Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 126: Chương 126: Khách từ vương phủ đến thăm




Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Buổi sáng sai người mang Như Ý Lộ đến cửa hàng, riêng Lý Dịch thì hưởng thụ ngày nghỉ thật tốt.

Hôm nay khí trời rất tốt, đầu mùa thu, lá cây chưa rụng, trên núi chưa quá đìu hiu, đám nhóc gọi nhau ầm ĩ, cỏ cây nhẹ nhàng lay động trên sườn đồi.

Làm một tiên sinh, Tần Tình phải phụ trách nhiều hơn Lý Dịch, mỗi ngày đều nghiêm túc giảng bài, mấy hài từ khó có được một ngày hoạt động ngoại khóa, vui chơi chạy nhảy bên trên một sườn núi nhỏ cạnh dòng suối, lộ rõ thiên tính hoạt bát.

Tần Tình đứng cách đó không xa cười nhìn mấy đứa, trong khoảng thời gian ở chung, ấn tượng đối với đám nhóc tinh nghịch hồ nháo cũng thay đổi rất nhiều, chân chính có bộ dáng nữ tiên sinh.

Bên cạnh nàng cách đó không xa, Liễu Tiểu Hổ và một đám nam hài đang chơi trò chơi đóng vai nhân vật, hắn thích nhất đóng vai Tôn Ngộ Không, cầm một cây côn gỗ múa hổ hổ sinh uy, đám nhóc ở một bên nhìn, ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Dựa theo nội dung cốt truyệnTây Du Ký tiên sinh kể, tên mập mạp kia đóng vai Như Lai Phật Tổ, hắn sẽ chế phục Tôn Ngộ Không dưới chân “Ngũ Chỉ Sơn”, nhưng hắn thấy tên kia múa bổng tử quá lợi hại, lập tức lẩn tránh thật xa, không dám tới gần.

- Tiểu Hổ, cẩn thận một chút, đừng đánh trúng người khác.

Tần Tình từ xa căn dặn một câu, Liễu Tiểu Hổ dạ một tiếng, ném Bổng Tử ra đuổi theo đám bạn.

Từ sườn núi hướng lên chừng hơn mười trượng, Lý Dịch sớm đã dùng cây trúc xuyên qua những miếng thịt, rắc lên không ít gia vị, đặt trên một cái kệ sắt, dưới kệ là than đỏ rực.

Mùi thịt nướng tán ra bốn phía, cách đó không xa, Lão Phương và mấy hán tử đặt cá bắt được từ trong suối lên lửa nướng, yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt, quả quyết đưa một con cá vừa mới xuyên tốt cho người khác, chạy đến bên người Lý Dịch, đặt mông ngồi xuống, nhìn Lý Dịch khờ cười một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm xiên thịt trên giá nướng.

Chỗ xa hơn một chút, những cô gái trong trại tập hợp một chỗ đùa giỡn, sau một lát, Tiểu Hoàn từ bên kia chạy tới, chạy đến bên người Lý Dịch, giọng nói mềm mại.

- Cô gia, nhị tiểu thư hỏi thịt đã chín chưa...

- Nói nàng chờ thêm một lát.

Lý Dịch dùng một cây côn gỗ hất hất lửa than, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, thịt nướng cần phải có kiên nhẫn, Liễu nhị tiểu thư ngược lại thật thanh nhàn, chỉ cần há mồm ăn, mình ngược lại trở thành người nướng thịt miễn phí.

Tiểu nha hoàn “A” một tiếng, đang muốn chạy tới, Liễu Tiểu Hổ và một đám nhóc cao hứng bừng bừng chạy lại chỗ này.

- Tiên sinh, tiên sinh!

Liễu Tiểu Hổ cầm trong tay một đồ vật giấu trong áo đưa qua, nói:

- Tiên sinh, tiên sinh, vừa rồi chúng ta bắt được một con thỏ, tiên sinh nướng nó đi.

Lúc Lão Phương nhìn thấy con thỏ kia, hai mắt tỏa sáng, thịt thỏ tươi non mỹ vị, trước kia khi hắn còn là một cậu bé cũng không ít lần vụng trộm nướng ăn, sau đó có một lần không cẩn thận đốt cháy y phục, sau khi trở về bị cha mẹ bắt nằm trên giường đánh một trận, từ đó về sau hắn chưa được nếm qua nữa.

Lý Dịch nhận lấy con thỏ lớn hơn bàn tay không bao nhiêu, vừa nhìn con thỏ này biết ngay không có mấy lượng thịt, nướng còn chưa đủ nhét kẽ răng, mà nó còn trắng như vậy, mềm mại như vậy, hắn thật sự không xuống tay được.

Ngay lúc này, cảm giác ống tay áo bị người nào níu, quay đầu nhìn lại, thấy trong ánh mắt tiểu nha hoàn tràn đầy vẻ cầu khẩn:

- Cô gia, không ăn con thỏ nhỏ này có được hay không...?

Đối với tiểu nha hoàn nũng nịu, Lý Dịch cho tới nay không có chút sức miễn dịch nào, nhét con thỏ vào trong ngực nàng, nói:

- Tốt, tốt, không ăn, ngươi cầm đi chơi đi.

Tiểu nha hoàn ôm con thỏ cao hứng chạy đi, trên mặt Lão Phương lộ ra vẻ tiếc nuối... Thịt thỏ, ăn rất ngon...

......

- Xin hỏi, nhà Lý Dịch ở đâu?

Trong Liễu Diệp Trại, một công tử tuổi trẻ anh tuấn ngăn một vị thôn dân nào đó, dò hỏi.

- Các ngươi là ai?

Hán tử kia đánh giá mấy người xa lạ, cảnh giác hỏi.

Trại xưa nay ngăn cách với bên ngoài, ngày bình thường sẽ rất ít có người ngoài đến.

Công tử trẻ tuổi này ăn mặc lộng lẫy, khí chất bất phàm, mấy tên nam tử sau lưng thì bên hông treo vũ khí, xem xét cũng không phải người bình thường, những người này xuất hiện trong trại, muốn làm gì?

- Đừng khẩn trương, ta là bằng hữu của Lý Dịch, tìm hắn trao đổi một số việc.

Công tử trẻ tuổi mỉm cười đáp.

Hán tử kia dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét công tử anh tuấn trước mắt một chút, thấy hắn không giống như có ác ý, đưa tay chỉ chỉ phía trước, nói:

- Bây giờ cô gia không có ở nhà, ngươi đi thẳng dọc theo con đường này, ước chừng một khắc đồng hồ có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ, ở đó có thể tìm được hắn.

- Đa tạ!

Công tử trẻ tuổi chắp tay một cái, dẫn theo mấy người đi thẳng về phía trước dọc theo phương hướng đại hán kia chỉ.

Hán tử kia nhìn bóng lưng mấy người đi xa, gãi đầu một cái, sau đó xoay người tiếp tục bận bịu việc của mình.

Không quản mấy người xa lạ này đến đây có ý đồ gì, không thể làm chậm trễ chuyện của cô gia, nếu bọn họ không có ác ý còn tốt, nếu mang theo ý đồ xấu, phá hoại địa bàn nhà mình, sợ rằng sẽ hối hận muốn chết...

- Tiểu Vương Gia, chậm một chút, chậm một chút.

Một trung niên mập mạp đầu đầy mồ hôi đi theo sau lưng công tử trẻ tuổi, đi đường núi xa xôi, lấy thể lực của hắn, thật có chút không chịu đựng nổi.

Bàn Tử họ Vương, một quản gia của Vương Phủ, sinh ý bên ngoài Vương Phủ đều do một tay hắn lo liệu.

Lần này theo Tiểu Vương Gia tới đây là hiệp đàm vấn đề hợp tác Như Ý Lộ.

Đối với Như Ý Lộ gần đây vang dội Khánh An Phủ Thành, vị Vương quản gia này cũng sớm biết đến, sinh ý phong nhã này cũng thích hợp với Ninh Vương phủ, cho nên hắn cũng đang suy nghĩ có nên nhúng tay vào đợt sinh ý này hay không.

Chỉ là không ngờ, Tiểu Vương Gia cả ngày chơi bời lêu lổng, trừ chính sự ra thì chuyện gì cũng làm, thế mà lại quản những chuyện này, bảo hắn xây dựng nhà xưởng, an bài nhân thủ, một hồi phân phó làm cho người quản gia này có chút choáng váng.

Đối với Vương Phủ thì đây là một chuyện tốt, xong cũng không kể là người dân phổ thông hay vương công quý tộc, không có vấn đề gì là dùng tiền mà không giải quyết được, lúc khi nhìn thấy Tiểu Vương Gia xuất ra liệt tửu, hai mắt Vương quản gia bắt đầu tỏa sáng.

Cái gì là liệt tửu, đây rõ ràng là bạc trắng bóng.

Nhưng nhà xưởng do Vương Phủ xây, nhân thủ do Vương Phủ ra, đồ vật do Vương Phủ bán, sau cùng đạt được lợi nhuận lại phải chia năm năm, thiên hạ còn không ai dám làm ăn như thế với Ninh Vương phủ.

Tiểu Vương Gia không hiểu những thứ này, tùy tiện đồng ý, quay đầu phân phó cho hạ nhân trong Vương Phủ đi làm, nhưng một quản gia của Vương Phủ, hắn nhất định phải giúp Vương Phủ đạt được lợi ích tối đa, không có khả năng đồng ý cách phân phối hoang đường như thế.

Lần này, sở dĩ Vương quản gia cứng rắn muốn theo tới chính cũng vì chuyện này.

Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, đến cùng là người phương nào mà to gan như vậy, dám chiếm tiện nghi của Ninh Vương phủ...

Bên dòng suối, Lão Phương không biết nuốt bao nhiêu nước bọt, đang chuẩn bị nhận xâu thịt nướng đầu tiên Lý Dịch đưa cho hắn thì một bàn tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện, ngay trước mặt đoạt xiên thịt kia đi.

Trong khi Lão Phương đang ngạc nhiên thì công tử anh tuấn trẻ tuổi kia cắn một miếng thịt xiên, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, tán thán.

- Ăn thật ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.