Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 34: Chương 34




Đùa =))) còn nhớ chương 21 than rằng sắp kết thúc, giờ đã chương 34, hơn 13 chương rồi vẫn chưa tới hồi kết =)))))

_______________

Nắng chiều lênh láng đầy căn phòng nhỏ ấm áp, sương trĩu nặng, không gian dường như chỉ còn một sắc đỏ yếu ớt.

Tiết khí tháng hai vẫn còn se se lạnh, bụng Tiểu Đan đã tăng gấp ba, bốn lần, thay đổi một cách rõ rệt. Cũng do đã bước vào bốn tháng cuối thai kỳ. Dẫu vậy, Chu Nhã Đan vẫn không mất đi dáng mảnh mai của người phụ nữ. Vu Địch sắn tay áo, anh tự tay rửa chân cho vợ bằng nước ấm. Cứ mỗi tiết trời trở lạnh, chân vợ lại lạnh buốt, mấy khi có dịp rảnh rỗi của cả hai vợ chồng, là một người đàn ông của gia đình thì việc này rất chi bình thường.

Chạm vào đôi chân lạnh buốt của Chu Nhã Đan, anh không khỏi xót xa. Biết rằng cô rất ít khi nhớ việc phải đi vớ, anh quở trách:“ Anh dặn em đi vớ, ủ chân nhưng chẳng bao giờ em nghe lời cả.”

Cái cách anh nâng niu bàn chân cô không giống với lời anh nói chút nào. Vu Địch nhẹ nhàng nhúng chân cô xuống nước, từng câu hỏi “Có nóng quá không?”, “ Có thỏa mái không?” Cứ như anh chẳng nghĩ gì nhiều, câu hỏi tự miệng tuân ra như bản nhạc.

“Anh không thấy xấu hổ sao? Một người ngạo mạn như anh lại rửa chân cho em... thật khó tin.”

Anh bật cười, Vu Địch không nhìn cô, mà chăm chú vào việc đang thực hiện dang dở:“ Ngốc nghếch, chúng ta lấy nhau đã hai năm rồi, còn xấu hổ gì chứ? Em là vợ anh, cung phụng em là việc của anh!”

Chu Nhã Đan cũng nghĩ về lời người ta nói “Kiếp trước cô cứu thế giới phải không? Chồng cô đúng là tiên giáng trần mà! Đạt mọi tiêu chuẩn của tụi con gái chúng tôi!”

Đâu chỉ mình họ, chính cô - vợ anh cũng có chút hoài nghi, Vu Địch... cũng thật khiến người khác cảm thấy không chân thực. Cư nhiên điều khó tin ấy vẫn mãi là sự thực... có lẽ kiếp trước cô quả cứu thế giới mà! Chồng cô chính là tiêu chuẩn để noi gương!!

_____________

Trong thời kỳ quan trọng nhất để sản sinh tế bào não cho đứa trẻ, cô được bồi bổ không ít. Tất cả sơn hào hải vị đều nằm trong dinh thự của Vu Địch, cô không những ăn ba bữa, còn ăn thêm vài bữa phụ nữa, không lúc nào bụng phu nhân họ Vu không chứa đồ ăn.

Từ khi thai kỳ bước sang tháng sáu, Vu Minh không an tâm về con dâu của mình mới để cô dưỡng thai đến khi hai thiên thần nhỏ tròn một tuổi.

Cô ở nhà, ngày này qua tháng nọ chỉ biết nằm dài, hôm thì đi giao du với bạn, đồng nghiệp, khi lại thảnh thơi cùng mẹ dạo phố, mua sắm. Cứ rảnh rỗi như thế cũng không phải lúc nào cũng vui vẻ. Chu Nhã Đan mới quyết định tới làm phiền vị hiệu trưởng nào đó!

_________

Thời điểm này sân trường vắng tanh, rất khó khăn để vào trường lúc này, thật may khi bảo vệ chưa quên mặt cô sinh viên hoạt bát năm nào vẫn luôn làm phiền ông. Cô men theo con đường tắt tới phòng hiệu trưởng, Chu Nhã Đan lướt ngang phòng giáo viên, bất giác như có ai kéo cô lại từ sau.

“Ai!?”

“Là sư huynh của muội đây! Tư Uy đây!”

Cô thở phào nhẹ nhõm, Chu Nhã Đan nán lại hỏi chuyện anh ta. Tư Uy có vẻ ảo não, anh ta than rằng mình hiện nay đã có bốn đứa trẻ quấy nhiễu cả ngày, giáo sư Tư chỉ đùa với vợ mình muốn có ba đứa nhóc trai bụ bẫm, ai ngờ thành sự thật, tam ca khấu khỉnh, nghịch ngợm chỉ chăm chăm quấy phá con gái rượu nhà anh ta.

Giáo sư Tư đã thăng chức lên hiệu phó, việc chẳng ít đi còn nhiều hơn, có điều giờ đây về tài chính sẽ không còn là trở ngại, nhưng trước đến nay nó cũng chẳng phải cản trở lớn đối với thiếu gia Tư.

Ngoài ra, Tư Uy còn hỏi thăm về sức khỏe của phu nhân Vu cùng hai đứa trẻ, một hồi lâu anh ta vội nói:“ Chi bằng có dịp tụ tập bằng hữu xưa nhậu nhẹt một chén quên say, giờ ai cũng đầy rẫy những việc, không tiện. Hiệu phó đây đang có việc trọng đại, cáo từ~”

Vẫn giữ phong thái lạc quan ngày ấy, không hổ danh là Giáo sư tăng động của trường. Cô lắc đầu, hình như.... anh ta cũng đã 35 tuổi rồi... thật tràn trề năng lượng...

_______

Trước mắt là phòng làm việc của hiệu trưởng, Chu Nhã Đan nhẹ nhàng kéo cửa gỗ. Đúng như dự tính, Vu Địch không hề có trong phòng, dường như đã tới cuộc họp quan trọng nào đó.

Cô trước nay bản tính vốn tò mò, lén lút ngồi trên bàn làm việc của chồng, trên ấy có một tấm ảnh đóng khung tỉ mỉ, kĩ lưỡng úp xuống mặt bàn. Chu Nhã Đan dựng lên, hóa ra là ảnh cưới, cô cười khuynh thành, có lẽ đây chính là lí do trong nhà mất tích một tấm ảnh chụp tại nhà thờ. Tiểu Đan trong chốc lát lần nữa chìm trong mộng tưởng thời vàng son, sau đó thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Ánh tà dương len qua cửa sổ rọi lên gương mặt cô, trong ráng chiều, Tiểu Đan say ngủ trên bàn làm việc. Tiếng cửa đẩy vào, bước chân ngày càng rõ rệt. Có vẻ vợ anh đã đem cho anh một bất ngờ vào một buổi chiều ngày thứ bảy.

Vu Địch khẽ vén làn tóc mây đang rủ xuống, lấp đi vẻ sắc son của phu nhân Vu. Hình ảnh cô vài năm trước lóe lên trong đầu anh, bức họa cô sinh viên nhỏ vô tư say ngủ trong phòng giáo viên. Cảnh tượng hết sức ngờ nghệch nhưng đẹp như giấc mộng chiều. Vu Địch cả hiện tại và tương lai đều muốn nói với cô sinh viên nhỏ ấy rằng:

“Tiểu Đan, về nhà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.