CHƯƠNG 20 ANH PHẢI ĐỐI XỬ TỐT VỚI HỌ NHÉ, CHÚNG TA CHIA TAY THÔI.
Trước khai giảng mấy ngày, Tiếu Trì cùng Tề Úy hầu như đều ở bên nhau.
Hai người cùng nhau tìm kịch bản thích hợp cho kịch mới của học kì đầu, rồi cùng nhau nắm tay đi dạo, cùng nhau tìm những quán cà phê ít người biết tới nơi Cổ Lãng Tự này, cùng nhau ở trên bờ biển ngắm mặt trời lặn, cùng ăn kem ốc quế, cùng xem ngư dân lên bờ mỗi trưa, cùng đi chợ mua thức ăn, cùng làm cơm rồi cùng ăn…
Toàn bộ đều như hình với bóng, cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Chỉ là từ sau lần kia, Tiểu Mễ luôn không chịu tới gần Tiếu Trì nữa. Mấy ngày liền, Tiếu Trì dùng hải sản dụ dỗ nó, con mèo kia vẫn luôn lắc mông rời đi.
Tiếu Trì không nói gì, chỉ có thể thầm lặng buồn ỉu xìu, cuối cùng Tề Úy an ủi nói: “Trẻ con còn nhỏ cái gì cũng không biết, chờ nó sau này lớn lên biết yêu sẽ hiểu thôi.”
Tiếu Trì câm lặng không nói được gì.
Âm thô của kịch truyền thanh 《 Tận thế ngân hà 》Tiếu Trì đã bớt thời gian thu lại một lần nữa, là đích thân Tề Úy ở bên cạnh cậu pia âm, sau đó gửi cho Đại trọng mã, nghe nói cô rất hài lòng rồi đưa cho hậu kì.
Ách, thực ra sau đó mấy âm này rồi cũng về tay cậu mà thôi.
Khai giảng tới, Tiếu Trì nhận được âm thô của chính mình, trong lòng cậu đột nhiên thức tỉnh, quát: “Đáng ghét, cái chân hậu kỳ tuyệt đối không phải dành cho người làm!”
Cậu không hề nói với Tề Úy cậu chính là hậu kỳ A Tiểu. Vốn cậu nghĩ rằng Tề Úy nghe xong sẽ nói cho cậu bởi vì cậu là fan cuồng của anh mà.
Làm hậu kỳ thế nào mới tốt đây. Chết mất chết mất chết mất!!!
Vì thế, kỳ nghỉ đông này đã triệt để kết thúc cùng với tiếng gào thét trong nội tâm Tiếu Trì.
Khai giảng, tuyển khóa mới, liên hoan lớp, chuẩn bị giáo trình, đi học.
Còn có các bạn học phải thi lại, mỗi học kỳ đều là quá trình như vậy.
Tiếu Trì tất nhiên sẽ không lo lắng những chuyện này. Kỳ trước cậu tốt xấu gì cũng nhận được 《 Quỳ hoa bảo điển》lại còn ngày nào cũng chôn thân trong thư viện tự ngược với Tề Úy và Hạ Mông, thi môn nào cũng qua, hơn nữa thành tích còn nằm trong top giữa của lớp.
Trong một chuyên ngành hầu hết đều là con gái học siêu giỏi mà nói, có thể chen chân vào top giữa đã là một kỳ tích với Tiếu Trì rồi.
Cuộc họp đầu học kỳ của xã kịch được tổ chức. Tề Úy tổng kết lại những thành tích của mọi người trong kỳ trước, và giới thiệu hai bộ kịch của kỳ này, thuận tiện biểu dương những cố gắng của cả nhà trong kỳ thi vừa rồi.
Anh từng nói: “Nếu như ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng không qua được, vậy thì là do công tác trong xã kịch quá ít, năng lực còn chưa được trui rèn đủ.”
Một câu này phán ra, mọi người ngày càng trở nên nhạy bén sáng tạo trong công tác ở xã kịch, luôn cố gắng để không cảm thấy buồn chán, cứng ngắc trong kỳ thi tại trường.
Anh nói không nhiều lắm, cuối cùng, anh tuyên bố muốn chọn ra xã trưởng xã kịch tiếp theo.
Tiếu Trì từ trước chưa từng nghe Tề Úy nhắc qua chuyện này, có chút sững sờ.
Vậy tức là sau này Tề Úy sẽ chẳng còn lí do gì đến tới xã kịch nữa?
Những người mới tới cũng cảm thấy rất hoang mang.
Buổi tối, xã kịch tổ chức liên hoan. Sau khi được Hạ Mông kính rượu, Tề úy bình tĩnh nói cho anh ta biết nhân vật chính trong vở kịch tới chính là anh ta, còn nói, “cô bạn gái” mà anh ta xôn xao kể khắp nơi, chính là mẹ Tề Úy.
Hạ Mông đứng hình ba mươi giây, sau đó ôm đầu rít gào: “Lão đại, anh không nên đùa giỡn người ta như thế nha!!!!!”
Mọi người cười vang, thuận tiện chúc mừng Hạ Mông đăng quang ngôi “diễn viên chính”.
Bao nhiêu rượu vốn định mời Tề Úy, cuối cùng đều rơi vào bụng Hạ Mông.
Cuối cùng, anh ta say khướt, nhóm Tiếu Trì phải giúp đỡ anh ta trở về. Khi đưa tới trên giường, Hạ Mông còn gào: “Tôi không muốn diễn Tê Lợi Ca(1), tôi muốn diễn Hoạt Lôi Phong(2)!”
Uống quá nhiều, say tới đần độn luôn rồi.
Sau khai giảng, thời gian Tiếu Trì ở bên Tề Úy không nhiều lắm. Tề Úy luôn bề bộn công việc, Tiếu Trì thì phải đi học và dạy đàn, còn làm hậu kỳ.
Nhưng mà, mỗi khi tám giờ tối, hai người đều tới trước sân tennis gặp nhau, cùng ăn kem ốc quế, trò chuyện một chút, rồi lại vội vàng rời xa.
Ngày đó, ba Tề Úy đột nhiên đi một chuyến tới Hạ Môn. Tề Úy chỉ nói là ba anh đi công tác nên ghé qua.
Thế nhưng sau hôm đó, ba ngày liền tổng công không hề tới sân tennis tìm Tiếu Trì.
Buổi tối thứ bảy, sau cả một chiều làm đạo cụ, xã kịch tan rồi, Tề Úy đột nhiên gọi cậu đi Tề Thủy Tiểu Trúc.
Đã tối muộn, hai người bắt kịp chuyến phà cuối cùng. Mọi con đường đều vắng lặng, những người gác đêm thấy họ còn có chút giật mình.
Tiếu Trì thấy sắc mặt của Tề Úy không tốt, lại không dám hỏi nhiều, trực giác nói cho cậu biết, nhất định là có liên quan tới chuyến thăm Hạ Môn của ba Tề Úy. Hai người đi thẳng lên lầu ba. Tề Úy kéo Tiếu Trì ngồi xuống bàn gỗ quen thuộc trên sân thượng.
Nửa đêm trên đảo vắng vẻ, Tiểu Mễ cũng không biết đã chạy đi chỗ nào.
…
Tề Úy cứ ôm chặt lấy Tiếu Trì, ôm thật lâu.
“Ba anh muốn anh du học.” Tề Úy rầu rĩ nói.
Tiếu Trì chưa được chuẩn bị tinh thần, lập tức giật mình phản ứng: “Anh đã nói chuyện của chúng ta cho họ?”
Tề Úy gật đầu: “Ngay từ đầu anh đã không hề giấu diếm.”
“Vậy… Lần trước mẹ anh tới…”
“Mẹ tới để xem em.” Tề Úy thẳng thắn nói.
Trong lòng Tiếu Trì ngổn ngang, Tề Úy rốt cuộc giấu cậu bao nhiêu chuyện, cái gì cũng không nói cho cậu biết.
Giờ thì tốt rồi, anh thật là ngốc quá đi, đọc đam mỹ nhiều như thế, cũng phối nhiều kịch truyền thanh như thế, vậy mà cũng không rút ra được rằng đấu cùng với ba mẹ chính là tự sát. Đúng là đồ siêu ngốc. Tốt rồi, giờ bị đuổi ra nước ngoài. Đồ ngốc, đồ ngốc…
Tiếu Trì cảm thấy đau lòng vô cùng, này mà làm lớn chuyện thì ai cũng sẽ bị tổn thương.
“Vậy anh có muốn ra nước ngoài không?” Tiếu Trì hỏi.
“Quá xa, quá lâu, quá buồn chán.” Tề Úy trả lời, không hề nói muốn hay không.
Hai người đều trầm mặc. Sau đó, Tiếu Trì mở miệng trước.
“Vậy… Anh nói với ba anh đi, nói… Chúng ta chia tay rồi… Xin ba anh đừng làm khó anh nữa.” Tiếu Trì nhìn những vì tinh tú trên bầu trời, thẳng thắn nói.
Tề Úy ôm chặt lấy cậu, hung hăng nhéo tay cậu, trừng mắt.
“Tiếu Trì!” Thanh âm tổng công mang theo tức giận: “Trong lòng em nghĩ tình cảm của chúng ta chỉ có thế thôi sao?”
Tiếu Trì trái lại rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng, dường như biết bao xúc cảm khác đều đã nguội lạnh rồi, mang theo chút bất đắc dĩ.
“Vậy thì còn có thể thế nào? Anh có nhớ bộ tiểu thuyết đầu tiên của Thanh đại tỷ mà chúng ta phối không? Trong đó viết về hai người yêu nhau và chuyện tiểu thụ come out.” Tiếu Trì thản nhiên nói, “Tiểu thụ come out với gia đình cậu ta. Quá trình cũng không quá thê thảm, cuối cùng, người nhà cậu cũng phải thỏa hiệp. Bộ kịch thứ hai của chúng ta, em thấy nó rất chân thực, cũng rất mộng ảo. Làm gì có chuyện tiểu công bị bệnh phải phẫu thuật là có thể nhận được sự ủng hộ của ba mẹ… Em nghĩ, có thể là vì tác giả là con gái, dưới ngòi bút của bọn họ, thế giới luôn bị tô điểm quá đẹp. Ba mẹ nghiêm khắc sẽ bị cảm hóa vì con cái chủ động xuống bếp nấu bữa cơm, ba mẹ cổ hủ sẽ chấp nhận trước khoảnh khắc con mình gặp hiểm nguy. Em nghĩ trong tiểu thuyết, mọi nhân vật đều quá ích kỷ. Lúc nào cũng chỉ muốn lợi dụng tình thương của ba mẹ để được nhượng bộ. Sự lo lắng của người làm cha làm mẹ nào có thể biến mất được, cuối cùng người đau khổ cũng chính là bọn họ. Anh có thấy buồn cười không khi lợi thế duy nhất của chúng ta chính là sinh mệnh mà họ đã ban cho cùng tình thương vô bờ bến ấy. Nếu anh là ba mẹ anh, anh có đồng ý không?”
Tiếu Trì chỉ muốn suy nghĩ thật đơn giản, lúc này, cậu thừa nhận cậu chính là Bạch liên hoa (thánh mẫu).
Cậu cũng có thời kì bướng bỉnh phản nghịch, thế nhưng hôm nay, cậu không muốn chống đối lại người nhà Tề Úy.
Lúc này, trên mặt Tề Úy đã lạnh như băng, bàn tay nắm lấy tay cậu cũng buông lỏng: “Vậy em nghĩ chúng ta nên thuận theo họ sao? Anh sẽ mất em, sẽ không tìm được một Tiếu Trì thứ hai. Em rời bỏ anh, cũng sẽ không tìm được một Tề Úy nào nữa.”
“Em biết.” Tiếu Trì gật đầu, quay đầu sang nhìn anh, “Chỉ là nếu như phải làm loạn tới mức cần có một vụ tai nạn xe cô, cần có một cuộc phẫu thuật, chúng ta mới có thể ở bên nhau… Thì em tình nguyện không ở bên anh. Chỉ cần anh khỏe mạnh, chăm sóc tốt ba mẹ, sống thật tốt, vậy là được rồi. Ba mẹ chúng ta, bốn người họ, muốn cho từng người đồng ý, muốn họ tiếp thu… anh hồi đó nói rất đúng, chúng ta còn có những mười năm.”
Ánh mắt Tiếu Trì nhàn nhạt. Trong lòng Tề Úy thì trăm ngàn phiền não. Thế nhưng từng lời Tiếu Trì nói, anh đều không phản bác được.
“Nếu như, chúng ta không thuyết phục được họ, phải làm sao bây giờ?”
“Không làm sao hết. Chúng ta cùng đợi họ già đi, đợi khi họ ra đi, em lại tới tìm anh.”
Tề Úy cười lạnh, “A, nhỡ đâu tới lúc đó anh đã có con cháu đầy cả sảnh…?”
“Đó là số mạng của anh rồi. Nhưng mà…” Tiếu Trì cười khổ, ngẩng đầu nhìn ra xa tựa như đang nhìn lại hai mươi hai năm qua cậu đã sống, trừ có bố mẹ bên cạnh, chỉ có người đàn ông quan trọng nhất này, “Em cũng đã từng hạnh phúc.”
Tề Úy giận tới phát điên, thế nhưng nhìn Tiếu Trì, anh không thốt nên lời.
Dường như nói gì cũng là sai, dường như chỉ có Tiếu Trì nói hai người không nên ở bên nhau, là đúng.
Tổng công vạn năm triệt để bị sự lạnh lùng tỉnh táo của người yêu dằn vặt đau đớn. Cuối cùng, anh tức giận đấm một quyền vào bức từng phía sau họ, cho tới khi Tiếu Trì kiên quyết giữ tay anh, anh mới ngừng lại.
Đêm đó, hai người nằm ở cùng giường, quay lưng lại với nhau.
Tới nữa đêm, Tiếu Trì len lén quay sang bên Tề Úy, giống như lúc trước anh luôn ôm cậu, rón rén ôm sát anh.
Vẫn là mùi hương của người mà cậu thích nhất. Nhưng trong lòng sớm đã không còn bối rối cuống cuồng. Hai người đã từng hôn, đã từng thân mật, những chuyện này sớm đã trở nên thân quen.
Không được anh ôm, cậu khó ngủ.
Tề Úy trợn tròn mắt cảm nhận hô hấp phía sau lưng, cơn tức lại trào lên, thế nhưng anh luyến tiếc sự ấm áp của người kia vô cùng.
Anh suy nghĩ về những lời Tiếu Trì nói rất nhiều lần. Anh tức giận, giận mình thật ngu xuẩn không thể nào nói được một lời phản bác, giận mình không tìm ra được lí do.
“Em thích thanh âm của anh khi phối âm…” Tiếng cậu nhẹ nhàng vang lên phía sau, giống như đang lẩm bẩm tự nói tự nghe, “Rất sinh động, cảm xúc rất thật.”
“Em thích dáng dấp anh lạnh như băng an bài công việc trong xã kịch, có đôi khi rõ ràng rất sốt ruột, vậy mà vẫn giả như không… Điểm ấy anh rất giống em. Trong lòng em dù có loạn cào cào, bên ngoài em vẫn cố gắng như bình thường.”
“Em thích anh lúc anh tựa vào vai em, xem em ăn kem ốc quế. Cũng thích anh ôm eo em, dắt tay em, hôn em, ôm em, cùng em làm tình…”
“Em thích anh kéo em đi dạo trên đảo, cùng em ăn thật nhiều đồ ăn ngon no tới mức không lết nổi.”
“Em thích lúc anh đã say còn cậy mạnh.”
“Em thích khi anh ghen còn làm nũng với em, còn có thể giả vờ đáng thương.”
“Em thích…”
…
Tiếu Trì nói thật lâu, thật lâu.
Lâu sau, trong khi kể cho bản thân cùng Tề Úy nghe những cảm xúc ngọt ngào, Tiếu Trì chìm vào giấc ngủ.
Đêm tối qua đi, ánh bình minh lặng lẽ tới.
…
…
“Ba, mẹ, con thất tình rồi.” Tiếu Trì đứng trước cửa phòng, thanh âm không cao không thấp.
Tám giờ sáng cuối tuần, ba Tiếu mở cửa phòng.
Ông bị Tiếu Trì đánh thức, nhìn thấy đôi mắt con trai sưng đỏ lại càng thêm hoảng sợ.
“Trì Trì, con làm sao vậy?”
Mẹ Tiếu cũng đi ra, tóc tai còn toán loạn, thế nhưng Tiếu Trì rất muốn ôm bà một cái.
Tiếu Trì rất cô đơn, nhưng cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, thanh âm thì thào nhẹ như nước, “Ba, mẹ, con thích một người đàn ông, người ấy cũng thích con. Con đàn nhạc Chopin cho anh ấy nghe. Con hát cho anh ấy nghe. Anh ấy giúp con luyện đàn, cho con rất nhiều niềm hạnh phúc bất ngờ, cho ăn nhiều kem ốc quế, còn đưa con đi nhiều nơi phong cảnh tuyệt đẹp… Thế nhưng, chúng con không thể ở bên nhau. Vậy nên, con rất đau khổ…”
Tiếu Trì đứng đó, chờ phản ứng của ba mẹ, muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được…
Cuộc tình cùng Tề Úy, cậu rất muốn cho người thân của cậu biết, sau đó, chỉ có trời mới biết sau này sẽ thế nào.
Mẹ cậu lấy tay che miệng, vẻ mặt sững sờ.
Ba cậu lại tương đối trấn định, dù ban đầu có chút hoảng loạn nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhìn quầng thâm dưới mắt Tiếu Trì, ông ôn hòa nói: “Con đã thức suốt đêm rồi, đi ngủ trước đi, tỉnh táo lại, ăn điểm tâm nhé?”
Tiếu Trì gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mẹ Tiếu làm cho cậu chút cháo cùng với quẩy cộng thêm nướng ít bánh ngọt rồi trở về phòng, một câu cũng không nói.
Ba cậu ngồi trước mặt cậu, nhìn con trai ăn, sau đó thu dọn bát đũa, cầm điểm tâm cho vợ vào phòng.
Tiếu Trì ngồi một mình trong phòng khách một lúc lâu, rồi mới vào trong.
Dạ dày ấm áp lên một chút, cả người chui trong chăn, che kín đầu.
Tiếu Trì, Tiếu Trì.
Sau này một mình mày…
Phải làm sao bây giờ?