Diệp Thiên im lặng, hết sức im lặng. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến trường hợp này. Bất quá biết được đáp án cũng khiến Diệp Thiên cảm thấy dễ chịu hơn. Hiện tại Chu Tử Uyển có lấy ra một món siêu cấp thần khí có uy lực khai thiên tích địa hắn cũng sẽ không bất ngờ.
Năm đó Diệp Chấn bỏ rất nhiều thứ vào bên trong mười hệ thống. Nhưng ngoài hắn ra, không ai biết hệ thống nào có thứ gì. Đặc biệt là hệ thống thứ mười khác biệt hoàn toàn so với chín hệ thống ban đầu. Mặc kệ, Chu Tử Uyển có hệ thống đối với hắn cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, miễn là nó không ban bố nhiệm vụ gì ảnh hưởng đến hắn là được.
Đáng tiếc, lần này mọi chuyện không theo ý Diệp Thiên mong muốn. Hệ Thống Bồi Dưỡng Nữ Thần do Diệp Chấn tạo ra là để hoàn thành ước mơ dang dở của hắn. Bản thân Diệp Chấn biết đời này mình đã xong trong tay Tần Khuynh Mộng, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm lên người Diệp Thiên. Ban đầu Diệp Chấn không trực tiếp ném hệ thống thứ mười vào cổng không gian là vì muốn đưa nó cho Diệp Thiên, để nhi tử của hắn tự tìm ra mục tiêu. Không ngờ còn chưa nói xong đã bị Tần Khuynh Mộng phát hiện, để tránh nàng hủy nó đi, Diệp Chấn chỉ còn cách ném hệ thống vào trong một vết nứt không gian.
Diệp Thiên đi đến thế giới này, Hệ Thống Bồi Dưỡng Nữ Thần cũng xuất hiện tại đây, tất cả chỉ có thể nói là duyên phận. Chu Tử Uyển mời Diệp Thiên đến buổi hòa nhạc, nàng cố ý để để hắn lên biểu diễn, tất cả đều là nhiệm vụ do hệ thống giao cho. Khi Diệp Thiên xuất hiện, hệ thống sẽ tự động cảm nhận được và đưa ra các nhiệm vụ xoay quanh hắn. Diệp Chấn có thể không phải là một phụ thân tốt, nhưng khả năng sáng tạo của hắn vẫn luôn được đánh giá là người đứng đầu Thần Giới.
Thấy biểu cảm của Diệp Thiên trở lại bình thường, tài xế liền đưa cho hắn một tờ báo:
- Diệp Thiên thiếu gia, ngươi nổi tiếng.
Tài xế này gọi là Mã Anh, cùng họ với quản gia Mã Đức Hùng, người làm trong trang viên của Tần Khinh Tuyết. Hắn quen gọi Diệp Thiên là thiếu gia, nói qua vài lần cũng không đổi được nên liền mặc kệ. Diệp Thiên nhận lấy tờ báo, bên trên hiện rõ tiêu đề với một dòng chữ lớn:
- Zefer: “Chuyến đi này tràn ngập sự kinh hỉ nhưng cũng đầy tiếc nuối”.
Đây là một bài phỏng vấn của thế giới thập đại dương cầm gia Zefer. Hắn nói tại buổi hòa nhạc lần này gặp được hai vị thiên tài, tấu lên hai nhạc khúc động lòng người. Tiếc nuối chính là không gặp được vị còn lại để giao lưu trao đổi âm nhạc.
Ngoài ra, các trang khác của báo cũng xoay quanh hai nhạc khúc của Diệp Thiên và Chu Tử Uyển, tất cả đều dùng chung một chữ: kinh điển. Có cả nhận định của các vị đại sư khác về Diệp Thiên cùng Chu Tử Uyển. Danh tiếng bọn hắn không bằng Zefer nhưng cũng rất nổi danh trên trường quốc tế. Thậm chí vài người cho rằng hai nhạc khúc này có thể ghi lại vào sách giáo khoa cao cấp để giảng dạy cho sinh viên học viện âm nhạc.
Đây là một tờ báo chuyên về âm nhạc, buổi hòa nhạc này lại là một trong những sự kiện lớn nhất của năm nay. Bọn hắn dành nguyên một kỳ để nói về chuyện này cũng không có gì lạ. Thương Huyền Quốc xuất hiện hai vị thiên tài được công nhận, đây là một sự kiện rất đáng chú ý. Dù sao trước nay Thương Huyền Quốc cũng không nổi trội về phương diện này. Nhắc đến điện ảnh người ta sẽ liên tưởng đến Vũ Quốc, còn âm nhạc thì là Thiên Âm Quốc. Có đến bốn trong số thập đại dương cầm gia xuất thân ở nước này. Còn Thương Huyền Quốc thì không có một ai, kể cả trong suốt chiều dài lịch sử.
Chỉ bằng một nhạc khúc, vài bài phỏng vấn, danh tiếng của Diệp Thiên một lần nữa tăng vọt. Vài tờ báo nhanh chóng điều tra ra hắn là diễn viên chính của bộ phim Nhất Thế Vô Song sắp khai máy, quy tụ dàn diễn viên, khách mời đình đám. Danh tự Diệp Thiên được đẩy lên đầu đề tìm kiếm trên các trang mạng giải trí.
Tiện tay ném tờ báo sang một bên, Diệp Thiên chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Hắn cần danh tiếng sao? Không cần, chẳng có tác dụng gì? Danh tiếng có thể kiếm ra tiền? Có thể, nhưng là ta cần tiền sao? Ăn bám bạch phú mỹ có gì không tốt. Ngươi nói một năm kiếm được mấy trăm triệu? Ta ngửa tay nói một câu liền có. Thậm chí không cần ngửa tay, Tần Khinh Tuyết đã sớm cho hắn một cái thẻ tín dụng thanh toán không hạn mức. Tóm lại, Diệp Thiên làm diễn viên là vì đam mê, muốn tìm thử thách, chưa từng quan tâm đến danh vọng hay tiền bạc. Thứ này có cũng được, không có cũng chẳng sao, đừng tạo ra phiền phức cho hắn là tốt rồi.
Diệp Thiên để Mã Anh chở mình về nhà, trên đường đi hắn nhận được điện thoại của Vương Lỗi. Vị quản lý này sổ ra một tràn, nói những lời như chúc mừng Diệp Thiên sáng tác được một khúc nhạc kinh điển, danh tiếng tăng vọt, thậm chí có cả người hâm mộ. Sau cùng chính là có khá nhiều phóng viên muốn phỏng vấn riêng Diệp Thiên, một vài chương trình âm nhạc muốn mời hắn đến. Diệp Thiên không chút do dự từ chối tất cả. Nói đùa, phỏng vấn có lợi ích gì? Tham dự chương trình âm nhạc có lợi ích gì? Không có, ở nhà chơi Vùng Đất Thần Thánh còn có ý nghĩa hơn.
Diệp Thiên không phải một minh tinh hợp cách. Mục đích của hắn khác xa những nghệ nhân bình thường nên cách xử lý tình huống cũng có sự khác biệt rất lớn. Xe về đến trang viên đã gần một giờ chiều. Diệp Thiên đi vào thì thấy Tần Khinh Tuyết đang ngồi trong phòng khách. Tần Khinh Tuyết là người đứng đầu tập đoàn Quang Diệu, lại thêm các hạng mục nghiên cứu đặc biệt cùng chức vụ cố vấn quân đội gì đó, nàng là người rất bận rộn. Vì vậy chỉ cần mỗi khi thấy Tần Khinh Tuyết có thời gian ngồi ở phòng khách uống trà, Diệp Thiên liền biết nàng có việc muốn nói với mình. Hắn chủ động ngồi vào vị trí đối diện cười nói:
- Thế nào? Đã nói chuyện xong với gia gia của ngươi?
Tần Khinh Tuyết lắc đầu:
- Hắn rất kiên quyết trong chuyện này, ta không khuyên được.
Diệp Thiên đã sớm đoán được nên không mấy bất ngờ:
- Cũng không có vấn đề gì. Thay ta báo lại với hắn, bất kể hắn muốn làm gì cũng phải chuẩn bị tinh thần nhận lãnh lấy hậu quả.
Tần Khinh Tuyết bất ngờ nhìn thẳng vào Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, hi vọng ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi có phải Diệp Thiên của Diệp gia năm xưa hay không?
Diệp Thiên dứt khoát lắc đầu:
- Không phải.
Tần Khinh Tuyết thở ra một hơi, nàng lựa chọn tin tưởng Diệp Thiên. Hắn đã nói không phải thì chắc chắn là không phải.
- Ta nghe nói ngươi chỉ tham gia buổi họp báo vào cuối tuần sau, từ chối những hoạt động tuyên truyền khác?
- Không có hứng thú.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);
- Như vậy mấy ngày tiếp theo ngươi hẳn là tương đối rảnh rỗi. Ta có một việc cần nhờ ngươi hỗ trợ.
- Ồ, là việc gì?
- Vừa khai quật được một lăng mộ cổ tại cánh rừng phía Bắc Hoàng Sơn. Dựa vào văn tự thì hẳn là vào triều đại Hạ Minh, tức là cách đây khoảng mười tám ngàn đến mười sáu ngàn năm. Đây là triều đại tràng ngập nhiều sắc thái truyền kỳ nhất, các ma thuật sư xuất hiện khắp nơi, cũng là tiền thân của Tu Đạo Giả hiện tại. Lăng mộ này có diện tích rất lớn, bên trong chắc chắn ẩn chứa nhiều cạm bẫy nguy hiểm cũng như bảo vật. Thông thường bọn ta sẽ cử Tuyên Võ thúc thúc lĩnh đội thăm dò, nhưng hắn lại bị ngươi đánh trọng thương…
Diệp Thiên gật đầu:
- Là đi trộm mộ?
- Chúng ta đường đường chính chính…
- Chủ nhân của ngôi mộ có cho phép sao?
Tần Khinh Tuyết cứng miệng. Tuy sự kiện này có thể lấy danh nghĩa chính phủ để tránh tai tiếng trộm mộ, nhưng hiểu theo một góc độ nào đó thì đúng là như vậy.
Diệp Thiên cũng khộng muốn để nàng khó xử:
- Cũng không có chuyện gì lớn, ngươi để người đưa ta đến đó là được.
- Ta đã sắp xếp cho ngươi một người dẫn đường có kinh nghiệm đáng tin cậy.
- Ai?
- Lý Mộ Vũ.