Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 142: Chương 142: Bệnh lạ




Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

- Khục..., chớ có nói bậy, bản quan chính là giáo sư Khánh An học phủ.

Phùng giáo sư bị Lý Dịch hô một câu sặc đến ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ nói.

- Giáo sư?

Lý Dịch hơi kinh ngạc nhìn trung niên nam tử trước mắt, đầu tiên nghĩ đến giáo sư đại học hậu thế, sau một khắc mới phản ứng, “Giáo sư” ở chỗ này giống như một loại quan chức, chủ yếu phụ trách giáo dục một phủ, giáo sư Khánh An học phủ, địa vị không sai biệt lắm với sở trưởng sở giáo dục hậu thế.

Bất quá, hắn lại không có ý định đi thi khoa cử, đừng nói hắn là sở trưởng sở giáo dục, xem như bộ trưởng bộ giáo dục cũng không quản được chính mình.

Đã không phải Tri Phủ, Lý Dịch cũng sẽ không cần quá để ý, bất quá vẫn rất hữu lễ, dù sao hắn còn có thân phận tú tài, cung cung kính kính vái chào, nói:

- Bẩm đại nhân, Đệ Tử Quy thật do học sinh viết.

Rất không biết xấu hổ chiếm thành quả lao động của người khác làm của riêng, hơi có chút đỏ mặt.

Phùng giáo sư hơi gật đầu, người trẻ tuổi trước mắt có dáng dấp nhất biểu nhân tài, xem cử chỉ lời nói của hắn, tựa hồ cũng là người biết lễ nghĩa, ấn tượng đầu tiên đối với hắn coi như không tệ.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, có thể viết ra Đệ Tử Quy, phẩm đức tất không kém.

Nếu có thêm chút dẫn đạo, khiến cho hắn qua về chính đạo, ngày sau có thể có một phen thành tựu.

Nói thông tục, hắn cho rằng Lý Dịch còn có thể cứu.

Hài lòng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Đổng tri phủ, dù sao Đổng tri phủ mới là nhân vật chính hôm nay, có một số việc, hắn làm thay không tốt.

Đổng tri phủ lại giống như không nhìn thấy ánh mắt hắn, đánh giá trang trí trong cửa hàng, một hồi đi nhìn kệ hàng, một hồi nhìn mấy bức họa trên tường, không có ý mở miệng.

Phùng giáo sư thấy thế hơi sững sờ, Đổng tri phủ thế nào đây, không phải đã nói hắn muốn đích thân răn dạy à?

Trước khi đến Đổng tri phủ cũng cố ý dặn dò,không có được tiết lộ thân phận, xem như một thuộc hạ của mình đến giáo huấn, nhưng Phùng giáo sư nào dám xem người ta như cấp dưới, thấy đối phương bàng quan thì thôi tự mình đến nói.

Phùng giáo sư không biết, trong lòng Đổng tri phủ giờ phút này còn đang hiếu kỳ, vì sao Vĩnh Lạc công chúa lại ở chỗ này, có quan hệ với thư sinh này như thế nào?

- Đệ Tử Quy này có vận luật trôi chảy, nội dung thông tục, tuyên dương Thánh Nhân đạo, bản quan và Tri phủ đại nhân đã thương nghị, muốn lấy nó làm thư tịch dùng để dạy dỗ trẻ nhỏ, quảng bá khắp phủ, ngươi có bằng lòng hay không?

Phùng giáo sư nhìn Lý Dịch, trầm giọng nói.

Lý Dịch nghe thế cũng không có gì kinh ngạc.

Hôm qua, thời điểm Tần Tình nói cho hắn biết chuyện này, Lý Dịch đã làm tốt chuẩn bị có người tìm tới cửa.

Xuyên qua mấy tháng nay, hắn đã không sai biệt rõ ràng tất cả tình huống của cái thế giới này.

Lúc trước, khi đọc nhìn thấy quyển Cảnh Quốc Chí kia, hắn hoàn toàn mộng bức đối với lịch sử Cảnh Quốc, nhưng xem kỹ thì có thể được dấu vết quen thuộc.

Hạ Thương Chu, Tần Sở Hán, Ngụy Tấn Nam Bắc Triều đều có, phương hướng chung không thay đổi, tất cả nhân vật lịch sử thời đó đều vẫn xuất hiện, Lý Dịch tiến hành so sánh với sách lịch sử trong đầu, phát hiện vấn đề mấu chốt.

Bánh xe lịch sử chính thức đi chệch ra lối rẽ đại khái là vào thời Tùy Đường.

Đường Quốc kết thúc thời loạn thế của triều Tùy, nhưng sau khi dựng nước không lâu thì nghênh đón một lần đại phân liệt, hình thành chính quyền cát cứ cùng loại với Ngũ Đại Thập Quốc, Cảnh Quốc được thành lập ngay tại thời điểm này, cho tới bây giờ đã qua sáu mươi năm.

Thế giới này không có Tam Tự Kinh, không có Thiên Tự Văn, tuy có các sách vở nhập môn thay thế nhưng lại rất tối nghĩa khó hiểu, không thích hợp cho hài đồng học tập, còn kém Đệ Tử Quy dễ hiểu thông tục rất rất xa.

Đệ Tử Quy ở đời sau nhận không ít tranh luận trái chiều, có người nói nó tuyên dương ngu dạy, chỉ thích hợp với xã hội phong kiến cổ đại.

Trái phải các phái, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, tranh luận không nhỏ, nhưng nếu đặt vào Cảnh Quốc, tư tưởng Nho Gia vẫn là chủ lưu của thời đại, sợ rằng không có người nào dám nói Đệ Tử Quy là “Ngu dạy“.

Phụ vi Tử cương, Quân vi Thần cương (*), ai dám nói đây là tư tưởng phong kiến, chẳng lẽ muốn tạo phản?

*: Con phải nghe cha mẹ, thần phải tòng quyền Vua.

Chụp cái mũ này xuống, chỉ sợ người có quyền thế hơn cũng phải bị nghiền nát.

Những tin tức chợt lóe lên trong đầu, Lý Dịch nhìn Phùng giáo sư, lần nữa ôm quyền nói:

- Hết thảy do đại nhân làm chủ.

Vị giáo sư này đã thương lượng với Tri Phủ, còn đến đây hỏi ý kiến mình, đây không phải sự việc đã định à.

Nếu như thực sự cảm thấy lấy không đồ vật người khác không tốt thì tùy tiện cho hắn mấy ngàn mấy vạn lượng bạc là được...

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Phùng giáo sư càng an tâm, tâm đ*o của tú tài trước mặt cũng không quá cứng nhắc, nhìn qua có thể uốn nắn.

Lý Minh Châu nghe hai người nói chuyện, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc.

Đệ Tử Quy này là vật gì, thế mà để Đổng tri phủ và giáo sư học phủ đến tận đây, chẳng lẽ, thư sinh này còn có bản sự mình không biết?

Nghĩ như vậy, thời điểm lần nữa nhìn về phía Lý Dịch, trong mắt nàng hiện ra vẻ khác lạ.

Về phần Đổng tri phủ, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành một người hầu hợp cách, không nói một lời đứng sau lưng Phùng giáo sư, đại bộ phận lực chú ý đều trên người Lý Minh Châu.

- Ngươi đã có tài học như thế, sao không muốn phát triển, khảo thí công danh, ra sức vì nước, làm người đọc sách thế mà đi con đường của tiện dân, những năm qua đọc sách thánh hiền đều trôi theo dòng nước hết rồi à?

Hỏi thăm tượng trưng Lý Dịch một hồi, rốt cuộc đi vào chính đề.

Phùng giáo sư nghiêm mặt nhìn hắn nghiêm túc nói, thanh âm cũng cao hơn vài phần.

Đây cũng chính là bộ dáng hắn ngày thường khi răn dạy học sinh.

Lý Dịch giật mình, không có nghĩ tới cha này trở mặt như lật sách, mới vừa rồi còn lộ vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với mình, sau một khắc thì lại biến thành mặt quan tài...

Lý Dịch nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẩn người.

Thấy biểu hiện của hắn, Phùng giáo sư tự nhiên nghĩ hắn bị mình răn dạy đến xấu hổ, đang dừng tại biên giới bồi hồi tỉnh ngộ, sắc mặt hơi dãn ra, nhìn hắn nói:

- Nể tình ngươi góp công vào việc giáo hóa của bản phủ, bản quan có thể phá lệ cho phép ngươi làm một Học Quan bên trong Huyện Học, không ảnh hưởng đến việc đọc sách, mà còn có trợ lực không nhỏ đối với việc ngươi khảo thí công danh sau này.

Trước đánh một gậy cho bất tỉnh, sau cho ăn một quả táo ngọt, Phùng giáo sư chấp chưởng phủ học nhiều năm, sớm đã dùng một chiêu này lô hỏa thuần thanh.

Hơi ngẩng đầu, nhìn lên thư sinh trước mặt, chờ nhìn thấy vẻ mặt mang ơn của hắn đối với mình.

Học Quan của Huyện Học tuy phẩm giai bất nhập lưu, nhưng lớn nhỏgì cũng là quan viên, Cử Nhân có lẽ sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng người có được công danh tú tài chen bể đầu cũng muốn lấy được chức vị này đó.

Nếu như sau này may mắn đậu Cử nhân, có lẽ sẽ được trực tiếp thăng chức, chờ Lại Bộ ủy nhiệm.

- Học Quan?

Lý Dịch kịp phản ứng, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn trước đó không lâu mới thoái thác chức tiên sinh học đường, bây giờ lại có người muốn hắn đi làm Học Quan gì đó... Hắn thật không hứng thú a!

Nếu làm Học Quan gì đó, chỉ sợ trên dưới đều sẽ bị người quản chế, không thể nằm trong sân phơi nắng, làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục, một tháng chỉ sợ cũng chỉ có thể kiếm vài đồng tiền, còn không bằng tiền lời khi bán một bình Như Ý Lộ... Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Lý Dịch đã có ý cự tuyệt.

- Thế nào, ngươi không nguyện ý?

Phùng giáo sư nhìn bộ dáng hắn, nhíu mày hỏi.

- Không phải học sinh không muốn...

Lý Dịch đứng thẳng người, đoan đoan chính chính thi lễ với Phùng giáo sư, mặt lộ vẻ khó khăn nói:

- Thật ra, học sinh từ nhỏ có bệnh dữ, mỗi lần nghĩ đến khảo thí công danh, làm quan gì đó sẽ nằm trên giường không dậy nổi, bệnh nặng một trận, rơi vào đường cùng, mới từ bỏ công danh, ngược lại làm Thương... Tâm ý của đại nhân, học sinh hết sức cảm động, nhưng vì trời sinh bệnh dữ, cũng chỉ có thể cám ơn hảo ý này.

Phùng giáo sư nghe vậy sững sờ, bệnh dữ quái gì đây?

Trên đời này còn có bệnh “Không thể làm quan viên” hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.