“ Vô Linh... tôi lỡ thích giáo sư Vu mất rồi~ tôi phải làm sao??”
Vô Linh đang uống nước phụt toàn bộ ra ngoài:“ Cái gì cơ?! Cậu nói lại xem nào!?”
Mọi người trong căn tin hướng hết mắt về phía bàn ồn ào này, Chu Nhã Đan đá vào chân Vô Linh, đúng là Vô lớn miệng!:“ Vặn nhỏ volume của cậu lại!”
Vô lớn miệng vừa cười vừa vuốt cằm nhỏ:“ thế cậu đã biết diễn đàn fanclub của crush cậu chưa? Đông đúc nhộn nhịp lắm!”
Vô Linh đưa điện thoại của mình cho cô, đúng là có diễn đàn, sao có thể đông như vậy? Hầu như là sinh viên trong trường. Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, cô từng khẳng định mình sẽ không bao giờ yêu những anh chàng có nhan sắc, Chu Nhã Đan còn bảo khi đứng với họ chẳng khác gì sầu riêng để cạnh dưa hấu đắt tiền cả. Thế mà giờ đây lại yêu phải một tên “Giáo sư nam thần”, trời không thương cô rồi!
Tỉnh mộng thì đã trong nhà anh, cô ngẩn ngơ từ sáng tới giờ sao? Vội vàng đặt điện thoại xuống, Chu Nhã Đan phải làm việc thôi.
Anh vừa về tới nhà, vứt cặp sang một bên, mệt mỏi ngả người xuống ghế sô pha. Di động của cô bỗng thông báo liên hồi, chưa bao giờ nó ồn ào như vậy. Tính tò mò nổi lên, Vu Địch tùy tiện mở máy. Hóa ra cô ở trong một nhóm kín, Vu Địch Fanclub... chờ chút cái gì cơ?! Fanclub của anh?! Sao anh không biết nhỉ??
Vu Địch vừa lướt vừa tủm tỉm cười, còn mang chút ngạc nhiên, dường như anh ở đâu, làm gì đều bị họ chụp lại, đăng lên fanclub cả. Quan trọng hơn, cô là một thành viên trong nhóm kín. Anh thật sự bất giờ còn cảm thấy có chút vui sướng trong lòng.
Chu Nhã Đan vừa bước ra từ phòng anh, giáo sư Vu bên ngoài là người sạch sẽ, ngăn nắp thế mà lại có tật vứt đồ lung tung. Bỗng nhận ra tên giáo sư kia đang vô tư lướt điện thoại ốp hồng của cô. Chu Nhã Đan vội vàng giật lại nó từ tay anh. Ôi! Bí mật của cô đi tong rồi:“ Giáo sư Vu! Thầy tự tiện! Lần sau em sẽ để mật khẩu!”
Môi đẹp vẫn cong, anh tiến lại gần, ánh mặt như chứa tình, nhẹ nhàng mang mật ngọt:“ Lần sau em muốn biết tôi ở đâu, tôi không ngại việc báo cáo. Muốn ảnh của tôi, tôi mỗi ngày gửi cho em một chiếc. Em không cần thiệt vào fanclub này đâu sinh viên Chu.”
Gương mặt đỏ ửng, cô tháo chạy:“ T- thầy mau mau đi nấu cơm!”
_________________
Lên năm hai rồi, Chu Nhã Đan, Vô Linh cùng một số bạn học quen biết đi uống rượu ăn mừng một chút. Không biết ý kiến ngớ ngẩn của ai, mọi người quyết định mời hai vị giáo sư được yêu thích nhất tới cùng chung vui. Vu Địch tất nhiên sẽ đi, đơn giản là có cô ở đó. Còn Tư Uy lại không may mắn như vậy, muốn đi lắm nhưng bị vợ cấm không cho đi. Một sinh viên thông minh lôi kéo luôn cả Tư phu nhân lẫn tên giáo sư chiều vợ này cùng tới. Cuối cùng cả hai bọn họ quẩy bang nóc.
Vô Linh xị mặt tựa vai Chu Nhã Đan than thở:“ Tiểu Đan~ thế là giáo sư Tư đã có vợ, tôi còn định “cưa” thầy ấy. Chán thật!”
Cô vỗ vai Vô Linh cười thầm:“ Linh Linh, hắn ta còn rất yêu vợ, cậu đừng hòng.”
Vô Linh bĩu môi, cô thật tình! Chẳng an ủi người ta được câu nào!
Tư Uy đang quàng vai vợ cười haha:“ Rượu ngon rượu ngon.”
Chu Nhã Đan mở lời chê:“ Chẳng ngon chút nào, đã đắng còn cay.”
Mọi người bật cười, Tư Uy xấu hổ quay sang trách mắng tên giáo sư đang vừa uống rượu vừa đặt mắt vào cô sinh viên họ Chu kia:“ Cậu xem học trò cưng của cậu đi! Em ấy say rồi kia, lại còn trêu tôi nữa.”
Vu Địch phản đòn:“ Anh đáng mà.”
Sao lúc nào tên này cũng phũ mình Tư Uy anh vậy? Thật tức chết!
Đã khá khuya, đèn đường đã bật sáng, xe đi lại thưa thớt, cô thì đã say thật rồi, ban đầu hăng hái uống cạn bây giờ lại gật gà gật gù. Cười cười lẩm bẩm cái gì không biết, ngả người sang nam sinh bên cạnh. Cậu ta giật mình, ngại ngùng không dám làm gì. Vu Địch mới rời mắt một chút đã thành ra như vậy, giáo sư Vu kéo Chu say mèn lại:“ Xin phép.”
Cõng cô trên lưng, người gì cứ giãy giụa ai cõng cho nổi. Bất giác, cô ghé vào tai anh, thì thào:“ Vu Địch... em thích thầy.”
Anh cười. Nụ cười hết sự hiền dịu. Phải nói là dịu dàng hơn bao giờ hết. Đặt cô xuống ghế xe, đặt nụ hôn nhẹ lên trán Chu Nhã Đan:“ Điều này... không cần em nói thay tôi đâu.”