Tiểu Đàn

Chương 6: Chương 6: Ngoài ý muốn




Ba ngày sau Các chủ khởi hành đi xa.

Trước khi đi hắn giao việc chăm sóc Tiểu Đàn cho một đệ tử.

Đệ tử ấy tên là Lê Triều, tính tình có chút ngỗ ngược, năm nay hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tiểu Đàn đã gọi cậu là “Tiểu Sư Nương”, thế là ngày cũng cứ kêu Tiểu Sư Nương ơi Tiểu Sư Nương à.

“Tiểu Sư Nương người bao nhiêu tuổi vậy? Hình như còn nhỏ hơn con nữa?”

“Tiểu Sư Nương ơi tên của người là lấy theo chữ gì vậy?”

“Tiểu Sư Nương trong bụng người thật sự có em bé luôn ư? Con có thể sờ nó được không?”

Ngay từ đầu Tiểu Đàn có hơi sợ y, lúc nào cũng trốn tránh y. Nhưng sau khi Lê Triều rất cố gắng mà khen ngợi nhiều lần rằng “Tiểu Sư Nương đan bướm thật là đẹp mắt” thì Tiểu Đàn lại vui vẻ cười rộ lên rồi còn tặng cho y một con đan bằng cỏ be bé. Dạo gần này cậu đã tặng những thứ đồ mà mình tết được cho người khác không ít rồi.

Nhưng cậu lại không đem con hạc bằng cỏ trước sân tặng đi mà đặt nó trên đầu giường. Sắc xanh biếc đã dần dần chuyển sang màu vàng, mỗi ngày của Tiểu Đàn đều trôi qua hết sức hỗn loạn, cũng không biết khi nào Các chủ mới trở lại.

Chim nhỏ bảy tháng tuổi mấy ngày nay dường như cũng phát triển lớn hơn chút ít, có lẽ kích thước cũng được cỡ hai quả dưa nhỏ. Vào những lúc Các chủ ôm Tiểu Đàn mỗi ngày xoa xoa cho nó đều có trò chuyện với nó. Còn bây giờ khi mà Tiểu Đàn một mình mang nó đi phơi nắng trông lại có vẻ quá mức yên lặng.

Lê Triều có hỏi cậu bé con này tên là gì, Tiểu Đàn cố moi trí nhớ nữa ngày mới phát ra hai tiếng: “Chiên Chiên.”

Hình như Các chủ từng gọi cái tên này rất nhiều lần thì phải.

Hai chữ đó thật sự rất rất phức tạp.

Tiểu Đàn cũng chẳng nhớ rõ chúng nó viết như thế nào, thôi thì chờ Các chủ trở lại cậu sẽ biết thôi.

...

Một tháng cũng không quá dài, cứ ba ngày chim bồ câu lại đưa tin của Các chủ về một lần, Lê Triền lập tức đọc cho Tiểu Đàn nghe. Tiểu Đàn không thể nhớ hết hoàn toàn những chuyện được nói trong thư, nhưng cậu luôn thích nghe mấy câu tâm tình nhớ thương ở cuối thư.

Hôm nay là cách ba ngày lần nữa, từ sáng sớm Tiểu Đàn đã bắt đầu háo hức mong chờ Lê Triều tới đọc thư.

Nhưng mà Lê Triều cứ luôn nói không có.

Lại qua một ngày, ánh mắt của Lê Triều khi nhìn Tiểu Đàn đã có hơi tránh né.

Rồi lại qua thêm ba ngày nữa, vẫn chẳng có lấy một phong thư.

Tiểu Đàn nóng cả ruột gan, cậu cầm vài phong thư mà chỉ được gửi cho mỗi Lê Triều xem. Lê Triều lại ấp úng nói mấy lời mơ hồ. Nhưng chiều hôm ấy cuối cùng y cũng đọc thư cho Tiểu Đàn nghe. Lá thư kia dường như là ngắn nhất từ trước đến nay, song khi Tiểu Đàn nghe được những lời quen thuộc ở cuối thư thì cũng đã an tâm.

Nửa tháng cuối trôi qua nhanh chóng, ước chừng cũng đã đến gần ngày Các chủ quay về, nhưng tin tức lại bị cắt đứt một lần nữa.

Sau giờ cơm chiều của ngày hôm đó, Lê Triều đang ở bên cạnh trông Tiểu Đàn viết chữ thì bỗng bị người khác kêu ra ngoài.

Ở ngoài sảnh, đệ tử phụ trách truyền tin nói cho y biết Các chủ bây giờ đang ở biệt viện dưới chân núi trị thương, trước khi hôn mê có dặn dò rằng việc này tạm thời không được cho Tiểu Đàn biết, hắn sợ dáng vẻ tiều tụy của mình lại dọa người ta sợ.

“Nếu trong Các không lừa gạt được thì cứ lấy tứ sư huynh có dáng dấp tương tự với Các chủ tạm hóa trang thành Các chủ để giấu cho qua tình huống cấp bách này trước đã.”

Lê Triều lo lắng sốt vó: “Vậy thương tích của sư phụ thế nào rồi?”

Đệ tử thở dài: “Vốn dĩ là không đáng ngại nhưng vì để lấy dược liệu, mà đã giao kèo với sư thúc... với hộ pháp Ma giáo kia... Bị trúng vài kiếm, đã nửa tháng qua mà vết thương trên người vẫn chảy máu mỗi ngày không thể nào khép miệng được, không biết có phải trúng độc gì hay không, nhưng quả thực có hơi nguy hiểm... Quái Y kia vẫn đang theo dõi. “

Lê Triều còn chưa kịp đáp lời thì lại thấy ánh mắt của đệ tử kinh ngạc nhìn ra sau lưng mình, y bèn vội vàng quay đầu lại.

“Tiểu Sư Nương?! Người, sao người lại đi theo ra đây...”

Chỉ thấy Tiểu Đàn sốt ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi nhưng lại không thể nào nói chuyện bình thường được mà chỉ có thể hết chỉ vào mình lại chỉ ra hướng đến dưới chân núi: “Đi, Lan Hạc, đi!”

Cái này khiến Lê Triều nhìn mà thấy sầu muôn phần. Về tình thì y cũng muốn mang Tiểu Đàn đi xuống núi nhưng lời sư phụ lại không thể làm trái được.

Cuối cùng chỉ khi y đồng ý chờ đến sáng mai sẽ dẫn cậu đi thì mới dỗ được người nọ trở về ngủ.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Lê Triều đã ngủ say ở gian ngoài thì Tiểu Đàn đột ngột mở bừng mắt.

Đúng như lời Các chủ từng nói, cậu đã từng học qua diễn xiếc linh tinh nên động tác cả người đều mang theo sự uyển chuyển nhẹ nhàng của người đã luyện võ khinh công, kể cả có vác theo một con chim nhỏ trong bụng thì đối với chuyện trèo qua bờ tường vẫn chẳng hề khó khăn.

Tiểu Đàn nhớ rõ biệt viện dưới chân núi, lúc trước khi gánh hát của cậu vừa được Các chủ mới tới hiến nghệ đã từng dừng chân ở lại chỗ đó.

Đêm đầu xuân hơi se lạnh, bậc đá và đường núi đều ướt đẫm những sương trơn trượt khó đi, Tiểu Đàn bước từng bước vô cùng cẩn thận, trong lòng chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến một người.

Lần cuối cùng cậu đặt chân lên những bậc thang này là khi cậu đi theo gánh hát lên núi, nhìn người dẫn đường phía trước, cả người cậu nhẹ nhàng phóng nhanh như chớp, chưa tới một canh giờ đã tới.

Lần này lại bước lên những bậc tam cấp giống như vậy, là con đường xuống núi, chân bước tập tễnh, cô đơn chiếc bóng, mất hết cả đêm...

Đến rạng sáng cuối cùng Tiểu Đàn cũng run rẩy giơ tay mở hai cánh cửa kia ra.

Trán và đầu gối cậu đều bị bầm đỏ hết lên, quần áo phơi ngoài không khí đã ướt đẫm sương núi, cậu lạnh đến cả người run bần bật, chỉ có mỗi chân là không phải do lạnh mà là do đã vô lực đến độ có tiến thêm một bước cũng chẳng hề gì.

Khoảnh khắc cánh cửa thứ hai mở ra, Tiểu Đàn cảm thấy cả người mình hình như đã ướt sũng, chim nhỏ lặng lẽ đi cùng cậu suốt cả đêm bỗng như tỉnh lại giữa cơn mơ mà làm ầm làm ĩ lên.

Ý thức của Tiết Lan Hạc đang hỗn loạn trôi nổi dưới tác dụng của độc tính và dược tính, nhưng đột nhiên dường như hắn nghe thấy rất rõ một giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

Hắn cố hết sức mở mắt ra, đập vào mắt là Tiểu Đàn đang ngồi trượt dần xuống bên cạnh cửa.

“Lan Hạc... Đau... Quá...”

Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nhiều máu đến vậy chảy ra từ trong cơ thể Tiểu Đàn.

- Hết chương 6 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.