Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 77: Chương 77: Tiêu tan hiềm khích lúc trước




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- --------------------

Bài Niệm Nô Kiều này tuy không phải tác phẩm đỉnh phong của Liễu Vĩnh, nhưng người có thể làm “Một bài thơ chẳng nhắc đến Liễu lại toàn miêu tả Liễu”, tài hoa của Liễu Tam Biến cũng không phải hư danh, tùy tiện xuất ra một bài cũng không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể hơn.

Không biết Tô Văn Thiên có tài văn chương thế nào, nhưng tự mình hiểu lấy mình, cũng coi một cái ưu điểm.

Sau khi Tô Văn Thiên rời đi, người trong Đông Ly Thi Xã còn lại cũng xám xịt đi theo, mà vài người thân quen cùng Tô Văn Thiên cũng không có mặt ở lại chỗ này.

Dù sao vừa rồi, Tô Văn Thiên quá mức đắc ý, đáng tiếc leo quá cao, ngã càng đau, không chỉ khiến Đông Ly Thi Xã mất đi tư cách tham gia Hội thơ Trung Thu, về sau Tô Văn Thiên sợ rằng không còn chỗ đứng trong lòng rất nhiều tài tử.

- Nếu hôm nay không có công tử, sợ rằng người rời đi là chúng ta.

Xã Trưởng Vân Anh Thi Xã, nữ tử tên Triệu Vân Nhu bưng lên một cái khay dùng vải đỏ che kín, khẽ khom người nói:

- Một trăm lạng bạc vốn được tặng cho người thắng hôm nay, còn mời công tử nhận lấy, tuyệt không nên chối từ.

- Đa tạ Triệu cô nương, tại hạ thật không khách khí.

Lý Dịch cười nhận khay trong tay Triệu Vân Nhu, nụ cười trên mặt càng rực rỡ.

Hắn thật không có ý từ chối, một trăm lạng bạc ròng vốn là mục tiêu khi hắn vào đây, nếu như không có Vân Anh Thi Xã, dù hắn làm Thơ Từ hay xuất sắc cũng không lấy được bạc, đồng dạng, nếu không có hắn, Vân Anh Thi Xã cũng không có khả năng cười đến cuối cùng, thu được tư cách tham gia Hội thơ Trung Thu, mọi người theo như nhu cầu của mình, ai cũng không cần khách khí...

Hội thơ giống như này nên tổ chức nhiều thêm mấy lần, ném thơ lấy tiền liền chạy, so với việc mệt gần chết khiêng mứt quả đầy đường gao bán thì nhẹ nhõm hơn nhiều?

Đương nhiên, Lý Dịch cũng chỉ ngẫm lại trong lòng, sự tình tốt như vậy không có khả năng mỗi ngày đều gặp, vẫn nên thành thành thật thật lao động thì tốt hơn.

Dù sao thì lao động là vinh quang mà!

- Tiểu Hoàn, cầm bạc, chúng ta về nhà.

Dùng vải đỏ gói bạc lại, nhét vào trong ngực tiểu nha hoàn, xoa xoa nàng đầu nói.

Một trăm lạng bạc chỉ nặng đến bảy tám cân, đối với tiểu nha hoàn thì cũng không tính quá nặng.

Tiểu Hoàn đã sớm lĩnh giáo qua bản sự kiếm tiền của cô gia, đã không cảm thấy kinh ngạc đối với điều này, ôm bao vải vào trong ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười.

Trừ bạc trong ngực ra, trong tay tiểu nha hoàn còn siết chặt hai tờ giấy, trên đó viết hai bài Thơ Từ cô gia sáng tác.

Tiểu Hoàn không biết chữ, không nhớ được hai bài Thơ Từ kia, vừa rồi, thời điểm những người kia truyền nhau, tiểu nha hoàn vụng trộm lưu lại hai tấm, dự định cầm về nhà cho tiểu thư và nhị tiểu thư nhìn.

Vừa rồi vị tỷ tỷ kia nói, cô gia viết Từ miêu tả cái gì mà nỗi buồn ly biệt, cảm xúc biệt ly gì đó, chắc nhớ đến ý trung nhân, chẳng lẽ nói tiểu thư?

Nếu đại tiểu thư biết, nhất định sẽ rất cao hứng.

Nhớ lần trước cô gia một đêm không về, tất cả mọi người nghĩ rằng cô gia đã chạy, tiểu thư mặt ngoài không có phản ứng gì, nhưng đêm hôm đó, nàng giống như Tiểu Hoàn, không ngủ được.

Tiểu thư nhìn thấy Thơ Từ của cô gia cũng sẽ bị doạ nhảy dựng cho xem... Trong lòng Tiểu nha hoàn thật đang nghĩ như thế...

Cuối cùng cũng không phải lãng phí thời gian vô ích, tâm tình Lý Dịch cũng đỡ hơn một tí, lúc đang định cùng Tiểu Hoàn rời đi, nhìn thấy Tằng Túy Mặc đứng nơi đó, ngừng bước, sau một lúc suy tư, đi qua bên kia.

Tằng Túy Mặc thấy hắn đi tới, trên mặt thoáng run, vô ý thức hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Lý Dịch hướng nàng chắp tay một cái, nói:

- Túy Mặc cô nương, chuyện hôm đó, vô ý mạo phạm, nhận lầm cô nương thành một vị bằng hữu, nếu quấy nhiễu, mong rằng cô nương đừng trách tội.

Vừa rồi chắc vì tâm tình, thái độ của Lý Dịch đối với Tằng Túy Mặc cũng không quá hữu hảo, nhưng dù sao người sai là mình, ở thời đại này, nắm tay nữ tử đã là mạo phạm rất nghiêm trọng, đối phương mắng hắn hai câu kẻ xấu xa cũng có thể hiểu.

Đương nhiên,

Giờ nói hai câu này cũng không phải thỉnh cầu tha thứ, chỉ tỏ ra thái độ của mình mà thôi.

Dù sao, hai người cũng coi như từng đứng cùng một chiến tuyến cộng đồng chiến đấu.

Sai chính là sai, cho dù về sau chắc không còn cơ hội gặp nàng nữa, nhưng có mấy lời nên nói thì cũng phải nói ra cho rõ.

Nghe lời Lý Dịch nói, Tằng Túy Mặc nao nao.

Hắn thế mà xin lỗi mình, Tằng Túy Mặc thật chưa từng có nghĩ đến điểm này.

Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Tằng Túy Mặc hết sức rõ ràng, tuy thư sinh này vô lý nhưng tài hoa lại cao dọa người, tối thiểu nhất là cao hơn hàng ngũ như Tô Văn Thiên không biết bao nhiêu lần, có lẽ, Dương Ngạn Châu và Trầm Chiếu cũng có chút thua kém, loại tài tử tài hoa như thế, ai không phải hạng người tâm cao khí ngạo? Thế mà cúi đầu nhận sai đối với một nữ tử trước mặt mọi người?

Nhưng nàng cũng gặp qua rất nhiều tràng diện, trong lòng sau khi kinh ngạc, biểu hiện xinh đẹp trên mặt rất nhanh khôi phục bình thường, khẽ khom người nói với Lý Dịch:

- Công tử đã không phải cố ý, việc này về sau không cần nhắc lại.

Lý Dịch cũng không biết, trong lòng Tằng Túy Mặc cũng sớm nghĩ đến chuyện ngày hôm đó bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm, nàng muốn nhìn thái độ của Lý Dịch mà thôi.

Nguyên lai tưởng rằng đối phương cũng sẽ mắng mình ‘kẻ xấu xa’ như trước, Lý Dịch cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, không ngờ nàng thế mà cúi người hoàn lễ, rõ ràng không có ý định so đo.

- Không biết trong hội thơ Trung Thu ngày mai, công tử có tham gia hay không?

Lúc này, Triệu Vân Nhu đi tới cười hỏi Lý Dịch.

Theo Triệu Vân Nhu, lấy tài học hắn hôm nay biểu lộ, nếu có thể tham gia Hội thơ Trung Thu ngày mai, thành tựu tất xuất sắc, đến lúc vượt mặt Dương Ngạn Châu, Trầm Chiếu, đoạt được mỹ danh Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ cũng không phải nói chơi.

- Không dối gạt Triệu cô nương, tại hạ thật sự không có hứng thú gì đối với hội thơ kia.

Lý Dịch cười đáp, sau đó chắp tay một cái với mọi người, nói:

- Đã không còn sớm, nếu không có việc khác, tại hạ xin cáo từ trước.

Nghe được nửa câu đầu của hắn, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã đều ngẩn người, bọn họ nằm mộng cũng muốn tham gia hội thơ, mà đối phương lại tựa hồ như không có hứng thú cho lắm.

Lúc này, trong đầu Uyển Nhược Khanh không khỏi hiện ra hình ảnh hắn tùy ý ném bài từ của Tô Văn Thiên qua một bên, trong lòng bỗng nhiên có chút thoải mái.

- Vị công tử này, hành sự không giống tài tử bình thường, sợ rằng thuộc hạng người tính tình cao khiết, thật không để ý những hư danh kia... Huống hồ, lấy thi tài của hắn, thật không cần tranh cùng người khác...

Trong lòng nghĩ như vậy bỗng nhiên nhớ đến cái gì, khuôn mặt hơi đổi, lúc quay đầu nhìn lại, thư sinh và tiểu nha hoàn đã biến mất trước cửa ra vào.

- Vừa rồi chỉ muốn nói đến Thi Từ, lại quên hỏi tính danh vị công tử kia!

Nàng thở nhẹ một hơi, vội vàng đuổi theo.

Sau một lát, Uyển Nhược Khanh đứng trên đường phố, nhìn đám người hối hả, nhìn không thấy cuối, thở dài, quay người trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.