Bắt đầu vào tháng bảy, Vị Nhạc Môn ở phương Bắc mới ấm lên một chút.
Hôm nay Đàm Liễu vừa mới rời giường thì đã có người tới gõ cửa: “Sư đệ Tiểu Liễu, bữa nay đệ xuống núi truyền tin đúng không? Đệ mang hộp phấn mặt về giúp ta được không?”
Đàm Liễu nhập môn khá muộn, khoảng chừng là ba năm trước, được ngũ sư huynh Vị Nhạc Môn Đàm Phong dắt về. Gân cốt của cậu không thích hợp để luyện kiếm, nhưng về học tập khinh công lại rất có thiên phú, chưa đến một năm đã nhận trọng trách đưa thư xuống núi trong môn phái.
Trời hôm nay rất đẹp nên xong việc Đàm Liễu quyết định đi dạo quanh phố.
Cậu mua bánh đậu xanh, bánh bao con thỏ trắng, bí đao ngào đường... ở quán điểm tâm mà mình hay lui tới, toàn bộ đều mua hai phần. Mấy ngày trước, trước khi đi xa huynh trưởng có để lại cho cậu không ít bạc, nói cậu muốn ăn cái thì cứ việc mà mua nhiều chút. Đàm Liễu ước lượng rồi bảo ông chủ tách hai túi giấy dầu ra gói riêng, mặt mày cong cong lên.
Cậu ra khỏi hàng điểm tâm, lúc này lẽ ra nên rẽ trái để lên núi nhưng đột nhiên bị tiếng “thùng thùng” giòn tan phía sau thu hút...
Kết quả là hôm ấy cậu về môn hơi muộn chút, thành ra bỏ lỡ giờ cơm trưa.
Đàm Liễu đi đến gần phòng riêng thì trông thấy các sư huynh sư tỷ vốn đang nghỉ trưa lại vui vẻ rối rít đi tới tiền điện.
Cậu chặn một người lại, hỏi: “Sư huynh, ở tiền điện có chuyện gì vậy?”
Người nọ hưng phấn trả lời: “Liễu sư đệ à! Không biết Đại sư huynh nhặt được một cậu nhóc ở đâu mà nghe nói cực kỳ đáng yêu, có lẽ sư phụ sẽ thu nhận vào môn đó, chúng ta mau cùng đi xem một chút đi!”
“Ừm, Ta không đi đâu... À, sư huynh phấn mặt huynh cần này.”
Tiễn người sư huynh kia đi, Đàm Liễu đi ngược hướng với đám đông, cậu cầm theo điểm tầm đi đến vùng núi sau môn phái.
Phía sau núi của phái Vị Nhạc Kiếm có một vườn rau nhỏ, phần lớn thời gian đều là do cậu chăm sóc. Nhưng qua khỏi vườn rau, tiếp tục đi sâu trong một chút thì sẽ nhanh chóng xuất hiện ra một vùng đất yên tĩnh ít người biết đến.
Đàm Liễu cầm theo hai phần điểm tâm đẩy cây cỏ trong rừng ra, tiến đến trước một tấm bảng gỗ, kế đến cậu lặng lẽ ngồi trên mặt đất.
Tấm bảng gỗ nhỏ kia bị mưa dầm xối xả, trông cũ mục vô cùng, muốn nhìn rõ phải nhìn thật kỹ thì mới có thể nhìn thấy mơ hồ ba chữ được khắc trên đó—— “Nhóc tham ăn“.
Cậu mở một gói điểm tâm đặt lên trên cái đĩa ở trước tấm bảng gỗ rồi ôm đầu gối ngồi lặng yên trước mộ trong chốc lát, sau đó mới mở một cái bọc khác, để cho tự mình ăn.
“Bé sâu ham ăn, hôm nay là giữa tháng bảy, ta mang cho con thức ăn ngon này.”
“Con thích sủi cảo thỏ trắng đúng không? Mấy lần trước đều là ăn hết trước cả, nhưng con đừng mà có kén ăn đó... Ài, thôi con thích là được.”
“... Sâu nhỏ tham ăn, xin lỗi con...”
Thanh âm của người thanh niên trước mộ dần dần nhỏ lại.
“Thật ra thì con không có tham ăn đâu, con đi theo ta cho tới bây giờ chưa từng được ăn no nữa là.”
“...”
“Đúng rồi, ta có mang theo cho con thứ tốt này.”
Đàm Liễu bỗng nhiên lại vui vẻ trở lại, cậu móc ra từ trong túi một chiếc trống màu vàng xinh đẹp, lắc qua lắc lại mấy cái.
“Trống bỏi đó, con thích không?”
“...”
Cậu nhắm hai mắt lại.
“... Con đã được bốn tuổi rồi.”
Cậu bỏ trống lắc xuống, vươn tay sờ sờ tấm bảng gỗ rồi lại không dám đụng vào ba chữ đã dần nhòe đi.
Người thanh niên tên Đàm Liễu này chính là Tiểu Đàn.
Năm đó lúc cậu tỉnh lại sau cơn bệnh thì đã tới Vị Nhạc Môn rồi.
Huynh trưởng nói cậu bị bệnh sống ngu ngu ngơ ngơ đã nửa năm, sau đó giao cho cậu một cái bình nhỏ.
Đó là tro cốt của sâu nhỏ ham ăn, là huynh trưởng giúp cậu tìm được.
Tiểu Đàn ôm nó lặng lẽ ngồi một đêm.
Trời hửng sáng, cậu cầu xin huynh trưởng viết cho cậu một tấm bia.
Đứa trẻ không có đại danh, bởi vì Tiểu Đàn nghe nói đứa bé chết yểu nếu đặt tên thì đời này coi như đã sống qua rồi, thành ra lúc đầu thai chuyển thế sẽ không được tốt.
... Vậy cho nên chỉ có thể viết ba chữ này.
“Nhóc tham ăn.”
Tiểu Đàn cười cười.
“Rõ ràng hy vọng con sớm luân hồi chuyển kiếp, kiếp sau gặp được người nhà chân chính yêu thương con...”
“Nhưng nếu là thế, vậy thì ta bây giờ lại đang nói cho ai nghe chứ?”
“... Thôi, trời cũng mau tối thật, ta phải đi rồi, hai ngày sau sẽ quay lại thăm con nhé.”
Tiểu Đàn đứng lên, vỗ vỗ chỗ ngồi rồi mới bước trở về đường cũ.
Rừng cây nhỏ lại khôi phục dáng vẻ an tĩnh như trước của nó.
An tĩnh ——
Trong bụi cỏ có tiếng sột soạt sột soạt, bỗng nhiên một đứa bé từ đâu ló ra.
Cậu nhóc chạy đến trước tấm mộc bài nhỏ ngồi xổm xuống rồi nhặt cái trống bỏi lên.
“Thịch thịch thịch thịch.”
“Hì hì.”
Cậu nhóc nở nụ cười, sau đó cọ cọ trống nhỏ vào người cho thật sạch sẽ rồi lại cẩn thận cất vào trong quần áo, tiếp đến mới chạy đến chỗ có tiếng gọi”Tiểu sư đệ” ở nơi xa xa kia.
- Hết chương 10 -