Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sàoư
Tằng Túy Mặc lúc này đã hiểu, khi hắn nghe được mình hát Thước Kiều Tiên sở dĩ thất thố là vì bài Từ kia vốn do hắn viết, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ tới, thi từ viết trên Kỳ Thiên đăng sẽ bị Nhược Khanh tỷ tỷ nhặt được, từ đó truyền khắp toàn bộ Khánh An phủ?
Hôm qua hắn chẳng thèm ngó tới bài từ của Tô Văn Thiên, phất tay đã viết ra hai bài thi từ có trình độ cực cao, trước lúc này, lại không người nào biết Khánh An phủ có tài tử dạng này, để trong lòng tất cả mọi người vạn phần nghi hoặc... Những bây giờ, toàn bộ đều có thể giải thích.
Bởi vì hắn chính là Lý Dịch – người viết ra hai câu kinh điển để mọi nữ tử đều thẫn thờ “Hai tình nếu có dài lâu, lại há cần sớm sớm chiều chiều” kia!
Chỉ vì hai câu mà gần như đoạt hết tâm tư của tất cả nữ tử Khánh An phủ trong đó bao gồm cả Nhược Khanh tỷ và mình... Tài tử Lý Dịch.
- Lý Dịch?
- Là Lý Dịch “Hai tình nếu có dài lâu, lại há cần sớm sớm chiều chiều” kia?
Triệu Vân Nhu và mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã ngốc trệ, trong miệng tự lẩm bẩm, kinh ngạc một hồi còn có chút khó tin.
Hắn chính là tài tử thần bí nhất Khánh An phủ gần đây, một bài Thước Kiều Tiên đã khiến cho Dương Ngạn Châu cam bái hạ phong, Trầm Chiếu tuyên bố sẽ không làm Thất Tịch từ nữa, vô số nữ tử bao gồm các nàng ở bên trong đều muốn thấy mặt một lần, Lý Dịch?
Đối với điều này, cảm giác đầu tiên của bọn người Triệu Vân Nhu là không tin, nhưng nghĩ đến hai bài thi từ hôm qua, trong lòng lại không hoài nghi.
Trong thời gian ngắn như vậy, Khánh An phủ làm sao có thể đồng thời toát ra hai tài tử đủ để sánh vai với Dương Ngạn Châu, Trầm Chiếu?
Nguyên lai bọn họ là cùng một người.
Tiểu Vương Gia Lý Hiên ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt có chút ngạc nhiên.
Gia hỏa này rất nổi danh Khánh An phủ hả?
Vì cái gì mà hắn trước giờ chưa nghe nói qua đâu?
- Còn thất thần làm gì?
Lý Dịch hơi nghi hoặc nhìn mấy người một chút, sau đó lắc đầu, nhấc chân đi về phía Thủy Tạ trung tâm.
Mà lúc này, bởi vì Trầm Chiếu, trung tâm Thủy Tạ đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
- Nghe nói Trầm công tử hôm nay muốn tỷ thí Thi Văn cùng người khác!
- Cái gì, Trầm công tử không phải được mọi người công nhận tài tử thứ hai Khánh An phủ à, còn cần tỷ thí với ai, không phải Dương Ngạn Châu đó chứ?
- Tựa hồ không phải... Đến cùng là chuyện gì xảy ra, xem tiếp sẽ biết!
- Thế mà dám tỷ thí cùng Trầm công tử, đây không phải tự tìm đường chết sao!
Được Trầm Chiếu tận lực phát động, tin tức này rất nhanh truyền khắp vườn cẩm tú, đám người cũng bắt đầu tụ tập về phía này.
Thời điểm Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc cùng các nàng Vân Anh Thi Xã đi theo sau lưng Lý Dịch cũng bị trận thế này hù đến.
Nhưng nghĩ đến hắn một bài Thước Kiều Tiên đã để Trầm Chiếu không còn dám làm Thất Tịch từ, trong lòng lập tức an định.
- Là vị công tử kia muốn tỷ thí cùng Trầm công tử sao?
- Đẹp trai quá!
- Đây là tỷ thí tài văn chương, không phải so ai đẹp trai hơn đâu...
- Thế nhưng mà, hắn thật đẹp trai hơn Trầm công tử mà!
“ “
Nữ quyến trong tràng không tiện tới gần, xa xa nhìn qua bên này, thỉnh thoảng sẽ có âm thanh truyền tới.
Trung tâm Thủy Tạ, trong đình rộng lớn, Trầm Chiếu đã đứng trước một cái bàn, trên bàn bút mực giấy nghiên đầy đủ, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra biểu lộ.
Lúc này, nơi đây đã bị đông đảo tài tử vây quanh, Trầm Chiếu làm tài tử thứ hai Khánh An trên thân tự mang đề tài nóng hổi, ngày mai, tin tức Trầm Chiếu giao đấu Thi Văn cùng người chắc chắn là đề tài nói chuyện của văn nhân học sinh Khánh An trong lúc trà dư tửu hậu.
- Ngạn Châu huynh!
Dương Ngạn Châu và tài tử họ Vạn cũng trong đám người, bên người đột nhiên truyền đến một thanh âm, quay đầu nhìn lại, phát hiện là một vị tài tử ngày thường có quen biết.
Người kia nhìn Dương Ngạn Châu, nghi hoặc hỏi:
- Thế mà lại có người đồng ý giao đấu thi từ cùng Trầm Chiếu, chẳng lẽ hắn không biết tại Khánh An phủ, thi tài của Trầm Chiếu gần như chỉ dưới Ngạn Châu huynh.
- Đây cơ hồ là cục diện tất thua... Ngạn Châu huynh thấy thế nào?
Dương Ngạn Châu lắc đầu, chậm rãi nói:
- Tất thua? Ta nhìn chưa hẳn…
- Ngạn Châu huynh ý là…
Dương Ngạn Châu thế mà không coi trọng Trầm Chiếu để người kia biến sắc, trong lòng có chút dự cảm.
Tối nay, sợ rằng sẽ có một tin tức cấp bão tố siêu cấp.
Người xung quanh vốn đang chú ý Dương Ngạn Châu, nghe vậy lập tức ngưng thần lắm nghe.
- Nếu là tài tử làm ra bài “Nâng chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba” thì sao?
Dương Ngạn Châu vừa nói xong, chung quanh nháy mắt yên tĩnh, sau đó lập tức xôn xao.
Cũng chính vào lúc này, bọn người Lý Dịch rốt cục đi tới.
Đi đến chỗ bên bàn đối diện Trầm Chiếu, Trầm Chiếu quay đầu nhìn hắn, từ tốn nói:
- Đã là hội thơ Trung Thu, hai người chúng ta lợi dụng Trung Thu làm đề, viết một bài thi từ gì cũng được, về phần ai thắng ai thua thì giao cho chư vị tài tử ở đây bình luận.
Lý Dịch đối với điều này tự nhiên không có ý kiến, Trầm Chiếu đối diện nói xong đã nâng bút bắt đầu viết lên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, bút du tẩu như long xà, không nói đến nội dung thế nào nhưng khí thế mười phần.
Có tài tử đến gần thăm dò một chút, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ hâm mộ, lẩm bẩm.
- Không hổ là tài tử thứ hai phủ thành, làm một bài Trung Thu từ mới lại có phần vượt qua một bài hắn lấy ra vừa rồi.
Nhỏ giọng đọc ra từng câu chữ dù Trầm Chiếu còn chưa viết xong, các tài tử xung quanh đều tán thưởng không ngớt.
Mặt Trầm Chiếu không đổi sắc nhưng trong lòng tự đắc mười phần.
Hắn vốn chuẩn bị bài ca này để tỷ thí cùng Dương Ngạn Châu, niềm hy vọng để rửa sạch nhục nhã, đoạt lại danh hào Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ, trình độ tự nhiên không thấp.
Trầm Chiếu đã viết được một nửa bài từ, thư sinh đối diện lại chỉ cầm bút lên, có người thoáng đến gần, thăm dò nhìn lại, phát hiện bên trên giấy Tuyên Thành trước mặt hắn trống rỗng, chưa viết một chữ.
- Chẳng lẽ, hắn tự biết không sánh bằng Trầm Chiếu, lâm trận lùi bước?
Thời điểm trong lòng mọi người còn đang hoài nghi, thật tình không biết Lý Dịch giờ cũng hơi lúng túng.
Vừa rồi thuận tay cầm bút, ngược lại quên mất chữ viết đặc biệt của mình mọi người ở đây cũng không biết thưởng thức, nếu viết ra ở trường hợp này, sợ rằng sẽ rất mất mặt...
Càng nghĩ, vẫn quyết tâm, chấm mực, đặt bút, rất nhanh, kiểu chữ quen thuộc đã xuất trên mặt giấy.
Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy kiểu chữ độc quyền kia, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không còn chút hoài nghi.
Chữ này có khác gì nguyên bản của Thước Kiều Tiên, trừ hắn ra, còn có vị tài tử nào dám viết?
Tiểu Vương Gia Lý Hiên hơi nghi hoặc một chút cúi đầu liếc mắt một cái, hai mắt đột nhiên trợn to, giống như thấy một chuyện không thể tin.
Thấy hắn rốt cục đặt bút, sau một lát, có người nhịn không được hiếu kỳ, tiến tới thăm dò một chút, trên mặt đột nhiên hiện ra biểu lộ cực độ kinh ngạc, tựa hồ không thể tin điều mình nhìn thấy trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, có chút không tin lại nhìn chữ viết trên giấy một chút, sắc mặt dần trở nên cổ quái.
- Nét chữ này... Sợ rằng chỉ có hài đồng vừa tập viết mới có thể viết ra?
Người kia nhỏ giọng nói nhỏ một câu, xung quanh lại có mấy người tiếp cận tới.
Uyển Nhược Khanh đứng một bên nhìn thấy sắc mặt mọi người biến hóa, khuôn mặt hơi đổi, lập tức tiến lên một bước, lấy ra thêm một trang giấy bên bàn, vội vàng viết lên trên.
Sau một lát, ánh mắt nàng lại nhìn về phía Lý Dịch, sau khi phân biệt ra được từ ngữ, tiếp tục sao chép ra giấy nữ, mà trong quá trình này, khi nhìn hết các câu từ mình viết, trên gương mặt xinh đẹp của nàng dần dần hiện ra vẻ mặt khó mà nói rõ.
Tại thời điểm Lý Dịch ngừng bút kiểm tra có gì sơ hở hay không, một tờ giấy tràn ngập chữ nhỏ đẹp như hoa truyền ra từ trong tay Uyển Nhược Khanh.
- Xem hắn viết cái gì.
Chứng kiến chữ viết của Lý Dịch, tài tử xung quanh càng hoài nghi đối với tác phẩm này, mỉm cười lấy tiếp nhận tờ giấy, đưa ánh mắt lên đọc.
Thủy Điệu Ca Đầu (*).
Đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là bốn chữ này.
“Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên....”
Một người cầm giấy nhỏ giọng đọc ra, không bao lâu, thanh âm ồn ào chung quanh dần nhỏ lại...
*: Thuỷ điệu ca đầu – Tô Thức
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
- Dịch nghĩa:
Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía,
Ta tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
Dịch Thơ:
Trăng sáng bao giờ có?
Nâng chén hỏi trời cao
Chẳng hay trên đây cung khuyết
Đêm đó nhằm năm nao?
Rắp định cưỡi mây lên đến
Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc
Cao ngất lạnh lùng sao?
Đứng múa vời thanh ảnh
Trần thế khác chi đâu.
Xoay gác đỏ
Luồn song lụa
Rọi tìm nhau
Chẳng nên cừu hận
Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau
Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
Tự cổ vẹn toàn đâu
Chỉ nguyện người trường cửu
Ngàn dặm dưới trăng thâu.