Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lý Dịch đột nhiên dừng bước, tiểu nha hoàn đang bước nhanh để đuổi kịp không kịp đề phòng đụng vào sau lưng hắn.
Có chút bị đau xoa xoa bầu ngực, ngẩng đầu nhìn, phát hiện cô gia đã quay đầu lại nhìn về hướng đám người.
- Một trăm lượng?
Trong miệng Lý Dịch thì thào con số này, nếu như hắn vừa rồi không nghe lầm, trong đám người vừa rồi có một người thốt ra ba chữ này.
Đối với Lý Dịch trước mắt mà nói, bất kỳ chữ gì liên quan đến Tiền, Bạc đều là các từ mẫn cảm, cách mấy trượng cũng đừng hòng thoát khỏi lỗ tai hắn.
Hắn lúc đầu không có ý định xem náo nhiệt nhưng bây giờ lập tức nhanh chân đi tới.
- Xin hỏi hai vị huynh đài, không biết trong này phát sinh chuyện gì, tại sao chư vị đều tụ hợp ở chỗ này?
Lý Dịch đầu tiên đưa tay chào với hai người vừa nói chuyện lúc nãy, sau đó mới mỉm cười hỏi.
Hai người đang trò chuyện tận hứng bị người khác cắt ngang, trong lòng tự nhiên không vui, nhưng lúc quay đầu nhìn thấy người đứng trước mặt bọn họ tựa hồ là một người đọc sách, nét không vui trên mặt lập tức biến mất, một người cười trả lời:
- Huynh đài có chỗ không biết, hôm nay các Thi Xã của Khánh An phủ đang ở bên trong Túy Hương lâu phân cao thấp về thơ văn, người thắng sẽ được tham gia hội thi thơ Trung Thu ngày mai... Sợ rằng không lâu sau, mọi người đều sẽ biết được chuyện này.
Nhìn cách ăn mặc của Lý Dịch, nhìn thế nào cũng đều giống người đọc sách, có lẽ vì nguyên nhân này, thái độ của hai nam tử mặc nho sam đối với hắn cũng có chút thân thiện.
Cái gì Thi Xã Thi Tỉnh, Lý Dịch không có chút hứng thú, vị nhân huynh này nói nửa ngày vẫn không nói đến trọng điểm, Lý Dịch quyết định nhắc nhở hắn một chút.
Trên mặt tươi cười, giả bộ như vô ý hỏi:
- Hai vị huynh đài mới vừa nói một trăm lạng bạc...
- Há, một trăm lạng bạc kia là tặng thưởng lần tỷ thí này, người thắng hội thi thơ sau cùng sẽ nhận được.
Một người khác đầu tiên sững sờ, sau đó mở miệng giải thích.
Đối với những người đọc sách như bọn hắn, trọng điểm đặt vào trong tỷ thí văn thơ, tiền tài là vật ngoài thân, một trăm lạng bạc ròng cũng không phải trọng điểm bọn họ chú ý.
Người đọc sách tự nhiên xem tiền tài như cặn bã.
Bất quá, làm một người đọc sách giả, tiền mới là trọng điểm mà Lý Dịch chú ý.
Một trăm lạng bạc, thắng thì có thể mang đi, cứ như vậy đã đủ tiền thuê cửa hàng rồi.
Một trăm lạng bạc này rõ ràng đang đợi mình đến lấy đây mà.
- Đa tạ hai vị huynh đài!
Lý Dịch cười chắp tay với hai người một cái, sau đó nhìn tiểu nha hoàn ở phía sau ra hiệu:
- Tiểu Hoàn, chúng ta đi vào thôi!
Tiểu Hoàn gật đầu, đi theo sau Lý Dịch, một bộ dáng cô gia ở đâu thì ta ở đó.
- Huynh đài dừng bước!
Lý Dịch vừa đi hai bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm.
Hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn thư sinh trẻ tuổi vừa rồi.
- Huynh đài còn có chuyện gì?
- Không biết huynh đài có thiếp mời hay không?
- Thiệp mời?
Biểu hiện trên mặt Lý Dịch trì trệ.
- Thiệp mời gì?
Thư sinh trẻ tuổi giải thích:
- Túy Hương lâu hôm nay đã bị bao, chỉ người có thiếp mời mới có thể tiến vào, bởi vậy chúng ta mới bị cự tuyệt ở ngoài cửa đây.
- Nói như vậy, chúng ta không thể đi vào?
Lý Dịch thất vọng hỏi lại.
Hắn phảng phất như nhìn thấy một trăm lạng bạc tới tay rồi lại bay từ trong ngực hắn ra ngoài.
- Cũng không hẳn vậy.
Thư sinh kia chỉ chỉ phía trước, nói:
- Người không có thiệp mời cũng có thể vào, chỉ bất quá cần giải được câu đố trên đèn.
Nhìn vị nhân huynh này nói chuyện chậm rãi, trong nội tâm Lý Dịch hơi phiền muộn, lề mề chậm chạp không giống nam nhân, chuyện gì chậm thì nên chậm, chuyện gì nên nhanh thì nhanh chứ gì mà mỗi lần chỉ nói nửa câu, rất dễ để người khác hiểu lầm nghe...
- Đã như vậy, vậy giải câu đố rồi lại đi vào.
Loại chuyện như chơi đoán chữ này, có thể nói Lý Dịch chơi đùa từ nhỏ đến lớn, không biết nhiều hơn bao nhiêu kinh nghiệm so với những cổ nhân này, hoàn toàn không cần gian lận.
Hai người kia liếc nhau.
Lần lượt cười khổ nói:
- Những đèn lồng này đều là nan đề tết Nguyên Tiêu năm ngoái không ai giải được, nếu như dễ dàng đoán ra, chúng ta cũng sẽ không đau khổ chờ ở ngoài cửa.
- Đoán không được, thử một lần sẽ biết rõ.
Lý Dịch cười cười, nắm tay Tiểu Hoàn đi đến phía trước nhất.
Đám người phía trước nhất đang vây quanh mấy cái đại hồng đăng tranh luận không nghỉ, dưới đèn lồng có đính tấm vải màu trắng, trên đó viết câu đố.
- Bạch Xà sang sông, đỉnh đầu một vòng mặt trời đỏ.
Lý Dịch nhìn tấm vải dưới đèn lồng, biểu hiện trên mặt bất biến, trong nội tâm cũng đã chửi cha mắng mẹ.
Câu đố cái vẹo gì thế, không có bất kỳ nhắc nhở gì, cũng không nói đố chữ hay đoán vật, người ta làm sao đoán ra?
Đây không phải cố ý làm khó người sao!
Một bên có người giải đố là “Thuyền”, còn có người đoán “Quang”, bất quá Gã sai vặt đứng một bên không có phản ứng, hiển nhiên bọn họ đoán không chính xác.
Lý Dịch vốn còn muốn dựa vào sự thông minh tài trí của mình giải đố, nhưng đã không trông cậy vào được, thành thành thật thật gian lận mới là chính đạo.
Tâm niệm vừa động, một bản tuyển tập các loại đố chữ cổ kim hiện ra trong đầu.
Lý Dịch cũng không tin, có quyển bách khoa từ điển dày mấy ngàn trang này lại không phá được câu đố kia.
Dựa theo chữ “Bạch”, “Xà“..., “Bạch Xà sang sông, đỉnh đầu một vòng mặt trời đỏ” mà tìm tới!
Chỉ mười mấy giây công phu, trên mặt Lý Dịch đã lộ ra nụ cười.
Vẫy tay với gã sai vặt, đợi hắn đi tới, mỉm cười nói:
- Bạch Xà sang sông, đỉnh đầu một vòng mặt trời đỏ. Đáp án là là “ngọn đèn“.
Đám người xung quanh đầu tiên sững sờ, sau đó lập tức xôn xao.
- Cái gì mà ngọn đèn, dù mù mờ cũng phải tìm ra được từ nào thích hợp hơn chứ.
- Chả hiểu Bạch Xà, mặt trời đỏ và ngọn đèn có quan hệ gì với nhau!
- Làm ơn tránh ra nhanh dùm, đừng cản đường đi của người khác!
Có mấy người thốt ra những lời mười phần không khách khí, bọn họ vắt hết óc nữa ngày còn không đoán đúng, ngươi một người mới tới xem náo nhiệt gì.
- Công tử đại tài, đáp án chính là Ngọn Đèn.
Gã sai vặt nghe vậy sững sờ, sau đó trên mặt hiện ra biểu lộ kinh ngạc, lập tức khom người nói.
- Cái gì!
- Thế mà đoán đúng!
- Tại sao là ngọn đèn?
- Ta biết rồi!
- Đăng Tâm chính là Bạch Xà, Đăng Diễm... Không phải mặt trời đỏ kia sao (*)!
*Dây đốt đèn màu trắng ví như bạch xá, lửa đốt trên đèn ví như mặt trời.
Câu đố trên ngọn đèn này thực ra rất bình thường, chỉ bởi vì không có gợi ý, phạm vi đoán thực quá rộng, nếu không có linh quang chợt hiện, rất khó nghĩ đến ngọn đèn.
Mà sau khi Lý Dịch nói ra đáp án, rất nhanh đã có người nghĩ thông suốt, nguyên lai đáp án đơn giản như thế, rất nhiều người nhất thời đấm ngực dậm chân, trong lòng cảm thán thư sinh này vận khí quá tốt, đồng thời cũng hối hận mười phần, sao mình vừa rồi không có nghĩ đến chứ.
Hai tên thư sinh vừa rồi nói chuyện với Lý Dịch trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, khó có thể tưởng tượng hắn thế mà đoán được!
- Hiện tại ta có thể vào không?
Lý Dịch nhìn gã sai vặt hỏi.
- Công tử, mời!
Sai vặt vội vươn tay làm ra mời tư thế.
Lý Dịch vẫy tay với thiếu nữ sau lưng:
- Tiểu Hoàn, chúng ta đi vào.
Tiểu nha hoàn lập tức gật đầu, cô gia thật lợi hại, câu đố rất nhiều người xung quanh đoán không được mà hắn đoán được, Tiểu Hoàn mỗi tối đều thấy ngọn đèn cũng không nghĩ tới đây này!
Nụ cười động lòng người hiện trên mặt, ngay lúc muốn đi theo Lý Dịch vào, sai vặt bước nhanh đuổi theo, ngăn phía trước hai người, mặt lộ vẻ khó khăn nói:
- Công tử, ngài chỉ có thể đi vào một mình.
- Tại sao?
Lý Dịch nhìn hắn nhíu mày hỏi.
Tiểu Hoàn nghe vậy, có chút lo lắng nắm chắc góc áo Lý Dịch... Tiểu Hoàn mới sẽ không tách ra với cô gia đâu.
- Bởi vì công tử chỉ giải một câu đố, dựa theo quy củ, chỉ có thể một mình ngài đi vào.
Sai vặt kiên nhẫn giải thích.