Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 12: Chương 12




“Do tôi không tốt đúng không? Anh ấy cứ mãi giao du với cô gái bên ngoài, dạo gần đây cho tôi vào dĩ vãn mất rồi.”

Cô nỉ non kể lể cho bạn thân Vô Linh nghe hết chuyện gần đây mình gặp phải.

Không thể chịu nổi cảnh cô nương thừa năng lượng hôm nay ủ rũ, Vô Linh vỗ vai Chu Nhã Đan:“ Cậu tốt nhất! Cậu tốt nhất! Là do anh ta ngu ngốc không chịu hiểu ra điều này thôi!”

Cô nốc một hơi, rượu đắng nồng đọng trong cổ họng cay xè. Người cô vương men rượu, gương mặt đỏ ửng. Mới bằng đó đã nhằm nhò gì với Chu Nhã Đan - cô chứ? Cô đứng dậy:“ Tiểu Linh, tôi về trước, tôi còn phải đi tìm anh ấy.”

Cô vừa đi đã đâm cái rầm vào cửa. Tửu lượng của cô kém hơn Tiểu Linh nghĩ. Sinh viên Vô khẽ thở dài, nhấc máy gọi giáo sư Vu xử lí.

__________________

Vu Địch ngán ngẩm nhìn theo mây trôi, gió lượn. Ánh mắt anh tựa hồ thu phẳng lặng, không mấy mặn mà với người phụ nữ trước mặt.

Nhạc Giang cảm nhận được sự vô tình toát ra trên người anh. Cô ta cao ngạo vòng qua sau anh, trườn tay xuống bờ ngực rắn rỏi, thanh âm quyến rũ như rượu vang:“ Em nghe nói anh vẫn cô đơn tới bây giờ. Chúng ta... có nên quay lại không?”

Gương mặt tạc tượng rõ vẻ khó chịu, nhấc cánh tay phiền hà khỏi thân mình. Anh thả bút xuống, đặt vào tay Nhạc Giang tập giáo án chi tiết. Vu Địch đứng dậy, ánh mắt ghẻ lạnh:“ Tôi không còn chút tình cảm với cô. Vả lại tôi đã có người yêu. Từ nay tôi phụ trách cô nữa. Mong cô đừng tới tìm tôi sau này.”

Anh rời văn phòng không ngoái đầu. Hít một hơi sảng khoái, đầu vẩn vơ một suy nghĩ:“ Về với Tiểu Đan“.

Bất giác chuông điện thoại của anh kêu lớn như thúc giục. Vu Địch vội bắt máy. Giọng nói đầu dây bên kia đầy cầu khẩn:“ Giáo sư Vu! Mau tới giúp em! Người yêu của thầy đang vật vã ở kí túc xá nữ đây này!”

Anh chẳng thêm câu, chạy một mạch tới kí túc. Tìm thấy Chu Nhã Đan, Vu Địch xốc cô dậy, mùi rượu xộc lên mũi. Anh hỏi Vô Linh:“ Sao cô ấy lại uống say như vậy?”

Vô Linh thả người xuống giường:“ Thầy tự hỏi chính mình đi.”

Anh cõng cô trên lưng, tiếng bước chân có chút nặng nhọc tạo tiếng vang cả hành lang. Chu Nhã Đan đã tỉnh táo hơn, mặt không còn đỏ gắt như trước. Cảm xúc dâng trào, ngàn lời trách móc, bất lực như suối chảy, ra sức tuôn ra:“ Liệu phải do em không đủ tốt nên để anh ngày ngày nhớ nhung tình cũ...? Họ nói anh và cô ấy đẹp đôi, trời sinh một cặp trong khi em mới là bạn gái của anh. Anh biết tim em.. nó nhói thế nào không? Vì cô ấy mà để em một mình, vì cô ấy mà quên mất sự có mặt của em.”

Cô nghẹn ngào, sống mũi cay cay, không tự chủ được mà òa khóc. Vu Địch dừng bước, anh nhận ra vì công việc mà bỏ bê cô. Hạ cô xuống, nhìn gương mặt người ấy mà lòng đau như cắt, muốn gột hết dòng nước mắt chảy liên hồi ấy. Anh ôm lấy thân hình bé nhỏ, xót xa:“ Anh sai rồi, em đừng khóc nữa.”

Chu Nhã Đan đẩy anh ra:“ Chúng ta... tạm thời đừng gặp nhau nữa.”

_____________

Tựa mình bên vách tường, cô giờ đây tựa búp bê vô tri vô giác, nước mắt bị vắt sạch rồi, không còn để khóc nữa. Chu Nhã Đan co người lại, gian phòng vốn hạn hẹp sao hôm nay cô thấy trống trải như vậy. Gục xuống đầu gối, ước giờ cô có thể khóc cho thỏa lòng, thỏa nỗi mất mát lớn trong tim. Trước nay Chu Nhã Đan chưa từng nghĩ tới cảnh đau khổ tận tâm can thế này. Tại nỗi đau luôn ở bên cô không chịu rời? Cô mệt rồi, ngất lịm ở góc tường không hơi ấm.

Vu Địch như người mất hồn, trong 10 năm giảng dạy anh chưa bao giờ mất tập trung như vậy. Hồn treo trên mây, thân xác để ở phàm, không tài nào nghiêm chỉnh được. Cô chẳng khác là bao, cứ tới tiết của anh y như rằng không thấy bóng cô đâu. Bọn họ cứ như vậy tới khi bạn bè hai bên không chịu đựng nổi nữa, mới khuyên nhủ, đưa ra quyết định giúp bọn họ hẹn gặp nhau vào thứ ba.

Do cô mong ngóng mà tới sớm hơn một chút, Chu Nhã Đan đã nhận thấy lỗi sai của mình. Có chút lửa hồng tình yêu nhá nhen trong lòng, sắp được gặp anh rồi!

Chỉ còn cách địa điểm một vách tường, chợt nhận ra bóng anh đang đứng đó, anh như đỡ trên vai cả trời mây, cô chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh. Chỉ thêm bước nữa, bước nữa thôi là có thể nhào vào lòng anh. Bỗng bóng ai vụt qua trước mặt, cô ngỡ ngàng. Nhạc Giang đang đắm đuối hôn anh. Chu Nhã Đan không còn can đảm bước tiếp nữa. Hóa ra người anh ngóng trông từ nãy tới giờ là cô ta, cô đã quá ngộ nhận rồi. Như có thứ gì níu cô lại, chính là Vu Địch:“ Đừng hiểu nhầm.”

Cô gạt tay anh, không kìm nổi nước mắt:“ Anh không cần giải thích đâu, mình kết thúc đi.”

Chu Nhã Đan chẳng còn đủ tự tin ngoảnh đầu lại nhìn biểu cảm của anh lúc ấy. Thực sự kết thúc rồi.

Bước vào căn phòng trống trải, cô khóa chặt cửa, kiệt sức ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Người cô yêu thương nhất đã thay lòng đổi dạ. Cô mệt mỏi quá! Bế tắc quá! Ngỡ trái tim mình đã được sưởi ấm ai ngờ nó còn lạnh lẽo đến vậy. Nỗi đau ăn mòn lên thể xác cô gái gầy gò. Trái tim tựa hồ bị xé toác không còn mảnh yêu thương. Đau khổ nhiều rồi, sao cuộc đời của cô lận đận, bộn bề đến thế? Tình yêu giản đơn chẳng thể tồn tại trên quãng đời ngắn ngủi của cô sao? Sụp đổ, gục ngã, cô chẳng thể làm gì hơn. Như bị thiếu sót, cơ thể cô trống vắng, cằn cỗi. Đau buồn đến hao gầy. Nỗi đau chồng chất lên nhau khiến không gian ngột thở, chỉ còn lại tiếng khóc đau đớn và Chu Nhã Đan bé nhỏ cô quạnh trong căn phòng chật hẹp tĩnh lặng.

_______________

Cô và anh lướt qua nhau như hai người xa lạ mà không biết trái tim của người kia vẫn luôn nhói đau, lưu luyến khi gặp người còn lại. Chu Nhã Đan chẳng thèm để tâm tới việc ăn uống. Cơ thể như không còn của mình, chẳng có cảm giác gì. Vu Địch sa sút tinh thần, lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, Tư Uy khuyên anh nên nghỉ ngơi ở nhà mấy hôm. Lần đầu anh phải nghe lời khuyên của anh ta.

Về nhà chẳng hiểu sao vô thức bước lên nhà cô. Chu Nhã Đan vừa mở cửa, người vô lực ngã nhào về phía trước. Anh chưa bao giờ phản xạ nhanh đến thế, vội đỡ lấy. Cô bị tụt huyết áp rồi.

Vội làm tạm gì đó lấp đầy dạ dày của Chu Nhã Đan. Nhìn bát súp nóng hổi thơm phức trên bàn, cô run run húp một hụm. Không kiểm soát mà bật khóc. Đơn giản, cô nhớ anh:“ Xin lỗi anh, em... nhận ra không thể sống thiếu anh.”

Trái tim cô như bị anh phong ấn, không tài nào có thể hết thương yêu anh.

Vu Địch cũng đã nhớ cô đến quên mình, chịu đựng đủ rồi, ôm lấy cô gái của mình:“ Em không cần nói thêm gì nữa, quay lại thôi.”

_______

Tâm sự mỏng:

Dạo này tác giả tâm sự hơi nhiều:) mong bạn độc giả nào đã ở lại chương quá 5 giây hoặc đọc hết đến đây để lại dấu vết được không ạ? Xem chùa có vẻ hơi nhiều ạ:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.