Tiêu Dao Lục

Chương 13: Chương 13: Gia vị




Mỗi người chỉ được mang theo hai vật phẩm, Diệp Thiên ngoài thanh dao găm lại mang thêm cả một túi đồ to, cái này không được hợp lệ cho lắm. Kể cả thân phận của hắn không tầm thường, nhưng làm thế này chẳng khác gì tự hủy đi chiêu bài của chương trình. Mọi người còn đang muốn mở miệng khuyên nhủ, bên ngoài đã vang lên âm thanh:

- Các vị khán giả, sau cùng chính là phòng khách mời bí mật. Như đã tiết lộ từ trước, nhóm cuối cùng này chính là tập hợp các minh tinh nổi danh như đã bình chọn kỳ trước. Nhưng bọn hắn là ai…hiện tại sẽ được tiết lộ.

Một nam nhân dung mạo anh tuấn vui vẻ mở cửa bước vào. Theo sau hắn là hai nam nhân mặc đồ quân đội cùng một người to béo đang vác máy quay phim trên vai. Máy quay vừa tiến vào, trên các kênh mua bản quyền phát trực tiếp liền nóng lên, số lượng người xem tăng với tốc độ chóng mặt:

- Đại Lãng, không ngờ lại là hắn. Ta còn tưởng hắn đang ở Vũ Quốc bận rộn tổ chức trình diễn a.

- Trình diễn có gì tốt, Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo một năm chỉ có hai lần, chất lượng lại cao. So với những show trình diễn kia tốt hơn nhiều.

- A, Lâm Liễu Liễu, năm đó nàng là thần tượng của ta, không ngờ nửa đường lại bỏ đi theo một tên khôn. Liễu Liễu cố lên, ta ủng hộ ngươi.

- Minh Hạo ca quá đẹp…

- Uyển nhi, thì ra ngươi trốn nhà đi tham dự chương trình này để ta phòng không giường trống. Ta nhất định sẽ báo với mẹ vợ…



Thuần một sắc náo nhiệt, thỉnh thoảng có vài người chú ý đến Diệp Thiên hỏi thăm hắn là ai nhưng rất nhanh bị số lượng bình luận khổng lồ nhấn chìm. Nam nhân dẫn chương trình tiếp tục nói:

- Được rồi, không để các ngươi đợi lâu, tiếp theo đây sẽ là kiểm tra vật phẩm mang theo cùng một bài phỏng vấn nhỏ cho từng người.

Kiểm tra vật phẩm không có vấn đề, phỏng vấn cũng rất thuận lợi. Bốn người đều có kinh nghiệm và tìm hiểu rõ luật của ban tổ chức, sẽ không chọn thứ gì trái với quy định.

Diệp Thiên được phỏng vấn cuối cùng, nam nhân dẫn chương trình vẫn giữ nụ cười thân thiện:

- Xin chào, cho hỏi ngươi là…

Diệp Thiên cười đáp:

- Ta là Diệp Thiên, diễn viên mới của giải trí Quang Minh.

- Diệp Thiên? Ngươi là nghệ sĩ mới ký kết hợp đồng?

- Phải, vừa mới ký sáng hôm qua. Buổi tối liền nghe tin tham dự chương trình.

Đã phỏng vấn xong bốn người kia, không có nhiều khán giả chú ý đến Diệp Thiên. Bất quá cũng có vài bình luận tỏ ra quan tâm:

- Thì ra là người mới. Được sắp xếp chung nhóm với Minh Hạo và Uyển nhi cùng tham gia chương trình này, xem ra giải trí Quanh Minh đang muốn nâng đỡ hắn.

- Vừa ký hợp đồng liền được tham gia loại chương trình đỉnh cấp này. Ta cảm thấy có tấm màn đen.

- Rất đẹp trai a.

- Đẹp trai thì có ích gì, thế giới này chính là dựa vào thực lực để nói chuyện.

- Kẻ phía trên thật ngu ngốc. Ngươi hỏi ta xinh đẹp có mài ra ăn được không? Ta khẳng định là được.



Nam nhân dẫn chương trình tiếp tục hỏi:

- Diệp Thiên, lần này ngươi sẽ lựa chọn thứ gì để tham dự?

Diệp Thiên tháo thanh dao găm ở ngang hông ra, đặt trên cái túi màu đen. Nam nhân dẫn chương trình tỏ ra nghi hoặc nhưng vẫn ra hiệu cho hai người mặc đồ quân đội tiến đến kiểm tra.

Mở bao da lấy dao găm ra, ánh mắt hai người xoẹt qua một tia kinh dị. Bọn hắn có thể thấy chất liệu của thanh dao găm này cực kỳ tốt, thậm chí vượt xa loại trong quân đội hay sử dụng. Hơn nữa thiết kế vô cùng tiện lợi, độ cứng và sắc bén rất cao lại gọn nhẹ, xem ra là hàng đặc chế có giá trị cực cao.

Dao găm không có vấn đề, tiếp theo là chiếc túi màu đen. Mở túi ra, đập vào mắt bọn hắn là hơn hai mươi chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau. Phân biệt là nước mắm, muối, hạt nêm, dầu ăn, ớt…cùng các loại gia vị hiếm gặp.

Diệp Thiên mỉm cười giải thích:

- Không có gì, chủ yếu là muốn cải thiện bữa ăn một chút.

Những người xung quanh câm nín, khán giả cũng câm nín. Đây là chương trình sinh tồn, cố gắng sống sót là một tháng. Người khác chỉ muốn tìm cách để vượt qua, tên này lại chỉ lo hưởng thụ. Phải biết mỗi nhóm năm người chỉ được chọn mười vật phẩm, mỗi một món phải được tính toán kỹ càng. Những thứ vô dụng này vào giây phút quan trọng có tác dụng gì sao? Hơn nữa rõ ràng chỉ cho phép hai vật phẩm, hắn đây là hơn hai mươi loại a.

- Tên này rốt cuộc đang nghĩ gì, hắn định đi nghỉ mát sao?

- Không được, đây nhất định là thành phần ăn bám. Nếu ngươi hại Uyển nhi phu nhân của ta bị loại, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.

- Người mới thật quá mức…

Bình luận thuần một sắc mắng chửi Diệp Thiên, chỉ tiếc hắn không nghe được. Nam nhân dẫn chương trình bất đắc dĩ nói:

- Diệp Thiên, quy định của chương trình chỉ cho mang theo hai vật phẩm…

Diệp Thiên gật đầu:

- Dao găm và gia vị, vừa đủ hai món.

Gộp hơn hai mươi chiếc hộp lại thành một từ gia vị, đây rõ ràng là gian lận. Nam nhân dẫn chương trình đang muốn nói thêm gì nữa thì hai người mặc quân phục đã nói:

- Thứ này được tính là hợp lệ.

Hắn vừa nhận được lệnh từ cấp trên, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn truyền đạt lại. Nam nhân dẫn chương trình liền gật đầu:

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

- Vậy được, các ngươi chuẩn bị một chút, mười phút sau chúng ta sẽ tập trung tại máy bay, xuất phát đến Hoang Đảo.

Dẫn chương trình mang theo người rời đi, Diệp Thiên liền đeo lại dao găm lên người. Chiếc túi đen có dây đeo, đã qua kiểm tra nên hắn vác nó trên lưng. Chu Minh Hạo bước đến trước mặt Diệp Thiên, nhìn thẳng vào hắn rồi bất ngờ cười to:

- Tiểu Thiên, ngươi thực sự rất thú vị. Ngươi khác chỉ mong sinh tồn càng lâu càng tốt, ngươi chỉ quan tâm đến việc ăn ngon.

Diệp Thiên hơi khó hiểu:

- Chẳng phải chỉ là đi du lịch ở Hoang Đảo một tháng sao? Đi du lịch tất nhiên phải tận hưởng.

Chu Tử Uyển tỏ ra hơi khó chịu:

- Du lịch? Ngươi cho rằng đây là một trò chơi sao? Tuy rằng chưa từng có ai mất mạng, nhưng đã ghi nhận trường hợp có người bị thương rất nặng do bị mãnh thú tấn công hay trúng độc do ăn nhầm thực phẩm nguy hiểm.

Diệp Thiên phất tay:

- Không cần lo lắng vấn đề này, tất cả đều giao cho ta là được.

- Ngươi…

Biết người này có chỗ dựa lớn sau lưng, Chu Tử Uyển cũng không nói nhiều với hắn. Có lẽ tên này chịu khổ một hai ngày xong sẽ chủ động xin rời đi. Nhóm bốn người tuy hơi khó khăn nhưng nếu làm tốt vẫn có thể sinh tồn được. Chỉ là mọi việc vốn đã khó khăn, nay phải gánh vác thêm một cục tạ khiến nàng khó chịu mà thôi.

Đại Lãng hay Lâm Liễu Liều là người từng trải, nội tâm khó chịu nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. Đại Lãng thậm chí phối hợp với Diệp Thiên:

- Tiểu Thiên, vậy phiền ngươi chiếu cố rồi.

Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu:

- Lãng ca, ngươi đã tin tưởng ta như vậy, ta sẽ giúp ngươi giành vị trí dẫn đầu.

Lâm Liễu Liễu bật cười:

- Ngươi thiên vị hắn, vậy còn ta?

- Nhường ngươi thứ hai.



Chu Minh Hạo câm nín, tiểu tử này sẽ không lợi dụng thế lực của Tần Khinh Tuyết để khống chế kết quả chứ? Với năng lực của nữ nhân kia…dường như thật sự có thể a.

Cũng không có gì để thu dọn, mọi người liền tranh thủ tập trung trước trực thăng chuyên dụng. Tại đây, luật lệ của chương trình được phổ biến lại một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.