Chỉ một câu này, lại tựa như sấm bên tai.
Không cần nói thêm bất kỳ chức quan nào, bản thân tên hắn cũng đủ kinh hồn táng đảm.
Hề Nhụy chỉ cảm thấy bên tai ong ong một trận, toàn thân căng thẳng, suy nghĩ hỗn loạn đan xen, trong mắt mê mang thất thần chỉ còn lại nam tử trước mặt.
Công tử Lâm thị ở Thương Châu lại chính là thủ lĩnh quân Trấn Bắc, chính là...vị hôn phu Kỳ Sóc của nàng, người vốn nên ở tại kinh đô xa xôi kia.
Lâm gia nổi danh ở phương Bắc, nhưng ít tiếp xúc với phương Nam, Kỳ Sóc lấy danh nghĩa Lâm gia mặc dù có thể thăm dò được một ít manh mối, nhưng như cũ đối với phương Nam vẫn là một mảnh sương mù.
Mà ngày đó Hề Nhụy thuận miệng nói trong son trộn muối chính là mấu chốt phá được ván cờ.
Son không thể ở cùng với muối, nhưng lúc này lại có thể trộn lẫn với nhau cũng chỉ có một lời giải thích.
Bọn họ lấy cửa hàng Từ gia ở huyện Đan Dương làm trung gian, vận chuyển muối lậu xuống phía Nam.
Căn cứ theo lời gợi ý, rất nhanh liền có thể điều tra rõ mấu chốt trong đó, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Kỳ Sóc có thể lấy được chứng cứ phạm tội chủ chốt nhanh như vậy.
Quân Trấn Bắc có chuẩn bị mà đến, trong phút chốc liền giam giữ toàn bộ quan viên của huyện Đan Dương có liên quan đến vụ án này.
Kỳ Sóc thu hồi tầm mắt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người nữ tử đang giật mình sững sờ không nhẹ kia.
“Lâm...” Bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt sắc bén của hắn, Hề Nhụy không tự chủ lui về phía sau nửa bước.
Đôi môi đỏ mọng của nàng mím lại, giống như ma xui quỷ khiến gọi một tiếng: “... Phu quân?”
Kỳ Sóc dừng một lúc, sau đó gật đầu: “Ừm“.
Lời vừa nói ra, đám người xung quanh khiếp sợ vạn phần, cùng lúc đó bầu không khí sợ hãi bất an chợt tràn ngập.
Nếu nói mới vừa rồi vẫn còn gặp may, nhưng bây giờ chẳng phải là đang chứng tỏ người bọn họ vừa mới lên án chính là hôn thê của vị sát thần này sao?!
Hề Nhụy vô cùng ngượng ngùng, không nghĩ tới mình còn có thể ăn nói lung tung như vậy, càng không nghĩ tới hắn còn thuận theo mà đáp lời, lập tức cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cũng may hắn chỉ nhìn lướt qua, nàng thoáng thả lỏng, lúc hắn dời tầm mắt đi thì cỗ trọc khí đè ở ngực của nàng vừa định thở ra, rồi lại nghẹn trở về khi nghe cuộc đối thoại tiếp theo.
“Vu khống Nhất phẩm cáo mệnh là tội gì?” Kỳ Sóc như thể vô tình liếc mắt hỏi.
Minh Hữu lập tức hiểu ý: “Nhẹ thì trượng hình năm mươi gậy, nặng thì chém đầu thị chúng“.
Tê ——
Mọi người vây xem phàm là người vừa rồi từng mắng Hề Nhụy đều lộ ra vẻ sợ hãi, thậm chí hai chân mềm nhũn, được người bên cạnh dìu đỡ mới có thể đứng vững.
Trong lòng Hề Nhụy chấn động mãnh liệt, chỉ thấy Kỳ Sóc thong dong thản nhiên ừ lên một tiếng.
Minh Hữu nhìn về phía đám người đang run lẩy bẩy thành một đoàn, tiếp tục nói: “Người tự thú, sẽ được khoan hồng“.
Những lời này giống như viên đá mạnh mẽ xuyên qua mặt hồ phẳng lặng, lập tức làm nổi lên phong ba dữ dội
Người trước mắt này... Người này cũng không phải là bắn tiếng đe dọa, lời hắn nói là thật!
Kỳ Sóc khoanh tay mà đứng, áo bào đen không gió mà bay, con ngươi thâm thúy đầy lệ khí như chim ưng chợt lóe lên, khí thế xung quanh rét lạnh như mùa đông.
Lại mở miệng, nhưng hoàn toàn vân đạm phong khinh: “Không ai nhận tội thì tất cả cùng nhau đều bị trừng trị nghiêm khắc“.
“Vâng“.
“Không... Ta biết!! Mới vừa rồi là Lý lão đầu vu khống...vu khống Cáo mệnh phu nhân...” Một nam tử gầy gò vội vàng bước ra khỏi hàng, ngón tay run rẩy chỉ về phía một nam tử khác bên cạnh.
“Ngươi ngậm máu phun người!” Lý lão đầu như chim sợ cành cong lập tức nhảy dựng lên.
“Ta cũng thấy, còn có Trương đại thẩm...”
.......
Có người thứ nhất làm chứng, thì sẽ có người thứ hai người thứ ba.
Hề Nhụy nhìn đám người mới vừa nãy vẫn còn vây quanh nàng, dùng những lời lẽ ác độc nhất để vu khống nàng hiện tại lại đang cắn xé lẫn nhau, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp, mà trong phức tạp này mơ hồ còn chứa chút hả giận.
Cách đám người tầng tầng lớp lớp, nàng lại nhìn về phía hắn, người nọ vẫn là bộ dạng mặt không đổi sắc.
Nhưng không biết vì sao, lồng ngực rung động lại khiến nàng tựa như cảm thấy huyên náo xung quanh cũng không ồn ào như vậy.
“Tiện nhân hồ ly tinh, chính là ngươi quyến rũ quan nhân nhà ta ——”
Thoáng chốc, một phụ nhân đột nhiên lao ra, nhào thẳng về phía Hề Nhụy.
Hề Nhụy hoảng hốt lui về phía sau, mắt thấy bàn tay phụ nhân kia sắp bóp cổ nàng, nhưng lúc sắp chạm vào nàng thì cổ tay bất ngờ bị chặt đứt.
Tiếng thét điên cuồng chói tai khiến màng nhĩ Hề Nhụy đau nhói, máu tươi bắn vào mí mắt nàng, lưu lại một chút màu đỏ chói mắt trên hai gò má trắng nõn kia.
Phụ nhân chợt ngã xuống đất, đau đớn khiến nàng ta lăn lộn trên mặt đất, trong miệng vẫn chửi mắng những lời tục tĩu.
“Nếu không phải ngươi...tiện nhân này quyến rũ, quản gia nhà chúng ta làm sao sẽ... làm sao sẽ tự sát mà chết... ngươi cái đồ kỹ nữ không biết xấu hổ này ặc——”
Quân tả lại giơ kiếm lên, mà lần này đứt chính là cổ của nàng.
Kiếm vào vỏ, quân tả tuân lệnh lắc mình, biến mất vô tung.
Vết máu nâu đỏ ướt đầy mặt đất, mấy vị cữu mẫu hoảng sợ thất sắc, cùng nhau dìu đỡ Thôi lão thái thái mặt cũng đang trắng bệch mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Yết hầu Hề Nhụy thắt lại, lông mi dài không ngừng run run.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng căn bản chưa kịp phản ứng thì tất cả đều đã kết thúc.
Mọi người sợ tới mức thần trí mê sảng, toàn bộ đều bị kéo đến trên tấm ván dài, cùng với nhịp lên xuống của tấm ván, là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng tận trời cao.
Không biết qua bao lâu, hỗn loạn dần dần lắng xuống, cuối cùng Hề Nhụy phục hồi lại tinh thần.
“Lấy đây làm cảnh cáo“.
Nàng nghe hắn lưu lại một câu.
Quay đầu lại nhìn, trước mặt sớm đã không còn bóng dáng của người nọ.
Quân Trấn Bắc áp giải huyện lệnh Đan Dương, Từ chưởng quỹ và các quan viên khác theo sát phía sau rời đi trong tiếng giày sắt bước đi chỉnh tề, giống như lúc đến cấp tốc vô hình.
Lát sau, nàng đờ đẫn cầm khăn tay lau vết máu trên mặt, đống hỗn độn đầy đất cùng với mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong không khí khiến nàng nhịn không được buồn nôn.
Cũng chính vào giờ khắc này, rốt cuộc Hề Nhụy hiểu được, lời đồn đại thủ đoạn của thủ lĩnh quân Trấn Bắc Kỳ Sóc vô cùng tàn nhẫn đẫm máu cũng không phải là lời nói phóng đại.
Quả thật... Có thù tất báo.
......
*
Từ ngày đó về sau, trong huyện Đan Dương không còn ai dám chửi bới Thôi gia dù chỉ một câu, mà chuyện trộm cắp nguyên liệu của Từ gia hiển nhiên cũng chưa đánh đã tan.
Thôi Bình và các nam tử Thôi gia trở về trong phủ liền khiến cho các biểu tẩu tẩu khóc lóc một trận.
Cũng may bọn họ chỉ bị thương ngoài da, tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ không có gì đáng ngại.
Thôi phủ chuyển nguy thành an, chẳng qua khác với vẻ yên bình bên ngoài, lúc này Hề Nhụy như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Tĩnh tâm lại, đầu óc nàng đầy rẫy những chuyện đã xảy ra khi nàng và Kỳ Sóc gặp nhau trước đây.
Không nói đến thật lâu trước kia, những câu “tâm duyệt”, “thủ tiết” chí ít nghe có vẻ thâm tình, không đến mức chọc giận người nọ.
Lại nói đến hiện tại...
Hề Nhụy khiếp sợ phát hiện, lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt liền tìm người ta ăn vạ!
Hơn nữa nàng còn dùng danh nghĩa của hắn hăm dọa hắn nói có thể một lần đánh một trăm tên?
Phần sau lại càng không dám nhớ thêm nữa.
Leo lên phía sau núi của người ta đạp lên cạm bẫy, còn cắn người??
Những chuyện không có mắt này thật sự đều là do nàng làm!
Cứu mạng...
Nàng còn chưa gả, tất cả nhu thuận ôn nhu hiền lương thục đức mà nàng muốn thể hiện, vậy mà cũng đã hoàn toàn không còn liên hệ với nàng?!
Thật đúng là ra trận chưa thắng thì người đã chết trước, cho tới bây giờ Hề Nhụy chưa từng nặng lời với bản thân như vậy.
A Lăng nhìn người nào đó vặn vẹo cuộn tròn ở trên giường, do dự nhiều lần rốt cuộc mở miệng: “Tiểu thư, lão gia đến đây“.
Hề Nhụy đột nhiên vén chăn lên, vẻ mặt hoang mang: “Người đến làm cái gì...?”
Cho dù là ngày đó truyền tin hồi kinh, dựa theo người tuân theo quy củ như phụ thân, chẳng lẽ không phải nên phái Thẩm Diệu biểu ca hoặc là quan viên khác của Đại Lý Tự đi đến Đan Dương sao? Nhưng bây giờ sao lại là người tự mình đến đây?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng cuối cùng nàng cũng đứng lên, để A Lăng trang điểm đơn giản cho nàng một phen, sau đó cất bước chân đầu tiên ra khỏi phòng kể từ sau khi hồi phủ ba ngày trước.
*
Tiền sảnh Thôi phủ.
Hề Quảng Bình vượt phong trần mà đến, hơi nước đọng trên vạt áo còn chưa rơi xuống, nhưng lại không có người tiến lên đón tiếp.
Cuối cùng vẫn là đại cửu mẫu nhìn không thuận mắt, gọi hạ nhân mang ghế tới, bưng lên trà nóng, mấy lần nhìn hắn đều muốn nói lại thôi.
“Đại tẩu không cần phiền toái.” Gương mặt quanh năm luôn đấu khẩu trên triều đình của Hề Quảng Bình lần đầu tiên xuất hiện áy náy.
Đại cửu mẫu chậm rãi đáp một tiếng, như là không nghĩ tới hắn còn có thể gọi mình như vậy.
Thôi lão thái thái thong dong đến trễ, thương thế của ba huynh đệ Thôi Bình chưa lành nên nửa ngày mới đi đến sảnh đường.
Bộ dạng lãnh đạm chải chuốt như vậy dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, nhưng Hề Quảng Bình lại không bất mãn chút nào.
Hắn âm thầm thở dài, nói cho cùng là hắn nợ Thôi gia rất nhiều.
Bầu không khí ở tiền sảnh yên tĩnh quỷ dị, tiếng mẫu thân kia nghẹn lại trong cổ họng hắn nửa ngày cũng không thốt ra được.
Thôi lão thái thái vừa định mở miệng liền thấy bóng dáng Hề Nhụy cách đó không xa, nàng im lặng không nói gì.
Hề Nhụy đến liền thấy một màn yên tĩnh như vậy, chỉ là nàng vẫn chưa phát hiện khác thường trong đó, toàn bộ tinh lực đều rơi vào trên người phụ thân hơn một tháng không gặp.
Từ tiểu viện một đường đi đến đây, nàng vốn còn sợ bị trách mắng, nhưng khi chân chính nhìn thấy phụ thân thì toàn bộ đều hóa thành ủy khuất.
“Phụ thân.” Môi nàng mím lại, hốc mắt đỏ lên.
Trên áo bào của phụ thân nàng vẫn còn dính bùn lầy, tại sao tóc lại bạc hơn rất nhiều rồi?
Ngày đó xe ngựa tốt nhất của Hề phủ khiến nàng nửa đường bị hỏng bánh xe, lần này phụ thân đến đây nhất định là ăn ngủ ngoài trời.
Hề Quảng Bình nghe tiếng đứng lên, chỉ là từ trước đến nay hắn không phải là người hay biểu lộ tình cảm ra ngoài, thấy Hề Nhụy cũng chỉ nhíu mày, sau đó nói: “Lại gây chuyện?”
Hề Nhụy run lên, vừa định nói không có, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng của Kỳ Sóc.
Nàng chợt chột dạ, cúi đầu xuống, phủ nhận qua loa một câu, bộ dạng như hô hấp bao nhiêu không khí cũng không đủ.
Nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt Thôi lão thái thái cũng không phải là chuyện như vậy.
“Nhụy Nhụy ở Thôi phủ chúng ta rất tốt, Hề đại nhân chớ có oan uổng nàng“. Trong đôi mắt già dặn lộ vẻ bảo vệ.
Hề Quảng Bình một hồi không nói gì, cái khác không nói, nhưng thái độ của lão thái thái hai bên đối với Hề Nhụy lại giống nhau, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ thật sự trách mắng nàng cái gì.
“Mẫu thân nói đúng“.
Thôi lão thái thái ngẩn người, lập tức hừ lạnh không nói gì nữa.
Sau đó Hề Quảng Bình hỏi thăm tình hình gần đây, biết được là Kỳ Sóc ra mặt giải vây khốn cục sau đó im lặng một lúc lâu.
“Vụ án này do Kỳ công gia tự mình đốc thúc, ta cũng không có quyền nhúng tay vào“.
Trên đường hắn đến đây đã có nghe nói, xem ra lần này bệ hạ thật sự là động tâm.
Chính hắn cũng không biết ở huyện Đan Dương lại có quan lại tham ô như vậy, nếu không phải lần này Nhụy Nhụy đến Thôi gia, hắn sợ là phải đợi đến khi toàn bộ chuyện này kết thúc mới có thể biết được bọn họ gặp phải cái gì, nghĩ đến đây Hề Quảng Bình áy náy càng sâu.
Nhưng vào lúc này, Thôi lão thái thái nháy mắt với đại cữu mẫu, nàng lập tức hiểu ý vừa kéo tay Hề Nhụy đi ra ngoài.
“Nhụy Nhụy sắp hồi kinh xuất giá, chúng ta đã chuẩn bị thêm một vài món đồ làm đồ cưới, không bằng đi chọn trước, tìm chút đồ yêu thích, lần sau lại đến cũng không biết là lúc nào rồi.”
Nghe nửa câu đầu trong lòng Hề Nhụy lộp bộp nhảy dựng, nhưng khi nghe xong cả câu thì lại yên tâm hơn.
Mới vừa rồi nàng vẫn luôn im lặng nghe bọn họ một câu Kỳ công gia hai câu Kỳ công gia đi, hai tay khép lại trong tay áo đan xen siết chặt, e sợ bọn họ nói đến chính sự sẽ kéo đến trên hôn sự của nàng.
Cũng may bọn họ vẫn chưa hỏi nàng cái gì.
Cũng không biết vì sao, hiện tại đối với cái tên Kỳ Sóc này ít nhiều có chút sợ hãi.
......
Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng Hề Nhụy, Thôi lão thái thái chậm rãi mở miệng: “Vị hôn phu tương lai của Nhụy Nhụy, là một nam tử rất có bản lĩnh, nhìn so với Chương công tử lần trước kia tốt hơn rất nhiều“.
Nhắc tới Chương Miễn, Hề Quảng Bình liền có chút quẫn bách, nếu lúc trước biết được tính cách thật sự của tên ăn chơi trác táng kia, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không đi cầu cửa hôn sự này.
Chỉ là hiện giờ được bệ hạ tứ hôn cho Phụ Quốc Công cũng không biết là phúc hay họa.
Hắn không khỏi lại nghĩ đến chuyện cũ nhiều năm trước: “Kỳ công gia chiến công hiển hách, thiếu niên thành danh, xác thật là nhân tài hiếm có, nhưng hoàng thân quốc thích quan hệ phức tạp...“.
Thôi Bình biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy: “Chuyện này cũng không liên quan gì đến chuyện hoàng thân quốc thích quan hệ phức tạp hay không, ngươi cũng không nghĩ lại trước kia vì sao Nhung nhi thiếu chút nữa vào cung? “
Hắn khinh thường nhất là Hề Quảng Bình trong chuyện tình cảm nam nữ luôn thiếu quyết đoán, chỉ cần hắn có nửa phần quyết đoán như khi phá án, thì cũng không đến mức gây ra một số chuyện vô cớ.
Nhiều năm như vậy, cái tên Thôi Nhung này cũng không còn được hai nhà nhắc tới ở bên ngoài nữa, hiện tại đột nhiên bị chẹn ngang một câu khiến sắc mặt Hề Quảng Bình vô cùng khó coi.
“Đại ca thận trọng lời nói“. Nhị cữu cữu dẫn đầu nhìn không được nữa.
Dù thế nào Hề Quảng Bình cũng là đại quan tam phẩm của triều đình, cho dù bọn họ vô cùng không thích một số chuyện mà muội phu này làm ra, nhưng cũng cần phải nể mặt một chút.
Năm đó Thôi Nhung mới đến kinh đô, trú tạm trong phủ của Đại học sĩ Văn Uyên Các, lúc đó Hề Quảng Bình vẫn còn là đệ tử của Đại học sĩ, hai người hâm mộ lẫn nhau, lâu ngày sinh tình.
Nhưng trời không thỏa lòng người, Thôi Nhung vốn sinh ra cực kỳ xinh đẹp, một điệu múa trong cung yến lại lọt vào mắt tiên đế.
Khi đó Hề Quảng Bình tuổi trẻ ngây ngô, chỉ biết lo âu sốt ruột, căn bản không dám nói rõ với bệ hạ.
Chỉ có thể mắt thấy Thôi Nhung nhận được ban thưởng hết đợt này đến đợt khác mà không rõ ý tứ gì, chỉ còn thiếu trực tiếp đưa vào trong cung.
Cũng may Thôi Nhung có giao hảo với Hoài gia trưởng công chúa Bùi Nguyệt nên theo lý mà tranh đấu, hai người vội vàng lén lút thành hôn, gạo nấu thành cơm mới tránh được một kiếp.
Hề Quảng Bình lâm vào đoạn hồi ức đó, sự bất lực và thất vọng đối với vương công quý tộc nhiều năm trước giống như chỉ mới hôm qua.
Cũng bởi vì vậy, ngoại trừ công việc, hắn đối với dòng dõi hoàng thất đều là tôn kính nhưng không thể gần gũi, đồng thời cũng không muốn Hề Nhụy có quan hệ với bọn họ.
Tìm một hôn sự môn đăng hộ đối, cho dù không được Nhất phẩm cáo mệnh kia, nhưng ít nhất sẽ không để cho nàng bị khi dễ.
“Chuyện đã đến nước này, hôn sự của Nhụy Nhụy là vô phương nghịch chuyển, ta sẽ cố gắng hết sức có thể để bảo vệ nàng chu toàn“. Hắn không muốn nói thêm những chuyện này nữa, “Chỉ là nếu Thôi gia có yêu cầu...”
“Không cần“. Thôi lão thái thái lên tiếng cắt ngang: “Thôi phủ chúng ta làm việc chân chính, không sợ tiểu nhân vu cáo hãm hại, ngoại trừ chuyện liên quan đến Nhụy Nhụy, Thôi phủ và Hề gia không cần liên lạc nữa“.
Lần này nếu không có Hề Nhụy, cả đời Hề Quảng Bình cũng sẽ không đến huyện Đan Dương nữa.
Huống hồ nhiều năm như vậy đều là như thế, hà tất phải vì chuyện hôm nay mà phá vỡ?
Từ khi hắn nạp thiếp, Thôi Nhung qua đời, Thôi gia cùng Hề gia liền không còn liên quan gì nữa.
Hề Quảng Bình biết được tính tình cương ngạnh trước sau như một của Thôi lão thái thái, nắm tay siết chặt lại buông lỏng, nhiều năm như vậy hắn làm sao không sống trong sự tự trách cùng sám hối chứ?
Cuối cùng là cảnh vẫn còn, người thì đã mất.