CHƯƠNG 42
Beta – reader: LK
Khóe môi hắn cong lên tạo thành một vòng cung y chang năm đó, một nụ cười ôn hòa tựa như ngày nào. Có điều trên người nhị sư huynh lúc này lại không còn vẻ non nớt khi xưa mà là một sự trưởng thành, đĩnh đạc.
Nhị sư huynh mỉm cười gật đầu, nói: “Nhiên nhi, trở về cùng nhị sư huynh đi.” Ngữ khí cho dù có nhu hòa, dịu dàng đến mấy nhưng vẫn mang trong mình một chút lo sợ.
Ta nói: “Nhị sư huynh, hẳn huynh đã biết thân phận hiện giờ của ta. Quá khứ đã là quá khứ rồi, hiện tại ta đã vào cung. Vì vậy chúng ta căn bản không thể.”
“Nhiên nhi, hoàng cung không thể kìm giữ được bước chân ngươi.”
“Hoàng cung không ngăn được ta, nhưng Tô phủ là nhà ta. Huynh cho rằng ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ mấy trăm nhân khẩu?”
Đôi đồng tử của nhị sư huynh hiện lên một tia bén nhọn, hắn nói: “Ta biết, Tô phủ đối với ngươi không phải là ràng buộc.”
Mỉm cười, ta nói: “Nhị sư huynh, huynh không phải ta cho nên huynh không thể nào hiểu được. Ta vào cung đã được mấy tháng, cho dù lúc đầu thực chán ghét nhưng nay đã dần thích nghi tốt rồi. Con người sẽ thay đổi, tâm tính cũng sẽ đổi thay, và ta rất thích chuỗi ngày hiện tại. Nhị sư huynh… nhị sư huynh, ta hy vọng, huynh vĩnh viễn là nhị sư huynh của ta.”
Nhị sư huynh không nói lời nào.
Ta lại nói: “Nhị sư huynh, ta thủy chung biết thích và yêu là hai thứ tình cảm khác nhau. Năm đó, ta không thể chính miệng nói yêu huynh mà chỉ nói thích huynh mà thôi…. Dù sao, chúng ta cũng từng sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm nên ta không thể nói không gặp mặt huynh là không gặp mặt được. Ta chỉ muốn, huynh mãi là nhị sư huynh của ta.”
Hai mày chau lại, mặc dù trên mặt vẫn giữ nụ cười đó, nhưng nhị sư huynh lại toát lên một vẻ thâm trầm.
Hướng nhị sư huynh cúi đầu, ta nắm tay Thiên Hương đi qua mặt nhị sư huynh trở về khách ***.
Lại dịch dung, ta cùng Thiên Hương trở về Tô phủ. Với thân phận hiện giờ, ta được an bài nghỉ tại Như Lan các.
Khi mặt trời vừa mới ló lên, Thiên Hương đã hùng hồn kéo ta dậy chạy lung tung khắp chợ.
Tại một ngã tư, Thiên Hương nhìn thấy người nặn tò he, liền kêu gào thảm thiết muốn mua bằng được, mà điều quan trọng là ta phải trả tiền mới được.
Thiên Hương nói: “Lấy hai cái, phải là một đôi uyên ương.”
Cầm trong tay đôi uyên ương nhìn trong chốc lát, hắn liền đem uyên ương trả lại cho người bán hàng. Hắn nói hắn muốn đổi lấy một đôi uyên uyên.
Người bán hàng kinh ngạc nhìn Thiên Hương, trong ánh mắt lộ vẻ thâm sâu nhưng vẫn mau chóng đổi cho hắn.
Thiên Hương hớn hở nhận lấy.
Vẫn là Thiên Hương tươi cười, hồn nhiên như ngày đầu ta gặp.
Mặc dù mặt trời còn chưa xuống núi nhưng Thiên Hương đã kéo ta chạy về khách *** tự mình giúp ta xóa bỏ lớp dịch dung.
Động tác trên tay của hắn thực nhẹ nhàng. Khi làm xong hết thảy mọi việc, hắn bắt đầu ngáp dài một cái.
Nhìn sắc trời vẫn còn sáng, ta nói: “Ngươi ngủ một chút đi.”
Thiên Hương gật gật đầu nhưng lại nói muốn gối đầu lên chân ta. Ta cũng không thấy phiền toái gì nên đáp ứng.
Ta ngồi ở đầu giường đọc sách, còn Thiên Hương thì ngủ ngon lành đến nỗi nước miếng lan ra cả một mảng trên người ta.
Thiên Hương tựa hồ ngủ rất sâu, thỉnh thoảng còn nói mơ mấy câu nữa.
Thấy vậy, ta bất giác bật cười.
Không lâu sau, tia nắng cuối cùng trong ngày cũng biến mất, bầu trời trở nên ửng đỏ, mặt trời kéo chăn đi ngủ để lộ ra một vài ngôi sao lấp lánh tô điểm cho vầng trăng trong trẻo…..
Thiên Hương vẫn ngủ say, ta cũng không nỡ gọi hắn dậy.
Đến một lúc, Thiên Hương cũng cựa mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra nhìn sắc trời bên ngoài, Thiên Hương cả kinh bật dậy kéo ta chạy như điên tới Hồng lâu.
Nhìn thấy dòng người đang thấp thỏm nhìn lên vũ đài, ta mới để ý tới lúc này chính là thời điểm công bố kết quả.
Bắt đầu đếm ngược từ người thứ mười.
Có mấy tên ta nghe quen quen nhưng cũng có vài tên ta nghe lạ hoắc. Vị trí thứ ba thuộc về biểu muội của Hoàng Thượng, Phượng Điệp công chúa. Tiếp theo, người chủ trì chương trình hé ra một bức tranh khiến ai ai cũng phải xuýt xoa, xếp thứ hai chính là Vũ phi. Và người đứng đầu, là ta.
Chuẩn bị đặt chân lên bậc thang trải thảm đỏ, Thiên Hương vội túm tay áo ta lại.
Quay đầu nhìn hắn, hắn liến nhỏ giọng nói: “Ta muốn Truy Vân cầm.”
Ta gật đầu nói: “Được.”
Bước lên vũ đài, người dẫn chương trình tươi cười niềm nở nhìn ta. Hắn trưng ra rất nhiều kỳ chân dị bảo để ta chọn.
Nhìn lướt qua một lượt, ta nói ta muốn Truy Vân cầm.
Bàn tay hắn khẽ vỗ nhẹ, liền có một vị gia phó tay ôm Truy Vân cầm dụng khinh công nhảy lên vũ đài. Người đó cung kính dâng Truy Vân cầm cho ta.
Ôm cầm đi xuống, ta cũng không quên nháy mắt mấy cái đáp lễ lại món quà này.
Đi thẳng tới chỗ Thiên Hương, ta đặt Truy Vân cầm vào tay Thiên Hương.
Thiên Hương yêu thích siết chặt cầm trong ngực, trên mặt không tránh khỏi nét vui mừng quá độ.
Ta cười hỏi: “Thích không?”
Thiên Hương gật đầu nói: “Tiểu Nhiên tốt tốt tốt nhất, ta rất rất rất thích.”
Gõ nhẹ lên trán Thiên Hương một cái, dự định mau chóng đem Thiên Hương rời đi.
Bỗng nhiên, người chủ trì chương trình nói: “Nhiên công tử, xin đợi một chút.”
Quay đầu lại, ta khó hiểu nhìn hắn.
Hắn chăm chú nhìn ta, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn ý muốn bảo ta ở lại một chút.
Cùng Thiên Hương tay trong tay bước lên lôi đài, người chủ trì chương trình nói nhỏ: “Nhiên công tử, nếu công tử nguyện ý vì mọi người biểu diễn một tiết mục, ta sẽ theo sở nguyện của công tử tặng thêm một phần thưởng nữa.”
Buông ra một nụ cười, ta gật đầu đồng ý.
Thiên Hương kéo ta lại nói muốn đánh đàn bồi ta múa.
Ta gật đầu chấp thuận.
Ngay sau đó trên vũ đài đã được đặt thêm một cái bàn. Thiên Hương đặt Truy Vân cầm trân bàn, kéo ghế ngồi xuống. Ngón tay thử kích nhẹ lên dây đàn dạo một khúc.
Quay đầu lại, ta nhìn Thiên Hương gật đầu ngầm bảo nên bắt đầu.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Thiên Hương gảy từng đơn âm một. Âm điệu thanh thoát, dịu êm vang lên.
Dưới sóng nhạc tinh tế, ta nhẹ uốn cong thân mình, dựa vào từng âm hưởng mà thay đổi tư thế sao cho hài hòa với từng tiết tấu.
Tiếng đàn bao trùm cả một khoảng không trong Hồng lâu, âm thang tinh túy mà thoát tục, cô đọng mà hàm xúc dễ đi vào lòng người.
Ẩn trong làn điệu đó là sự hạnh phúc, vui mừng, nhưng lại có một chút bi thương, đau khổ thoáng qua.
Đương lúc ta xoay tròn cơ thể, ta phát hiện thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang rộ nụ cười mãn nguyện của Thiên Hương lại ẩn dật một sự chua xót.
Mặc dù tiếng đàn đã dứt nhưng mọi người nơi đây vẫn lặng im như trước.
Ta đến trước mặt Thiên Hương, chìa bàn tay ra.
Thiên Hương cầm lấy tay ta từ ghế đứng dậy. Tay kia mau chóng ôm chặt cây đàn vào người.
Bảo vật thứ hai ta muốn nhận chính là Yêu Long kiếm. Đi lại trên giang hồ cũng đã được năm năm, nhưng kiếm ta dùng cũng chỉ thuộc vào loại bình thường, chỉ là một trong những thanh kiếm được thợ rèn sản xuất hàng loạt bán ngoài chợ mà thôi.
Cầm Yêu Long kiếm trong tay, ta chăm chú đánh giá một lượt.
Vòng quanh chuôi kiếm là một con rồng đang uốn mình. Đầu rồng oai vệ, hiên ngang hướng tới quai kiếm. Vỏ kiếm được chạm trổ bằng những Hán tự cổ mạnh mẽ mà không kém phần ưu mỹ.
Một tay kéo Thiên Hương, một tay cầm Yêu Long kiếm, hai người chúng ta rời khỏi nơi này.
Tối hôm đó, Thiên Hương ôm cầm, ta cầm kiếm, hai ngươi sóng vai đi dạo cả đêm mà không trở về Tô phủ.
Thiên Hương nói: “Tiểu Nhiên, võ công của ngươi hẳn là rất cao?”
Cười một cái, ta nói: “Ân, nếu so về võ công thì trong giang hồ hẳn không quá mườingười có thể thắng ta.” (vâng, chỉ xét về võ công thôi _ _!!)
“A, Tiểu Nhiên thật lợi hại, ta thật ngưỡng mộ ngươi.”
Hắc hắc cười, ta nói: “Chờ sau khi hồi cung, ta sẽ dạy ngươi luyện kiếm. Như vậy sau này sẽ không sợ người khác khi dễ mà cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Thiên Hương vui vẻ cười, nói: “Được nha.”
Đang đi, bỗng nhiên Thiên Hương dừng lại, nói: “Tiểu Nhiên.”
Dừng lại bước chân, ta xoay người nhìn hắn: “Ân?”
Hắn nói: “Sau này, ngươi hành tẩu giang hồ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Ngươi cầm kiếm, ta ôm cầm, trở thành truyền thuyết trên giang hồ đi!” Lời nói của Thiên Hương tựa như một lời bông đùa bình thường.
Khẽ cười, ta nói một tiếng: “Hảo”.
Chúng ta dừng chân tại một đình nghỉ ở Tây hồ, Thiên Hương đánh đàn, ta ngắm trăng.
Đang say sưa tận hưởng giây phút thư thái này, Thiên Hương chợt ngừng đàn nói: “Tiểu Nhiên, Yêu Long kiếm của ngươi và Truy Vân cầm của ta có quan hệ đó.”
Khuỷu tay tỳ lên bàn đá, một tay chống má, ta nhìn Thiên Hương đợi hắn kể tiếp.
Thiên Hương bắt đầu kể.
Ba trăm năm trước, Truy Vân cầm không phải gọi là Truy Vân cầm mà gọi là Vọng Nguyệt cầm.
Cầm này được phụ mẫu của một tiểu oa nhi tặng khi vừa trào đời. Và cái tên Vọng Nguyệt cũng chính là tên của chủ nhân nó.
Lớn lên, Vọng Nguyệt yêu thương nhi tử của võ lâm minh chủ lúc bấy giờ, Truy Vân.
Hai người lưỡng tình tương duyệt, khi chưa có hôn ước mà đã phát sinh quan hệ dẫn tới Vọng Nguyệt có mang.
Vọng Nguyệt đã nói chuyện thành thân với Truy Vân mấy lần nhưng lần nào Truy Vân cũng chỉ ậm ừ cho qua. Đến một ngày kia, Truy Vân biến mất.
Chưa cưới đã có mang, điều này khiến cho phụ mẫu của Vọng Nguyệt bi phẫn cực độ, liền đoạn tuyệt quan hệ thân tử với nàng.
Ai ai cũng đều xa lánh, ruồng bỏ Vọng Nguyệt. Nhưng vì đứa con trong bụng, nàng đã cố gắng chịu đựng tất cả để mười tháng sau hạ sinh một đứa nhỏ. Kể từ thời điểm đó, đứa nhỏ này đã trở thành một người vô cùng quan trọng với nàng, ngoại trừ Truy Vân ra.
Ba năm sau, nàng nghe nói Truy Vân trở về sơn trang, nàng bèn bồng bế con nhỏ tới tìm Truy Vân.
Truy Vân quả thực có trở về, nhưng hắn trở về cùng với một nữ nhân khác.
Vọng Nguyệt nói nàng đã vì hắn mà sinh ra đứa nhỏ này. Truy Vân cũng không hề trốn tránh mà nói hắn sẽ nuôi dưỡng đứa nhỏ nhưng Vọng Nguyệt phải rời đi.
Trước hoàn cảnh đó, Vọng Nguyệt trở nên thất vọng vô cùng. Nhưng do cường thế của phụ thân Truy Vân, bọn họ đã ép nàng phải để lại đứa nhỏ.
Mấy ngày sau, không hiểu sao lòng nàng khó chịu không yên. Nàng quay lại sơn trang thì nhìn thấy thi thể lạnh băng của hài tử.
Nước mắt không nừng rơi xuống, nàng thống hận nhìn trời thề rằng sẽ có một ngày nàng sẽ dùng máu của toàn bộ người trong sơn trang tế lễ cho con mình.
Hai năm sau, nàng ôm Vọng Nguyệt cầm huyết tẩy cả sơn trang.
Một thủ khúc đoạt lòng người, tiếng đàn hóa thành những lưỡi dao vô hình xẹt ngang trên người toàn thể sơn trang.
Xác người nằm chồng chéo lên nhau, tuyết trắng bị nhuốm đỏ cả khoảng.
Ngày đó, Vọng Nguyệt cầm đã nhuốm lấy máu của Truy Vân…..
Cũng từ ngày đó, Vọng Nguyệt cầm được đổi thành Truy Vân cầm. Mà chủ nhân của Yêu Long kiếm chính là Truy Vân.
Thiên Hương nhẹ miết tay trên thân cầm, trong con ngươi lộ rõ vẻ tiếc hận. Thiên Hương nói: “Vì sao Truy Vân lại không đáp lại tình cảm của Vọng Nguyệt?”
Ta nói: “Loại tình cảm này không thể cưỡng cầu được.”
Thiên Hương nói: “Nếu không yêu, vậy vì sao lại đùa bỡn với Vọng Nguyệt?”
Ta nói: “Bởi vì đó chỉ là mưu lợi của nam nhân. Nói về thân thế, bối cảnh của Vọng Nguyệt, nàng chính là mỹ nhân nổi tiếng trong chốn giang hồ, được mọi người sùng bái. Như vậy, có được Vọng Nguyệt, Truy Vân tự nhiên sẽ thành danh.”
“…..Chỉ vì vậy mà có thể hủy đi một sinh mệnh…..”
“Thiên Hương, ngươi phải biết rằng, ngươi không phải Vọng Nguyệt, mà ta cũng không phải Truy Vân.”
Thiên Hương lăng lăng nhìn về phía ta, hai dòng lệ bắt đầu chảy xuống.
“Thiên Hương….”
Thiên Hương không nói lời nào, chỉ vùi mặt vào hai tay mà òa khóc lên.
Ta nhẹ giọng hỏi: “Thiên Hương, Thiên Hương, ngươi làm sao vậy…..”
Thiên Hương cố lau đi dòng nước mắt không ngừng lăn xuống, nói: “Tiểu Nhiên, ngươi nói đúng. Ta không phải Vọng Nguyệt, ngươi cũng không phải Truy Vân…..”
Thiên Hương không ngừng gạt đi dòng lệ đã làm hai mắt hắn đỏ hoe.
Từ ghế đứng dậy, ta bước tới bên cạnh Thiên Hương, im lặng ôm lấy thân thể không ngừng run lên của hắn.
Thiên Hương dúi mặt vào ngực ta khóc nức nở…..
Khi mặt trời ló dậy, Thiên Hương bỗng nhiên nói Vọng Nguyệt chính là mẫu thân hắn.
Sau khi đứa con đầu lòng của nàng chết, nàng đã tự hứa sẽ đòi lại món nợ máu đó. Bởi vì gia đình nàng cũng thuộc võ lâm, nàng từ nhỏ cũng đã từng luyện võ công, cốt cách lại hảo, là một kỳ tài võ học.
Nàng đã gặp một nam nhân võ công phải nói thuộc vào độ xuất quỷ nhập thần. Niên kỷ của nam nhân đó cũng ngang hàng với phụ thân nàng. Hắn nói, chỉ cần nàng theo hắn, hắn sẽ truyền thụ toàn bộ võ công cho nàng.
Nàng chỉ dùng vỏn vẹn hai năm để học thành tất cả. Một ngày sau, nàng lưu Thiên Hương lại bên nam nhân kia mà ly khai.
Sau khi đã trả thù xong, nàng cũng đã tự vẫn. Nàng dùng chính một dây đàn của Truy Vân cầm để cắt đứt yết hầu của mình.
Sau đó, nam nhân đã ôm thi thể của nàng rời đi. Kể từ đó, cái tên Vọng Nguyệt cầm đã biến mất…..
Khi Thiên Hương bảy tuổi, nam nhân đó cũng qua đời.
Thiên Hương đã phải tự tay an táng cho nam nhân đó nằm cạnh mẫu thân mình.
Lúc sau, Thiên Hương bị một gia đình phú quý mua về.
Cứ cách vài năm, tại làng nơi Thiên Hương ở sẽ phải chọn ra một vài đứa trẻ thuận mắt đưa vào cung. Vì không muốn để con mình phải vào cung, nên bọn họ đã để Thiên Hương thế thân.
Một người cho dù có tinh tế, độ lượng, hồn nhiên, đáng yêu đến đâu thì ta cũng không thể biết hết được đường đi của người đó.
Chưa kể, bản thân Thiên Hương cũng đã giấu kín hết thảy mọi việc…..
Mà hiện nay, Truy Vân cầm lại khơi lại trí nhớ đau buồn đã giấu kín bao nhiêu năm của Thiên Hương.
Thiên Hương muốn có Truy Vân cầm, có lẽ đây chính là di vật duy nhất còn sót lại của mẫu thân hắn.
Là một người con, cho dù lớn đến nhường nào cũng luôn nghĩ về mẫu thân của mình…..
Thiên Hương vẫn oa oa khóc đến tận khi mặt trời treo đến lưng chừng núi.
An ủi vỗ về Thiên Hương, lúc này ta mới để ý thấy hai mắt của hắn đã biến thành hai quả hạch đào tự lúc nào.
Lau đi nước mắt, Thiên hương vui vẻ nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, ta sẽ không còn là Thiên Hương ngày trước nữa.”
Mỉm cười, ta nói: “Thiên Hương, cho dù như thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn mãi là ngươi.”
Thiên Hương giương mắt chăm chăm nhìn ta.