Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Beta – reader: LK

Cuộc sống trước khi Vũ phi xuất hiện đều rất yên ổn, nhàn hạ.

 

Nhưng hiện nay thì đã khác rồi! Từ cái hôm Vũ phi xuất hiện tại Mặc các, ta lại ước ao có thể trở về ngày tháng trước kia.

 

Bây giờ, chỉ cần sơ xuất một chút là bị đầu độc, rảnh ra là có thích khách ghé thăm, đôi khi còn những tai vạ không tên từ trên trời giáng xuống…..

 

Đối với những tai họa đó, ta cũng không thèm bận tâm.

 

Một ngày nọ, khi cùng Hoàng Thượng đồng giường, hắn chợt cầm lấy một lọn tóc của ta vân vê nói: “Nữ nhân đôi khi có ăn dấm chua, ngươi cũng đừng để ý.”

 

Nhẹ cười, ta nói: “Biết.”

 

Buông lọn tóc trong tay, Hoàng Thượng nhìn thẳng vào mắt ta rồi nói: “Như vậy, Nhiên nhi thì sao? Bộ dạng của ngươi khi ăn dấm chua sẽ như thế nào?”

 

Ghen tuông, ta cũng không phải chưa từng nếm qua.

 

Năm đó, khi được biết người nhị sư huynh thích là Trình Hâm, mà ta chỉ là vật thế thân, lại còn bắt gặp cảnh hai người thân thiết, quả thực tâm ta tựa như bị xát muối. Năm đó, có lẽ ta còn quá nhỏ…..

 

Ta nói: “Nhận không ra người.”

 

Hắn hôn nhẹ lên mắt ta, nói: “Dù sao ta cũng rất muốn nhìn thấy nha.”

 

E rằng cả đời này ngươi cũng không có cơ hội đó. Ta nhạt nhạt cười, miễn cho ý kiến.

 

Thời gian cứ thế trôi qua không mảy may thương tiếc.

 

Chớp mắt, những cơn gió se lạnh của mùa thu đã được thay thế bằng cơn mưa tuyết đầu mùa.

 

Tuyết trắng rắc đầy sân, một màu trắng thuần khiết trông thật đẹp.

 

Vì thời tiết hôm nay rất lạnh nên ta quyết làm tổ trong chăn luôn, Tiểu Lý Tử có khuyên thế nào cũng nhất quyết không thò đầu ra.

 

Sau đó, ta nghe thấy có tiếng bước chân. Không lâu sau, cửa phòng liền bị người mở tung ra.

 

Xuất hiện trong mắt ta chính là Thiên Hương.

 

Hắn đứng trước cửa, hai má vì lạnh mà ửng đỏ, tóc tai thì bay tán loạn, nhưng trong mắt lại không tránh khỏi vui sướng.

 

Thiên Hương nói: “Tiêu Nhiên Tiểu Nhiên, tuyết rơi tuyết rơi, thật lạnh a.”

 

Ta nói: “Tuyết rơi a.” Cười, ta nghiêng đầu về phía Tiểu Lý Tử, phân phó hắn đặt thêm một chậu than trong phòng rồi hướng Thiên Hương phất phất tay.

 

Thiên Hương bước lại ngồi xuống mép giường, nói: “Tuyết thật nhiều, ta rất thích cái lạnh của mùa đông, càng lạnh càng thích.”

 

Ta “ừ” một tiếng, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Thiên Hương.

 

Thiên Hương cười nói: “Vừa nãy, ta định cầm lấy bông tuyết, nhưng không hiểu sao, bông tuyết vừa mới rơi vào tay ta liền biến mất luôn. Ta bắt thế nào cũng không được.”

 

Ta nói: “Vào chăn đi, bên ngoài lạnh lắm.”

 

Thiên Hương lắc đầu nói: “Không, người mới phải rời khỏi ổ chăn, ngươi phải cùng ta đi ngắm tuyết.”

 

“Trời lạnh, ta không muốn đi ra ngoài.” Ta nói.

 

Thiên Hương không thèm nhìn lấy biểu tình của ta, liền thẳng tay kéo phăng ta ra ngoài, quăng cái chăn ấm áp của ta ra một góc.

 

Vì mới nhập cung nên quần áo không được phong phú, mới lại đa số đều hoa mỹ nên có vẻ rất đơn bạc.

 

Tuyết rơi thực nhiều, chỗ kia cung nữ vừa mới vun quét thế mà trong chớp mắt đã bị phủ đẩy tuyết được ngay.

 

Thiên Hương hớn hở chạy ra giữa sân đứng, hết chạy lại nhảy như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy tuyết rơi. Nhìn hắn vui vẻ như vậy, ta thật cũng muốn chạy tới góp vui.

 

Tới ngự hoa viên, ta dừng chân ở đình nghỉ, một tay chống cằm mà nhìn Thiên Hương phởn phơ nghịch tuyết.

 

Thiên Hương lăn lộn trên nền tuyết trắng hướng ta vẫy vẫy tay gọi: “Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, ngươi lại đây chơi với ta được không?”

 

Ta lắc đầu nói: “Ngươi cứ chơi đi.” Tuyết rất lạnh, ta không muốn trườn người ra đó đâu.

 

Thật không thể tưởng tượng nổi Thiên Hương cư nhiên lại có sinh lực dồi dào đến vậy, Thiên Hương kéo ta đi từ lúc sáng sớm, mà hiện nay ngọ thiện đã qua, ấy vậy mà hắn vẫn hứng trí đi đắp người tuyết được.

 

Tuyết rơi hai ngày, nên trong hai ngày này, ai cũng có thể bắt gặp Thiên Hương đang chơi đùa ngoài ngự hoa viên.

 

Hai ngày sau, tuyết ngừng rơi, ta bắt đầu dạy Thiên Hương luyện kiếm.

 

Thiên Hương nói, hắn không muốn luyện võ vì luyện võ sẽ làm hắn nhớ tới phụ mẫu hắn. Nhưng bởi vì người dạy là ta nên hắn mới miễn cưỡng học.

 

Thiên Hương học thực chậm, cơ thể lại không phù hợp nên việc học cũng khá vất vả. Mà ngay cả bản thân hắn cũng không có ý chí quyết tâm học nên càng khó hơn.

 

Năm ngày sau, Thiên Hương không thể chịu đựng được liền khăng khăng bám lấy ta đòi ta dạy hắn cách dịch dung.

 

Hắn nói, hắn muốn thử cảm giác cầm hồ dược nhào nặn để biến một người bình thường thành tiểu mỹ nhân cũng như biến tiểu mỹ nhân thành quái vật.

 

Mỉm cười, ta bắt lấy bàn tay nhỏ gầy của Thiên Hương, hướng dẫn hắn từng bước một.

 

Không hiểu sao học cái này thì hắn lại nhanh đến thế.

 

Sau một hồi kỳ công, Thiên Hương đã hoàn thành một tấm nhân bì. Cẩn thận dán lên mặt. Đã vậy, khuôn mặt đó lại chính là ta.

 

Tấm nhân bì thứ hai Thiên Hương làm chính là khuôn mặt của hắn. Sau khi làm xong, Thiên Hương vội vàng dán lên mặt ta rồi vui vẻ ngắm nhìn.

 

Ta nghi hoặc nhìn Thiên Hương không biết hắn lại đang có ý định quái quỷ gì trong đầu.

 

Thiên Hương nói: “Dáng người hai chúng ta không khác nhau là mấy, hôm nay ngươi là ta, còn ta sẽ là ngươi. Thử xem người khác có nhận ra được không nha?”

 

Không nghĩ Thiên Hương lại nghĩ ra trò này, song ta vẫn gật đầu đồng ý nói một tiếng “Hảo”. Kỳ thật ta cũng rất tò mò phản ứng của mọi người sẽ như thế nào.

 

Trao đổi xiêm y, ta cùng Thiên Hương ra khỏi Mặc lâu. Dọc đường, không ai có thể phát hiện ra được điều khác thường này.

 

Tại Phong viên, bốn người chơi mạt chược với nhau. Sau một hồi, Lạc Hoàn rút ra một nhận định: hôm nay, Tô công tử tính tình biến vui tươi, Thiên Hương chiêu nghi liền biến điềm đạm.

 

Lời này vừa nói xong khiến ta cười đến thật lớn.

 

Đang chơi mạt chược, bỗng có một thái giám tiến đến nói: “Hoàng Thượng cho gọi Tô công tử.”

 

Đảo mắt nhìn Thiên Hương một cái, ta bắt gặp ánh mắt cầu cứu của hắn. Lúc này, ta còn chưa kịp lên tiếng thì tên thái giám kia đã mang Thiên Hương rời đi.

 

Thấy vậy, ta liền mau chóng trở về Mặc các, tháo lớp nhân bì trên mặt xuống, thay lại xiêm y rồi đi thẳng tới Phượng điện.

 

Trong đại sảnh không có người, ta lại đi tiếp tới sương phòng của Hoàng Thượng cùng ôn tuyền mà vẫn không thấy người đâu.

 

Trên đường, ta tùy tiện hỏi một cung nữ: “Hoàng Thương đang ở nơi nào?”

 

Cung nữ nói: “Cả ngày hôm nay Hoàng Thượng vẫn ở trong ngự thư phòng.”

 

Khó chịu nhíu mày, ta gia tăng cước bộ đi ra khỏi Phượng điện, một đường thẳng tiến tới Ngự thư phòng.

 

Tới trước cửa, ta bị thị vệ ngăn lại bên ngoài.

 

Ta nói, ta muốn diện kiến Hoàng Thượng.

 

Thị vệ hướng ta nói chờ thái giám vào bẩm báo trước xem ý của Hoàng Thượng như thế nào đã.

 

Ta đứng ngoài này đúng một canh giờ.

 

Lúc này, cánh cửa mới mở ra, các vị đại thần chậm rãi bước ra ngoài. Sau đó, có một thái giám bước tới trước mặt ta cung kính nói: “Tô công tử, Hoàng Thượng cho mời.”

 

Đẩy nhanh bước chân, ta hướng ngự thư phòng tiến vào. Chiếu vào mắt ta là thân ảnh Hoàng Thượng đang đăm chiêu vùi đầu vào hai chồng tấu chương cao ngất trên bàn.

 

Ta nhẹ giọng gọi: “Hoàng Thượng.”

 

Buông bút lông trong tay, Hoàng Thượng ngẩng đầu lên nhìn ta mỉm cười nói: “Thật hiếm khi có dịp ngươi chủ động đến tìm ta, vậy mà ta lại bắt ngươi phải chờ lâu.”

 

Ta nói: “Hoàng Thượng, sáng nay, người tới tìm ta?”

 

Hoàng Thượng nhướn mày nói: “Không có.” Hắn khẳng định.

 

“…..Không có?” Nhưng thái giám kia quả thật là người của Phượng điện mà.

 

Cảm giác trong ngực ẩn ẩn đau, ta không nói thêm một lời nào, lẳng lặng xoay người bước đi.

 

Bên tai ta loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoàng Thượng gọi, nhưng ta cảm thấy lúc này mình không được phép dừng lại, phải đi, phải tìm người, phải tìm được Thiên Hương…..

 

Ta biết, Thiên Hương chắc chắn đang gặp nguy hiểm, chỉ sợ chậm một giây sẽ xảy ra chuyện không lành…..

 

Sử dụng Thủy thượng phi trở về Phong viên, ta nghĩ muốn tìm dấu chân của Thiên Hương, nhưng lại phát hiện ngay một hạt bụi cũng được cung nữ dọn sạch.

 

Tại hoàng cung rộng lớn là vậy, muốn tìm một người không dễ dàng gì.

 

Mấy canh giờ sau, ta thu được tin tức, có một thái giám ở Phượng điện thắt cổ tự tử.

 

Chạy thẳng tới phòng của hạ nhân phục vụ tại Phượng điện, thái giám cư nhiên thắt cổ tự tử kia chính là người sáng nay đã đưa Thiên Hương đi.

 

Hai tay nắm lại thành quyền mặc cho móng tay đã găm vào da thịt đến chảy cả máu. Giờ đây, ta chỉ cảm thấy càng mờ mịt hơn thôi.

 

Bỗng nhiên, có một bàn tay đặt trên vai ta.

 

Nghiêng đầu nhìn người sau lưng, là Hoàng Thượng.

 

Ta cắn chặt môi ngăn dòng nước mắt sắp trào ra mà nhìn hắn.

 

Một mùi tanh mặn lan tỏa khắp khoang miệng, xông thẳng lên mũi khiến ta rất khó chịu. Trong lòng nóng như lửa đốt, ta không biết nên nói gì, không biết làm thế nào để tìm Thiên Hương, không dám hình dung tình hình của Thiên Hương lúc này.

 

Hoàng Thượng nhẹ niết trên môi ta nói: “Nhiên nhi, đừng cắn nữa.”

 

Buông tha cho môi dưới đã bị ta cắn nát, ta hít sâu một hơi nói: “Sáng nay, hắn…..” Ta chỉ chỉ tên thái giám treo cổ lủng lẳng kia nói: “Hắn tới Phong viên, nói là Hoàng Thượng triệu kiến ta… lúc trước Thiên Hương nghịch ngợm dịch dung thành ta, ta dịch dung thành hắn….. kết quả, không kịp nêu rõ thân phận, Thiên Hương đã bị hắn mang đi… Ta tới Phượng điện tìm ngươi, không thấy ai, ta tới ngự thư phòng thì ngươi nói, ngươi không có truyền… không gọi ta…..” Ta nói có chút lộn xộn.

 

Hoàng Thượng khẽ vuốt đầu ta, nói: “Nhiên nhi, Thiên Hương sẽ không có việc gì đâu.”

 

Hốc mắt nóng ran.

 

Đẩy bàn tay đang đặt trên vai ta xuống, ta rời khỏi Phượng điện.

 

Đi tới Thiên Hương lâu, Truy Vân cẩm lẻ loi nằm trên bàn trong phòng Thiên Hương.

 

Nơi này, ta có thể cảm nhận rõ hơi thở của Thiên Hương, chỉ có điều người lại không có ở đây.

 

Hậu cung là nơi người lừa ta gạt. Bởi vì nam sủng không có khả năng duy trì dòng máu hoàng tộc nên rất ít khi xảy ra tranh chấpgiữa phi tần với nam sủng, và cũng vì đó mà không ít phi tần trong cung khinh rẻ, coi thường nam sủng.

 

Nhưng ta lại là một trường hợp đặc biệt.

 

Trong vòng một tháng, Hoàng Thương liên tục sủng hạnh ta hơn hai mươi đêm, năm ngày Hoàng Thượng tĩnh tâm qua đêm một mình, chỉ dành vỏn vẹn ba đêm cùng nữ nhân mà thôi.

 

Hoàng Thượng hết mức sủng hạnh ta. Ta không sợ xảy ra rắc rối với Vũ phi, vì ta biết Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không trách tội ta.

 

Bỗng nhiên, hình ảnh Vũ phi xẹt ngang đầu ta. Nhất định là nàng ta…..

 

Đố kỵ sẽ làm thay đổi bản chất của con người.

 

Rời Thiên Hương lâu, ta phi thân tới tẩm cung của Vũ phi mà không kẻ nào kịp phát hiện.

 

Đẩy một cánh cửa, ta tiến vào một dãy hành lang thật dài. Mở tiếp một cánh cửa nữa, ta nhìn thấy Vũ phi.

 

Vũ phi đang nằm nghi ngơi trên giường.

 

Cung nữ hầu cận nhìn thấy ta liền hoảng loạn định kêu lên. Nhưng lời còn chưa kịp thốt lên đã bị ta điểm huyệt ngủ.

 

Lúc trước sao ta chưa từng có cảm giác căm ghét người này? Tại sao lúc trước ta lại cảm thấy cuộc sống người lừa ta gạt này lại vui vẻ như thế?

 

Không lâu sau, Vũ phi ngồi dậy nhẹ giọng nói: “Ngọc nhi, rót cho bổn cung một ly trà…..”

 

Không ai đáp lại.

 

Vũ phi khó chịu nói lần thứ hai. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu lên.

 

Nhìn thấy ta, đôi đồng tử của Vũ phi co lại, có sợ hại, có mơ hồ, đôi môi run run khép mở nói: “Ngươi là người hay quỷ…..”

 

Một câu này, ta dám khẳng định Vũ phi đã làm gì Thiên Hương.

 

Một câu này, ta dám khẳng định Thiên Hương đã xảy ra chuyện chẳng lành.

 

Nheo mắt lại nhìn Vũ phi không ngừng hoảng sợ run lên, ta bước tới trước mặt nàng, tay phải nắm lấy cổ nàng nói: “Đem hắn giao ra đây!”

 

Vũ phi không ngừng lắc đầu, thân mình run lên từng đợt, không nói được lời nào.

 

Tăng dần lực đạo trong tay, sắc mặt Vũ phi tái hẳn đi, ánh mắt dần mất tiêu cự. Vũ phi ngất xỉu.

 

Buông con người chết ngất này xuống, ta khẽ vuốt vết thương trên bụng. Ta cảm thấy, nơi này thực đau.

 

Không thể giết nàng, không thể…  Nếu không, ta vĩnh viễn không tìm được Thiên Hương. Không thể giết người này, không thể…..

 

Lúc này, ta nghe thấy một tiếng thét chói tai.

 

Quay đầu lại, là nữ nhân hầu cạnh Vũ phi, Ngọc nhi.

 

Rất nhanh sau đó, một vòng thị vệ đã bao quanh cả tẩm cung. Có một tên cẩn thận nhìn ta lên tiếng: “Tô công tử, công tử đã làm gì?”

 

“Tô công tử, thỉnh thúc thủ chịu chói.”

 

Lạnh lùng cười nhìn đám thị vệ kia, ta lời nào cũng không nói.

 

Khoảng một khắc sau, ta nghe thấy tiếng thông báo “Hoàng Thượng giá lâm”. Không lâu sau, Hoàng Thượng đã tiến nhập trong phòng.

 

Hắn nói: “Nhiên nhi, lại đây.”

 

Ta nói: “Là nàng đã hại Thiên Hương.”

 

Hắn đi tới bên cạnh ta, nhẹ vỗ lên vai ta nói: “Vô luận ngươi muốn làm gì, thì cũng nên đợi Vũ phi tỉnh lại, có được không?”

 

Ta gật đầu nói: “Được, ta sẽ chờ.”

 

Hoàng Thượng ngồi trên ghế ôm ta vào lòng, hướng bọn thị vệ phất tay cho lui rồi truyền ngự y.

 

Ngự y bắt mạch cho Vũ phi. Trên khuôn mặt già nua bỗng hiện lên một mảng vui sướng.

 

Trong lòng ta liền nổi lên một dự cảm không tốt.

 

Sau đó, ngự y nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng, Vũ phi đang mang long thai, đã được một tháng. Nương nương ngất đi là do kinh hãi quá độ. Cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng thì không sao.”

 

Ta liếc mắt nhìn Vũ phi còn đang nằm bất động trên giường, lại quay sang nhìn Hoàng Thượng.

 

Trong nháy mắt, ta nhìn thấy sự vui mừng ẩn sâu trong mắt Hoàng Thượng. Vũ phi mang long thai, giờ đứa nhỏ đó sẽ là bà hộ mệnh của nàng.

 

Ngự y lấy một tờ giấy kê đơn thuốc đưa cho thái giám bên cạnh rồi rời đi.

 

Hoàng Thượng nhẹ vỗ vỗ tay ta nói: “Nhiên nhi, ngươi về trước đi, chờ Vũ phi tỉnh lại, Trẫm sẽ hỏi nàng chuyện của Thiên Hương.”

 

Ta biết, hiện giờ trong đầu Hoàng Thượng chỉ còn Vũ phi mà thôi.

 

Ta híp mắt nói: “Nếu Thiên Hương xảy ra chuyện gì, ta sẽ bắt nàng phải theo Thiên Hương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.