CHƯƠNG 7
Đường Chính Ngôn vừa rồi bị đôi mắt hẹp dài kia của y chạm một cái vào tâm trí, tim có hơi đập nhanh hơn, bản thân còn kinh ngạc không biết là có chuyện gì. Nhưng hắn càng lấy làm lạ chính là hai ngày nay đồ ăn của khách *** đều đặc biệt tốt, mỗi lần bưng đồ ăn lên đều đặc biệt đẹp mắt, ăn vào khiến hắn hết hồn, không biết là tốn bao nhiêu bạc. Kết quả đến hỏi chưởng quầy, cũng chỉ hơn mười văn mà thôi.
Đường Chính Ngôn không phải con cái gia đình nghèo khổ chưa từng hưởng qua cuộc sống phú quý, ăn hai lần liền phát hiện những đồ ăn này đều tinh xảo quý giá. Hắn cũng không phải một học trò chưa từng trải sự đời, tự nhiên không tin những món ăn bậc này này chỉ cần hơn mười văn là có thể mua được, cho nên cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cuộc thi của hắn sắp đến, thật sự không có tâm lực để truy cứu, chỉ đợi sau khi kỳ thi huyện kết thúc thì mới tìm hiểu đến cùng.
Mấy ngày nay tâm tình của hắn vô cùng tốt, cũng nắm chắc mười phần với kỳ thi huyện lần này. Ngược lại Bồ Đào rất là khẩn trương, giống như nước tưới cuồn cuộn chảy vào ruộng nhưng không bổ sung được cho y chút nào, chốc lát thu dọn hòm xiểng chốc lát lại kiểm tra sách vở, có khi lại không làm gì chống cằm gục xuống bàn ngơ ngác nhìn hắn, mặt một chốc thì cười một chốc lại buồn, cũng không biết là làm sao. Hơn nữa không biết từ khi nào thì, xưng hô của y với Đường Chính Ngôn cũng từ ‘Chính Ngôn’ đổi thành ‘Đường đại ca’.
Đường Chính Ngôn tâm vững như đá, kiên định vô cùng, mặc dù bị cử chỉ kỳ lạ của Bồ Đào khiến cho hoang mang, nhưng kiên cường không chút dao động, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của chính mình, hạ quyết tâm chờ sau kỳ thi huyện lại đi quan tâm Bồ Đào.
Đảo mắt đã đến ngày thi huyện. Đường Chính Ngôn mang theo một cái giỏ lớn cùng một đám tú tài khi mặt trời còn chưa ló rạng đã xếp thành hàng dài chờ tiến vào trường thi. Bồ Đào kéo ống tay áo của hắn vẻ mặt khẩn trương mà đứng bên cạnh hắn.
Đường Chính Ngôn vẫn giữa nguyên bộ dáng bình tĩnh thong dong, cho dù nhìn thấy phía trước có tú tài vì trộm giấu bài văn mà bị đuổi ra khỏi trường thi, quỳ gối bên ngoài vừa khóc vừa kêu, mặt hắn cũng không hề đổi sắc. Trái lại Bồ Đào có chút sợ hãi, khẩn trương mà nuốt nước miếng, giống như người sắp vào kiểm tra là chính y.
Đường Chính Ngôn trấn an:
“Đừng khẩn trương, không sao đâu.”
“Ừ.”
Bồ Đào gật đầu lung tung, lưu luyến không rời mà nhìn hắn.
Hôm nay nhị ca Đông Phương Quân Thành của y sẽ đến đây, chờ Đường Chính Ngôn vào trường thi rồi sợ rằng mình sẽ bị nhị ca bắt về, đến lúc đó giải thích thế nào với nhị ca đây? Y muốn ở lại bên cạnh Đường Chính Ngôn mà. Thật sự là nghĩ mà thấy đau đầu.
Đường Chính Ngôn thấy y mặt mày ủ ê, cho rằng y còn đang sợ hãi, lại ôn nhu nói:
“Chỉ cần đi thẳng thắn ngồi ngay ngắn, sẽ không sợ kiểm tra. Không cần lo lắng.”
Bồ Đào vặn vẹo thân mình, nhỏ giọng nói:
“Khoa thi này ngươi có nắm chắc không?”
Y cũng không biết rõ về trình độ của Đường Chính Ngôn, thỉnh thoảng chỉ lật qua mấy bài viết của hắn, bản thân mình cũng là phần lớn xem không hiểu, không khỏi hối hận lúc trước sao không đọc nhiều sách với thái phó một chút. (Y là đi theo tam ca vào cung đọc sách, nhưng thái phó Hoàng thượng khâm điểm dạy cho Thái tử đều là sách trị quốc, mà không phải sách dự thi, hơn nữa Bồ Đào không quá bỏ công đọc sách, cho nên trình độ coi như là gà mờ.)
Đường Chính Ngôn mỉm cười, cũng không nói gì.
Bồ Đào nhìn vào ánh mắt của hắn liền biết là hắn đã nắm chắc, thực ra chính mình cũng vô cùng tin tưởng hắn, vừa rồi hỏi một câu kia cũng chỉ là muốn an tâm hơn thôi.
Mắt thấy sắp đến lượt Đường Chính Ngôn, Bồ Đào bỗng nhiên lấy hết dũng khí khẩn trương mà nắm chặt tay hắn, mặt đỏ bừng mà thấp giọng nói:
“Đường đạ ca, chờ ngươi ra rồi, ta có lời muốn nói với ngươi. Ngươi, ngươi phải chờ ta.”
“Được. Đến ta rồi, ta đi vào trước.”
Đường Chính Ngôn mặt không chút thay đổi rút tay lại, thầm lắc lắc tay, nhấc sọt đi vào trường thi, trong lòng thầm than: Bồ Đào ngươi khí lực thực sự rất lớn ngươi có biết không? Tay thiếu chút nữa là bị ngươi nắm gãy!
Bồ Đào đứng ở ngoài cửa lớn, ngây người nhìn Đường Chính Ngôn sau khi tiếp nhận toàn bộ kiểm tra thì đi vào trường thi, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ cầu nguyện Đường Chính Ngôn nhất định phải thi đỗ! Chỉ có thi đỗ, mới có thể tham dự kỳ thi mùa xuân sang năm đỗ Tiến sĩ, như vậy bọn họ mới có thể ở cùng một chỗ.
Cổng lớn của trường thi chậm rãi đóng lại, gia nhân phó hạ đến tiễn người cũng chậm rãi tán đi, chỉ có Bồ Đào còn đứng ở tại chỗ không rời đi.
Y ngây người ngẩn ra nhìn cổng lớn, hận không thể nhìn thấy được tình hình của Đường Chính Ngôn ở bên trong. Cũng không biết là qua bao lâu, cho đến khi một bàn tay vỗ vỗ lên vai y.
“Nhị, nhị ca!”
Bồ Đào vừa quay đầu lại liền bị kinh hãi.
Đông Phương Quân Thành sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
“Đi thôi.”
Nói xong xoay người lên một chiếc xe ngựa ở phía sau.
Bồ Đào chần chừ một chút, chậm rãi xê dịch qua đó, chậm rãi leo lên xe ngựa, chậm rãi mà ngồi xuống.
Đông Phương Quân Thành nói:
“Còn muốn ta mời đệ sao?”
Bồ Đào nhanh chóng thành thành thật thật mà ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nói:
“Nhị ca, thật xin lỗi.”
Đông Phương Quân Thành lúc này trong chốc lát đã đánh giá đệ đệ từ trên xuống dưới vài lần, thấy y gầy đen, nhưng chiều cao cũng tăng lên, gương mặt nhỏ nhắn mượt mà lúc đầu trở nên hẹp dài, cằm có độ cung kiên định nam tính, mặc dù vẫn tuấn tú xinh đẹp, lại có thêm một phần tuấn mỹ oai hùng.
Hắn thầm gật đầu trong lòng. Xem ra khoảng thời gian này Bồ Đào tuy rằng chịu không ít khổ, nhưng thu hoạch cũng không tồi.
Nhưng nhớ tới nam tử vừa rồi đi vào trong trường thi kia, sắc mặt Đông Phương Quân Thành lại lạnh xuống.
“Đệ có biết lần này đệ trốn nhà rời đi khiến phụ vương và phụ thân lo lắng bao nhiêu không? Phụ vương xuất động toàn bộ nhân thủ Đông Môn, phụ thân tự mình đi tìm đệ. Thậm chí cả Hoàng bá phụ cũng điều động quan phủ tìm người.”
Bồ Đào khẽ run lên, không nghĩ tới mọi chuyện lại ầm ĩ lớn như thế, yếu ớt nói:
“Đệ, đệ cũng không cố ý, không ngờ trên đường đi lại gặp phải đạo tặc…”
Đông Phương Quân Thành thấy dáng vẻ hoảng sợ bất an của y, không khỏi thở dài, dịu đi nói:
“Thôi. Cũng may đệ đã bình an vô sự, sau khi gặp lại phụ thân không được tùy hứng nữa, phụ thân rất lo lắng cho đệ, đừng để người giận dữ.”
Thực ra lần này Bồ Đào trốn nhà rời đi, Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt đều biết đến. Đông Phương gia vốn có truyền thống hài tử trưởng thành thì ra ngoài dạo chơi học hỏi kinh nghiệm một hồi, cho nên hai người liền thuận tay đẩy thuyền, cho Bồ Đào ra ngoài rèn luyện một chút. Chính là Đông Phương Hạo Diệp vốn còn muốn an bài thị vệ Vương phủ một đường âm thầm đi theo, nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy tâm tính Bồ Đào thiếu sự tôi luyện, hẳn là nên buông tay để y ra ngoài xông pha một lần, thực sự không cần chuyện bé xé ra to như thế, bởi vậy bác bỏ lời đề nghị của Đông Phương Hạo Diệp, chỉ an bài vài ám vệ Đông Môn âm thầm bảo vệ.
An bài như vậy vốn cũng đủ rồi, nhưng phàm là việc đều có ngoài ý muốn. Khi ở trấn nhỏ kia thì vừa lúc có một ám vệ đột nhiên tiêu chảy muốn đi mao xí, một người khác chỉ rời mắt trong khoảng thời gian ăn một bát mỳ, Bồ Đào liền mang theo Tiểu Trúc Tử ra khỏi thành.
Bởi vì nhóm ám vệ được mệnh lệnh là không được lộ diện, cũng không được để Tiểu Trúc Tử phát hiện, bởi vậy bọn họ cũng không sốt ruột, nghĩ rằng dù sao chỉ có thể đi ra xa một chút, lát nữa đuổi theo bọn họ cũng không sao. Ai ngờ chỉ trong thời gian hai nén hương, Bồ Đào và Tiểu Trúc Tử liền xảy ra chuyện.
Chờ đến khi bọn họ bắt kịp, chỉ thấy thi thể của mấy cường đạo kia nằm trên mặt đất. Tiêu Trúc Tử chạy trốn vào sâu trong rừng, được một người bán hàng dạo đi trên một con đường khác ngang qua cứu. Trên con đường kia mỗi ngày đều có người đến người đi, rất khó tra xét hành tung, nhưng tương đối an toàn hơn. Đáng tiếc Bồ Đào và Tiểu Trúc Tử không quen đường, nếu không cũng sẽ không cố tình đi vào con đường hẻo lánh kia.
Hơn nữa bởi vì Tiểu Trúc Tử khi ngất xỉu bị đụng phải đầu, vài tháng đều có chút ngây dại, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để liên hệ với Đông Môn, lúc này phạm vi tìm kiếm càng lớn, cuối cùng chậm trễ đến hiện tại. Nhưng Bồ Đào quả thực là bị nước sông cuốn đi rất xa, trùng hợp vị trí của thôn Đường gia lại vô cùng hẻo lánh, muốn tìm người quả thực là khó khăn.
Bắc Đường Diệu Nguyệt bởi vì chuyện này mà vô cùng áy náy hối hận, tự mình ra ngoài đi tìm nhi tử, mấy tháng này người đều tiều tụy đi không ít. Đông Phương Hạo Diệp vốn cũng đến, nhưng trong triều bận rộn, hắn thân là Vương gia thực quyền khó có thể rời đi lâu, ngây người ở Giang Nam một tháng lại phải vòng về kinh.
Bồ Đào nghe nói phụ thân vô cùng lo lắng cho mình, không khỏi cảm thấy áy náy, nhu thuận mà nói:
“Vâng, đệ đã biết. Đệ nhất định sẽ không khiến phụ thân giận dữ.”
Đông Phương Quân Thành nhìn y một cái, nói:
“Phụ thân phải vài ngày nữa mới đến. Đến lúc ấy đừng nói thêm những lời không cần thiết, hiểu chưa?”
Bồ Đào ngây thơ mà chớp mắt mấy cái.
Đông Phương Quân Thành bổ sung:
“Đường Chính Ngôn kia có ơn cứu mạng với đệ, Tĩnh Vương phủ ta chắc chắn sẽ đáp tạ ân đức, đệ không cần lo lắng. Những việc khác, không được nói.”
Bồ Đào hiểu được, nóng nảy:
“Nhị ca…”
Đông Phương Quân Thành:
“Sao vậy? Chẳng lẽ đệ định vì một người ngoài mà ngay cả nhà cũng không trở về sao?”
“Không phải! Nhưng mà, nhưng mà…”
Bồ Đào gấp đến mức hai mắt đỏ lên.
Đông Phương Quân Thành khẽ nhíu mày trong lòng. Đệ đệ dạng này vừa nhìn đã biết là động chân tình. Hắn cũng không muốn đánh vỡ uyên ương, nhưng thân phận lai lịch của Đường Chính Ngôn kia còn chưa điều tra rõ, hắn sao có thể yên tâm để mặc đệ đệ cứ đắm chìm như thế? Vả lại Bồ Đào bởi vì chuyện của Tề Hoành Thành mà bị tổn thương một lần, hiện tại choáng váng đầu óc mà chìm đắm thôi, hắn thân là huynh trưởng sao có thể không tính toán một phần cho đệ đệ chứ?
“Đệ để bụng hắn như thế, không biết hắn đối với đệ liệu có như thế hay không?”
Đông Phương Quân Thành thản nhiên nói một câu, lại vô cùng sắc bén, đâm trúng vào trọng điểm.
Bồ Đào ngây người.
Giọng nói của Đông Phương Quân Thành dịu dàng hơn:
“Ta có được tin tức tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của các đệ, ánh mắt của Đường Chính Ngôn kia khi nhìn đệ thì thản nhiên điềm tĩnh, không chút tư tình. Bồ Đào, đệ cẩn thận nghĩ lại xem, đừng để đơn phương tình nguyện.”
Bồ Đào đỏ mặt, lắp bắp nói:
“Ai, ai nói là đệ đơn phương tình nguyện chư. Chờ hắn thi xong rồi, đệ sẽ nói cho hắn biết. Hắn, hắn, hắn sẽ đồng ý.”
Đông Phương Quân Thành thở dài, xoa xoa đầu của y, ôn nhu nói:
“Vậy chờ hắn thi xong rồi thì nói sau. Nếu các đệ là lưỡng tình tương duyệt, nhị ca nhất định sẽ ủng hộ đệ. Nhưng là nếu tình cảm của hắn đối với đệ là trong sáng, đệ… Ai, đệ cẩn thận ngẫm lại đi. Trên đời này nam tử yêu nhau giống như phụ thân và phụ vương, dù sao cũng rất ít.”
Bồ Đào chấn động toàn thân. Y chưa hẳn là chưa từng nghĩ qua khả năng Đường Chính Ngôn từ chối y, chỉ là không muốn nghĩ sâu thôi. Nhưng trước kia khi ở thôn Đường gia, Đường Chính Ngôn dường như cũng không có ý tứ đặc biệt với những nữ hài cùng thôn, rất ít khi tiếp xúc với các nàng.
Có lần Bồ Đào cùng Đường Chính Lễ từ ruộng quay về, thấy Nhị Nha nhà đại thẩm béo bên cạnh mang rau dưa sang cho Đường gia. Nhị Nha nghe nói là thiếu nữ xinh đẹp nhất trong thôn Đường gia, nhưng với ánh mắt của Bồ Đạo tự nhiên là không lọt mắt —— còn chưa xinh đẹp bằng một nửa y đâu, hừ! Nhưng ngày nào đó, có lẽ là vì ánh mặt trời rất đẹp, Nhị Nha mặc một chiếc váy vải đơn giản mộc mạc quấn thắt lưng màu vàng, chải tóc thiếu nữ cài phi trâm, phía trên cài một đóa hoa sơn dã mềm mại, gương mặt tròn tròn ngượng ngùng thế nhưng khi mỉm cười cũng lộ ra vài phần quyến rũ của thiếu nữ, cho dù là thiếu niên Bồ Đạo hận không thể gả đi coi toàn bộ nữ tử trong thiên hạ là kẻ địch, vào một khắc đó không thể không thừa nhận là thiếu nữ này xinh đẹp thuần phác, khiến người khác ghen tị. Nhưng lúc ấy biểu hiện của Đường Chính Ngôn vô cùng tốt, hoàn toàn không chút dao động, nghiêm trang chững chạc nói chuyện với Nhị Nha, cuối cùng biến thành Nhị Nha cõi lòng tràn đầy thất vọng mà quay về.
Ừm, như thế xem ra, Đường Chính Ngôn chắc chắn là không có hứng thú với Nhị Nha!
Bồ Đào có chút giận dữ, trừng mắt liếc nhìn nhị ca một cái, hừ hừ nói:
“Về sau đệ nhất định sẽ hạnh phúc giống như phụ vương và phụ thân vậy.”
Đông Phương Quân Thành cười nói:
“Chỉ hy vọng như thế.”
Bồ Đao tuy rằng đã làm đủ loại an ủi chính mình, nhưng trong lòng vẫn là thấp thỏm bất an, ăn không ngon ngủ không yên, chờ ngày thi huyện kết thúc, còn không biết Đường Chính Ngôn thế nào, bản thân y đã gầy trước một vòng lớn.
Đông Phương Quân Thành thu hết phản ứng của y vào trong lòng, âm thầm lo lắng cho đệ đệ.
Đường Chính Ngôn xách theo giỏ ra khỏi trường thi, khác với dáng vẻ chật vật tinh thần uể oải của những tú tài khác, thần thái vẫn bình tĩnh, cử chỉ ung dung. Tuy rằng có chút gầy yếu, vài ngày chưa được rửa mặt chải đầu, nhưng một thân áo vải vẫn chỉnh tề, tóc cũng không có một sợi rối loạn.
Chỉ nhìn điểm này, Đông Phương Quân Thành liền thầm khen trong lòng một tiếng.
Bồ Đào từ sáng sớm đã chờ đợi ở bên ngoài, mỏi mắt trông đợi từ sớm, thấy Đường Chính Ngôn đi ra, lập tức vui mừng mà nghênh đón.
“Đường đại ca!”
Đường Chính Ngôn thấy y rất vui vẻ, nói:
“Chờ bao lâu rồi? Đi, chúng ta quay về khách *** ăn một bữa thật ngon.”
Bồ Đào chần chừ một chút, nói:
“Đường đại ca, ta, ca ca ta đến, đến rồi.”
Đường Chính Ngôn kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng. Lúc này Đông Phương Quân Thành đã nhẹ nhàng đi đến, nói:
“Ta là nhị ca Phương Thành của Phương Đình. Đường huynh quả nhiên là khí độ bất phàm, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Đường Chính Ngôn lúc này mới nhìn đến nam tử ở trước mặt, không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Đông Phương Quân Thành không hề phô trương, chỉ mặc một kiện trường sam màu nguyệt nha, bên hông thắt đai lưng bằng bạc thêu chỉ vàng, bên ngoài khoác một chiếc ngoại bào bằng tơ tằm màu xám bạc, dưới chân đi giày bó bằng da hươu trắng.
Tuy rằng nhìn qua hết sức bình thường, nhưng hắn khí độ bất phàm, vô cùng tuấn mỹ, mỗi một cử chỉ đều mang theo loại cảm giác ung dung cao quý của người ở ngôi cao. Vả lại thân y phục kia của hắn tuy rằng nhìn bình thường, lại đều là hàng thượng phẩm tốt nhất. Vải dệt là bông hàn ti do Mân Nam quốc tiến cống, áo choàng bông là loại bông hai lớp đặc biệt của Nam Hải, giày bó được chế từ da hươu trắng chỉ sống ở vùng cực bắc.
Đường Chính Ngôn trước đây xuất thân đại gia, có chút kiến thức, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận Đông Phương Quân Thành bất phàm, khách khí mà nói:
“Thì ra là huynh trưởng của Phương hiền đệ, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Đông Phương Quân Thành nói:
“Đường huynh mới từ trường thi ra, sợ rằng tinh lực không đủ, ta đưa ngươi về khách *** trước, chúng ta nói chuyện sau.”
Đường Chính Ngôn tinh thần mặc dù nhìn như hoàn hảo, nhưng vài ngày liên tiếp làm bài thi trong lòng đã là sức lực cạn kiệt, nghe vậy cũng không ra vẻ nữa, chắp tay nói:
“Vậy đa tạ Phương huynh.”
Quay lại khách ***, Bồ Đào đã sớm dặn dò chuẩn bị nước ấm và thức ăn đầy đủ. Đường Chính Ngôn đường hoàng thoải mái mà tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, lại ăn vài bát cơm, tinh thần có chút khôi phục.
Bồ Đào đau lòng cho hắn, nói:
“Đường đại ca, ngươi trước tiên cứ lên giường nằm nghỉ một lát đi, lát nữa ca ca ta đến ta sẽ gọi ngươi.”
Đường Chính Ngôn mấy ngày nay ở trường thi căn bản là ngủ không ngon, có khi chỉ có thể ghé lên bàn nghỉ ngơi một lát, nghe vậy thuận theo nói:
“Được, ta đây đi nghỉ ngơi trước một lát. Chốc nữa Phương huynh đến đây ngươi gọi ta, đừng để huynh ấy đợi lâu.”
“Ừm, biết rồi. Ngươi mau ngủ đi.”
Hai người cũng không hề để ý mẩu đối thoại của bọn họ giống như họ mới là người một nhà.
Đường Chính Ngôn lên giường nằm xuống, lập tức chìm vào mộng đẹp. Bồ Đào ngồi ở bên giường ngây ngốc nhìn gương mặt say ngủ của hắn, chỉ cảm thấy dù nhìn cả đời cũng sẽ không chán.
Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên một tiếng ho nhẹ.
Bồ Đào giật mình nhảy dựng, xoay người lại, ôm ngực thấp giọng oán giận nói:
“Nhị ca, sao ca đi vào mà không gõ cửa?”
Đông Phương Quân Thành bất đắc dĩ nói:
“Ta gõ rồi, đệ mãi không chịu đáp lại, ta mới đẩy cửa đi vào.”
Bồ Đào nhìn lướt qua người đang nằm trên giường, ngón trỏ đặt lên môi nhỏ giọng nói với Đông Phương Quân Thành:
“Suỵt —— Đừng đánh thức Đường đại ca. Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Y đẩy Đông Phương Quân Thành ra ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa lại, sợ người khác lại đi vào quấy rầy giấc ngủ của Đường Chính Ngôn.
Đông Phương Quân Thành bất chợt có chút bực mình: từ khi nào thì tứ đệ nhà hắn có thể hiểu rõ cách chăm sóc người khác như thế? Quả thực là lưu lạc làm tiểu tư nhà họ Đường rồi.
Hắn ở một bên bực mình, Bồ Đào cũng không vui, bĩu môi nói:
“Huynh không biết Đường đại ca vừa mới thi xong à, cần phải nghỉ ngơi đấy, đến sớm như vậy làm gì? Rất không biết thông cảm cho người khác.”
Mặt Đông Phương Quân Thành đen lại một chút, không nói gì, chỉ thản nhiên mà nói:
“Phụ thân đến rồi.”
“Cái gì!?”
Tin này quả thực khiến Bồ Đào giật nảy mình, hoảng sợ nói:
“Phụ thân nói từ Liễu Châu đến không phải mất khoảng mười ngày sao? Lúc này mới qua vài ngày…”
Y nói đến đoạn sau liền hiểu được, nhất định là phụ thân quá lo lắng cho y, một đường gấp gáp chạy đến.
Nghĩ như vậy, Bồ Đào bắt đầu cảm thấy áy náy, lòng nhung nhớ phụ thân lập tức dâng đầy, vội hỏi:
“Phụ thân ở đâu rồi? Đệ muốn gặp phụ thân.”
Đông Phương Quân Thành cảm thấy an ủi một chút, cuối cùng tứ đệ vẫn là biết hiếu thuận.
Hắn đưa Bồ Đào đến tòa nhà Bắc Đường Diệu Nguyệt nghỉ tạm, cách tiểu *** mà Đường Chính Ngôn nghỉ lại cũng không quá xa.
Bồ Đào vội vã chạy vào phòng, đẩy cửa ra, thấy bóng người bên trong, lập tức nhào qua, khóc kêu:
“Phụ thân ——“
Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa mới đến không lâu, ngay cả một ngụm trà cũng chưa kịp uống đã không chờ được mà muốn đi tìm Bồ Đào, thật vất vả mới bị Đông Phương Quân Thành khuyên can nghỉ ngơi một chút, lúc này đang lo lắng chờ đợi. Công lực của y thâm hậu, Bồ Đào vừa rồi chạy bình bịch vào sân y đã nghe thấy, vốn định lập tức đứng dậy ra đón, nhưng nghĩ đến lần này Bồ Đào tùy hứng trốn nhà rời đi thiếu chút nữa là gây họa lớn, liền muốn dạy dỗ nó một chút, bởi vậy nghiêm mặt ngồi lại. Nhưng là khi Bồ Đào nhào vào trong ngực, y cuối cùng cũng không nhịn được, ôm lấy Bồ Đào, hai mắt ươn ướt, nghẹn giọng gọi:
“Bồ Đào…”
“Phụ, phụ thân! Oa oa a… Phụ thân, Bồ Đào rất nhớ người… Oa oa oa a…”
Bồ Đào lớn tiếng khóc.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự đau lòng. Ôm chặt nhi tử bảo bối, vỗ vỗ lưng y nghẹn ngào nói:
“Hài tử ngoan. Không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi.”
Bồ Đào khóc đến nghiêng trời lệch đất, ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt kêu khóc thê thê thảm thảm.
Bắc Đường Diệu Nguyệt an ủi một lát, thấy Bồ Đào vẫn khóc không ngừng, liền đẩy ra nói:
“Được rồi được rồi, đừng khóc, nhanh để phụ thân nhìn xem con có gầy không?”
Nói xong lấy khăn tay ra lau mặt cho Bồ Đào, vừa lau vừa nghĩ: ai, nuôi khuê nữ cũng không khác gì cái này.
Y cẩn thận đánh giá một hồi, thấy Bồ Đào vừa đen vừa gầy, gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn trước kia đã trở nên thon dài, giữa đôi chân mày vẫn mang theo chút trẻ connhư trước nhưng có thêm một chút mạnh mẽ kiên định, không khỏi vừa vui sướng vừa đau lòng, vỗ vai y nói:
“Lần này con đã biết sai chưa? Giang hồ không phải là dễ bước vào như thế, ngã một lần khôn hơn một chút, về sau làm việc không được lỗ mãng như thế.”
“Vâng, hài nhi biết sai rồi. Khiến phụ thân và phụ vương lo lắng, là Bồ Đào bất hiếu.”
Bồ Đào kéo tay áo Bắc Đường Diệu Nguyệt lắc lắc thân mình, đầu tựa vào bả vai y cọ cọ làm nũng.
Ai, này nếu là khuê nữ thì thân mật biết bao. Đáng tiếc lại là nhi tử, thật khiến cho người ta sốt ruột…
Bắc Đường Diệu Nguyệt sớm đã tập thành thói quen với thái độ giống như tiểu nữ nhi của Bồ Đào, nhưng mấy tháng không gặp, chợt thấy tư thái nũng nịu như tiểu nữ nhi của Bồ Đào, Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn không khỏi co rút trong lòng. Vừa rồi y sao lại cảm thấy nhi tử đã trưởng thành, có chút anh khí rồi chứ? Nhất định là ảo giác!
Bắc Đường Diệu Nguyệt vuốt ve đầu Bồ Đào, dịu dàng nói:
“Được rồi, nếu không có chuyện gì thì thu dọn một chút, ngày mai chúng ta khởi hành về kinh.”
Bồ Đào nghe vậy, nhất thời toàn thân cứng đờ.
Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc bén mà nói:
“Xảy ra chuyện gì?”
Bồ Đào ấp úng mà nói:
“Con, con còn chưa đi được… Con, con…”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhăn mi lại. Đông Phương Quân Thành còn chưa kịp nói cho y biết chuyện của Đường Chính Ngôn, nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt biết rằng Bồ Đào được người cứu, nghĩ lại liền lập tức hiểu rõ, nói:
“Đúng rồi, ta nghe bọn họ hồi báo nói con được người ta cứu, ân nhân cứu mạng kia của con có phải là cũng ở trong thành này không? Chuyện này chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta. Như vậy, chúng ta sẽ ở thêm một ngày.”
Bồ Đào đỏ mặt cúi đầu, xoay xoay ngón tay không nói gì.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy vẻ mặt của y không đúng, trong lòng thấy khả nghi, nói:
“Xảy ra chuyện gì? Con có chuyện gì?”
“Phụ thân, con…”
“Phụ thân, người vất vả một đường, nhất định là mệt rồi, không bằng người đi tắm nước ấm trước? Hài nhi đã kêu bọn họ chuẩn bị cơm canh, ăn cơm xong người lại nói chuyện với tứ đệ tiếp được không?”
Đông Phương Quân Thành luôn luôn ở bên cạnh nhìn phụ tử hai người bọn họ xa cách lâu ngày gặp lại, lúc này thấy Bồ Đào muốn nói, liền vội vàng chen vào.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hoài nghi mà liếc mắt nhìn nhị nhi tử một cái, lại không nói gì, thản nhiên nói:
“Ừ. Ta cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước một lát, Quân Thành, con đi ra ngoài đi. Bồ Đào ở lại hầu hạ ta.”
Đông Phương Quân Thành nghe vậy, vội cười nói:
“Phụ thân, Bồ Đào tay chân vụng về sao có thể chăm sóc người chứ? Hay là để cho con đi. Con kỳ lưng giúp người nhé. Khi còn bé người không phải thường khen con kỳ lưng là thoải mái nhất sao?”
“Đó là lão cha của con, ta cũng không cần con kỳ lưng. Đừng dài dòng nữa, đi ra ngoài.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười như không cười trừng mắt liếc nhìn nhị nhi tử một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén, càng thêm khẳng định mặt này có vấn đề.
Đông Phương Quân Thành không còn cách nào khác, đành phải trừng mắt liếc Bồ Đào một cái cảnh cáo, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Bồ Đào hiểu được cái nhìn kia của nhị ca là có ý gì, chính y lại không cảm thấy việc này có gì mà không thể nói với phụ thân. Đương nhiên, nếu là phụ vương y tới y nhất định sẽ càng nói nhanh lại không hề có chút do dự, bởi vì phụ vương nhất định sẽ ủng hộ y. Nhưng phụ vương nói rồi y lại muốn cân nhắc nên thẳng thắn thì sẽ tốt hơn.
Nước ấm thùng tắm đã chuẩn bị xong, Bồ Đào ở trong phòng tắm vô cùng ân cần mà hầu hạ phụ thân tắm rửa, còn chủ động kỳ lưng cho phụ thân. Sau đó sắp xếp cơm canh, lại bưng trà xới cơm.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đời này đây là lần đầu tiên được nhi tử dốc lòng hầu hạ như thế, không khỏi nheo mắt lại, trong lòng hiểu rõ. Y trước đó lôi kéo Bồ Đào hỏi y mọi chuyện trải qua lần này, nghe Bồ Đào kể lúc ấy bản thân gặp nguy hiểm thế nào, tính mạng khó giữ được ra sao, ba huynh đệ Đường Chính Ngôn, Đường Chính Lễ cứu y như thế nào, Đường Chính Ngôn lại cẩn thận tỉ mỉ chữa thương cho y, chiếu cố y ra sao vân vân, nhìn hai mắt Bồ Đào không hề che giấu yêu thương trìu mến, còn có gì mà không hiểu rõ?
Bắc Đường Diệu Nguyệt vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của Đường gia, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng nhi tử động tâm, lại phải kiểm tra từ mặt khác.
“Phụ thân, Đường đại ca thật sự là người tốt, hơn nữa rất có lòng cầu tiến, kỳ thi lần này nhất định sẽ trúng. Phụ thân…”
Bồ Đào khoa trương mà nhiệt tình kể lại một lần những chuyện đã trải qua, hy vọng để lại cho phụ thân một ấn tượng tốt, nhưng thấy phụ thân mặt vẫn không chút thay đổi, không khỏi kéo ống tay áo của y vò tới vò lui.
Bắc Đường Diệu Nguyệ nói:
“Làm sao?”
“Phụ thân ——“
Bồ Đào kéo dài giọng, ngọt ngào mà làm nũng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt kéo tay áo lại, nói:
“Có chuyện cứ nói thẳng, đừng có vặn vặn vẹo!”
Bồ Đào nhìn lướt qua sắc mặt của phụ thân, nhất thời có chút do dự, không dám nói là mình ‘coi trọng’ Đường Chính Ngôn. Có lẽ y nên từ từ, trước tiên để phụ thân gặp mặt Đường đại ca một lần, để lại ấn tượng tốt rồi mới tiến thêm một bước? Nhưng phụ thân khẳng định sẽ không để cho y ở lại nơi này lâu, sắp không còn thời gian rồi mà!
Bồ Đào gấp đến độ sắp bật khóc. Y cũng chỉ là muốn tìm một trượng phu, sao lại khó như vậy chứ? Nếu y là nữ hài tử, lúc này không cần y nói có thể lấy thân báo đáp, phụ thân chưa chắc đã không đồng ý. Ô ô ô…
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy sắc mặt y trở nên ảm đạm, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó đến khổ sở, đáy lòng không khỏi mềm nhũn. Thực ra lần này Bồ Đào tìm được đường sống trong chỗ chết, quả thực khiến người làm phụ thân như y nghĩ mà thấy sợ hãi không thôi, đối với yêu cầu của nhi tử cũng bất giác mà phóng khoáng hơn không ít. Chỉ cần Bồ Đào khỏe mạnh bình an mà còn sống, mỗi ngày đều có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống một đời, những thứ khác cũng không quan trọng.
Thôi thôi. Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài trong lòng, nói;
“Con không phải là coi trọng Đường Chính Ngông kia chứ?”
Bồ Đào bất chợt bị phụ thân hỏi trúng tâm sự, không khỏi hơi kinh hãi, gương mặt lập tức đỏ bừng, quanh co không nói nên lời.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười khẽ một tiếng, nhéo mặt y một cái, nói:
“Lúc này con còn ngượng ngùng làm gì. Cũng không biết là ai, từ nhỏ đã ở bên tai ta nói tương lai muốn tìm một trượng phu tốt để gả đi.”
“Phụ thân ——“
“Được rồi, đừng nhõng nhẽo với ta. Con quay lại khách *** nhìn xem, nếu vị Đường công tử kia buổi tối có tiện, mời hắn đến gặp ta, buổi tối cùng ăn một bữa cơm.”
Bồ Đào giật mình:
“Ai nha, không xong! Đường đại ca chắc thức dậy rồi! Con phải nhanh chóng quay về! Phụ thân con đi trước, buổi tối sẽ cùng Đường đại ca đến đây.”
Nói rồi nhanh như chớp chạy biến đi.
Khóe miệng Bắc Đường Diệu Nguyệt giật nhẹ. Đều nói nữ nhi trời sinh hướng ra bên ngoài, sao y sinh nhi tử mà cũng hướng ra bên ngoài chứ? Ai…