Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bà vợ của Lão Phương thực là một nữ tử hiếm thấy.
Trong lúc bình thường, chỉ thấy nàng như một nông phụ mộc mạc, nhưng khi phát hỏa đánh Lão Phương, lập tức biến Cô Gia Cũng Không Phải Người Tốt thành đệ nhất nữ hiệp, sát khí nồng đậm để Lý Dịch cách mấy kilomet cũng có thể cảm nhận được.
Tuy hôm nay nhìn Lão Phương không có chuyện gì phiền lòng, bất quá trên mặt lại khối xanh khối tím, đây không phải bị vợ đánh thì còn bị gì nữa.
Lão Phương lắc đầu, biểu thị hôm nay ở chung với vợ rất hòa hài, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Dịch.
- Có phải sinh ý của mứt quả xảy ra vấn đề?
Lý Dịch đưa tay chụp chết con muỗi vừa mới đậu trên cánh tay hắn, nói:
- Thế nào, có phải trên đường đã có rất nhiều người phỏng chế băng đường hồ lô của chúng ta?
- Làm sao cô gia biết!
Lão Phương bỗng nhiên nảy lên khỏi mặt đất đến, một mặt kinh ngạc nhìn Lý Dịch, biểu lộ giống như thấy Quỷ.
Lý Dịch búng con muỗi chết trên tay ra, đưa tay chỉ phía trước, Lão Phương dựa theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, nhìn thấy mấy người đang khiêng băng đường hồ lô trên vai, đi qua bên cạnh hai người, thời điểm đi ngang qua còn nhìn Lý Dịch và Lão Phương vài lần, trên mặt không thiếu vẻ đắc ý.
“Phi!”
Lão Phương hướng về bóng lưng mấy người hung hăng phun một bãi nước miếng, mắng:
- Gia hỏa không biết xấu hổ, chủ ý này rõ ràng do cô gia nghĩ ra, bọn họ dựa vào cái gì mà cũng bán mứt quả!
Nếu như cái thế giới này cũng tồn tại sự độc quyền, Lão Phương sợ rằng đã không nhịn được mà đi cáo quan.
Tất cả đều là người trực hệ Liễu thị, mới đầu bọn họ còn rất xem thường bọn người Lão Phương không làm chính sự, chỉ toàn đi đường bàng môn tà đạo, bán cái gì mà băng đường hồ lô, nhưng về sau nhìn thấy sinh hoạt mấy nhà bọn họ ngày càng giàu có, thậm chí mấy ngày không gặp lại phát hiện hài tử nhà Lão Phương đều mập hơn một vòng, mấy người đó mới ý thức được, điều bọn Lão Phương làm thật sự là một cách kiếm tiền rất dễ!
Không có người nào không tham tiền, trước đó còn âm thầm khinh bỉ bọn người Lão Phương, không có mấy ngày đã bắt chước, cũng bắt đầu bán băng đường hồ lô.
Phương pháp luyện chế băng đường hồ lô thật sự rất đơn giản, xem vài lần đã có thể biết hết thảy, kết quả là, trong vòng một đêm, đa số nhà bên trong trại trở thành nhà xưởng mứt quả.
Mặc dù bọn họ cũng không học được bí kỹ độc môn của Lý Dịch, khẩu vị kém hơn một chút cũng không quá ảnh hưởng.
Đối với đám người không biết xấu hổ này, trong nội tâm Lão Phương cực kỳ phẫn uất.
Nhưng cũng chỉ có thể tức giận mà thôi, dù sao Cảnh Quốc cũng không có luật pháp nào quy định bọn họ không thể bán băng đường hồ lô, đây cũng là đều để Lão Phương phiền muộn.
- Chỉ sợ bắt chước không chỉ bọn hắn?
Lý Dịch hỏi lần nữa.
Lão Phương lại một lần nữa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Dịch một chút, không ra khỏi cửa mà biết rõ chuyện thiên hạ, càng phát giác hắn cao thâm mạt trắc, gật đầu nói:
- Trước đây mấy ngày, người bán mứt quả trên đường bỗng nhiên nhiều hơn, trước kia chúng ta chưa đến một canh giờ đã có thể bán sạch băng đường hồ lô, hôm nay gào to cả ngày, còn thừa lại một nửa chưa bán hết.
Sinh ý băng đường hồ lô gánh chịu lý tưởng rộng lớn của Lão Phương, kiều thê mỹ thiếp trong tòa nhà lớn, bây giờ hi vọng vừa mới nảy sinh đã bị vô tình giội tắt, chua xót trong đó thật sự không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Xuất hiện tình huống như vậy cũng không ngoài dự đoán của Lý Dịch, mà ngược lại, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn.
Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp năng lực mô phỏng của nhân loại, huống chi chỉ là mứt quả, loại hình chả cần tốn IQ để làm này, khi nhìn thấy bên trong ẩn chứa cơ hội buôn bán, nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều người theo phong trào.
Lý Dịch vốn không có tính toán bán băng đường hồ lô cả một đời, nhưng cho tới bây giờ, nó vẫn còn có không ít lợi nhuận có thể đào, ngẩng đầu nhìn đại hán họ Phương, thở dài một hơi nói:
- Lão Phương, ta nói qua bao nhiêu lần, làm việc gì cũng không thể làm bừa, phải động não, ngươi như thế không chỉ có không thể lấy được tiểu thiếp xinh đẹp, cả đời cũng đừng hòng mua được tòa nhà lớn...
Sắc mặt Lão Phương đỏ bừng,
Xung nhìn quanh vài lần, không có phát hiện bà vợ mình, trừng mắt nói:
- Ai muốn cưới tiểu thiếp, ta có vợ ta ở nhà đã đủ rồi!
Trông cậy vào gia hỏa như Lão Phương dùng đầu óc nghĩ biện pháp, xem ra không thể, Lý Dịch có chút bất đắc dĩ vẫy tay với hắn, nói:
- Tiếp theo, các ngươi nên làm như thế...
Lão Phương đại hỉ, vội vàng dán lỗ tai lại gần.
Sau một lát, Lão Phương ngốc trệ nhìn Lý Dịch, thật lâu nói không ra lời.
Nhìn Lý Dịch, lại mình một chút, trong nội tâm Lão Phương bắt đầu toát ra một vấn đề.
Đồng dạng đều là cha sinh mẹ dưỡng, vì cái gì người với người lại chênh lệch lớn như vậy chứ!
- Ta cảm thấy... Cô gia cũng không phải một người tốt...
Nghĩ đến lời vừa rồi Lý Dịch nói ra với mình, Lão Phương một mặt bái phục giơ ngón tay cái cho hắn.
- Cút!
Lý Dịch tung chân đá vào mông Lão Phương, con hàng này khen người... Đều độc đáo như thế!
Mấy ngày kế tiếp, rất nhiều người trong trại đã lấy việc bán mứt quả xem như nghề chính.
Bất quá mấy ngày sau, tất cả mọi người phát hiện, sinh ý băng đường hồ lô ngày càng khó làm.
Bởi vì bán người bán mứt quả rong ngày càng nhiều lên.
Mọi con đường trong Khánh An phủ đều có thân ảnh bọn họ, cạnh tranh kịch liệt như thế, băng đường hồ lô của bọn họ cũng không quá ngon, sinh ý tự nhiên ngày càng kém, càng về sau, một ngày chỉ có thể bán ra rải rác mấy xâu...
Về sau, không biết từ lúc nào, người bán băng đường hồ lô rong trên đường bỗng giảm bớt với một loại tốc độ kinh người, bởi vì bọn hắn mua không được quả Sơn Tra!
Khi bọn hắn hỏi thăm những người bán Sơn Tra, mới từ miệng bọn họ biết được, mấy ngày trước đó, Sơn Tra toàn bộ Phủ Thành Khánh An đều bị người dùng giá thấp mua hết. Nói cách khác, trong thời gian ngắn, bọn họ tìm không thấy Sơn Tra để làm băng đường hồ lô!
Tình huống như vậy cũng không có tiếp tục bao lâu, hai ngày sau đó, nội thành bỗng nhiên lồi ra một chỗ bán Sơn tra, tự nhiên rất nhanh để mọi người tranh đoạt.
Tuy những quả Sơn Tra này có giá cao gấp ba so với trước đó, nhưng dùng chúng làm thành băng đường hồ lô, vẫn có thể nhận lợi nhuận nhất định.
Trong lòng mọi người thầm mắng đại hán tướng mạo chất phác kia thôn hàng, sau đó thừa cơ tăng giá Sơn Tra lên, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng mua sắm.
Dù sao, đây đã là chỗ bán Sơn Tra duy nhất trong thành...
Bất quá cứ như vậy, những người này càng cạnh tranh hơn, từ khi có người đầu tiên bắt đầu giảm giá băng đường hồ lô để cầu bán đi càng nhiều, giá băng đường hồ lô cả bắt đầu tuột dốc không phanh, cho đến một đồng tiền đã có thể mua được một xâu, như thế lợi nhuận cũng không còn một đồng.
Cũng chính ở thời điểm này, nội thành bỗng nhiên xuất hiện một kiểu băng đường hồ lô mới, một lần nữa dẫn phát người ta tranh mua dậy sóng.
Nguyên vật liệu của băng đường hồ lô mới này cũng không phải Sơn Tra, mà chính là một số trái cây khác, cắt thành khối nhỏ, trùm lên đường trắng rồi dùng cây trúc xuyên qua, càng mỹ vị hơn so với việc dùng Sơn Tra làm băng đường hồ lô.
Mà băng đường hồ lô Liễu thị này cấp tốc mở nguồn tiêu thụ trong Khánh An Phủ Thành, người có tâm tư cẩn thận nếu để ý sẽ thấy, băng đường hồ lô xuất hiện sớm nhất trong thành cũng xuất từ tay những người này.
Mà mùi vị băng đường hồ lô của bọn họ càng hơn một bậc nếu so với những người bán hàng rong.
Đây đã tạo thành hiệu ứng Nhãn Hiệu, khiến cho về sau, mặc dù có người bắt chước cách làm băng đường hồ lô kiểu mới, lại rất khó hình thành uy hiếp đối với băng đường hồ lô Liễu thị, từng gương mặt chất phác trung thực tựa hồ đã trở thành tiêu chí cho băng đường hồ lô Chính phẩm của Khánh An Phủ Thành.
Két!
Lý Dịch vừa mới cho nhóm hài tử xong tiết học, về đến nhà không bao lâu, cửa tiểu viện bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lão Phương và một vài hán tử tươi cười đi tới.