tổ mẫu thích ăn diện cho ta nhất, rất nhiều y phục của ta đều là Hoàng tổ mẫu đưa mà.”

“Vậy ngươi cũng thường xuyên mặc nữ trang xuất cung?”

Bồ Đào nhịn không được cười nói:

“Ôi, vậy thì chính là thường xuyên. Lúc ấy rất nhiều mệnh phụ tiến cung thỉnh an còn tưởng rằng ta là tiểu Quận chúa nhà ai nữa mà.”

Ánh mắt Đường Chính Ngôn chợt lóe lên, đột nhiên hỏi:

“Ngày năm tháng sáu tám năm trước, ngươi có tiến cung không?”

Bồ Đào lấy làm lạ mà liếc nhìn hắn một cái, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:

“Chuyện lâu như vậy rồi, ta cũng không nhớ rõ…”

Đường Chính Ngôn có chút thất vọng, nhưng Bồ Đào lập tức ‘A’ một tiếng, kêu lên:

“Nhớ ra rồi, ngày đó ta có tiến cung mà.”

Chỉ thấy Bồ Đào xụ mặt xuống:

“Đó là lần cuối cùng ta mặc nữ trang ở trong cung, từ đó về sau phụ thân liền tịch thu hết toàn bộ váy áo của ta, lại không phép ta mặc nữa. Đáng tiếc nhất là chiếc váy hoa sen bách điệp màu lục xinh đẹp kia, là do đại tẩu lúc ấy chưa gả cho đại ca của ta tặng mà.”

Y sở dĩ nhớ rõ ngày này, chính là bởi vì đó là lần cuối cùng sau khi y quay về từ Linh Ẩn Cốc, chính thức mặc nữ trang xuất hiện ở trong hoàng cung. Từ đó về sau phụ thân của y liền không cho y mặc lẫn lộn đồ nam nữ nữa, nghiêm chỉnh giáo dục y như một nhi tử.

Khóe môi Đường Chính Ngôn nhếch lên, dịu dàng cười nói:

“Lúc ấy ngươi còn mặc một chiếc áo chẽn màu hồng nhạt đến thắt lưng đúng không?”

Bồ Đào thực ra không nhớ rõ lắm, nhưng được hắn nhắc như vậy liền nhớ ra, không khỏi kinh ngạc nói:

“Làm sao ngươi biết? A… Ta nhớ ra rồi, ngày đó là mùng năm, đúng là ngày Hoàng tổ mẫu và Hoàng bá phụ triệu kiến mệnh phụ tiến cung. Ta nhớ rõ còn gặp được một tiểu nam hài, gọi ta là tỷ tỷ, hình như là họ Phương…”

Tiếp đó y giống như hiểu được điều gì, mở to hai mắt nhìn Đường Chính Ngôn, lắp bắp nói:

“Này, chẳng lẽ thiếu niên đẩy ta một cái kia chính là Đường đại ca ngươi? Tiểu nam hài kia là Chính Lễ?”

“Đúng vậy.”

Hai mắt Đường Chính Ngôn sáng rực, vô hạn vui sướng mà nói:

“Bồ Đào, chúng ta thật là có duyên mà, thì ra chúng ta từ tám năm trước đã từng gặp nhau rồi!”

Khi đó nhũ danh của Đường Chính Lễ còn gọi là ‘Tiểu Du’, nhưng sau khi mẫu thân qua đời, liền không còn ai gọi qua nữa.

Đôi mắt đen láy của Bồ Đào cũng sáng rực, ngưng mắt nhìn Đường Chính Ngôn, không nói nên lời.

Có lẽ đây chính là có duyên có thể gặp lại. Lúc đó tiểu ‘Quận chúa’ ấy gặp được thiếu niên kia ở hậu cung, vào nhiều năm sau lần thứ hai gặp lại nhau, hơn nữa còn ly kỳ như vậy, trùng hợp đến thế, lại quen biết một lần nữa ở thôn Đường gia xa xôi mà hẻo lánh.

Tiểu thiếu niên trưởng thành, từ Phương công tử biến thành Đường đại ca; tiểu ‘Quận chúa’ càng ly kỳ hơn, từ Quận chúa biến thành Quận Vương.

Duyên phận của con người giống như một sợi dây, có khi không biết từ lúc nào kéo nhẹ một cái, sẽ đứt đoạn; có khi lại cứng cỏi vô cùng, bất kể dùng sức như thế nào cũng sẽ không phá nổi.

Hai người nhất thời đều không nói nên lời, bọn họ nắm chặt tay nhau, nhìn nhau chăm chú, ánh mắt đều sáng rực hiểu rõ, giống như có một thứ tình cảm nói không nên lời thai nghén trong đó, càng nhìn càng thân thiết hơn.

Qua một lúc lâu sau, vẫn là Đường Chính Ngôn phục hồi tinh thần trước, quay mặt nhìn sắc trời đã tối, nói:

“Bồ Đào, trời chiều rồi, ngươi cần phải quay về.”

Giờ Tuất canh ba sẽ cấm đi lại ban đêm, lúc này đã qua giờ Tuất, Bồ Đào cũng biết là cần phải quay về, cũng rất lưu luyến.

Đêm xuân lạnh, Đường Chính Ngôn phủ thêm áo choàng cho y, lặng lẽ nói:

“Ngươi chờ ta.”

Bồ Đào gật gật đầu:

“Ta chờ ngươi.”

Đường Chính Ngôn đưa y ra đến xe ngựa đỗ ở bên ngoài, nhìn y rời đi, cho đến khi xe ngựa vòng qua chỗ rẽ không nhìn thấy nữa mới quay vào.

Bồ Đào tràn ngập tin tưởng với Đường Chính Ngôn, sau khi gặp mặt thì cũng không lo lắng gì về việc biện giải ngày hôm sau ở trên triều nữa, buổi tối quay về ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau thế nhưng lại dậy muộn.

Cuộc sống của Tĩnh Vương phủ luôn rất có quy luật, Bồ Đào dù thích ngủ lười biếng, mặc dù không thích, nhưng buổi sáng mỗi ngày vào giờ Mẹo một khắc cũng nhất định rời giường, sau khi rửa mặt ra ngoài luyện công. Đây là quy củ mà Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt định ra.

Nhưng là buổi sáng hôm nay Tiểu Trúc Tử gọi y mấy lần, y chỉ miễn cưỡng mà không muốn đứng dậy, sau đó Tiểu Trúc Tử sốt ruột, vừa nhẹ nhàng đẩy y vừa nói:

“Tứ thiếu gia, nếu ngài không thức dậy sẽ muộn, để Vương phi biết sẽ phạt ngài đấy.”

Bồ Đào tỉnh táo lại một chút. Y bị phạt lần cuối cùng vẫn là chuyện năm bảy tuổi, bị phụ thân phạt đứng trung bình tấn hai canh giờ, sau khi kết thúc chân liền sưng lên gấp đôi, sợ đến mức y không dám dậy muộn không có lý do nữa.

Y giãy dụa đứng dậy, nhận xiêm y Tiểu Trúc Tử đưa tới đang muốn mặc vào, chợt thấy dạ dày co rút một trận, nhịn không được ‘ọe’ một tiếng phun ra.

Tiểu Trúc Tử hoảng sợ, vội lấy ống nhổ ra đỡ, hỏi:

“Tứ thiếu gia, ngài làm sao vậy?”

Bồ Đào nôn vài cái, phun ra một ít nước chua, nằm ở trên giường nghỉ một lát, cau mày nói:

“Không sao, dạ dày có chút không thoải mái, có thể là do tối hôm qua chịu lạnh.”

Tiểu Trúc Tử nói:

“Nô tài đi nói cho Vương gia, mời thái y đến xem cho ngài.”

Bồ Đào phất phất tay, nói:

“Chút chuyện nhỏ thôi, không cần chuyện bé xé ra to, đã không sao rồi.”

Y ôm bụng xoa xoa, cảm thấy không sao cả, liền đứng dậy mặc y phục, vội vàng đi ra hậu viện luyện công.

Nhưng là tình trạng của y hôm nay thực sự không tốt, mới chỉ đối luyện hai chiêu với đệ đệ Đông Phương Quân Nhân, đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

May mắn Đông Phương Quân Nhân phản ứng nhanh, tiến lên một bước đón được y, bằng không ngã xuống đất chắc chắn sẽ bị thương.

Chuyện này Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng biết, vội vàng phái người đi mời Thái y, Đông Phương Hạo Diệp còn chưa biết việc này, hắn đã đi thượng triều, hôm nay Đường Chính Ngôn tự biện giải, hắn là nhạc phụ tương lai, đương nhiên muốn ở trên triều giúp đỡ một chút, bởi vậy đi từ rất sớm.

Tĩnh Vương phủ rối loạn một hồi, thật vất vả Thái y mới đến đây, khi bắt mạch thì nhíu mày một lát rồi vuốt râu mép, dáng vẻ suy tư.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn không khỏi cảm thấy phát hoảng. Phải biết đứa nhỏ Bồ Đào này từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng sinh bệnh, thân mình cường tráng đến mức giống như một con nghé con, ngay cả Đường Quả Hạch Đào cũng từng sinh bệnh phát sốt, chỉ có đứa nhỏ này là chưa từng bị gì cả. Bắc Đường Diệu Nguyệt trước kia từng nghe người ta nói qua, người chưa bao giờ sinh bệnh một khi sinh bệnh sẽ không nhẹ, bởi vậy không khỏi vô cùng lo lắng.

Ai ngờ Thái y kia chẩn mạch một lát, bỗng nhiên nhìn lướt qua Tĩnh Vương phi đứng ở bên cạnh, đột nhiên lộ vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt còn đang buồn bực, chợt nghe thấy Thái y kia cười, nói:

“Lâm Giang Quận Vương không sao, là có hỉ.”

“Cái gì!?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng Đông Phương Quân Khiêm nghe tin chạy tới xem và Đông Phương Quân Nhân đều mở to hai mắt nhìn.

Thái y nhìn phản ứng của bọn họ, đột nhiên phản ứng kịp: ai da, Lâm Giang Quận Vương này hình như còn chưa có thành thân đâu.

Thái y cũng không dám nói chúc mừng, ngồi im không lên tiếng.

Đông Phương Quân Khiêm cổ họng nghẹn lại ấp úng còn muốn xác nhận một chút, Bắc Đường Diệu Nguyệt lại không hoài nghi gì cả. Y là người Ma Da, hiểu rõ nhất chuyện nam tử Ma Da động tình sẽ thụ thai, mang thai hài tử còn không phải là chuyện dễ dàng sao?

Y bình tĩnh mà nói:

“Một khi đã như vậy, Thái y xem xem có cần kê chút dược giữ thai cho nhi tử nhà ta không? Có gì cần chú ý chăng?”

Thái y nói:

“Cũng không cần thiết. Thân thể của Lâm Giang Quận Vương rất cường tráng, thêm dược lại có ba phần độc, không có chuyện gì thì không cần bổ. Lão phu viết rõ những đồ ăn cần ăn kiêng xuống, để Lâm Giang Quận Vương ngày thường ăn uống theo đó là được.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm ơn Thái y, để Đông Phương Quân Khiêm tiễn người rời đi, lại giao tờ giấy ghi những món ăn cần kiêng cho phòng bếp, kêu đám hạ nhân hầu hạ cẩn thận.

Bản thân y đã từng sinh con bốn lần, nuôi dưỡng năm nhi tử, có kinh nghiệm, cho nên cũng không đặc biệt kích động, chỉ là nghĩ đến Bồ Đào lấy thân nam tử mang thai trước khi lập gia thất, vẫn không nhịn được day day trán.

Đông Phương Quân Nhân biết điều nhất, lấy cớ muốn luyện công nhanh chóng rời đi, Đông Phương Quân Khiêm là Thế tử ở lại giải quyết tốt hậu quả.

“Phụ thân, chuyện Bồ Đào phải làm thế nào?”

Hắn có chút lo lắng, vốn là Hoàng bá phụ tứ hôn, cho dù Bồ Đào mang thai, chỉ cần nhanh chóng thành thân sẽ không có chuyện gì. Ai ngờ nhảy ra một tên Ngự Sử lật lại nợ cũ, nói Đường Chính Ngôn dứt nhà bỏ tổ, việc này nếu nhận, sẽ không thể xoay người được nữa. Cho dù Đường Chính Ngôn thật sự không thẹn với lương tâm, sợ rằng Hoàng thượng nhất thời cũng không trọng dụng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Hôn lễ phải nhanh lên một chút. Hôm nay Đường Chính Ngôn tự biện giải trên triều xong, lập tức phái người đi mời hắn đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.