Oa!! Mắt cô sáng lên, có đồ ăn rồi! Cô quay sang anh, đùa giỡn:“ Em có nên cảm ơn cái áo ngực kia không nhỉ?”
Cô bị ngốc à, nên cảm ơn người cho cô ăn kia kìa. Vu Địch thở dài, ngồi xuống ghế. Cô sinh viên Chu Nhã Đan ăn rất nhiệt tình, chẳng chú ý trời cao đất dày. Hm, nhìn cô ăn cũng rất ngon miệng, coi như anh được khen đi. Có vẻ ăn ngang bụng rồi, Chu Nhã Đan đặt đũa xuống, nhìn giáo sư Vu chằm chằm. Anh thấy không thoả mái, ngẩng đầu lên hỏi cô sinh viên trước mặt:“ Không ăn nữa hả?”
Mặt nghiêm của cô giãn ra, cười cười:“ Thầy Vu, em mải ăn quá không giới thiệu bản thân. Em tên Chu Nhã Đan, sinh viên năm nhất ngành tâm lí học. Em có một thỉnh cầu nho nhỏ ạ.”
Chu Nhã Đan tiếp tục:“ Thầy với em làm hợp đồng đi!”
Giáo sư Vu gác đũa, xem cô nhóc này muốn làm hợp đồng gì đây. Anh khoanh tay trước ngực, gật đầu ra hiệu.
Hợp đồng này thật sự nực cười, gì mà anh bao ăn, cô dọn nhà. Còn không lấy lương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng thấy hợp lí. Đột nhiên có người giúp việc, người bận rộn như anh cũng khó lòng từ chối.
“Tôi đồng ý.”
Câu nói này nghe sướng cả màng nhĩ! Cô từ nay không lo ăn mì từ năm này qua tháng khác nữa! Haha! Chu Nhã Đan cô đã có đầu bếp riêng! Cô nhóc sinh viên họ Chu cười mãn nguyện với anh:“ Vậy... Giáo sư! Em không khách sáo nữa!”
Cả tuần nay cô mải miết cày phim Hàn kết quả sáng dậy muộn! Với một sinh viên năm nhất ngu ngơ như cô mà nói, học kỳ đầu tiên rất quan trọng. Cong mông lên mà chạy! Nhìn thấy giáo sư rồi, ấy! Không kịp phanh! Thế là người cô bổ nhào vào người anh. Vu Địch bị “bức tường thành” va phải tí thì ngã nhào. Nhận diện được người trước mặt mới nổi tính thích chọc người:“ Sinh viên năm nhất Chu Nhã Đan, hôm nay tiết đầu là của tôi. Em mà tới trễ tôi sẽ phạt em đấy.”
Gương mặt lộ vẻ lúng túng, cô hoang mang tìm giày bay đi nơi nào, miệng còn lẩm bẩm:“ Em xin lỗi, em không tới trễ đâu!”
Tìm ra giày rồi! Sinh viên năm nhất Chu Nhã Đan thần tốc phóng về phía trước. Vu Địch nhìn mà bụm miệng nhịn cười. Quay sang đồng hồ đeo tay, anh còn mải mấy chuyện linh tinh này sẽ muộn theo mất!
Chuông reo giờ trưa, Chu Nhã Đan háo hức kéo Vô Linh tới căn tin trường. Không biết đồ ăn ở trường đại học có ngon không nhỉ? Khổ nỗi mấy hôm nay chẳng kịp ăn ở căn tin bao giờ, cặm cụi vào phim ảnh rồi ăn bừa mấy đồ ăn sẵn ngoài cổng thôi!
Vô Linh sửng sốt khi nhìn khay đồ ăn của bạn. Biết rằng dạ dày cô không đáy nhưng không tới mức muốn vơ vét hết đồ ăn của người ta vào khay mình như vậy chứ?
Cô nhăn nhó:“ Vô Linh, thật sự mà nói đồ ăn ở đây chẳng ngon lắm, cũng gọi là tạm được thôi!”
Vô Linh ngồi ngay ngắn hằn giọng:“ Chu Nhã Đan! Tôi đã nói cậu bao lần rồi! Khi ăn phải thẳng lưng, từ tốn, ăn nhiều rau ít thịt, cậu không muốn giữ dáng sao? Em gái, cậu là con gái đấy!”
Chu Nhã Đan dường như đã quá quen với mấy câu này của Vô Linh, thản nhiên đáp:“ Cậu biết đấy, tôi giữ dáng để ai ngắm? Dù gì tôi cũng chẳng thể tăng cân được. Mục đích sống của tôi là để ăn tất cả mỹ thực trên đời mà, cậu đâu có lạ lẫm gì~”
Trên đầu Vô Linh xuống hiện ba vạch đen. Em gái à, tôi cạn lời với cậu rồi...
Vu Địch nãy giờ chỉ hướng mắt về phía sinh viên năm nhất họ Chu, nhìn cô ăn anh thấy ngon miệng hơn hẳn! Giáo sư Tư Uy - đồng nghiệp thân thiết của anh nhìn theo hướng mắt anh, nhận ra điều khác thường mới khuyên nhủ:“ Vu Địch à, cậu mới 26 tuổi, còn thỏa mái tự do chơi đùa, đừng rằng buộc với vợ, để như tôi mệt lắm.”
Anh nhìn tên to gan trước mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, Tư Uy biết mình có chút không đúng, ngậm miệng không hé nửa lời nữa.
Về tới nhà rồi, cô nhìn chìa khóa dự phòng mà anh đưa trong tay, nắm chặt, tới giờ làm việc rồi!
Vu Địch về tới nhà là bảy giờ, đáng ra còn đi nhậu nhẹt với Tư Uy và các đồng nghiệp khác nhưng người mẫu mực như anh phải từ chối thôi, còn phải lo cơm nước cho một nhóc con đang ngóng ở nhà nữa. Mở cửa căn hộ đập, vào mắt anh là đôi dép bông con thỏ màu hồng xếp ngay ngắn trước cửa. Nhà sạch sẽ, tươm tất hơn cả lúc anh mới chuyển đến. Trên so-pha, cô đang ngủ tít mít, hai tay còn ôm cây lau nhà, TV vẫn bật, gói snack đang ăn dở dang nằm ngay ngắn trên bàn. Chắc là đói rồi, anh cười một điệu, sắn tay áo vào vai “mẹ hiền nấu cơm“.
Chu Nhã Đan bị mùi thơm đánh thức. Cô hít một hơi sâu rồi bật dậy:“ Có mùi sủi cảo thịt heo hẹ! Giáo sư mua về hả?”
Anh cầm muôi cơm đập vào đầu cô sinh viên mơ màng:“ Là tôi làm, mau lại đây ăn cơm, Chu Tham Ăn.”