Ngọn lửa này vừa xuất hiện, bốn bức tượng đá lập tức biến mất. Là vô thanh vô tức biến mất, thậm chí mọi vật quanh đó đều không có bất kỳ sự thay đổi nào. Nếu không phải mặt đá có vài chỗ bị vỡ do thân thể to lớn của chúng di chuyển, rất khó tin là bốn tượng đá này vẫn còn tồn tại cách đây vài giây.
Lý Mộ Vũ chờ đợi hơn một phút, không thấy phát ra âm thanh gì mới hé mắt ra:
- Ngươi…bốn bức tượng đá kia ở đâu?
Diệp Thiên đã sớm thu hồi hỏa diễm, nhún vai đáp:
- Thời gian trôi qua quá lâu khiến bọn chúng hoàn toàn mục nát, ta còn chưa kịp làm gì đã tan thành bụi phấn.
Diệp Thiên chỉ tay vài mấy đám bụi đá do mình vừa tạo ra trong lúc Lý Mộ Vũ nhắm mắt. Giải thích này tuy rất khó tin nhưng lại là cách lý giải duy nhất. Lẽ nào bắt Lý Mộ Vũ chấp nhận rằng hắn không một tiếng động liền khiến bốn bức tượng đá kia bốc hơi?
Lý Mộ Vũ định hỏi thêm gì đó nhưng lại phát hiện ra không biết phải bắt đầu thế nào. Ngoài đáp án này, những câu trả lời khác đều nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng, vẫn là chấp nhận nó thì tốt hơn.
Lý Mộ Vũ bước lại gần Diệp Thiên, đứng đối diện với quan tài:
- Chúng ta có nên mở nó ra?
Diệp Thiên cười đáp:
- Bảo vật ngươi cần đều ở bên trong, có mở hay không là tùy ngươi. Nhưng ta không chắc thứ bên trong sẽ dễ nhìn, cho nên ta sẽ không tham dự.
Diệp Thiên nói xong liền đi đến chỗ đám ma thuật sư. Trên người của những tên này cũng đều là bảo vật cùng Hồn Khí. Khác với những hoạt thi ở những căn phòng khác là dùng thuật pháp hóa đá, đám ma thuật sư này bị một lực lượng khá kỳ dị tấn công. Không chỉ bên ngoài mà toàn bộ huyết nhục, nội tạng cùng xương cốt đều biến thành tượng đá, không có khả năng bất ngờ vùng dậy tấn công. Diệp Thiên không biết nhiều về các chủng loại của Quỷ Tộc, năm đó hắn rất lười đọc những loại thư tịch dạng này. Cho dù vậy, loại ác quỷ có năng lực hóa đá mà Diệp Thiên biết vẫn có đến ba loại. Trong đó phù hợp nhất với tình huống này có lẽ là Đằng Xà Thạch Quỷ.
Đây là loại ác quỷ có thân hình giống như những sợi dây leo, khi chiến đấu sẽ biến thành những đầu thạch xà quỷ dịch, có khả năng hóa đá kẻ địch yếu hơn chỉ bằng một ánh nhìn. Ở đẳng cấp thấp, Đằng Xà Thạch Quỷ tương đối nguy hiểm, cao cấp hơn một chút liền cảm thấy nó khá vô dụng. Ánh nhìn này rất dễ tráng né, thậm chí dùng Thần Lực ngăn chặn ảnh hưởng. Bất quá có vài đại năng lại ưa thích nuôi dưỡng thứ này bên trong hư vô, khi chiến đấu lấy ra có thể khiến kẻ thù phân tâm trong khoảnh khắc, giành được lợi thế.
Lấy hết đám bảo vật trên người đám ma thuật sư kia xuống, tổng cộng có hơn hai mươi món Hồn Khí. Chỉ riêng thu hoạch này đã vượt qua toàn bộ những gì mà Tần gia có. Đó là chưa kể những món Lý Mộ Vũ đã và đang thu thập. Đây là tích lũy của một vương triều cường đại trong mấy ngàn năm, có lẽ đa phần phẩm chất khá kém nhưng cũng là hồn khí, phân phát cho các đơn vị binh lính dùng trong chiến đấu sẽ đạt hiệu quả kinh người.
Bất quá Diệp Thiên chướng mắt với những thứ này, hắn tùy tiện ném sang một bên để Lý Mộ Vũ thu thập, sau đó cong chân nhảy lên tầng hai. Tầng hai là một đám quan viên cùng hoàng tộc bị hóa đá. Bọn hắn ăn mặc sang trọng, đeo trang sức quý báu nhưng trải qua năm tháng lâu dài, phẩm chất đã suy giảm, không còn giá trị gì. Cũng đã có đến mười mấy ngàn năm, trừ Hồn Khí bảo lưu linh hồn, những vật phẩm thông thường đã sớm không dùng được, kể cả trong môi trường khép kín có tốc độ ăn mòn chậm đi chăng nữa.
Diệp Thiên lượn qua một vòng, sau cùng để ý đến viên ngọc đính trên vương miện của hoàng đế. Nói là viên ngọc, thực ra nó là do chín viên khác nhau, một lớn tám nhỏ với chín màu sắc ghép lại thành. Do thời gian quá lâu, cả chín viên ngọc này gần như đã hợp lại thành một, màu sắc tại chỗ giao nhau trộn lẫn lại.
Viên ngọc này rất đẹp mắt, nhưng điểm khiến Diệp Thiên chú ý chính là đặc tính của nó. Chính viên ngọc bình thường bằng một cách nào đó tạo ra một tổ hợp hoàn hảo với cấu trúc cực kỳ bền vững. Nếu dùng thế này để khắc trận pháp sẽ có tính ổn định cực cao, khảm nạm lên Hồn Khí có thể cường hóa uy lực tùy theo mức độ tương thích. Diệp Thiên nhớ đến mình còn một mặt dây chuyền phẩm chất không tệ ở nhà. Nếu kết hợp hai thứ này lại, cộng thêm vài trận pháp cơ bản đoán chừng sẽ có một món Hồn Khí mạnh nhất trên Thiên Lang Tinh.
Tuy đối với Diệp Thiên có mạnh hơn nữa cũng chẳng khác biệt gì nhưng vẫn có vài ý nghĩa. Thứ nhất là xinh đẹp, thứ hai chính là món Hồn Khí đầu tiên do hắn tạo ra, có giá trị về mặt tinh thần. Nghĩ là vậy, Diệp Thiên không chút do dự gỡ viên ngọc trên vương miện xuống, cất vào trong ba lô của mình. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);
Những việc phía sau đều giao lại cho Lý Mộ Vũ. Diệp Thiên không cảm thấy hành động của mình là sai hay không có phong độ thân sĩ. Bảo vật là nàng muốn, hắn vốn không cần. Nguy hiểm đã có Diệp Thiên giải quyết, Lý Mộ Vũ chỉ chịu chút buồn nôn làm sạch vật phẩm mà thôi.
Trong khi tên này lấy laptop ra giết thời gian, Lý Mộ Vũ phải vất vả đẩy nắp quan tài ra. Bên trong là một thi thể to lớn với chiều cao hơn hai mươi mét. Thi thể này đã sớm thối rữa, mục nát đến không chịu được. Có lẽ qua quan tài bảo quản quá tốt nên nó vẫn chưa phân hủy hoàn toàn, bốc lên một mùi hôi thối, huyết nhục pha lẫn xương cốt cùng những chất dịch nhầy hỗn tạp vô cùng buồn nôn. Hồn Khí cùng bảo vật nằm trộn lẫn giữa đám huyết nhục cùng xương cốt thối rữa kia, khó trách Diệp Thiên chấp nhận vứt bỏ cả phong độ thân sĩ cũng không muốn động tay vào.
May là nàng đã sớm chuẩn bị cho tình huống này, nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra những mảnh thiết bị nhỏ ghép lại thành từng cái máy khác nhau. Nàng khoác lên một cái áo bằng nhựa đặc biệt phủ kín khắp cơ thể, chỉ để lộ ra mặt nạ lọc không khí rồi nhảy thẳng xuống quan tài, bắt đầu thu thập và làm sạch bảo vật. Tuy Lý Mộ Vũ không phải dân trộm mộ chuyên nghiệp nhưng dưới sự trợ giúp của các thiết bị, tốc độ làm việc vẫn tương đối cao.
Tất cả lần lượt được lau sạch, khử hết những vi khuẩn hay chất độc bám vào sau đó ném ra khỏi quan tài. Lý Mộ Vũ mất ba giờ đồng hồ để hoàn thành công việc này, thu được tổng cộng hai mươi mốt món hồn khí cùng bảy cổ vật làm từ ngọc thạch quý hiếm. Cộng thêm những món Diệp Thiên lấy từ trên người đám ma thuật sư kia và Hồn Khí thu được từ các căn phòng trước, hiện tại Lý Mộ Vũ có hơn sáu mươi món Hồn Khí cùng mười lăm cổ vật giá trị cao. Những thứ này có lớn có nhỏ, ba lô của nàng căn bản không chưa được hết. Lý Mộ Vũ lấy ra vài cuộn nhựa dẻo dày bọc chúng lại rồi dùng dây buộc quanh ba lô.
Xong việc, nàng hướng về phía Diệp Thiên hô lớn:
- Đã xong, chúng ta nhanh đi tìm Hoạt Mai cùng Chu Đào rồi rời khỏi đây.
Diệp Thiên tắt trò chơi đang chơi dở, cất laptop vào ba lô rồi đứng dậy. Hắn đi về phía bức tường phía sau ngai vàng của hoàng đế, ấn vài cái liền mở ra một thông đạo:
- Đi thôi, đây là con đường nối liền với Hồng Môn. Vị trí cụ thể chưa rõ, bất quá cứ đi ngược ra sẽ gặp được hai người. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn hắn vẫn còn sống.