CHƯƠNG 32
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Day day trán, ta cố gắng phớt lờ đi Thiên Hương đang đứng một bên.
Kết quả, Thiên Hương khóc thật to, và gân xanh cũng nổi đầy trán ta luôn.
Ta trừng mắt nhìn Thiên Hương.
Cứ như bắt được ánh mắt cổ vũ của ta, Thiên Hương khóc càng lợi hại hơn nữa.
Đành phải xuống nước vậy, ta vỗ vỗ đầu hắn nói: “Được rồi, lần sau ta sẽ dẫn ngươi xuất cung.”
Thiên Hương lập tức nín ngay, ánh mắt sáng ngời, hữu thần nhìn ta chăm chăm.
Ta nói: “Sao đây, chẳng lẽ ngươi không muốn?”
Thiên Hương cười được ngay, tay phải giơ ngón út lên trước mặt ta nói: “Chúng ta ngoắc tay a.”
Hai ngón út vòng vào nhau, Thiên Hương lúc bấy giờ mới có vẻ mãn nguyện.
Đợi Tiểu Lý Tử đi lấy một cây trâm, rồi ta cùng Thiên Hương tới chỗ bọn Mộc Linh chơi mấy ván mạt chược.
Để bào chữa cho lý do hai ngày nay ta không có mặt, ta bèn nói với bọn họ là bụng dạ ta không tốt, lúc nào cũng phải dính chặt trong mao xí, sống không bằng chết, khổ sở vô cùng.
Chơi mới được mấy ván thì trời đã chuyển tối, chúng ta cùng nhau dùng qua bữa tối. Thiên Hương được Tiểu Lý Tử đưa về, còn ta một mạch chạy thẳng về Mặc các nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Khuynh Vương theo thường lệ lại xách một vò rượu đứng chờ ta ở ngoài Phong viện.
Mặc quần áo bình thường, ta liền chạy đi tìm Khuynh Vương.
Địa điểm vẫn như cũ, hai người chúng ta lại một trận tàn phá trong sân, hết cười ha ha lại cụng ly cốp cốp, nói đủ các chuyện trên trời dưới đất.
Nói hết chuyện này sang chuyện kia, rốt cục chúng ta liền quay về bàn luận chuyện võ học.
Lúc này ta mới biết được, Phượng Hoàng kiếm pháp của hắn đã luyện tới tầng thứ sáu.
Trong khi đó, ta còn lẹt đẹt mãi chưa xong tầng thứ năm.
Hắn bẻ một cành cây, tay hắn cầm lấy tay ta bắt đầu dạy ta luyện kiếm. Tuy không cùng một sư phụ nhưng cách truyền đạt của hắn cũng đồng dạng nên ta có thể mau chóng tiếp thu.
Có chút ảo não nhìn hắn, ta nói: “Năm đó mặc dù võ công của ngươi có hơn ta, nhưng cũng chỉ hơn chút xíu thôi. Ngươi cứ chờ mấy ngày nữa coi, ta đây nhất định sẽ hơn ngươi.”
Này đây nhiều ít gì cũng coi như tự an ủi mình.
Khuynh Vương cười cười, không nói lời nào.
Một bình rượu đã nhìn thấy đáy, ta nhấc bình lên, ném qua một bên, nói: “Chúng ta hãy chờ xem, đến khi ta rời cung, số vò rượu nơi đây sẽ được đến bao nhiêu đi.”
Hắn gật đầu nói: “Ta sẽ thường xuyên tới tìm ngươi uống rượu.”
Hai ngươi chúng ta đi ra khỏi lãnh cung, men theo con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại mà bước.
Bỗng nhiên, vai trái bị người nào vỗ tới, một bên gọi: “Nhiên nhi.”
Âm thanh này, ngữ khí này khiến ta không khỏi rùng mình.
Cẩn thận ôm tiểu tâm can đang run bật bật, ta xoay người lại nhìn. Đập vào mắt ta chính là Hoàng Thượng.
Xoay hẳn người lại, ta thấy trong mắt hắn lộ rõ một tầng thất vọng.
Hoàng Thượng nhìn Khuynh Vương đang đứng cạnh ta, lại quay sang nhìn ta, con ngươi nheo lại ánh lên vẻ một ý vị sâu xa, thâm trầm.
Khóe môi Hoàng Thượng nhếch lên, nói: “Thật không nghĩ tới, trên đời này có người không những tên họ giống nhau mà ngay cả hình dáng cũng y chang nhau.”
Ta khụ khụ hai tiếng, vội quỳ xuống hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hờ hững nói một câu “Bình thân”, Hoàng Thượng nhìn về phía Khuynh Vương hỏi: “Hoàng đệ tìm sủng nhi của ta có việc gì sao?”
Khuynh Vương cười một cái, cũng không e dè mà nói chúng ta là bạn rượu của nhau.
Hoàng Thượng còn nói: “Tựa hồ quen biết đã lâu?”
Khunh Vương nói: “Không lâu lắm, chỉ mới năm năm.”
Ta đứng một bên nhìn bọn họ người hỏi người nói, ánh mắt không ngừng đấu đá nhau.
Ta liều mình xen ngang giữa hai người, nói: “Hoàng Thượng, Khuynh Vương.”
Hai người bọn họ đồng loạt quay sang nhìn ta.
Ánh mắt Khuynh Vương vẫn nhu hòa như trước, còn Hoàng Thượng thì ngược lại hoàn toàn.
Lau mồ hôi trên trán, ta có chút oan ức nói: “Tô Nhiên đã hẹn với Thiên Hương chiêu nghi chơi cờ. Vậy Tô Nhiên xin phép đi trước.” Cúi người hành lễ, ta liền chạy thẳng.
Bỗng nhiên bên tai vọng đến âm thanh của Hoàng Thượng: “Tô Nhiên, ngươi đi nhầm hướng.”
Ta “Nga” một tiếng, vội vàng đi nhanh qua chỗ bọn họ, cước bộ càng lúc càng nhanh.
Không xa phía sau, ta nghe thấy Hoàng Thượng bình thản nói: “Gấp cái gì chứ? Không lẽ ngươi đang che giấu cái gì sao?”
Vừa tiêu hóa lời này, bước chân ta xoắn vào nhau, kém chút nữa liền ôm đất.
Một tay vỗ vỗ ngực, ta thả chậm bước chân lại, từ từ mà đi đến Thiên Hương lâu.
Bên tai tựa hồ vẫn còn vang lên âm thanh của Hoàng Thượng: “Có tật giật mình sao?”
Ta đi nhanh ngươi cũng nói, mà ta đi chậm ngươi cũng nói được là sao?
Trong lòng bừng bừng lửa giận, ta quay lại nhìn phía sau, ai ngờ hai người bọn họ vẫn còn đứng đó một mực nhìn về phía ta. Ta vội vàng chỉnh sửa biểu hiện trên mặt, ôn nhu cười một cái, xoay người đi thẳng.
Chạy tới Thiên Hương lâu.
Thái giám lên lầu thông báo, không bao lâu sau, Thiên Hương đã xuất hiện trước mắt ta.
Thiên Hương tựa như có vẻ bất ngờ với sự xuất hiện của ta, cứ nhìn ta với con mắt vừa lo sợ, vừa vui mừng.
Ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cùng Thiên Hương tiến lên lầu.
Thiên Hương nói, mấy ngày gần đây, hắn đều đánh đàn cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng rất thích, còn khen hắn trình độ đã thăng tiến rất nhiều.
Ta gật gật đầu, sờ sờ đầu hắn xem như có lời khen.
Nhìn sắc trời, giờ cũng đến lúc dùng ngọ thiện rồi.
Không lâu sau liền có một cung nữ tới thỉnh Thiên Hương xuống lầu dùng bữa.
Một bàn thức ăn đã được dọn sẵn, toàn là những món ngon thượng hạng.
Tay phải Thiên Hương cầm đũa chuẩn bị gắp một miếng thức ăn.
Ta lập tức đánh vào tay hắn khiến hắn phải dừng động tác. Ta nhíu mày hỏi: “Thứ này ngươi đã ăn bao lâu rồi?”
Thiên Hương có chút nghi hoặc nhìn ta, nói: “Ý ngươi là cơm hay chỉ là thức ăn?”
Ta ngẩn người, không nói lời nào.
Thiên Hương lại nói tiếp: “Mà cơm hay thức ăn cũng được, tất cả ta đều ăn được hơn mười năm rồi, có vấn đề gì không?”
Ta cảm thấy được, hình như mình đang hỏi một câu rất ngu.
Bởi vì có học qua độc dược, ta biết, trên bàn ăn này, mỗi đĩa thức ăn này đều đã bị hạ độc.
Ta cầm lấy đôi đũa, gắp một ít rau lên ngửi ngửi hương vị.
Lượng độc tố trong này vẫn còn nhẹ.
Nếu lượng độc tố trong này tăng lên chỉ sợ làm tính tính của người bị độc biến chuyển tệ đi. Lúc đầu còn có thể là tức giận, nóng nảy, thỉnh thoảng còn sinh ra ảo tưởng về bản thân, nhưng một khi để lâu sẽ thường xuyên sống trong ảo giác, không đến nửa năm sẽ tự sát.
Loại độc dược này rất ít gặp, ta cũng là mới chỉ nghe gia gia nói qua. Nó là độc của ngoại vực.
Ta không nhớ rõ cách giải độc. Chính là ta biết loại độc này tuy mới chỉ ở mức độ nhẹ, nhưng nếu muốn làm thay đổi cảm xúc của người ta cũng chỉ cần một tháng mà thôi.
Từ bàn ăn đứng dậy, ta kéo tay Thiên Hương đi lên lầu.
Thiên Hương hỏi: “Làm sao vậy?”
Lên lầu, ta rót cho Thiên Hương một ly trà, hắn liền uống một ngụm.
Ta hỏi: “Gần đây tâm trạng ngươi như thế nào?”
Thiên Hương giật mình, hai mắt mở to, kinh ngạc nói: “Ngươi như thế nào lại biết?”
Mỉm cười, ta vươn tay bắt lấy cổ tay của hắn xem qua mạch tượng.
“Ngươi trúng độc.” Ta nói.
Thiên Hương ngỡ ngàng nhìn ta.
“Bất quá là chưa lâu, chắc mới chỉ khoảng tầm nửa tháng.”
Thiên Hương mở to mắt, một tay đưa lên sờ sờ cổ, cau mày nói: “Thức ăn?”
Ta gật đầu.
“Nhưng mà… nhưng mà ta không hiểu, trước mỗi bữa ăn, đều có người thử trước mà.”
“Cho nên lượng độc mới nhẹ a.” Ta nhẹ giọng nói.
Hắn nhăn mi lại, đáng thương nhìn ta như một tiểu hài tử muốn tìm kiếm sự an ủi, dỗ dành.
Cái đứa nhỏ này thấy không nói lời nào, hai mắt đẫm lệ nhìn ta đáng thương nói: “Ôm.”
Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Hắn vùi mặt trong ngực ta hỏi: “Trúng độc rồi sẽ như thế nào?”
“Sẽ dễ dàng sinh khí, thất thố với người khác, làm người ta chán ghét ngươi. Không đến nửa năm sẽ muốn tự sát.”
“Tô Nhiên, ngươi nói xem ta phải làm gì bây giờ?” Hắn nghẹn ngào hỏi.
Dịu dàng vuốt mái tóc đen nhánh của người trong ***g ngực, ta nói: “Chi bằng, về sau ngươi hãy đến Mặc các, ăn ở chỗ ta, tẩy rửa ở chỗ ta.”
“Ngươi muốn dưỡng ta sao? Tiểu Nhiên?”
Hay thật đấy, Tô Nhiên Tô Nhiên đã được thăng cấp thành Tô Nhiên, mà giờ Tô Nhiên cũng đã được chuyển thành Tiểu Nhiên. Nhưng dù sao, Tiểu Nhiên vẫn còn hơn là Nhiên nhi.
Ta nói: “Được thôi, trước mắt ta dưỡng ngươi cho khỏe đến khi nào ngươi có khả năng tự bảo vệ mình đi.”
Như một đứa trẻ làm nũng, hắn cọ cọ dụi dụi trong ngực ta, nói: “Ta vĩnh viễn muốn được như thế này a.”
Ta sửng sốt một chút, khẩn trương đẩy người hắn ra.
Thức ăn có độc, đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Vì để ngừa vạn nhất, ngay ngày hôm sau, ta liền nhờ Khuynh Vương tìm mua hộ ta một ít dược liệu để ta có thể tạm chế ra một số giải dược cho Thiên Hương.
Thiên Hương nói, từ ngày uống dược ta đưa, tâm tình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nửa tháng bình yên trôi qua.
Một lần đi đến Thiên Hương lâu, mơ hồ ta nghe được thái giám, cung nữ đang nói chuyện.
Bọn họ nói, Thiên Hương gần đây đã khôi phục lại vẻ hồn nhiên, trong sáng, yêu đời như trước kia.
Cùng Thiên Hương trong sương phòng, hắn yên lặng ngồi một bên tấu nhạc, còn ta chăm chú đọc qua một số y thư. Trong đầu ta hiện giờ chỉ nghĩ đến Thiên Hương mà thôi.
Ở trong cung, nếu có năm cung nữ, bốn thái giám, ba nam sủng, hai thị thiếp chết mỗi ngày cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay Thiên Hương được sủng ái, ngày mai hắn lại chết cũng là điều có thể xảy ra.
Sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho Thiên Hương vốn làm cho nhiều phi tần tức đỏ mắt.
Mà hiện tại, đã một tháng nay, Hoàng Thượng dường như càng sủng hạnh Thiên Hương nhiều hơn.
Mỗi lần Hoàng Thượng tới Thiên Hương lâu, thức ăn đều không có độc mà còn thơm ngon vô cùng.
Lúc Hoàng Thượng vừa rời đi, trà cùng điểm tâm kia nhất định là đã được hạ độc, hơn nữa lượng độc cho vào còn tăng lên mấy lần.
Độc kia dù không hại được đến Thiên Hương nhưng ta chỉ sợ bọn người trong bóng tối kia lại dùng một phương thức khác, làm thương tổn đứa nhỏ này.
Ta có chút ảo não lắc đầu, nhìn Thiên Hương đang tập trung chơi đàn ở một bên, nói: “Thiên Hương, đừng làm ồn nữa.”
Thiên Hương ủy khuất, mếu máo ly khai cây đàn bước tới chỗ ta.
Ta nói: “Mấy ngày nay, ngươi đi theo ta đi.”
“Ngủ cũng theo?”
“Ân.”
“Ngủ cùng nhau?”
“… Ta nằm giường, ngươi nằm đất.”
Thiên Hương chực khóc, hai mắt phiến hồng nhìn ta.
Bỗng nhiên, một tiếng cười lạnh buốt xuyên thẳng vào tai ta.
Quay đầu hướng âm thanh đó, ta thấy Hoàng Thượng không biết đã đứng ở cửa tự lúc nào.
… Ta thế nào lại không phát hiện ra khí tức của người này? Là võ công ta thụt lùi hay võ công của người này đã đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần?
Từ ghế đứng dậy, ta hướng Hoàng Thượng hành lễ.
Hoàng Thượng đứng một bên cười dài nói: “Hay cho câu ngươi nằm giường, Thiên Hương nằm đất.”
Ta cười gượng một tiếng, không dám ý kiến gì.
Thiên Hương nói: “Hoàng Thượng, gần đây trong lòng Thiên Hương rất phiền muộn, Hoàng Thượng đồng ý cho Tô Nhiên bồi Thiên Hương mấy ngày được không?”
Ta cứ nghĩ Hoàng Thượng sẽ không đồng ý, ai dè hắn cư nhiên gật đầu chấp thuận ngay.
Ta còn tưởng mình nằm mơ cơ.
Tại vì lúc trước, Hoàng Thượng một mực muốn đem ta cùng Thiên Hương tách nhau ra. Thật không nghĩ tới hiện tại người này lại tùy ý để Thiên Hương bên cạnh ta thế này.
Chiều tối, ba người chúng ta cùng nhau dùng qua cơm nước, sau rồi Hoàng Thượng liền rời đi.
Buổi tối, tẩy rửa qua thân mình, Thiên Hương trên người mặc mỗi một kiện áo mỏng, mau chóng phi thẳng lên giường, hai tay gắt gao ôm chặt chăn gối.
Nhìn cái bộ dạng đó, ta thực không nỡ đá đứa nhỏ này xuống đất.
Đẩy nhẹ Thiên Hương lui vào phía trong, ta lên giường.
Thiên Hương chìa cho ta một nửa cái chăn, hai mắt trong suốt nhìn biểu tình tiếp theo của ta.
Ta nhắm mắt lại, nói: “Ngủ.”
Thiên Hương khanh khách cười.
Bán mộng tỉnh lại, ta cảm thấy người nằm bên cạnh ta càng ngày càng xích lại gần, chân tay đều quàng hết lên người ta, ép ta tới thật khó chịu.
Nghĩ muốn đẩy người này ra, nhưng lại nghĩ mấy ngày nay hắn sống cũng thật khổ nên ta đành mặc kệ.
Mơ màng trở lại giấc ngủ, đột nhiên ta nghe thấy tiếng động trên mái nhà.
Một lát sau, cửa sổ được mở ra, gió lạnh khẽ ùa vào.
Ta hơi mở mắt, nhưng cũng không thấy rõ được gì ngoài màu đen của bóng đêm.
Chớp chớp lại mắt để thích ứng được với bóng tối, ta híp mắt lại để nhìn cho rõ.
Dưới ánh trăng mịt mờ, một mũi kiếm lạnh toát lao đến.
Hắc y nhân cầm kiếm trong tay, lao thẳng tới chỗ ta cùng Thiên Hương mà đâm tới.
Ta vội vàng ôm Thiên Hương xoay người một cái tránh đi mũi kiếm kia.
Thiên Hương rên rỉ một tiếng, lúc sau mới lên tiếng, nói bằng giọng ngái ngủ: “Làm sao vậy Tiểu Nhiên?”
Ta nói: “Ngươi mau tỉnh lại đi, lát nữa ta sẽ không thể ở bên cạnh ngươi được.”
Thiên Hương “Ân” một tiếng rồi lại bị ta ôm nhảy qua một bên.
Một lát sau, Thiên Hương tựa hồ thanh tỉnh, cuồng loạn hét chói tai.
Lúc đó, hắc y nhân không ngừng hướng mũi kiếm của mình lên người Thiên Hương.
Ta vội vàng đẩy Thiên Hương ra phía sau, nhanh chóng rút kiếm ta đã chuẩn bị sẵn trên đầu giường hướng thẳng tới hắc y nhân.
Hắc y nhân phản xạ kịp thời lùi lại phía sau hai bước.
Sương phòng tuy lớn nhưng nếu để đánh nhau thì vẫn là quá chật.
Muốn trốn cũng thật khó khăn.
Hắc y nhân tránh được một kiếm của ta liền thủ thế rồi lại lao lên. Ngay lúc đó, ta kéo lấy sa liêm (rèm) phóng tới, quấn quanh chân hắn.
Ngay lập tức, hắn nhanh chóng cắt đứt tấm vải quanh chân mình, lao vội ra khỏi cửa sổ thoát thân.
Ta sử dụng thủy thượng phi đuổi theo, nháy mắt đã thấy thân ảnh của hắn ở phía trước. Ta lại phóng sa liêm quấn chặt lấy cổ hắn giật lại.
Ta nói: “Nói, ai sai ngươi đến.”
Hắc y nhân ngoan cường không nói một lời. Hắn gục ngã trên mặt đất.
Cười khẩy một cái, ta kiểm tra người hắn một phen.
Lúc đó ta mới hiện, căn bản người này không thể nói bởi vì lưỡi đã bị người khác cắt đi rồi. Mà lần này tiến vào cung ám sát Thiên Hương, hắn đã chuẩn bị sẵn độc dược trong răng, chỉ cần tính thế suy biến liến cắn thuốc tự vẫn.
Đá hắc y nhân một cái, ta lao về chỗ Thiên Hương.
Ngần nấy thời gian, hình như Thiên Hương cũng chỉ ngồi đó khóc thì phải.
Ta nghĩ muốn cùng Thiên Hương ngồi đó giả bộ khóc một phen.
Thiên Hương nói: “Ta không sao, ta chỉ sợ, chỉ sợ ngươi sẽ không trở lại nữa.”
Ta nói: “Ta cũng rất sợ, chỉ sợ bị thích khách kia giết a.”
Lát sau, ta liền nghe thấy tiếng cười nhẹ.
Theo hướng phát ra âm thanh, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, ta nhìn thấy Hoàng Thượng. Hắn đứng một bên cười dài nhìn ta nói: “Vừa mới rồi nhìn thấy thân thủ ngươi dũng mãnh là thế, sao giờ đã khóc thành cái dạng này rồi?”