Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53

Beta – reader: LK

Mặc dù quan phủ đã điều động khá nhiều nhân lực để điều tra nhưng lại không thu được kết quả gì.

 

Mấy ngày này, ta đều nhận được lời nhắn của nhị sư huynh chuyển tới: Nếu cần giúp đỡ, hãy đến tìm ta.

 

Đối với chuyện này, ta không hề muốn trả lời.

 

Bảy ngày sau, quan phủ trả lại di thể của mẫu thân.

 

Cho dù đã lấy toàn bộ tài lực hiện giờ của Tô phủ, nhưng ta vẫn không thể để mẫu thân yên nghỉ tại một nơi có phong cảnh đẹp được.

 

Thiên Hương nói: “Vinh hoa phú quý đều chỉ là tượng trưng. Phu nhân sẽ không để ý đâu, nàng để ý chính là ngươi phải sống thật tốt.”

 

Ta cười một cái, nói: “Ta biết mẫu thân không để ý, nhưng ta để ý.” Lúc trước, ta không thể chăm sóc mẫu thân, nay khi nàng qua đời, ta thậm chí không thể lo cho nàng được một huyệt mộ tốt.”

 

Thân mình Thiên Hương khẽ run lên, nói: “…..nhưng là…..”

 

Tối đến, lão thái giám tổng quản đại nội tới Tô phủ truyền chỉ nói là Hoàng Thượng yết kiến.

 

Ta theo bản năng nhìn về phía Thiên Hương.

 

Thiên Hương nắm lấy tay ta nói: “Tiểu Nhiên, hôm nay ta sẽ không cản ngươi….. Chính là ngươi phải nhớ khỹ, ta sẽ ở nơi này….. chờ ngươi…..”

 

Ta cắn cắn môi, khó xử nói: “Thiên Hương, nếu ngươi cản ta, ta…..”

 

Không để ta nói xong, Thiên Hương lớn tiếng ngăn ta lại: “Tiểu Nhiên!”

 

Biết Thiên Hương ngần nấy thời gian cũng đủ để ta hiểu rõ bản tính hay làm nũng, bướng bỉnh như tiểu hài tử của hắn. Nay hắn lại lớn tiếng đến thế cũng là lần đầu tiên.

 

Ta có phần lúng túng nhìn Thiên Hương.

 

Thiên Hương không ngừng chớp mắt như thể muốn bức toàn bộ nước mắt quay trở lại.

 

Hắn nói: “Những thứ hắn có thể cho ngươi, ta không thể cho ngươi được.”

 

Ta cắn môi không nói lời nào.

 

Thiên Hương lại nói: “Kỳ thật, ta biết, hắn….. vẫn thích ngươi.”

 

Hạ mi mắt, ta không dám trực diện nhìn Thiên Hương.

 

Thiên Hương giục ta mau hồi cung, về phần Tô phủ thì cứ giao cho hắn.

 

Thiên Hương khuyên ta, vào hoàng cung, hãy nhờ sự trợ giúp của Hoàng Thượng mà chấn hưng Tô phủ, cứu thoát Tô lão gia, an táng cho mẫu thân ta được chu toàn, báo thù cho nàng. Còn phần Thiên Hương, hắn sẽ ở tại nơi này chờ ta….. cho dù ta có trở lại nữa hay không, hắn cũng chờ ta tại nơi đây…..

 

Ta nói, ta nhất định sẽ trở lại.

 

Thiên Hương gắt gao nắm lấy tay ta đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

 

Thiên Hương nói: ” Tiểu Nhiên, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ trở lại.”

 

Ta cũng rất mong được như thế.

 

Thiên Hương, ta biết ngươi đang cố gắng để không tỏ ra yếu đuối, thực tâm ngươi hẳn là rất muốn ta ở lại đi…..

 

Thiên Hương, ngươi là một hài tử tốt, chỉ có ta không tốt mà thôi.

 

Cuối cùng, Thiên Hương cũng buông lỏng tay ta.

 

Ta nói: “Thiên Hương, ta đi, ngươi chờ ta.”

 

“Hảo, ta chờ ngươi.” Lời nói của Thiên Hương mang theo cả giọng mũi.

 

Thời điểm theo lão thái giám rời khỏi sương phòng, ta đã quay đầu lại nhìn Thiên hương…..

 

Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy chính là khuôn mặt đẫm lệ của hắn.

 

Thiên Hương, ta thích ngươi, thật sự thích ngươi. Loại tình cảm này rất đặc biệt. Tuy không phải là yêu nhưng so với yêu còn đáng coi trọng hơn.

 

Và ta cũng hiểu rõ rằng, ngươi không những thích ta mà còn rất yêu ta.

 

Bên ngoài Tô phủ không biết từ lúc nào đã có một cỗ xe ngựa hoa lệ chờ sẵn.

 

Thái giám mệnh cho thị vệ đặt một chiếc ghế bằng ngọc để ta bước lên xe ngựa rồi mới hô khởi hành hồi cung.

 

Bên tai hiện tại chỉ còn vang lên âm thanh lộc cộc của xe ngựa. Sau một lúc, ta vén rèm cửa lên, đã thấy cổng thành bề thế hiện ra trước mắt.

 

Thái giám tổng quản dẫn ta tới Phượng điện, thỉnh ta ở tại đây chờ Hoàng Thượng tới.

 

Đạm cười, ta nói một tiếng: “Hảo.”

 

Ngồi mãi đến tận nửa đêm mà vẫn chưa thấy ai xuất hiện, ta ngủ thiếp trên mặt bàn.

 

Nửa đêm tỉnh lại, ta đã thấy mình nằm trên long sàng, hơn nữa hắn còn áp trên người ta.

 

Không muốn dính dáng tới người này nữa, nghĩ muốn đẩy hắn sang một bên nhưng lại không tài nào đẩy được.

 

Ta nói: “Ngươi đi ra.”

 

Hắn cúi đầu vào cổ ta, nói: “Nhiên nhi, Trẫm vốn định quên ngươi.”

 

Nhếch miệng cười, ta nói: “Ta không giống ngươi. Ta đã quên ngươi rồi.”

 

Lời nói vừa dứt, tay phải hắn đột nhiên nắm lấy yết hầu của ta ra sức bóp nghẹn làm ta không thể hô hấp được.

 

Khoảng cách này, ta có thể khẳng định rằng, hắn say. Trên người hắn tản ra mùi rượu nồng đậm không sai đi đâu được. Hắn nói: “Nhiên nhi, Trẫm không có phép ngươi nói câu này.”

 

Không biết qua bao lâu, chính là lúc ngay khi trước mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ, ta liền cảm thấy một miệng khí truyền vào người ta.

 

Hắn nói: “Nhiên nhi, nếu lần sau người còn làm Trẫm tức giận, Trẫm sẽ không khách khí với ngươi nữa.”

 

“Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi vẫn còn khách khí với ta?” Ta lạnh giọng nói.

 

“Ngươi không cần thiết phải đối chọi với Trẫm như thế.”

 

“…..” Ta trầm mặc.

 

“Nhiên nhi, ngươi chớ quên, ngươi còn phải cầu Trẫm.”

 

“Ta phải đưa việc làm ăn của Tô gia trở lại quỹ đạo. Ta muốn tìm cho ra tên hung thủ đã ám hại mẫu thân ta, ta phải….. báo thù.”

 

Hắn xoa nhẹ mặt ta, ôn nhu nói: “Hảo, Trẫm sẽ giúp ngươi. Như vậy, Nhiên nhi có bằng lòng hứa với Trẫm sẽ ở lại bên Trẫm cả đời không?”

 

Đôi môi khép mở, ta lại không thể nói gì.

 

Hắn khẽ cười ra tiếng, nụ cười mang đậm sự châm chọc, hắn nói: “Kỳ thật, Nhiên nhi nói không giữ lời. Ngươi chỉ biết tùy ý hành động. Chỉ cần ngươi thấy vui liền làm theo, đúng không? Thật giống như khi ngươi tự ý rời cung, lại mang theo Thiên hương, ngươi cũng đâu có hỏi qua ý kiến của Trẫm?”

 

“…..Ngươi đã có Tô Thừa Cẩm.”

 

“A, chỉ có điều hắn không thể thay thế được ngươi.”

 

“…..Kỳ thật không phải ta vẫn là thế nhân của hắn sao?”

 

“Tô Nhiên!” Hoàng Thượng lớn tiếng nói, hai tay một lần nữa lại nắm lấy cổ ta.

 

Ta híp mắt nhìn Hoàng Thượng, trong mắt tuyệt nhiên không lo sợ.

 

Hắn nói: “Tô Nhiên, Trẫm cũng là người, cũng có da thịt giống ngươi, cũng có một trái tim giống ngươi, ngươi lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt Trẫm, nói phải rời cung, nói muốn rời Trẫm. Ngươi nghĩ Trẫm sẽ không tức giận sao? Ngươi nghĩ Trẫm sẽ thoải mái sao? Tô Nhiên, ngươi đã bao giờ nghĩ qua, vì sao Trẫm lại dung túng ngươi làm bất kể việc gì chưa? Đó đều bởi vì Trẫm thích ngươi, Trẫm yêu ngươi!”

 

“Ngươi yêu ta vì sao vẫn giữ lại tam cung lục viện, vẫn lưu lại đệ đệ ta?”

 

“Trẫm là vua một nước, Trẫm không thể để ngươi trở thành nhược điểm của Trẫm! Ngươi đã bao giờ nghĩ đến, Trẫm mang Thừa Cẩm bên người chính là để hắn làm thế thân cho ngươi, làm lá chắn cho ngươi. Bất kỳ một người nào cũng không thể thay thế được ngươi, ngươi hiểu chứ?”

 

Ta không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.

 

Hắn gắt gao ôm ta vào ngực, nói: “Nhiên nhi, ngươi đừng nghĩ là Trẫm không dám nhốt ngươi vào lòng sắt để cả đời dưỡng bên mình.”

 

“…..” Ta vẫn bảo trì im lặng.

 

Hắn lại nói: ” Nhiên nhi, ngươi cho rằng ngươi có võ công thì Trẫm không thể làm gì được ngươi sao? Đánh gẫy chân tay cũng là một biện pháp, phế đi võ công của ngươi cũng là một biện pháp, dùng thiết liên cột chân ngươi lại cũng là một biện pháp. Trẫm có một ngàn một vạn biện pháp để lưu ngươi lại. Ngươi nghĩ vì sao Trẫm lại không làm như thế? Là bởi vì trẫm yêu ngươi, chính vì yêu ngươi nên Trẫm không muốn tổn hại ngươi.”

 

Hít hít mũi, trong lòng có phần chua xót.

 

Người ta đều nói, người say nói đều là sự thật, ấy vậy mà Hoàng Thượng lại vẫn xưng là Trẫm. Là thật hay là giả ta không biết nữa. Ta chỉ biết rằng, hiện tại lòng ta như mối tơ vò.

 

Có đau khổ, có chua xót, có khó chịu, còn có cả hạnh phúc…..

 

Hoàng Thượng yêu ta, hắn trực tiếp nói với ta….. ta cảm thấy rất vui, như quả cân trong lòng được tháo gỡ. Chỉ là, Thiên Hương còn đang chờ ta.

Hai tay vòng qua cổ hắn, ta nói: “Như vậy, ngươi muốn đem ta lưu lại như thế nào đây? Đem ta dưỡng trong cung hay để ta ở ngoài muốn làm gì thì làm?”

 

Hắn ảm đảm cười mang theo chút thống khổ.

 

Hai bàn tay hắn bắt đầu cởi ra từng lớp xiêm y trên người ta: “Nhiên nhi, Trẫm quyết định, sẽ đem ngươi khóa lại bên Trẫm.”

 

“…..Đây là quyết định cuối cùng của ngươi?”

 

“Trẫm không muốn thương tổn ngươi, nhưng mà….. Nhiên nhi, Trẫm không thể không có ngươi bên cạnh. Nhiên nhi, ở lại bên Trẫm đi, ở lại bên Trẫm…..” Hoàng Thượng mãi nỉ non bên tai ta.

 

Tay hắn chạy loạn khắp người ta, kích thích một số điểm nhạy cảm trên cơ thể. Rồi dần dần kéo xuống dưới, mân mê đùa nghịch tiểu đệ đệ của ta, song lại nhất quyết không cho ta được giải phóng.

 

Như bị nghẹn thở không biết trút đi đâu, ta rên rỉ trong cổ họng, vặn vẹo thân mình, ta nói ta muốn bắn.

 

Hắn lanh ma nói: “Nhiên nhi, chỉ cần ngươi đáp ứng Trẫm, nguyện ý ở bên cạnh Trẫm, cam tâm tình nguyện là người của Trẫm, Trẫm sẽ buông tay để ngươi bắn a.”

 

Cuối cùng, hắn vẫn để ta bắn mà không thu được hứa hẹn gì.

 

Hôm sau, thời điểm ta tỉnh dậy, ta phát hiện mình vẫn nằm trên long sàng.

 

Trên đầu giường xuất hiện vòng thiết liên. Ở đầu dây kia còn nối hai cái vòng tròn vừa khít có thể khóa tại cổ chân ta.

 

Hẳn đây là một lời cảnh cáo của Hoàng Thượng đi.

 

Cười nhẹ, ta đem đám thiết liên kia ném tới mặt đất, lẳng lặng nhìn nó nằm đấy.

 

Trưa đó, Hoàng Thượng vui vẻ tới Phượng điện cùng ta dùng ngọ thiện.

 

Hắn nói: “Việc buôn bán của Tô phủ đã trở lại, về phần các cửa hàng còn thiếu nợ đều được Trẫm lo ổn thỏa. Hết thảy việc quản lý đều đưa qua Thiên Hương.”

 

Hai mắt thất thố mở lớn, ta thật không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

 

Ta đảo đảo lỗ tai, nói: “Thiên Hương quản lý?”

 

Hắn gật đầu, nói: “Tô Nhiên, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bên cạnh Trẫm, Thiên Hương hẳn sẽ sống tốt. Cứ bảy ngày, Trẫm sẽ cho phép Thiên Hương vào cung gặp mặt ngươi một lần, được không?”

 

Ta nheo mắt lại nhìn hắn, nói: “Ngươi uy hiếp ta?”

 

“Ta không uy hiếp ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết thế thôi.”

 

Ta châm chọc cười, không nhìn hắn nữa.

 

Bảy ngày sau, cứ tưởng rằng sẽ được gặp Thiên Hương, ai ngờ Hoàng Thượng lại thông báo rằng Thiên Hương không chịu vào cung, không chịu gặp ta, chỉ chuyển tới một phong thư.

 

Ta nghi hoặc mở lá thư trong tay ra xem. Trong thư Thiên hương nói sinh ý Tô phủ đã quay trở lại, Tô phủ tất thảy đều bình an, mong ta không cần lo lắng.

 

Gấp lại tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ trở lại vào bao rồi cẩn thận đặt dưới gối.

 

Nửa tháng sau, Hoàng Thượng nói đã điều tra ra án huyết tẩy cả Tô phủ.

 

Hung thủ đứng đằng sau là người nhà của đại phu nhân. Bởi vì sinh ý trong nhà suy tàn nên muốn mượn bạc của Tô gia trả nợ. Nhưng vì bị Tô lão gia quyết liệt phản đối nên đã ghi hận trong lòng mà thuê ngươi ám sát. Chính vì vậy mà đã xảy ra bi kịch kia.

 

Hoàng Thượng còn nói, bởi vì Tô lão gia cùng đại phu nhân không chịu nói ra chỗ giấu bạc nên đã bị sát hại.

 

Hoàng Thượng đã cố nói tránh đi để ta khỏi bi thương.

 

Ta đối với hai ngươi kia không cảm tình cho nên ngươi cũng không cần để ý đến.

 

Sau cùng, ta yêu cầu Hoàng Thượng diệt cái tổ chức sát thủ kia, đem thi thể cha cùng mẫu thân an táng cùng một chỗ.

 

Hoàng Thượng gật đầu đồng ý.

 

Cách nói của Hoàng Thượng thật hợp tình hợp lý. Nhưng trước sau gì ta vẫn có cảm giác quỷ dị. Vậy của cải cất nơi mật đạo kia rốt cuộc đã đi đâu?

 

Ta khó hiểu nhìn Hoàng Thượng.

 

Hắn nhẹ vỗ đầu ta nói: “Nghe nói, trang chủ Ám Dạ sơn trang là sư huynh của ngươi?”

 

“Là nhị sư huynh ta.”

 

Hắn khẽ cười nói: “Trước án thảm sát Tô phủ mấy ngày, Trẫm có nghe nói, nhị sư huynh của ngươi có qua lại với nhóm sát thủ kia.”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, hi vọng tìm được ý của hắn trong câu nói vừa rồi.

 

Tay hắn nhẹ nắm lấy cằm ta, làm cho ta nhìn kỹ vào mắt hắn.

 

Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi đối với vị nhị sư huynh kia có tình cảm gì, không phải ngươi rõ hơn ai hết sao?”

 

Ta khẽ hạ mí mắt, không nói lời nào.

 

Hắn lại nói: “Sáu năm trước, ngươi đừng tưởng Trẫm không biết ngươi vì hắn mà đã làm việc ngốc nghếch.”

 

Ta thản nhiên đáp lại: “Hiện tại đã là sáu năm sau.” Thời gian sáu năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng cũng đủ làm cho con người ta thay đổi đáng kể.

 

Hắn gật đầu, buông tha cằm ta, ngón trỏ nhẹ đặt trên hai cánh môi mà nói: “Nhiên nhi, trước kia mặc cho ai là người trong lòng ngươi, nhưng hiện tại, trong lòng ngươi chỉ được phép có một mình Trẫm.”

 

Đối với lời hắn nói, ta cũng không thèm quan tâm, cũng không thèm trả lời.

 

Hắn vui vẻ cười, ngón trỏ nhân lúc ta buông lỏng tiến nhập vào miệng ta mà chơi đùa với lưỡi ta.

 

Hắn nói, từ khi ta vào cung, nhị sư huynh đã phái người giám thị nhất cử nhất động của ta. Thậm chí cả những người bên cạnh ta nữa.

 

Ngay cả kiếp nạn của Tô phủ này cũng đều nằm trong dự định của nhị sư huynh.

 

Ta bán tính bán nghi.

 

Hoàng Thượng ôm ta vào ngực, nói: “Nhị sư huynh ngươi đã ký ước với tổ chức kia, ngươi biết chứ?”

 

Ta cầm lấy tay hắn đang đùa nghịch trong miệng ta, hỏi: “Cái gì?”

 

Hắn chế trụ lại tay ta, trả lời: “Nhị sư huynh ngươi cùng bọn đồng đảng nhân lúc ngươi không có mặt ở Tô phủ đã nhanh chóng xuống tay. Hơn nữa là phải giết được mẫu thân ngươi. Bởi vì nếu chưa có được gia sản của Tô phủ, bọn họ hẳn sẽ giữ lại mạng sống của mẫu thân ngươi để áp chế người.”

 

“Ta không tin, nhị sư huynh sẽ không làm loại việc này.”

 

“Vì cái gì không thể? Nhiên nhi, là ngươi không muốn đối mặt với sự thật đúng không?”

 

“Nhị sư huynh không có lý do nào mà sát hại mẫu thân ta.”

 

“Nhiên nhi, sao lại không có lý do chứ? Nhị sư huynh ngươi luôn cho rằng, ngươi là bởi mẫu thân mình trói buộc. Bởi vì mẫu thân ngươi nên ngươi mới phải lưu lại Tô phủ. Chỉ cần ngươi không còn vướng bận, hắn sẽ vươn tay tương trợ ngươi. Như vậy ngươi không phải sẽ trở về bên hắn sao?”

 

Ta cắn chặt môi dưới.

 

Ta như thế nào cũng không dám tin đó là sự thật. Thật là nhị sư huynh năm đó ôn nhu hết mực chăm sóc ta lại có thể làm ra sự tình này sao?

 

Ta tự giễu bản thân, một phen đẩy người Hoàng Thượng ra, chạy thẳng ra khỏi Phượng điện.

 

Chạy tới Thiên Hương lâu. Nơi này là nơi duy nhất cho ta cảm giác ấm áp trong hoàng cung, và cũng là nơi ta thích nhất.

 

Bước đến hoa viên trong Thiên Hương lâu, ta lẳng lặng ngồi trên xích đu, hai chân chạm lên mặt đất khẽ đẩy nhẹ.

 

Không biết ta ngồi đây bao lâu, chỉ biết rằng mặt trời đã ngả dần về phía tây. Trên bầu trời cũng rải rác mưa rơi.

 

Có chút rát.

 

Hai tay nắm chặt lấy dây thừng hai bên, ta cúi đầu nhìn mặt đất ngẩn người.

 

Mưa to bắt đầu tát xuống, cả hoa viên đều mờ nhạt đi trong cơn mưa.

 

Loáng thoáng bên tai, ta nghe thấy có tiếng bước chân. Ngươi nọ đứng đằng sau ta, nhẹ nhàng đẩy bàn đu.

 

Hắn đẩy không mạnh, chỉ tác động một lực vừa đủ để bàn đu duy trì dao động qua lại.

 

Đôi môi mở ra định nói, nhưng lại thấy nghẹn trong lòng. Muốn nói, mà nói ra thì tâm sẽ càng đau.

 

Thật lâu về sau, ta lên tiếng: “Ngươi thì sao? Nhị sư huynh giám thị ta, ngươi biết điều đó. Vậy chẳng lẽ ngươi không giám thị ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.