Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

“Bồ Đào, ăn từ từ, đừng có gấp, đều là của ngươi.”

Bồ Đào ngấu nghiến uống hết một chén cháo dưỡng thân lớn, cầm chén duỗi tay ra:

“Thêm một bát nữa!”

Khóe miệng Đường Chính Ngôn có chút co rút, nói:

“Ngươi đã uống ba bát, không thể uống thêm nữa.”

Bồ Đào biến sắc:

“Người ta sinh hài tử vất vả như vậy, mất rất nhiều sức lực, ngay cả ăn cơm cũng không cho người ta ăn no, ta không còn cách nào sống được nữa! Ô ô ô…”

“Đừng khóc! Ngươi còn đang trong tháng cữ mà, không thể khóc!”

Đường Chính Ngôn hoảng đến mức luống cuống tay chân.

Bồ Đào nửa đêm hôm qua sinh hạ hài tử, khóc sướt mướt rồi ngủ mất, ngủ thẳng một mạch đến xế chiều hôm nay, vừa thức dậy đã kêu đói bụng.

Bởi vì nam tử Ma Da khác với nữ tử bình thường, khi sinh sản thì hậu huyệt bị hao tổn, mấy ngày hậu sản trước tiên không thể ăn thức ăn cứng, chỉ có thể uống chút cháo loãng toàn nước. Cháo thuốc dưỡng thân này là bí phương của đại nội, toàn bộ nguyên liệu dùng để nấu ăn đều vô cùng quý giá, là Tĩnh Vương phi cố ý làm cho bọn họ mang đi, ăn một chén đủ đến chắc bụng, ai ngờ Bồ Đào ăn liên tiếp ba bát còn ngại không đủ, khẩu vị này không khỏi có chút quá tốt.

Tiểu Trúc Tử đi vào, thấy chủ tử nhà hắn đang giả vờ khóc lóc đằng kia, hù Quận mã gia đến hoảng hốt, tức giận mà nói:

“Thiếu gia ngài nhanh yên lặng chút đi, Quận mã và Chu thái y đều là muốn tốt cho ngài. Ngài nếu ăn quá nhiều, cẩn thận phía sau còn phải chịu tội hơn nữa.”

Mặt Bồ Đào vặn vẹo, trừng Tiểu Trúc Tử mắng:

“Ngươi nguyền rủa ta đấy à? Chê ta chịu tội còn chưa đủ sao?”

“Xem ngài nói kìa, nô tài cũng không dám.”

Tiểu Trúc Tử cười hì hì chuyển đề tài:

“Thiếu gia, nô tài ôm tiểu thiếu gia đến cho ngài nhìn nhé? Dáng vẻ tiểu thiếu gia đẹp lắm, ngài còn chưa có thấy mà.”

Bồ Đào chỉ là phát chút tính tình nhỏ với Đường Chính Ngôn, thực ra y cũng biết đối phương là vì muốn tốt cho y, bụng thực ra cũng không đói đến mức ấy, giờ nhớ đến nhi tử, liền thuận tiện nói:

“Nhóc con thối kia đâu rồi? Nhanh chóng ôm lại đây cho ta nhìn xem.”

Đường Chính Ngôn vừa nhắc đến nhi tử, lập tức cười toe toét, tự mình đi ôm lấy nhi tử, nói:

“Bồ Đào ngươi xem xem, nhóc con kia dáng vẻ rất đáng yêu.”

Bồ Đào biết mình sinh nhi tử, hôm nay vừa tỉnh dậy liền nghe thấy Tiểu Trúc Tử đến báo tin vui cho y, nói tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh cường tráng, sinh ra nặng chừng chín cân, ôm nặng trịch. Y liền thầm nói trong lòng khó trách tra tấn mình lợi hại như thế, thì ra là một nhóc con mập mạp.

Tiểu gia hỏa này không giống trẻ sơ sinh bình thường, có lẽ là do lúc nằm trong bụng cha nó thì được dưỡng quá tốt, lúc sinh ra liền trắng trẻo mập mạp, làn da bóng loáng, tóc đen thùi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi bĩu ra giống Bồ Đào như đúc.

Bồ Đào từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã yêu thương, ôm vào trong ngực khen ngợi không ngừng:

“Ôi, đây chính là nhi tử của ta đây, dáng vẻ thật xinh đẹp. Phu quân ngươi nói nó giống ta hay là giống ngươi?”

“Tự nhiên là giống ngươi.”

Đường Chính Ngôn ngồi ở bên cạnh y, cùng y ngắm nhìn nhi tử.

Bé con vừa mới bú xong sữa của vú em, lúc này đang ngủ say, bàn tay nhỏ bé cuộn lại, mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ bé hơi nhếch, đáng yêu không kể xiết.

Bồ Đào nhìn một lát, nhịn không được dùng ngón tay chọt chọt vào gương mặt tròn xoe trắng trẻo mũm mĩm giống như quả trứng, thấy nhi tử không có phản ứng, lại nhẫn nại bóp bóp.

Ôi, cảm xúc này thật là tốt mà!

Đường Chính Ngôn thấy y càng chơi càng mạnh hơn, đang muốn ngăn cản, nhưng vẫn là không kịp rồi, chỉ thấy hàng lông mày nhợt nhạt của tiểu tử kia hơi nhíu, mắt còn chưa mở lại đột nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu kêu khóc, tiếng khóc kia cực kỳ to rõ.

Bồ Đào bị bé làm cho sợ, có chút chột dạ mà nhìn Đường Chính Ngôn, ấp úng nói:

“Ta không phải cố ý.”

Đường Chính Ngôn tay chân vụng về mà ôm hài tử sang dỗ dành, ai ngờ tiểu gia hỏa này tính tình rất lớn, tỉnh lại liền không chịu ngủ nữa, khóc kêu không ngừng. Đường Chính Ngôn tối hôm qua mệt đến nửa đêm, sáng sớm Vương Huyện lệnh và phụ tá chủ bộ đã chờ sẵn để chúc mừng, hắn lại xã giao một hồi, lúc này đằng trước còn rất nhiều việc phải sắp xếp.

Vú em tiến vào hành lễ, Đường Chính Ngôn giao nhi tử cho nàng, vội vàng chạy đến phía trước làm việc.

Bồ Đào ngáp một cái lại thấy mệt nhọc, phất phất tay nói với vú em:

“Ngươi ôm tiểu thiếu gia xuống đi, nhanh chóng dỗ dành, cũng đừng để cho nó lại khóc nữa. Thật ồn.”

Nói xong nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhận được tin tức Bồ Đào sinh con thì đã qua nửa tháng, ít nhiều cũng nhờ có tin tức Đông Môn dùng bồ câu đưa thư truyền đến, bằng không y ngay cả quà mừng ngoại tôn đầy tháng cũng chuẩn bị không kịp. Bạch Vũ của Linh Ẩn Cốc cũng truyền tin đến, hắn tới chậm một bước, khi đến huyện Vạn Thành thì Lâm Giang Quận Vương đã sinh rồi, liền ở lại giúp đỡ chăm sóc Lâm Giang Quận Vương ở cữ, chờ sau khi hài tử được trăm ngày liền quay trở về cốc.

Nghe nói Bồ Đào lần này sinh hữu kinh vô hiểm, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng an tâm, hiện tại Công chúa Hoa Dung đã hạ sinh trưởng tôn Đông Phương Vô Song, Bồ Đào lại sinh trưởng tử cho Đường gia, tôn tử ngoại tôn đều có, Tĩnh Vương phủ năm nay có thể nói là một năm giai đại vui mừng.

Lễ vật Tĩnh Vương phủ tặng cho trưởng tử của Bồ Đào chuẩn bị đầy tháng vừa tròn mười chiếc xe ngựa, bên trong còn bao gồm cả quà mà Hoàng thượng, Thái tử, Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu ban cho, từ Du Kinh chậm rãi đưa đến huyện Vạn Thành thì đã qua ba tháng.

Lúc này đã là đầu xuân năm thứ hai, Đường Chính Ngôn thuận lợi mà tiếp nhận nha ấn của Huyện lệnh, đang có gắng vì chiến tíchnăm đầu tiên của mình, mà Bồ Đào…

“Ọe —— hừ hừ hừ…”

Bồ Đào vừa xoa ngực vừa súc miệng, lẩm bẩm:

“Cảm giác này sao lại có chút quen thuộc nhỉ?”

Tiểu Trúc Tử ở bên cạnh nói:

“Thiếu gia, để Chu thái y đến xem cho ngài.”

Bồ Đào phất phất tay nói:

“Được rồi, không có chuyện gì to tát cả, có thể là vì cơm chiều ngày hôm qua ăn không tốt đi.”

Tiểu Trúc Tử thuận miệng nói:

“Vậy cũng chưa chắc, lần trước ngài cũng nói như vậy, kết quả là mang thai tiểu thiếu gia mà.”

Lời này vừa nói ra, chủ tớ hai người đều ngây ngẩn cả người.

Bồ Đào khựng người một lát, run run rẩy rẩy mà nói:

“Không, không, không thể nào? Cửu Cân mới được bốn tháng thôi.”

Bởi vì khi trưởng tử của Đường gia sinh ra thì nặng đến chín cân, cho nên Bồ Đào liền cực kỳ thú vị đặt cho nhi tử nhũ danh là ‘Cửu Cân’, lấy tên này để diễn tả ‘công trạng’ vĩ đại của mình.

Tiểu Trúc Tử cũng lắp bắp:

“Cũng, cũng, cũng chưa chắc. Không phải là có câu nói một năm ôm hai con, một đứa đầu năm một đứa cuối năm sao…”

Bồ Đào ngây người một lát, đột nhiên kêu to:

“Mau đuổi theo đưa Bạch Vũ của Linh Ẩn Cốc về đây!”

Bạch Vũ của Linh Ẩn Cốc lần trước đến chậm một bước, lần này lại đi sớm một bước. Người ta sau khi bạn nhỏ Đường Cửu Cân được trăm ngày thì đã quay về cốc, lúc này đã đi được một tháng, nào có thể đuổi theo được.

Chu thái y bị gọi đến bắt mạch, sửng sốt một hồi liền cười nói:

“Chúc mừng Quận Vương, ngài có thai.”

Xem ra Lâm Giang Quận Vượng và Quận mã gia thật sự rất ân ái.

Bồ Đào vẻ mặt cầu xin, xoa cái bụng nói:

“Chỗ này vừa mới tiêu xuống xong, lại muốn sưng lên rồi.”

Khi y mới sinh xong Cửu Cân, bởi vì lúc mang thai tẩm bổ quá mức, béo đến không chịu nổi, sau khi hết cữ y liền cố sức luyện công hai tháng, mới tiêu cái bụng xuống được. Cho dù vậy y vẫn ghét bỏ vân da trên bụng khó xem, dùng rất nhiều rất nhiều Bạch Lộ Tiêu Ngân Sương mà trong cung ban cho bôi lên, thật vất vả mới trơn nhẵn xinh đẹp được chút, ai ngờ lúc này mới vui vẻ chưa được hai tháng, lại có thai lần nữa… Ô ô ô, công lao đều uống phí.

Đường Chính Ngôn chiều muộn quay về nghe được tin tức, vui mừng quá đỗi, kích động mà chạy đến thăm Bồ Đào.

Bồ Đào đang nằm tựa phía trước xe nôi, uể oải mà đùa với nhi tử nằm trong nôi, tâm thần bất định.

Đường Chính Ngôn đi vào, ôm lấy y hôn hai cái, vui mừng mà nói:

“Bồ Đào, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, không ngờ ngươi lại tài giỏi như vậy.”

Bồ Đào đẩy mặt hắn ra, buồn bực nói:

“Là ngươi ‘làm’ rất giỏi! Ta đã nói phải uống dược cẩn thận, ngươi cũng không nhắc nhở ta!”

Này thật đúng là oan uổng, phương thuốc tránh thai nam tử Ma Da dùng Bắc Đường Diệu Nguyệt đã sớm đưa cho bọn họ, là Bồ Đào tự thân ghét bỏ chén thuốc kia khó uống, mấy lần lén đổ đi, lúc này lại trách lên người Đường Chính Ngôn.

Đường Chính Ngôn tốt tính mà nói:

“Đúng đúng đúng, đều là lỗi của ta. Ngươi muốn đánh thế nào cũng tùy ngươi, ngàn vạn lần đừng khiến bản thân mình tức giận.”

Bồ Đào hơi dẩu miệng:

“Đáng ghét! Biết rõ là ta luyến tiếc.”

Đường Chính Ngôn mỉm cười, dịu dàng nói:

“Tuy rằng hai lần sinh sản của ngươi cách nhau quá gần, có khả năng sẽ không tốt lắm với thân thể, nhưng có Chu thái y ở đây, chúng ta cẩn thận điều dưỡng, ngươi lại trẻ tuổi, không sao đâu. Hơn nữa ngươi nghĩ xem, Cửu Cân có thêm huynh đệ gần tuổi, tương lai cũng có bạn chơi, sẽ không cô đơn đúng không?”

Hắn nhẹ giọng khuyên nhủ hồi lâu, Bồ Đào cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nắm chặt tay cắn răng, nói:

“Dù sao sinh sớm cũng là sinh, sinh muộn cũng là sinh, vẫn là sớm sinh hài tử cho xong, sau này liền thoải mái!”

Đây là đạo lý gì chứ? Đường Chính Ngôn hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Đường Cửu Cân bởi vì sắp được làm ca ca, liền không thể lại gọi tiếp là ‘Cửu Cân’, ‘Cửu Cân’, mà sửa thành gọi là ‘Đại thiếu gia’. Quê nhà của Đường Chính Ngôn có một tập tục, trẻ nhỏ trước khi đầy tuổi sẽ không đặt tên chính thức, cho nên Đường Cửu Cân đáng thương đến giờ vẫn chưa có tên.

Đường Chính Ngôn và Bồ Đào cũng thăng cấp lên thành ‘Lão gia’, nhưng Bồ Đào cũng không thích xưng hô này, kêu đám hạ nhân gọi y là ‘Quận Vương’, nghe rất oai phong.

Tiếp thu kinh nghiệm khi sinh Cửu Cân, lần này Bồ Đào cũng không dám ăn nhiều uống nhiều nữa, y nghiêm khắc dựa theo lời dặn của Chu thái y và đại phu mà ăn, còn thường xuyên đi lại, rảnh rỗi còn múa kiếm luyện công ở hậu viện, thiếu chút nữa khiến động thai khí, Đường Chính Ngôn sợ đến mức đặt y ở trên giường nằm im ba ngày.

Cứ như thế xuân đi thu đến, nháy mắt bụng Bồ Đào lại nổi lên, nhưng lần này bụng không có lớn đến khoa trương như vậy, bảy tháng liền to đúng cỡ của bảy tháng.

“Nóng, nóng muốn chết! Sao khí hậu ở đây lại nóng như thế chứ?”

Bồ Đào phẩy phẩy quạt mà mồ hôi ướt đẫm.

Tiểu Trúc Tử ở bên cạnh ăn dưa hấu ướp lạnh, nói:“Không sao, không sao đâu. Thiếu gia ngài đây là bởi vì đang có mang, cho nên nhiệt độ cơ thể tương đối cao, Chu thái y nói người có thai đều như vậy.”

Bởi vì Tiểu Trúc Tử là ‘đại nha hoàn’ hồi môn của Bồ Đào, cho nên đến giờ cũng không sửa miệng, vẫn luôn dựa theo thói quen lúc trước mà gọi Bồ Đào là ‘Thiếu gia’.

Bồ Đào nắm một nắm hạch đào ném qua, cả giận nói:

“Lăn sang một bên ăn đi! Cố ý chọc cho ta thèm ăn đúng không!”

Y đã hai năm không được ăn dưa hấu, cuộc sống người có thai thật là bi thảm.

Tiểu Trúc Tử linh hoạt tránh thoát được ‘ám khí’, nói:

“Thiếu gia, nô tài đây là đang thử thách ý chí của ngài mà, đừng cho là nô tài không biết tối hôm qua ngài ăn vụng bánh hoa quế nhé.”

Bồ Đào thẹn quá thành giận, nâng chân lên đá về phía Tiểu Trúc Tử:

“Đồ gian tế nhà ngươi! Ta biết ngay là ngươi bị mua chuộc rồi mà!”

Tiểu Trúc Tử nhảy dựng lên chạy đi:

“Nô tài đi xem đại thiếu gia!”

Nói xong chạy đi nhanh như chớp, trước khi đi còn không quên gặm nốt miếng dưa hấu cuối cùng, khiến Bồ Đào tức giận đến gần chết.

Y ôm bụng đi dạo ở trong sân, một lúc sau Tiểu Trúc Tử dẫn theo đại thiếu gia lúc la lúc lắc đi vào.

“Nương ——“

Giọng nói rõ to vang lên từ cổ họng bé nhỏ của Đường Cửu Cân.

“Ai ——“

Bồ Đào tràn trề hạnh phúc mà lên tiếng, vươn tay ra nói:

“Lại đây, nương ôm một cái!”

Nói xong liền muốn xoay người.

Tiểu Trúc Tử sợ đến mức nhanh chóng ôm lấy đại thiếu gia đi đến:

“Ôi, thiếu gia, ngài cũng đừng xằng bậy. Bụng đã lớn như vậy sao có thể xoay người mạnh như thế chứ, vẫn là để nô tài ôm tiểu thiếu gia đi.”

Bồ Đào thờ ơ khoát tay, vươn tay ôm nhi tử đến đặt trong khuỷu tay của mình, nói:

“Thiếu gia nhà ngươi còn không có mảnh mai đến vậy.”

Tiểu Trúc Tử cảm thấy thiếu gia nhà hắn thật sự là một người mâu thuẫn. Rõ ràng từ nhỏ chính là một tiểu tử hoạt bát khỏe mạnh, nhưng lại cố tình muốn làm một khuê nữ, còn luôn ảo tưởng bản thân mình mảnh mai vô lực, liễu yếu phất phơ trong gió, nhưng thực tế lại là người nhanh nhẹn dũng mãnh quá mức, khí lực lớn đến dọa người, lần trước sinh hài tử thiếu chút nữa đã nắm tay Quận mã đến gãy.

Hơn nữa thiếu gia nhà hắn bình thường trước mặt hạ nhân và người ngoài đều rất bình thường, nhưng một khi đến trước mặt Quận mã, liền lập tức biến thành một bộ dáng khác.

Tựa như lần trước phu nhân Quận Thủ đến bái kiến Quận Vương, Đường Chính Ngôn chỉ là một Huyện lệnh nhỏ của huyện Vạn Thành, Quận Thủ đại nhân là quan trên của hắn, lẽ ra hẳn là hắn mang theo thê thiếp đi đón Quận Thủ cùng phu nhân mới đúng, nhưng vấn đề là, Đông Phương Quân Đình là Lâm Giang Quận Vương, thân phận cao quý, với cấp độ ở đây, y nói thứ hai tuyệt đối không ai dám nói mình hạng nhất, bởi vậy y căn bản là không cần đi bái phỏng người nào, những người đó một lượt vội vàng chạy đến chào hỏi y.

Nhưng Bồ Đào bởi vì vừa mới đến đây đã sinh trưởng tử, vẫn luôn lấy cớ ở cữ dưỡng thân, năm mới có người đến tặng lễ, y trực tiếp kêu Tiểu Trúc Tử thu về, vẫn chưa gặp mặt được.

Sau đó xuân về hoa nở, thân thể y đã sớm được dưỡng tốt lắm, ở phòng phía trong hậu viện đến bao giờ chứ? Đường Chính Ngôn bởi vì có công vụ trong người không thể ở bên cạnh y, y liền tự mình mang theo hạ nhân ra ngoài dạo chơi, quả nhiên là thiếu niên tuấn mỹ, phong lưu đắc ý, ngay cả nhi tử cũng để quên trong nhà, còn thu được vô số khăn thơm và túi tiền của các thiếu nữ.

Bồ Đào vừa cảm thán dân phong bên này quả nhiên phóng khoáng, vừa thầm tiếc hận rằng lại không có nam tử tuấn tú nào cho y nhìn lén. Tiểu Trúc Tử im lặng không nói gì đến việc này…

Lâm Giang Quận Vương lúc xuân về hoa nở chạy ra ngoài đạp thang, gặp được nhiều người như vậy, dáng dấp vui vẻ tự nhiên cũng bị người ta biết đến, vì thế người đến cửa bái kiến cũng như sóng sau xô sóng trước.

Những người thân phận không đủ, Lâm Giang Quận vương sẽ mặc kệ, nhưng Giang Quận Thủ đứng đầu một quận, địa vị tam phẩm, lại là quan trên của Đường Chính Ngôn, bởi vậy y liền tiếp kiến, hơn nữa vì muốn biểu hiện y hiền tuệ sẽ giúp ích cho trượng phu, còn bắt chước dáng vẻ của phụ thân y lúc giải quyết công việc, cẩn thận luyện tập.

Lẽ ra lấy khí độ, phẩm cấp và quy củ mà nói, hẳn là chỉ có phu nhân của Giang Quận Thủ đến chào hỏi, nhưng vì cấp bậc của chồng bà cao hơn Đường Chính Ngôn, Đường Chính Ngôn cũng từng tiếp kiến Giang Quận Thủ, nhưng cấp bậc của bà thấp hơn Lâm Giang Quận Vương, cho nên là bà đến chào hỏi Lâm Giang Quận Vương mới đúng, đây là việc ngoại giao của phu nhân. Nhưng vấn đề là, Đông Phương Quân Đình y là Quận Vương, không phải Quận chúa, Giang phu nhân thật sự không biết là nên ở hậu viện tiếp một nam tử trẻ tuổi như thế nào, phải biết bà vốn xuất thân là tiểu thư khuê các nha.

Làm phu nhân của quan viên nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Giang phu nhân gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế, cũng may vấn đề phức tạp này cũng không làm khó được bà lâu, một vị Thái phu nhân của đại tộc thế gia ở địa phương cho bà một chủ ý: Đi cùng trượng phu là được rồi. Phẩm cấp của Giang Quận Thủ cũng không kém Lâm Giang Quận Vương quá xa.

Vì thế đôi phu thê này liền cùng đến chào hỏi.

Đường Chính Ngôn vô cùng thông tuệ, biết Quận Thủ là đến chào hỏi phu nhân của hắn, bởi vậy ngày đó đặc biệt tránh đi, đến vùng ngoại ô thăm hỏi dân tình. Hắn không có ở phủ nha, Giang Quận Thủ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, thầm khen Đường Huyện lệnh rất hiểu lễ biết điều, cũng không khỏi cảm thán hắn có thể lấy được Lâm Giang Quận Vương, quả nhiên là có tiền đồ.

Bồ Đào bày yến tiệc ở hậu viện, còn mời vài vị tộc trưởng cùng phu nhân của đại tộc địa phương đến, dân phong nơi này cởi mở, cũng không có quy củ nam nữ không thể cùng bàn, bởi vậy bữa yến tiệc này thật sự là khách chủ đều vô cùng vui vẻ.

Bồ Đào sống trong Vương phủ ở kinh thành đã lâu, còn chuyện gì chưa từng được hiểu biết qua? Phong độ, cách nói năng đều không thể kén chọn, thu phục hết toàn bộ các phu nhân cùng trượng phu đến giao lưu.

Trong bữa tiệc Bồ Đào hiển lộ uy phong, thỉnh thoảng tán gẫu cùng Giang Quận Thủ và tộc trưởng Tống chút chuyện lý thú ở kinh thành và dân tình ở địa phương, cười ha ha, sang sảng phóng khoáng, khiến lòng người sinh hảo cảm, lại không quên nói chuyện nhà với vài vị phu nhân, giới thiệu chút kiểu dáng trang sức và y phục lưu hành nhất ở kinh thành, còn tặng mấy vị phu nhân mấy món trâm châu hoa thịnh hành nhất trong cung năm nay.

Lúc ấy Tiểu Trúc Tử vô cùng cảm động, hắn cảm thấy chủ tử của mình cuối cùng đã trưởng thành, lại có năm, sáu phần phong thái của Tĩnh Vương phi. A di đà Phật, Vương phi ở kinh thành cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Ai ngờ buổi tối Quận mã vừa về, Bồ Đào liền khôi phục nguyên dạng, cái kia gọi là làm nũng, lại còn nói buổi tối trong bữa tiệc phải bưng rượu mãi khiến tay y tê mỏi, hiện tại toàn thân uể oải. Kết quả cơm chiều hôm ấy đều là Quận mã đút cho y.

Tiểu Trúc Tử hầu hạ ở bên cạnh, khóe miệng liền run rẩy đến mức co rút. Khi nào thì thiếu gia nhà hắn mảnh mai như vậy? Nếu như ngay cả chút sức lực ấy còn không có, vậy mười mấy năm luyện kiếm pháp đều coi như không, Vương phi còn không tức chết sao?

Thiếu gia nhà hắn chính là một ‘người hai mặt’ như vậy, ở trước mặt đám tâm phúc bọn họ chính là vẻ mặt mạnh mẽ bình thường, ở trước mặt Quận mã, thì phải là một kiều thê.

Tiểu Trúc Tử đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên đối với việc chủ tử nhà hắn thay đổi vẻ mặt cũng là tập mãi thành thói quen.

Bồ Đào ưỡn bụng, một tay ôm nhóc con béo nhà y, đi bộ đến dưới giàn nho ở hậu viện, đang là lúc nho chín rục, một chùm lại một chùm nho màu tím lấp lánh sáng rực, tròn vo vô cùng đáng yêu.

Bồ Đào hỏi:

“Nhi tử, có muốn ăn nho không?”

Đường Cửu Cân ngậm ngón tay đôi mắt trông mong mà nhìn chùm nho, hàm hồ mà kêu:

“Ăn! Ăn!”

Bồ Đào gõ nhẹ một cái lên cái đầu nhỏ của nhi tử, cười nói:

“Nhóc con tham ăn này. Tiểu Trúc Tử, lấy cái rổ đến, chúng ta hái nho.”

Đường Cửu Cân vừa mới sinh ra đã béo, hiện tại cũng vẫn rất béo, dáng vẻ béo tròn khỏi nói là đáng yêu biết bao nhiêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là thịt, trên cánh tay nhỏ cũng ngấn từng khúc, nhìn qua đừng nói là một tuổi, dáng vẻ còn cao lớn hơn hài tử cùng lứa.

Bồ Đào một tay ôm nhi tử, một tay hái nho, thoải mái thích ý mà ăn.

Đúng lúc này, có người ở viện ngoài hô một tiếng:

“Quận mã đã về.”

Bồ Đào lập tức một tay nhét nhi tử vào trong tay của Tiểu Trúc Tử, một tay đỡ thắt lưng, sau đó một tay ôm lấy bụng, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói:

“Nhi tử, đám nho này đủ ăn rồi đó. Mẫu thân mệt mỏi quá, cánh tay đều nhức mỏi lắm rồi.”

Khóe mắt Tiểu Trúc Tử co rút, phối hợp mà cao giọng nói:

“Thiếu gian, thân mình ngài yếu đuối, đi một vòng xong nhất định là đã mệt muốn chết, nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Đường Chính Ngôn đi vào hậu viện, thấy bọn họ đều đứng ở dưới giàn nho, bước đến gần đây:

“Nương tử.”

Bồ Đào dịu dàng nói:

“Phu quân.”

“Hôm nay nương tử có mệt hay không?”

Đường Chính Ngôn thuận tay đỡ lấy y.

Bồ Đào giả vờ giả vịt mà đỡ trán, đáp:

“Thời tiết của nơi này quá nóng, ta còn không được ăn lạnh, thật vất vả quá mà.”

Đường Chính Ngôn nhẹ giọng nói:

“Ngươi nhẫn nại một chút, chờ nhóc con kia đi ra rồi, chúng ta muốn ăn thứ gì liền ăn thứ đó.”

Tiểu Trúc Tử hoàn toàn hết chỗ nói với đôi phu phu này. Hắn không tin Quận mã là người thông minh như vậy sẽ không biết thiếu gia nhà hắn là hạng người nào, nhưng nếu Quận mã đã vui lòng phối hợp, hắn đương nhiên sẽ không nhiều chuyện, liền ôm tiểu thiếu gia đi xuống ăn nho.

“Hôm nay sao lại hạ nha sớm như vậy?”

“Việc thu hoạch vụ mùa đã xong, nha môn không còn nhiều việc như trước, liền trở về cùng ngươi sớm một chút.”

Bồ Đào cảm thấy vui vẻ, nói:

“Ta đi kêu phòng bếp làm thêm vài món ăn mà ngươi thích.”

Đường Chính Ngôn bật cười nói:

“Gấp cái gì chứ, sắc trời còn sớm mà.”

Đôi mắt xinh đẹp của Bồ Đào nhẹ liếc, dùng vai huých hắn một chút, dịu dàng nói:

“Phu quân, hôm nay khó có được… Chúng ta cái kia đi.”

Đường Chính Ngôn hiểu được, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nghĩ thầm Bồ Đào nhà hắn thật đúng là không giống người thương, luôn… tích cực như thế, ha ha.

Hắn còn lòng muốn trêu đùa y, liền ra vẻ buồn rầu nói:

“Nhưng là ngươi đã mang thai hơn bảy tháng, bụng còn lớn như vậy, ta thấy hay là thôi đi.”

Bồ Đào nóng nảy:

“Năm trước khi sinh Cửu Cân bụng ta còn lớn hơn cả lần này, chúng ta còn không phải là vẫn làm sao? A, ta đã biết, ngươi, ngươi không phải là chán ghét ta đi? Không thích ta nữa? Ô ô ô…”

Đường Chính Ngông vừa thấy có hơi quá, vội nói:

“Bồ Đào, ta chỉ là nói đùa với ngươi thôi. Ta nào có chán ghét ngươi chứ, trong lòng ta thích ngươi bao nhiêu ngươi còn không biết sao? Lần trước lúc tắm rửa chúng ta còn…”

“Ai nha, phu quân ngươi thật là đáng ghét, lời như thế cũng nói ra, đúng là ngượng ngùng chết người.”

Bồ Đào ôm mặt chặn lời hắn, đỡ cái bụng chạy vào trong nhà.

Thật sự là chạy đó, nhìn cái bụng kia của y khiến Đường Chính Ngôn sợ đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, đồng thời hắn cũng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà lắc đầu: Bồ Đào nhà hắn sao lúc nào cũng đáng yêu như vậy chứ?

Một đêm này phu phu kiều diễm tự nhiên không cần nói nhiều. Ngày hôm sau nét mặt Bồ Đào tỏa sáng, không hề có chút nào mỏi mệt vì đang có mang, Đường Chính Ngôn cũng không thể không cười thầm trong lòng cảm thán Bồ Đào nhà hắn quả nhiên là khỏe mạnh, nhưng bề ngoài hắn vô cùng nguyện ý phối hợp với vẻ ‘yếu đuối’ của Bồ Đào, coi Bồ Đào giống như bảo vật đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Dưới sự làm dịu như thế, buổi sáng mùng năm năm mới, Bồ Đào đột nhiên máy thai phát tác.

Đúng là đầu năm mở hàng buôn bán, bên ngoài tiếng pháo vang dội, Bồ Đào ở trong phòng ngủ tru lên đau đớn, Đường Chính Ngôn ở bên ngoài nghe được mà khẩn trương vô cùng.

Thực ra lần này Bồ Đào sinh sản thuận lợi hơn lần trước nhiều. Thứ nhất là vì y trẻ tuổi, thân thể cường tráng, thứ hai là thai nhi lần này cũng không bị dưỡng đến quá to béo giống như Cửu Cân.

Buổi sáng y cảm thấy đau bụng, được đỡ vào phòng sinh chuẩn bị, còn có thời gian ở trên giường ăn điểm tâm, hơn một canh giờ sau bắt đầu vội vàng phát tác, y mới cao giọng kêu vài tiếng, đến giữa trưa liền sinh ra thứ tử, tổng cộng chưa mất đến ba canh giờ, nhanh đến mức chính bản thân y cũng có chút không phản ứng kịp.

Đến chiều tối, Bồ Đào sau khi ngủ một giấc đã ôm thứ tử vào trong ngực. Bé con này không có béo tròn như ca ca lúc mới sinh ra, nhưng cũng khỏe mạnh cường tráng, trắng trẻo mũm mĩm, vẻ mặt tuấn tú, đúng là giống Đường Chính Ngôn nhiều hơn, Bồ Đào nhìn mà yêu thích không thôi.

Y với Đường Chính Ngôn thành thân chưa đến hai năm, đã sinh được hai nhi tử, thật đúng là một hiền thê giúp trượng phu thịnh vượng mà. Bồ Đào có chút tự đắc.

“Bồ Đào, thật sự là vất vả cho ngươi rồi.”

Đường Chính Ngôn hiện tại có ái thê lại có con nhỏ trong lòng, chính vụ cũng bắt đầu có thành tựu, thật là nhân sinh đắc ý.

Bồ Đào cười đến hai mắt cong cong, dịu dàng nói:

“Không khổ cực, sinh con dưỡng cái cho phu quân vốn chính là việc ta nên làm.”

Tuy rằng Đường Chính Ngôn và y thành thân lâu ngày, nhưng lời này nghe vào cảm giác vẫn thật kỳ diệu. Bồ Đào hai năm này vóc dáng phát triển rất nhan, vóc người đã cao gần bằng Đường Chính Ngôn, thân thể cũng ngày càng thon dài, tuy rằng dáng người bởi vì mang thai sinh con mà có chút biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng oai hùng ngày sau.

Một thanh niên xinh đẹp như vậy, trong nói trong sáng dịu dàng mà nói muốn sinh con dưỡng cái cho hắn, Đường Chính Ngôn liền cảm thấy… dường như có chút lãng phí tài năng của Bồ Đào.

Nếu như không gặp hắn, chức vị Lâm Giang Quận Vương của Bồ Đào nhất định là sẽ rất có tương lai, tuyệt sẽ không ở một hậu viện chật hẹp trong căn nhà nhỏ bé này.

Nhưng Đường Chính Ngôn hiểu Bồ Đào rất rõ, biết y yêu mình sâu đậm, hết thảy đều là cam tâm tình nguyện, trong lòng không khỏi càng thêm cảm kích, tình yêu càng sâu đậm hơn.

Khi thứ tử của Đường gia đầy tháng, Đường Chính Ngôn chính thức đặt tên cho trưởng tử là ‘Đường Phủ Vân’. Chữ ‘Phủ’[Pú]đồng âm với ‘Bồ’[pú], trong lòng Bồ Đào hiểu rõ, tự nhiên là vui mừng.

Nhưng hai năm nay y vẫn luôn sinh con, chưa được chơi đùa thỏa thích, bởi vậy quyết định nghỉ một chút, tạm thời không sinh nhi tử. Cho dù tương lai muốn sinh, cũng phải sinh một nữ nhi —— nhưng sau này lại thật sự chứng minh đây thuần túy chỉ là giấc mơ của Bồ Đào, cùng một dạng với cha y là đời này vô vọng.

Lâm Giang Quận Vương cùng Đường Chính Ngôn sau này quan đến Thừa tướng một đời này tổng cộng sinh dưỡng được sáu nhi tử, người nào cũng cao lớn oai hùng, tuấn mỹ phong lưu, mà ngay cả tứ tử Đường Phủ Lâm từ nhỏ đã xinh đẹp, giống Bồ Đào nhất, bị Bồ Đào coi như nữ nhi mà nuôi đến bảy tuổi, nhưng sau khi đổi sang nam trang vẫn là một nam nhi bừng bừng, sau này thậm chí còn vứt bút tòng quân, làm một võ quan, thật là khiến Bồ Đào tiếc hận không thôi.

Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn đến tận cuối đời đều vô cùng ân ái, thậm chí đến lúc tuổi già thượng thọ, con cháu cả sảnh đường, Bồ Đào vẫn thường nũng nịu với phu quân, khiến Tiểu Trúc Tử lúc ấy cũng đã về hưu dưỡng lão tê đến không chịu nổi, lại khuyên bảo nhi tử lần nữa: Làm việc bên cạnh chủ tử, da mặt nhất định phải dày, nhất định phải chịu được việc da gà da vịt nổi hết ra bên ngoài!

Bồ Đào Đông Phương Quân Đình đến khi lớn tuổi tổng kết cả cuộc đời của mình, đời này chuyện đắc ý nhất chính là theo đuổi được một phu quân tốt, chuyện đáng thất vọng nhất chính là vẫn luôn không thể sinh được nữ nhi. Ô hô đáng tiếc!

—— Toàn bộ văn – Kết thúc ——

[Yên Vân Cư] Tiểu Bồ Đào truy phu ký – Edited by Tịch Vu Page 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.