Các chủ trơ mắt nhìn Tiểu Đàn ngã xuống, hắn nhìn Tiểu Đàn nằm rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích bèn giả vờ bình tĩnh nói với đệ tử bên cạnh: “Đi xem hắn xảy ra chuyện gì.”
Đệ tử nói: “Thưa Các chủ, hắn hộc máu rồi, cả đầu và chân đều bị chảy máu.”
Sắc mặt Các chủ thay đổi.
Lúc hắn cất bước đến bế Tiểu Đàn lên chợt nhận ra cơ thể Tiểu Đàn nhẹ vô cùng, như thể trong lòng hắn chỉ là một con thỏ bệnh tật mềm như bông vậy. Ngay sau đó hắn lập tức nhận ra tay mình đã vấy đầy máu, đều là máu chảy ra từ trong cơ thể của Tiểu Đàn.
...
Ngoại phòng ngủ, Các chủ hỏi thăm đại phu về tình trạng của Tiểu Đàn.
Đại phu vừa rửa sạch vết máu trên tay vừa đáp: “Thể chất của tiểu lang quân quá suy yếu, bây giờ lại bị va đập dẫn đến phần đầu bị thương, cả khí và huyết đều cạn kiệt, suýt chút nữa đã sảy thai.”
Các chủ ngây người: “Ngươi nói em ấy... Cái gì? Cái gì mà sảy thai?”
Đại phu cũng có chút giật mình mà nói: “Ngài không biết chuyện này sao? Cơ thể cậu ấy đặc thù... Vậy chắc là bị kẻ nào đó phản bội rồi ức hiếp mới phải giữ bí mật này rồi.”
“Nếu là như vậy thì chờ sau khi cậu ấy tỉnh dậy Các chủ hãy hỏi cậu ấy xem có muốn giữ đứa nhỏ này lại không, dù sao cũng chảy nhiều máu đến vậy, khó mà nói chắc được đứa bé có thể khỏe mạnh được hay không...”
Lòng Các chủ có hơi loạn.
Tiểu Đàn không phải tham ăn cũng không phải lười biếng mới “Béo phì.”
Trong Nội Các cho dù là một con ngựa mẹ hoài thai thì mã phu còn phải cho thêm ngũ cốc nguyên chất, mà hắn thì lại đi cắt xén thức ăn của Tiểu Đàn, để cậu có muốn ăn thêm một cái màn thầu cũng là hy vọng xa vời.
Hắn thầm nghĩ, chờ sau khi Tiểu Đàn tỉnh lại, hắn sẽ bồi thường cho cậu, sẽ thưởng cho cậu những thức điểm tâm hay đồ ăn mà cậu thích nhất.
Nếu cậu nguyện ý sinh đứa nhỏ ra thì bất kể có khỏe mạnh hay không hắn đều có thể cho nó một danh phận chính thức.
... Nhưng mà Tiểu Đàn vẫn không chịu tỉnh.
Vải trắng trên đầu cậu cứ thay hết lần này đến lần khác, miệng vết thương trên trán cũng đã bắt đầu kết vảy, nhưng cậu vẫn không tỉnh.
Sau đó Các chủ có hỏi thăm về sinh hoạt trong thiên viện nơi Tiểu Đàn bị đuổi ra ở.
Bếp nữ nói rằng: “Các chủ đã dặn là không được cho hắn thêm đồ ăn nên mỗi ngày phòng bếp chỉ phát cho hắn một bữa cơm trưa, nhưng cũng không dám cho hắn thêm, có một cái màn thầu và một đĩa rau xanh. Ban đầu hắn ăn ngấu nghiến như vũ bão vậy, rồi đến nữa đếm có đến đây vài lần muốn xin thêm nửa cái bánh, nhưng bọn tôi không dám cho vì ngài chưa ra lệnh, lúc sau tôi thấy hắn bắt đầu ăn bằng nước lạnh, có lẽ màn thầu đã thấm vào bụng nên đói rồi.”
Đệ tử giặt quần áo thì nói: “Tiểu Đàn làm việc rất là nghiêm túc, nhưng hình như là khát nước lắm, giờ nghỉ nào cũng đi đến cạnh giếng múc nước uống hết.”
Tạp dịch quét sân lại thưa: “Hắn ranh lắm, hồi đầu quét thì cũng làm bộ làm tịch ra sức làm, nhưng chưa được hai ngày là đã giả vờ đau bụng, còn ra dáng mà nằm sấp luôn xuống đất ói rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều là nước trong. Ai mà tin chứ! Chỉ có nước là đã ngậm sẵn nước trong miệng rồi giả bệnh thôi!”
Gã sai vặt ở cùng một viện thì lại nói: “Đâu có gì lạ đâu? Thật ra thì cũng không phải là không có... À, tháng trước cái ngày mà bạn của ngài đến đây hắn có đi tìm ngài, lúc đi thì trông vui vẻ lắm, nhưng khi về thì héo queo. Ngày hôm đó cũng không kịp ăn bữa trưa... Nên đêm đến tôi đều nghe thấy hắn thì thầm rên đói bụng.”
Ngày mà bạn hắn tới ư?
Nhưng ngày đó Các chủ nào có thấy Tiểu Đàn đâu.
Ngày đó cái người bằng hữu quen thói phong lưu của hắn ngỏ ý muốn mang Tiểu Đàn về làm sủng vật, hắn tìm lý do nói Tiểu Đàn không được, có con sáo kia nếu mà gã thích thì có thể tặng cho gã, nhưng lúc ấy hắn nói thế nào nhỉ?
“Thỏ biết nhào lộn thì thiếu gì đâu, cơ mà con sáo vừa biết chổng ngược vừa biết nói này chẳng phải thú vị hơn con thỏ kia nhiều sao?”
Cậu nghe được ư?
Dáng vẻ Tiểu Đàn quỳ gối trước mặt hắn cúi đầu nói: “Các chủ, xin người để ta rời khỏi đây đi...” vẫn còn rành rành trước mắt.
Nội tâm của Các chủ bỗng có hơi nôn nao bất an.
Hắn ngồi trước giường Tiểu Đàn, mái tóc dài của người trên giường rối tung, khuôn mặt nhỏ tái nhợt. Trước đây vì để tiện tập võ mà Tiểu Đàn thường búi một nhúm tóc cao lỏng lẻo, khi cậu nhảy lên thì búi tóc cũng lung lay trông vô cùng đáng yêu. Song mái tóc đen kia lúc này đã hơi khô và có hơi ngả vàng rồi.
Đại phu nói đứa nhỏ trong bụng Tiểu Đàn đã được ba tháng, hắn là bắt đầu hiện rõ rồi, nhưng cậu lại quá gầy đi, nên bé con cũng không lớn mấy, chỉ khi nằm yên một chỗ thì mới thấy nhô ra được một đường cong nhỏ hết sức đáng thương.
Đây là đương nhiên rồi, đứa nhỏ này được Tiểu Đàn miễn cưỡng nuôi lớn bằng màn thầu và rau xanh, thế mới bé chẳng khác gì con thỏ cả.
Bất tri bất giác Các chủ đã đặt tay lên trên đó, bé con bên trong dương như bị hắn dọa sợ mà khe khẽ run run.
Trong đầu hắn chợt vang lên câu nói của đại phu: “Chảy nhiều máu đến vậy, khó mà nói chắc được đứa bé có thể khỏe mạnh được hay không.”
Hắn nhắm hai mắt lại.
Lúc mở ra lần nữa lại ngoài ý muốn mà đối diện với một ánh mắt.
Các chủ kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Đàn, em tỉnh rồi?”
Nhưng mà Tiểu Đàn trông có vẻ còn đang mơ màng, giọng cậu đứt quãng ngập ngừng: “Tiểu... Đàn, tỉnh?”
Trong lòng Các chủ có một loại cảm giác quái dị dâng lên, hắn hỏi Tiểu Đàn: “Có muốn uống nước không?”
Tiểu Đàn lại lúng túng lặp lại: “Có muốn uống nước không?... Có muốn uống nước không?”
Chẳng mấy chốc Các chủ đã căn dặn nhà bếp chuẩn bị nào là thức ăn điểm tâm chất đầy cả một bàn. Hắn bưng chén cháo gà mà Tiểu Đàn thích ăn nhất lên tự mình đút cho cậu.
Có điều môi Tiểu Đàn cứ mím chặt lại, cứ ngây ngốc mà nhìn hắn. Dạ dày của cậu bắt đầu réo to, nhưng lại chẳng chịu há miệng ăn.
Có cố gắng thử cách mấy cũng không có kết quả nên chỉ đành từ bỏ, cuối cùng Các chủ đút cho Tiểu Đàn uống chút nước ấm rồi lại dìu cậu nằm xuống ngủ.
Đêm đó Các chủ đang ngủ ở gian ngoài thì bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng sột soạt. Hắn nhẹ nhàng bước vào, đập vào mắt là Tiểu Đàn đang co ro bên bệ cửa sổ lấy một đống thức ăn cho chim trong lồng chim.
Thân hình nhỏ gầy hơi khom lưng, phần bụng hơi phình ra dính đầy những mảnh vụn. Những đầu ngón tay và má hóp của Tiểu Đàn đều vươn đầy lớp trấu ẩm ướt... Trông cậu hình như rất đói, còn nhét cả một họng thức ăn cho chim vào miệng rồi chưa kịp nhai là đã nuốt chửng hết cả.
Các chủ nhào tới bắt lấy tay cậu trách mắng: “Em đang làm cái gì vậy hả?”
Tiểu Đàn bị hắn hù sợ đến mức cả người đều run bắn lên, ngay sau đó cậu lập tức quỳ xuống, ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn tròn ngấn nước nhìn Các chủ rồi run giọng lặp lại: “Em... Đang làm cái gì vậy... Em đang làm... Cái gì vậy...”
Các chủ bỗng dưng nghe hiểu được, Tiểu Đàn đây là đang xin lỗi, cậu đang xin tha, nhưng dường như cậu không thể nói được.
Ngày hôm ấy hắn ép Tiểu Đàn học tiếng chim kêu, Tiểu Đàn rất ngoan, cậu ghi nhớ hết những lời cuối cùng kia của hắn.
- Hết chương 2 -
Nhiều chỗ tui để xưng hô gọi Tiểu Đàn của ngôi thứ 3 có hơi loạn nên thống nhất là ai gần gũi với Tiểu Đàn là “Cậu ấy”, còn xa lạ thì “Hắn” nha.