Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Cô nương là người phương nào?
- Nói câu vừa rồi có ý gì?
- Trong hội thơ, luận bàn thơ văn vốn là chuyện thường, sao lại vô sỉ?
- Nếu cô nương không thể giải thích, chúng ta sợ rằng sẽ không đáp ứng!
Nghe được thanh âm kia, bọn tài tử nhao nhao quay đầu nhìn qua bạch y nữ tử đứng ở nơi đó, oán giận mở miệng.
Đối với những tài tử tâm cao khí ngạo này mà nói, mặt mũi mười phần trọng yếu, bị một nữ lưu chửi “Vô sỉ”, bọn họ đâu thể chịu được.
Nêu như không phải nữ tử này có dáng dấp tuyệt mỹ, trong lòng mọi người có chút thương tiếc, chỉ sợ cũng không phải chất vấn hai câu đơn giản đơn giản như vậy.
Sắc mặt Trầm Chiếu có chút âm trầm.
Làm tài tử thứ hai Khánh An Phủ bức bách một vị nữ tử viết Từ, chuyện này xác thực có chút không ổn, nhưng hắn ngày thường đi tới đi lui, dù nói ra điều gì hoặc có cử động gì đều có vô số người phụ họa, về phần ổn hay không ổn, hắn thật không để ý.
Nhưng bị người trực tiếp vạch đến, rõ ràng không nể mặt hắn.
Ánh mắt Trầm Chiếu lạnh lùng, nhìn nàng nói:
- Mặc dù hội thơ Trung Thu hôm nay có quy mô rất lớn, nhưng tài tử bên trong Phủ Thành càng nhiều, không biết có bao nhiêu tài tử vô duyên tham dự, chư vị tài nữ Vân Anh Thi Xã đã được mời tham gia, tài hoa tự nhiên có chỗ hơn người, nếu không làm ra nổi một bài Từ ra dáng, khó tránh khỏi có chút không nói nổi?
- Vô sỉ chính là vô sỉ, mặc cho ngươi tìm nhiều lý do vẫn vô sỉ!
Trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử vẫn lạnh như băng, không khách khí nói:
- Không thấy tài văn chương tốt bao nhiêu, da mặt ngược lại đủ dày, làm khó dễ một nữ tử, không nói tài tử, sợ nam nhân cũng không tính!
Đường đường tài tử đỉnh phong Khánh An phủ thế mà bị một nữ tử hoài nghi có tài văn chương hay không, có phải nam nhân hay không, dù công phu tu dưỡng của Trầm Chiếu tốt cỡ nào đi nữa cũng thiếu chút nhịn không được nộ khí trong lòng, vất vả lắm mới tỉnh táo lại.
Nữ tử này nói một phen để đám tài tử á khẩu không trả lời được.
Khó xử một nữ tử, nói ra xác thực ám muội, bất quá nàng lại bao tài văn chương Trầm Chiếu chưa biết tốt đến cỡ nào... Câu nói này sợ rằng cả Dương Ngạn Châu cũng không dám nói?
Xem ra, nữ tử này tựa hồ cũng không biết người hiện tại đứng trước mặt nàng là tài tử thứ hai Khánh An Phủ đại danh đỉnh đỉnh, Trầm Chiếu Trầm công tử.
Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc không biết suy nghĩ trong lòng những người này, hai nữ có chút ngơ ngác nhìn nữ tử ôm kiếm đứng đối diện, khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc đến cực điểm, giống như đúc chân dung trong bức họa.
- Xin thứ cho ánh mắt Trầm mỗ vụng về, không biết cô nương lại là tài nữ nơi nào?
Ánh mắt Trầm Chiếu như muốn phun lửa nhìn qua nữ tử kia, trên mặt hiện ra vẻ tức giận có thể nhìn thấy.
- Cô nương đã xem thường Trầm mỗ, chắc hẳn tài hoa nhất định vượt qua Trầm mỗ rất nhiều, không bằng thừa dịp này làm một bài, nếu cô nương xuất ra thi từ vượt qua Trầm mỗ, Trầm mỗ tâm phục khẩu phục! Nếu không mà nói, chuyện hôm nay, còn mời cô nương giải thích!
Trầm Chiếu nói lời này rõ ràng có ý thi đấu.
Mà điều này tự nhiên không chỉ luận bàn đơn giản, sự tình dạng này người trong nghề nhìn mãi quen mắt, hai vị tài tử lấy Thi Văn đánh nhau, thua, thừa nhận tài hoa mình không bằng đối phương, mà việc này đối với tài tử tiếc tên như mạng mà nói, chính là vết bẩn cả một đời bọn họ không thể xóa nhòa.
Đương nhiên, Trầm Chiếu sở dĩ làm vậy là vì hắn căn bản không cho rằng mình sẽ thua.
Đối phương bất quá là nữ lưu, luận thi tài, sao có thể vượt qua hắn?
Lúc này, Uyển Nhược Khanh bước nhanh đi đến bên cạnh bạch y nữ tử, nói gấp:
- Hắn là tài tử thứ hai Khánh An Phủ, thi tài cực cao, cô nương tuyệt đối không nên đáp ứng.
Liễu Như Ý tự nhiên sẽ không đáp ứng so thơ văn với tên họ Trầm này, không để ý đến Trầm Chiếu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía một đạo thân ảnh nào đó đằng sau đám người.
Mọi người thấy thế, trong lòng nghi hoặc, ánh mắt cũng nhìn theo.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, dù Lý Dịch muốn xem náo nhiệt cũng nhìn không được.
Huống chi, cô em vợ sắp phải bị người khi phụ, hắn làm tỷ phu cũng không thể không đứng ra...
- Nhược Khanh cô nương, Túy Mặc cô nương, thật khéo, chúng ta lại gặp mặt...
Cười bắt chuyện với Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc, đi ra từ trong đám người.
Tiểu Vương Gia Lý Hiên theo sau lưng Lý Dịch, thấy hắn tựa hồ nhận biết hai nữ, trong đầu tràn đầy nghi hoặc, lần trước hai người đi vào Quần Ngọc Viện, hắn rõ ràng không biết Tằng Túy Mặc, lúc này mới qua bao lâu, hai người đã thân như thế?
- Công tử...
Nhìn thấy hắn chỗ này, Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc hiện ra vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt hai người như đồng thời nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn nhau, sau một khắc, ánh mắt nhìn về phía Liễu Như Ý.
- Chẳng lẽ...
Các nàng có chút khó tin suy đoán trong đầu.
- Là hắn!
Trong đám người, có người bỗng nhiên kinh hô.
- Hắn chính là tài tử hôm qua làm ra Nguyệt Hạ Độc Chước và Niệm Nô Kiều!
Lúc này, rốt cục có người nhận ra Lý Dịch.
Ngay thời điểm Lý Dịch đi tới, Tô Văn Thiên biến sắc, sau đó dần âm trầm.
Chính vì người trẻ tuổi này, để hắn mất hết hi vọng, trở thành trò cười cho người khác, Tô Văn Thiên thật hận hắn đến chết đi sống lại.
- Hắn là tài tử viết ra hai bài thi từ kia?
Đám người ở phía sau, trên mặt Dương Ngạn Châu và tài tử họ Vạn đồng thời hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Chẳng lẽ đường đường tài tử thứ hai của Khánh An lại chỉ biết khi dễ con gái người ta?
Lý Dịch giật nhẹ khóe miệng, nhìn Trầm Chiếu nói.
Vừa rồi đứng ở phía sau, nghe có người nói gia hỏa này là cái gì mà tài tử thứ hai, có vẻ như rất nổi danh, hiện tại xem ra, tài văn chương thế nào còn không biết, nhân phẩm thì, chậc chậc...
Thấy hắn đang lộ vẻ mặt trào phúng nhìn Trầm Chiếu, trong đôi mắt đẹp của mấy vị tài nữ Vân Anh Thi Xã đều hiện lên dị sắc.
Lúc này, hình tượng Lý Dịch trong lòng các nàng không thể nghi ngờ là quang huy vạn trượng, cao lớn hơn trước đó rất nhiều.
Mà lúc này, ánh mắt các vị tài tử trong tràng nhìn về phía Lý Dịch có chút không giống.
Trong lòng tất cả mọi người hết sức rõ ràng, thư sinh trẻ tuổi lúc này đứng ra có ý gì.
Buông mấy vị nữ tử kia ra, có chuyện gì nói với ta này...
Mà nếu hắn đã biết Trầm Chiếu là tài tử thứ hai Khánh An Phủ còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, đến cùng là cuồng vọng tự đại hay có chỗ dựa?
Đương nhiên, trong lòng đại đa số người chỉ cảm thấy hắn quá mức cuồng vọng, nếu câu nói vừa rồi phát ra từ miệng Dương Ngạn Châu, mọi người có lẽ sẽ không kinh ngạc, nhưng một thư sinh bừa bãi vô danh làm sao có thể so sánh với Trầm Chiếu tài danh truyền xa?
Chỉ có số ít người chân chính rõ ràng, người có thể làm ra hai bài thi từ kia, tài hoa chỉ sợ cực cao, dù Trầm Chiếu cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện thắng hắn.
Lúc này, cảm thụ trong lòng của Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc quả thật không có cách nào hình dung.
Hoảng hốt, kinh ngạc, mừng rỡ... Và nồng đậm khó tin.
Nếu như các nàng đoán không sai, dù Trầm Chiếu kia có tài hoa cao hơn nữa, ở trước mặt hắn, chả bằng cái rắm?