Một buổi khuya trăng thanh gió mát, tôi không kìm được mà ngắm những vì tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời đen mực. Sao giăng đầy, tựa như gần ngay trước mắt nhưng lại xa vời vời.
Bất chợt, phảng trong gió âm thanh dìu dịu của một bản hòa tấu tiếng Pháp. Không thể ngăn nổi bản tính tò mò, tôi chầm chậm bước xuống phòng khách, ngó chuyện.
Thanh âm du dương hóa ra là từ một chiếc máy hát đĩa than cũ của ông ở góc nhà, ông và bà đang khiêu vũ, mặc bà còn hơi lúng túng, hai người họ vẫn vô cùng ăn ý. Ánh trăng sáng rọi vào phòng, khung cảnh huyền ảo tựa cổ tích, trong ấy có hoàng hậu và đứa vua hạnh phúc tới bạch đầu giai lão.
“Em vẫn nhớ, đây chính là bản nhạc “Historia de un amor” anh mở vào đêm tân hôn.”
Bà vẫn giữ ánh mắt hồn hậu ấy, ông chỉ đáp lại bằng nụ cười ôn nhu cùng cái gật đầu khe khẽ, họ cứ khiêu vũ tới khi bản nhạc một lần nữa lập lại, lúc ấy, ông ké bên tai bà, thì thào:“ Je t”aime, mon amour.”
Bà nhẹ nhàng đáp lại:“Je t”aime.”
Dung nhan xinh đẹp của tôi bỗng hóa thành màu cà chua, tôi ước mình chưa từng học tiếng Pháp, bản thân tôi không một lớp phòng bị mà kêu lên một tiếng. May thay, tiếng nhạc khá lớn, dường như không thể nghe thấy tiếng kêu lí nhí đó của tôi.
Người ta nói: sau hôn nhân, tình cảm nguội lạnh dần, khi đó chỉ còn lại tình thân và trách nghiệm. Nhưng nó lại không đúng với hai người họ, họ tìm tới nhau bằng cả trái tim và tấm lòng, như nhập vào một thể, qua hơn bốn mươi năm chung sống, tình cảm vẫn còn đó, không mất đi hay chuyển hóa, chỉ ngày càng mặn nồng, thắm thiết theo một cách khác.
Ông và bà cùng ngồi xuống gợi lại chuyện cũ, bà ngả đầu tựa vào vai ông, cười nói:“ Có một lần, em chiến tranh lạnh với anh, chẳng còn nhớ là vì lí do gì, em quyết định bỏ nhà ra đi. Tối hôm đó em đặt một phòng khách sạn ngay gần nhà đánh một giấc tới sáng cho hả giận, ai ngờ lúc tỉnh dậy điện thoại gần 60 cuộc gọi nhỡ từ anh. Em còn nhớ lúc anh gọi em lần nữa, em bắt máy, anh bình tĩnh hỏi em ở đâu, sau đó lập tức tới tìm em, ôm em vào lòng và nói đừng bao giờ rời xa anh nữa. Thực ra em cũng thương anh đó, nên mới đồng ý theo em về nhà chứ lúc ấy em vẫn còn chưa hả giận.”
Mày đẹp của ông xô vào nhau, tựa như ông khẽ thở dài, não nề thoát ra từng câu chữ:“Hôm đó... trời tuyết rơi, khi vừa cãi nhau xong em lập tức cầm vali rời khỏi nhà. Anh còn thấy căn phòng trống rỗng, bóng tối bao trùm lấy anh. Lúc anh chạy khỏi phòng, em đã chẳng còn đứng đó nữa. Cả đêm ấy, anh tìm em, càng gọi em càng không bắt máy, anh hoảng loạn chút nữa gây tai nạn, đến cuộc thứ 59, em bắt máy, em không hiểu được lúc ấy anh vui mừng thế nào đâu. Anh giả như bình tĩnh hỏi em, lúc ấy, anh mới nhận ra em thực sự quan trọng hơn anh đã từng nghĩ. Không còn đơn thuần là anh yêu em, mà là anh cần em.”
Bà xúc động lau khóe mi, tôi cảm thấy đến đây là đủ rồi, lặng lẽ đi lên phòng. Trước nay tôi nghĩ, tình yêu vĩnh cửu chưa từng tồn tại, bởi lẽ cuộc sống xô bồ, quá nhiều trắc trở, đau khổ mà chính hôn nhân đem lại, khó lòng vượt được cám dỗ của cuộc đời, khó mà nhẫn nhịn, chịu đựng để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Chỉ còn bước đường cùng: hôn nhân tan vỡ. Cho tới khi tôi thực sự nghe được chuyện tình của ông bà, chúng như một giấc mộng, đẹp đẽ không hồi kết, hạnh phúc đến nỗi khiến người ta ghen tị, cho tôi thấy được một minh chứng cho tình yêu đầu bạc răng long mà trước đây tôi chưa từng tin tưởng.
***
Bà hôm nay làm một chiếc bánh táo, quả thực bánh bà làm là vô đối! Bà và tôi vừa ăn chiếc bánh vừa trò chuyện, bà thuận miệng kể cho tôi:“ Để ta kể cho con về chuyện tình của cha con với Tiểu Tuyết nhé!”
Bà giữ tâm thế hùng hồn, đóng vai người dẫn chuyện:“ Tiểu Tuyết là thanh mai trúc mã của A Trấn, con biết không? Từ khi đi mẫu giáo, Tiểu Tuyết đã tặng A Trấn một cây sương rồng tỏ tình! Được nghe Tiểu Hạ kể về đứa trẻ đó, ta rất thích nên đã đã ngấm ngầm nhận thông gia với mẹ Tiểu Tuyết! Cứ thế hai đứa lớn cùng nhau, Tiểu Tuyết luôn một mực theo đuổi, A Trấn ngốc nghếch nhà ta luôn tỏ ra lạnh lùng với con bé. Lên đại học, khi hai đứa chúng nó xém chút nữa thành đôi thì A Trấn vô tình bị chính lựa chọn làm học sinh trao đổi cắt đoạn, nó sang Úc hai năm. Khi trở về, cũng đúng vào hôm Tiểu Tuyết chuẩn bị lễ thành hôn! Ta còn tưởng đã hết hy vọng, ai ngờ nó tới cướp dâu ngay trên lễ đường, chỉ vài tháng sau mau chóng cưới con bé về! Đó là lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời nó.”
Hóa ra câu chuyện của baba và mama lại li kì như vậy, tôi chú ý tới mức ăn gần hết chiếc bánh táo, kết quả tối hôm ấy chẳng ăn nổi gì nữa.