Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
Phủ đệ to lớn, trong một gian phòng cực kỳ lịch sự và tao nhã.
Khói thơm bay lượn lờ, hai giá sách không còn chỗ trống, trưng bày đầy các loại thư tịch, bên trong không thiếu những quyển sách trân quý, trên vách tường bốn phía gian phòng treo đầy thư hoạ, tất cả đều xuất từ tay của những Danh gia, bất kỳ một bức nào được xuất ra ngoài đều là bảo bối giá trị liên thành.
Nam tử trung niên mặc hoa phục đang ngồi trước bàn sách, trong tay cầm lấy một bản cổ tịch đọc rất nhập thần, trong thư phòng cũng chỉ có một mình hắn, trừ ngẫu nhiên có âm thanh lật sách ra, bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Sau một lát, hình như đọc mệt, nam tử trung niên khép sách lại, xoa xoa mi tâm, ánh mắt nhìn giá sách phía đối diện, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chuyện kia, tra thế nào rồi?
Vài lượt hô hấp qua đi, một bóng dáng gầy gò vô thanh vô tức xuất hiện từ sau giá sách.
- Lý Dịch, nhân sĩ huyện An Khê, thôn Lý gia, mười bảy tuổi thi đậu tú tài, hơi có chút danh tiếng trong huyện, hai năm sau biểu hiện bình thường không có gì xuất chúng, không có tin tức gì. Theo lời nói của Thôn Chính từ thôn Lý gia, mấy tháng trước, hắn dường như bị điên, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, sau khi rời khỏi thôn làng thì không còn trở về nữa.
Một giọng nói già nua vang lên trong thư phòng.
- Bị điên?”
Nam tử trung niên nghe vậy, khẽ chau mày.
- Bây giờ xem ra, Thôn Chính kia nói không đúng.
Giọng nói già nua nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, nói tiếp.
- Người này có văn tài cực cao, Tô Học Chính từng tán thưởng là “Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử”, hắn có mấy bài thơ từ đã đạt đến cấp độ không ai không biết, không người không hay trong Khánh An phủ, tuyệt đối không có khả năng bị điên.
- Tô tiên sinh rất ít khi khen người khác.
Nam tử trung niên hơi kinh ngạc.
- Nếu nói như thế, xuất thân và lai lịch của hắn không có vấn đề gì?
- Tuy còn không chưa tra ra tại sao hắn lại xuất hiện ở Liễu Diệp Trại, đồng thời đã thành thân, nhưng xuất thân không có vấn đề gì, không phải cố ý tiếp cận thế tử.
Giọng nói già nua vẫn không có bất kỳ ba động gì, tiếp tục nói.
- Vương Phi thích nhất là băng đường hồ lô của Liễu thị, chính do hắn làm ra.
- Nói đến đó, Bản Vương còn phải cám ơn hắn.
Sắc mặt nam tử trung niên hơi hoàn hoãn.
- Nếu không nhờ có hắn, sợ rằng Vương Phi còn đang bị chứng bệnh kỳ quái kia tra tấn.
- Không chỉ như thế, hôm nay trong Vương phủ, Như Ý Lộ từ Vương Phi đến nha hoàn đều thích nhất cũng từ tay hắn mà ra.
Trong bóng tối, một thân ảnh gầy như ẩn như hiện, giọng nói tiếp tục truyền đến.
- Thế tử bày mưu đặt kế, Vương Phủ đã đạt thành hợp tác với hắn, nhưng...
Giọng nói của lão giả không vui không buồn, giống như nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Nếu Lý Dịch ở đây, sợ rằng sẽ bị hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Lão già này quả thực so hiểu mình còn chính mình!
Phải biết, chuyện xảy ra trước khi hắn xuyên qua ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng...
Đương nhiên, nếu hắn biết giờ phút này, người đàn ông trung niên trong thư phòng chính là Ninh Vương đại danh đỉnh đỉnh, lão đại chính thức trên ý nghĩa của Khánh An Thành Phủ, sẽ không cảm thấy kỳ quái đối với những chuyện này nữa.
Những người có quyền cao chức trọng, ai cũng có bệnh đa nghi cực mạnh, sợ rằng sẽ hoài nghi đối với bất kỳ người nào có ý tiếp cận bọn họ, hoài nghi bọn họ có ý đồ khác, dụng ý khó dò, không đơn giản chỉ là muốn ôm bắp đùi...
- Đã có công danh trên người, vì sao còn phải tự hạ thân phận, nhiễm quan hệ với những tục vụ này?
Trên mặt Ninh Vương hơi có chút nghi hoặc, sau một lát, khoát khoát tay, nói:
- Thôi, hắn có ân đối với Vương Phủ ta, tùy hắn chiếm những món lời nhỏ này đi, bằng không, Bản Vương thật không biết nên thưởng hắn như thế nào.
- Trừ cái đó ra, còn có một chuyện.
Lần này, giọng nói già nua rốt cục có một tia biến hóa.
- Chuyện gì?
- Hôm nay thế tử... Có chút kỳ quái.
- Hiên nhi có chuyện gì?
Ninh Vương nhìn về phía hắc ảnh, hỏi.
- Hôm nay, thế tử cả ngày đều ném... đá.
- Ném đá?
Ninh Vương lộ ra vẻ mặt không hiểu.
- Không chỉ đá, còn có lá cây, khúc gỗ, vải vóc, vàng, bạc...
Trong giọng nói già nua rốt cục xuất hiện một chút nghi hoặc.
......
Đông!
Trong vương phủ, Lý Hiên sai một gã hộ vệ đứng ở chỗ cao nhất trên một tòa lầu các hai tầng, thả hai thỏi bạc lớn nhỏ không đều từ cùng một độ cao rơi xuống.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm mặt đất, sau khi nghe thấy một âm thanh vang lên, lui qua một bên, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, hình như đang tự hỏi một vấn đề gì đó.
Tuy trong lỗ tai vẫn chỉ nghe được một âm thanh vang lên, nhưng sau khi chuyện tương tự lặp lại vô số lần, hắn đã phát hiện một sự sai biệt rất nhỏ.
Hai thỏi bạc cũng không tuyệt đối đồng thời rơi xuống đất.
Một chuyến đi đến Liễu Diệp Trại lại như giúp hắn mở ra cánh cửa của một thế giới mới, tìm được phương hướng trong cuộc đời nhàm chán, so sánh với việc qua thanh lâu nghe hát, rõ ràng ném hai viên đá càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn.
Những điều Lý Dịch nói tới nghe qua ly kỳ cổ quái nhưng lại hàm ẩn rất nhiều đạo lý, làm cho trong lòng của hắn sinh ra nồng đậm hiếu kỳ, hận không thể tìm tòi hư thực, nhưng khi chính thức thực hiện thì lại không có đầu mối.
Tại sao hai viên đá có trọng lượng khác biệt rơi xuống đất cùng lúc, mà một mảnh giấy cùng viên đá đồng thời thả xuống thì luôn luôn là viên đá rơi xuống đất trước.
Nếu vò mảnh giấy kia thành một cục, thì tốc độ rơi xuống sẽ nhanh hơn, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ nói, có một loại lực lượng mà mình nhìn không thấy được đang cảng trở mảnh giấy kia rơi xuống?
Lý Hiên càng nghĩ, cũng chỉ nghĩ đến khả năng này, cũng mặc kệ bạc trên mặt đất, quay đầu đi ra ngoài.
- Tiểu Vương Gia, ngài muốn đi đâu?
Mấy tên hộ vệ vội vàng theo sau.
- Đến Liễu Diệp Trại!
Lý Hiên hận không thể chắp cánh lập tức bay đến Liễu Diệp Trại tìm Lý Dịch hỏi cho ra lẽ.
......
Xích đu của mình bị nhị thúc công lấy, muốn lấy trở về không có khả năng lớn, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể nhờ Hàn Bá giúp hắn làm một cái nữa.
Tay nghề của Hàn Bá không tệ, làm cũng nhanh, mới nửa ngày Lý Dịch lại có thể nằm trong sân phơi nắng.
Lần này, như cũ chưa nằm được bao lâu thì thấy Lão Phương hùng hùng hổ hổ chạy vào, nói những người hôm qua tới trại lại tới.
Lý Hiên đuổi mấy tên hộ vệ đi xa, Lão Phương cũng hấp tấp đi theo.
Hôm qua, hai người giao đấu còn chưa kết thúc đã bị kêu dừng, làm cho Lão Phương vẫn chưa thỏa mãn, hôm nay phải tiếp tục cuộc chiến giữa những nam nhân.
- Nói cho ta biết, có phải có một loại lực lượng đang cản trở lá cây và tờ giấy rơi xuống hay không?
Lý Hiên nhìn hắn, có chút không kịp chờ đợi hỏi.
Lý Dịch nghe vậy, trong lòng rất ngoài ý muốn, hắn nhanh như vậy đã nghĩ đến vấn đề lực cản không khí?
- Không sai, thực ra không chỉ cây và trang giấy, bất kỳ vật gì rơi xuống cũng đều bị loại lực lượng này cản trở, nhưng đối với hòn đá thì loại lực lượng này quá nhỏ, còn lá cây cùng trang giấy vốn đã nhẹ, nên phải nhận ảnh hưởng rất lớn, đây cũng là nguyên nhân chúng nó rơi xuống đất chậm hơn so với viên đá.
Trong ánh mắt vô cùng chờ mong của hắn, Lý Dịch gật đầu đáp.
- Ta biết như thế mà!
Nhìn Lý Hiên ra vẻ hưng phấn, cuồng hỉ xông ra khỏi viện, Lý Dịch thật lâu đều không có thu tầm mắt lại.
Không nghĩ tới Lý Hiên còn có thiên phú về mặt này, chẳng lẽ, ở thế giới không có bất kỳ một chút khoa học công nghệ này rốt cục có một ngôi sao mới đang từ từ bay lên?