Tiểu Đàn

Chương 17: Chương 17: Đau lòng




Ban đêm, Đàm Liễu đưa Chiên Nhi đi ngủ.

“Phụ thân làm sao?”

“Không phải, phụ thân không uống rượu, cũng không có đổi con lấy tiền! Đó là, đó là con tưởng cha đang thương xót con, cho nên gạt người... Con xin lỗi.”

“Phụ thân rất thương Chiên Chiên, trước đây con không thích ăn cơm, đều là do phụ thân đút cho con ăn từng muỗng đó.”

“Nhưng, mỗi tháng phụ thân sẽ phải đến ở chỗ của Bạch Túc ca ca vài ngày, có một lần con bị bệnh tới gõ cửa nhưng phụ thân không chịu ra mở, con đau lòng lắm.”

“Bạch Túc sao?”

“Đúng vậy, từ khi con sinh ra đã thấy huynh ấy ở biệt viện rồi. Huynh ấy rất đẹp, nhưng con sợ huynh ấy, bởi vì khi không có phụ thân huynh ấy sẽ lấy kim đâm con, sợ lắm hức.”

Chiên Nhi mếu máo, nhưng ngay lập tức vui vẻ trở lại rồi ôm lấy tay Đàm Liễu.

“Sau nay con sinh bệnh cha ôm con một cái có được không ạ?”

Đàm Liễu hôn nhẹ lên khuôn mặt bé con: “Được chứ.”

—— Cậu nhóc lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Trong màn đêm, cõi lòng Đàm Liễu lạnh lẽo từng chút một.

Ở biệt viện, mỗi tháng đều đi mấy ngày, còn là thanh niên xinh đẹp.

Có gì khác kia chứ? Thay một con chim mới nuôi ở trong lồng, rồi chợt nhớ tới con lần trước đã bay trốn đi, nhớ mãi không quên.

Đợi đến khi hao tâm tổn sức đưa nó trở về, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ lại cảm thấy ngu ngốc vô vị mà thôi.

Hắn muốn cậu sung sướng thì phải làm trò chơi cho hắn, nhưng lại chưa bao giờ để ý rằng con chim lặng lẽ yêu hắn kia có thể đổ máu hay không, có thể đau lòng hay không.

...

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tiết Lan Hạc gõ cửa phòng Đàm Liễu. Hắn thấy Chiên Nhi còn đang ngủ bèn nhẹ giọng gọi cậu ra ngoài.

“Tiểu Đàn, hôm qua là ta suy nghĩ không chu toàn, xin lỗi... Nhưng ta tuyệt đối không có ý khinh thường gì cả.”

“Em với ta đã có Chiên Nhi, cho dù em coi ta là gì đi chăng nữa thì Tiết Lan Hạc ta đã sớm coi em là bạn đời duy nhất.”

“... Đúng rồi, mỗi ngày Chiên Nhi đều phải uống thuốc, không thể ăn đường, em nhớ chú ý nó.”

“Thằng bé có hơi kén ăn, đôi khi con không ăn cơm em có thể nấu chút cháo bí đỏ cho nó.” Nom rất mực chung tình.

“Còn có, cái lắc tay này thằng bé đã đeo từ khi sinh ra, dùng tránh ma quỷ. Trước kia bởi vì giả vờ đáng thương cho em xót lòng nên để lại Thiên Cơ Các không mang đến, bây giờ ta đưa cho em, phiền em đưa lại cho nó.”

Đàm Liễu nhìn chiếc vòng bạc tinh xảo, móc khóa trường mệnh kia trong mắt cậu lại dần dần biến thành xiềng xích vàng vòng trên chân con chim ngày hôm qua...

—— “Mỗi tháng phụ thân sẽ phải đến ở chỗ của Bạch Túc ca ca vài ngày, có một lần con bị bệnh tới gõ cửa nhưng phụ thân không chịu ra mở...”

—— “Đúng vậy, từ khi con sinh ra đã thấy huynh ấy ở biệt viện rồi.”

—— “... Nếu ngươi đã ăn sáo của ta thì học lại điệu bộ của nó đi, đến đó chổng ngược xuống rồi hót vài câu cát tường cho ta nghe xem.””

—— “Ta cảm thấy vui vẻ thì sẽ thả ngươi đi.”

...

“Tiểu Đàn, ta đi đây, chờ làm xong lại đến...”

“Xin Tiết các chủ không cần đến nữa.”

Đàm Liễu cúi đầu.

“Ngươi có cuộc sống vui vẻ của người, Đàm Liễu ta không xứng tham dự.”

“Mấy năm nay Chiên Nhi đi theo ngươi cũng chẳng tốt tí nào...”

Trong thoáng chốc ấy, thật ra trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Tiết các chủ cúi người kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bé con; là những lần thổi cơm cho nguội bớt sau đó tự mình thử rồi mới dám đút cho đứa nhỏ; là mới vừa rồi cẩn thận dặn dò cậu cho thằng bé uống thuốc đúng giờ...

Nhưng cuối cùng lại dừng tại hai chữ “Biệt viện”, dừng tại ánh mắt lạnh nhạt xem trò vui khi nhìn vào mặt cậu nhiều năm trước, còn có bóng đêm vô tận trước mặt và mùi máu tươi nồng nặc....

“Ngươi vốn không xứng làm phụ thân của nó...!”

Đàm Liễu đè thấp giọng thốt ra những lời này.

Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, đối diện với hai mắt của Tiết Lan Hạc.

———Thế nhưng lần này cậu lại thấy được sự đau khổ trong đó.

“Tiểu Đàn... Mấy năm nay, ta thật sự đã cố gắng hết sức...”

Cánh của trước mắt khép lại, khoảng trời lại trở về sự yên tĩnh của sáng sớm.

Tiểu Đàn dựa lưng vào cửa che mặt cười đến nỗi nước mắt chảy dọc xuống.

Nỗi uất hận và cay đắng vì một mảnh tình si ba năm trước bị phản bội như được trút bỏ hết theo những lời kia, cậu cảm thấy rất hả hê, nhưng cũng rất đau đớn.

Tiết Lan Hạc im lặng đứng trước cửa trong chốc lát, cuối cùng đặt lắc tay nho nhỏ vào trong một chiếc lá rơi ở trước cửa, sau đó rời khỏi.

Hắn một thân một mình đi trên đường xuống núi, khinh công không thể sử dụng, cho nên từng bước chân đi rất chậm.

Bỗng nhiên từ ngực truyền đến trận đau cuồn cuộn, Tiết Lan Hạc nắm lấy lan can, nghiêng đầu nôn ra ngụm máu tươi to tướng.

- Hết chương 17 -

Cố lên, hai chương nữa là sum vầy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.